Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 6




Edit: Tiểu Nhật Dạ

Có một loại bệnh bất trị tên là “Chứng biến thành ác quỷ sau khi bị đánh thức”, thông thường khi đang ngủ ngon mà bị đánh thức thì sẽ xảy ra tình huống này, tiêu biểu là người bệnh sẽ phơi bày trạng thái phiền muộn, đồng thời biểu hiện rõ ràng khuynh hướng bạo lực. Ngôn Bình chính là điển hình của loại người “Chứng biến thành ác quỷ sau khi bị đánh thức”.

Cơ mà rất hiển nhiên, Sắc quỷ Đào Hải không hề biết chứng bệnh này của Ngôn Bình. Cho nên lúc điện thoại của Ngôn Bình kêu vang, Sắc quỷ vô cùng tốt tính ở bên tai Ngôn Bình hét lớn:”Đạo sĩ đạo sĩ, điện thoại của ngươi… Đạo sĩ mau rời giường, điện thoại kêu… Điện thoại…. Điện… Đạo…”

Mãi đến lúc điện thoại ngừng kêu, Ngôn Bình mới chậm rãi mở mắt, mắt lộ ra hung quang, sắc mặt dữ tợn. Thấy biểu hiện đó trên mặt Ngôn Bình, Sắc quỷ bị hù sợ. Tuy rằng bình thường đạo sĩ cũng rất hung ác, thế nhưng… Sắc quỷ lui ra phía sau vài bước, thanh âm run rẩy, “Đạo… Sĩ…, ngươi… Ngươi bị yêu quái nhập sao? Đạo…”

Ngôn Bình bỗng nhiên từ trong chăn nhảy ra, một tay véo Sắc quỷ, một tay đấm, một chân đá, “Còn gọi ta là đạo sĩ, còn dám ầm ĩ không để ta ngủ…” Quả nhiên là gào khóc hãi hùng, tình cảnh vô cùng thê thảm, quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.

Ngôn Bình dừng lại, dường như từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê dần tỉnh táo, vội vàng quăng Sắc quỷ nhận lấy điện thoại.

Thân thể lẫn tinh thần của Sắc quỷ bị tổn thương sâu sắc, oan ức cuộn tròn ở một góc sô pha nghẹn ngào không dứt.

So sánh hai bên với nhau, đương nhiên là điện thoại quan trọng hơn.

“A lô, ai đấy?” Ngôn Bình tức giận chất vấn.

“Là Bình tiên sinh sao?” Ở đầu dây bên kia, thanh âm của một người đàn ông trung niên có chút chần chừ.

“Đúng, là tôi.” Ngôn Bình ngáp một cái, len lén liếc mắt nhìn Sắc quỷ trên sô pha, lòng đầy áy náy.

Trong điện thoại, người đàn ông nói:”Tôi là hiệu trưởng của trường trung học Hòa Bình, cha của tiên sinh đã liên lạc với tôi, chúng tôi muốn mời ngài tới trường làm giáo viên.”

Quả nhiên cha đã sớm có kế hoạch, đáng ghét, thôi thì hảo hán bỏ qua thua thiệt trước mắt, việc làm đã đưa tới cửa, không có biện pháp từ chối, vì vậy Ngôn Bình cùng người đàn ông trung niên nhanh chóng quyết định xong thời gian phỏng vấn.

Có gì thắc mắc chưa hiểu rõ, Ngôn Bình hỏi vài câu qua loa rồi kết thúc, cúp điện thoại di động.

Quay đầu, Sắc quỷ vẫn đang cuộn tròn trong sô pha, ai oán nhìn Ngôn Bình. Mặc dù là quỷ, thế nhưng dù sao cũng có lòng tốt gọi mình rời giường nghe điện thoại.

Ngôn Bình áy náy, đứng một bên do dự nửa ngày, đối với Sắc quỷ nói:”Xin lỗi, ta không nên tức giận với ngươi. Ta sáng sớm rời giường tính khí có chút khó ở, không khống chế được tâm tình.”

Sắc quỷ không nói lời nào, vẫn cắn chặt môi dưới, tiếp tục hờn dỗi nhìn Ngôn Bình.

Ngôn Bình không biết phải làm sao, nhớ đến ngày hôm qua hắn vì được ngưng hồn một giờ mà vui vẻ, liền nảy ra biện pháp, “Được rồi, là lỗi của ta, ta làm một con búp bê thế thân cho ngươi, cho ngươi có một thực thể ổn định, như vậy được chưa?”

“Thật sao?” Sắc quỷ từ một bộ dáng hờn dỗi, trong nháy mắt biến thành vui vẻ quá đỗi, nhào qua quấn chặt lấy người Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi thực sự nguyện ý làm một búp bê thế thân cho ta?”

Sắc quỷ phản ứng như vậy khiến Ngôn Bình không khỏi mỉm cười, “Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi ngày hôm qua nói phải ở chỗ này chờ người yêu, chắc là lúc vừa mới chết ngươi đã lập lời thề, tại vì ngươi đã thề như vậy, nên ngươi không thể ra khỏi căn phòng này. Có búp bê thế thân, ngươi thỉnh thoảng có thể dùng linh hồn rời khỏi phòng. Tuy nhiên cũng không thể giống như người thường tùy tiện rời nhà được.”

Sắc quỷ cao hứng bám lấy người Ngôn Bình, “Vậy ngươi mau làm, mau làm.”

Ngôn Bình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Sắc quỷ, “Ta vừa mới rời giường, ngươi dù sao cũng phải để cho ta đánh răng, rửa mặt, ăn xong bữa sáng đã chứ.”

Sắc quỷ không vừa lòng phùng má, tuy nhiên nghĩ đến việc sắp có được thực thể, lại lập tức mặt mày rạng rỡ, “Vậy ngươi mau làm xong rồi giúp ta chế tạo búp bê.”

“Được rồi được rồi, ta ăn sáng xong sẽ làm cho ngươi.” Ngôn Bình vừa nói, vừa thu dọn chăn gối.

Đánh răng rửa mặt, hâm nóng sữa tươi, luộc hai quả trứng gà.

Sắc quỷ vẫn bay bay ở phía sau Ngôn Bình, không thôi thúc giục hắn mau nhanh mau nhanh.

Ngôn Bình không khỏi tự lẩm bẩm, “Thực sự là tự làm bậy, không thể sống a.”