Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 68




Mùng năm tháng sáu.

Sáng sớm, dưới ánh mắt áp bức của Triệu Thành, Minh Lạc trang điểm chuẩn bị vào cung.

Thanh Lan cẩn thận cài cây trâm cuối cùng, Minh Lạc nhìn trong gương thấy Triệu Thành trầm mặc không nói, lệnh Thanh Lan lui ra, đứng lên đến trước mặt hắn, nắm tay hắn, cẩn thận cười nói: “ vương gia, không phải thiếp cố ý làm trái ý người, chỉ là lần này đi Bắc Địa không biết khi nào mới về, về tình về lý thiếp nên đi Từ Thọ cung cáo biệt.”

Từ khi xảy ra chuyện của tiểu hoàng đế, nàng tận lực tránh vào cung, nhưng lúc này không phải thời điểm để thái hậu phát giác nàng phòng bị bà ta.

Nhưng biểu hiện mà nàng tự nhận là tươi cười lấy lòng thật ra lại mang theo hương vị nũng nịu, còn có chút đắc ý.

Triệu Thành nhìn nàng một lát sau đó nói “ nhớ kĩ không được để bọn Diệp Ảnh rời nàng nửa bước.”

Minh Lạc cười nói: “ Ân, vương gia, chúng ta sắp rời dinh, coi như thái hậu định làm gì cũng sẽ không động thủ vào giờ phút này. Kì thật nếu thái hậu muốn làm gì thì trước đó đã có rất nhiều cơ hội.”

nói đến đây Minh Lạc cũng trầm mặc.

Về sau cô mẫu đích thật là lợi dụng nàng tính kế Triệu Thành, nhưng thế cục phía sau ngày càng khẩn trương, bà ta ngày càng sợ hãi, thời điểm không tính kế thì hiện tại bà ta đích thực thương yêu nàng, đại khái hiện tại chỉ để mình không thể có thai.

Có đôi khi con người chính là mâu thuẫn như vậy.

Triệu Thành nhìn mắt nàng lộ ra thương cảm, cầm ngược lại tay nàng, ôn nhu nói: “ A Lạc, ngày mai chúng ta sẽ rời kinh. Đến Bắc Địa và Tây Ninh thì đem những chuyện ở kinh thành tạm thời vứt bỏ. những chuyện này không đáng để nàng cả ngày buồn bực không vui.”

Minh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ gật đầu lại lắc đầu, cười khổ, nói “ Thiếp cũng không có buồn bực không vui, vương gia, những chuyện đó đã càng ngày càng không thể ảnh hưởng đến thiếp, nhưng thiếp biết ý của người.

Sau đó giống như nhớ ra gì đó, cười nói “ vương gia, lần này đi Bắc Địa, người có thời gian dạy xạ kị cho thiếp không? Thiếp đặc biệt chuẩn bị rất nhiều kị trang. Thiếp nghe nói người ở Bắc Địa và Tây Ninh thì đều ở quân doanh, đến lúc đó có phải thiếp muốn gặp người một chút cũng khó?”

“ sẽ không” hắn nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, trong lòng khẽ nhúc nhích, kéo nàng vào ngực, cúi đầu hôn trán nàng, ôn nhu nói “ Lần này ta không phải mang binh đáng giặc, sẽ luôn mang nàng bên cạnh. Nhưng mà kị trang.”

hắn lộ ra ý cuời, nói “ a Lạc, kì thật nàng mặc gì, người khác cũng không có cơ hội lợi dụng.”

Minh Lạc ngẩn ngơ, sau đó mặt bắt đầu nóng lên.

Nàng sẵng giọng: “ vương gia, là thiếp và Dung biểu tỷ nói đùa, sao vương gia có thể nghe lén?”

Những lời đó coi như bọn Thanh Diệp nghe được, nhưng bọn Thanh Diệp tính tình ổn trọng, nàng cũng tin họ không truyền lời này cho hắn, các nàng là ám vệ không phải bà tám, trên thực tế ngoài một số chuyện quan trọng, hoặc nàng yêu cầu, hoặc Triệu Thành hỏi, các nàng rất ít khi truyền lời, nếu không nàng cũng không tự tại dùng các nàng.

Triệu Thành cười nói : “ bất quá là vừa vặn đi ngang qua, nghe được một câu như vậy thôi, ta đã lập tức tránh đi” thính lực của hắn tốt như vậy, đây là không có cách nào khác.

Minh Lạc trừng mắt, có chút hồn nhiên nói “ vậy người có nghe thấy chuyện Dung biểu tỷ nhắc đến chuyện trắc phi?”

Triệu Thành nhìn nàng, mắt mang ý cười, không gật không lắc. đương nhiên hắn sẽ không nghe lén các nàng nói chuyện, chỉ nghe được một chút liền rời đi.

Thế nhưng còn thảo luận chuyện trắc phi sao? hắn liền không nghĩ đi phủ nhận, muốn nghe xem nàng định nói gì.

Minh Lạc nắm vạt áo hắn, mặt dày hỏi “ vương gia, Bắc CỐt vương khẳng định sẽ muốn đem công chúa Bắc CỐt gả cho người, người sẽ lấy nàng ta làm trắc phi sao?”

Triệu Thành cười nói: “ thì ra nàng lo lắng cái này. A Lạc không phải ta đã nói với nàng, đi Bắc Địa thì đem những chuyện loạn thất bát tao bỏ xuống, muốn làm gì thì làm sao?”

hắn muốn xoa tóc nàng, nhưng nhìn bộ dáng trang điểm hoàn chỉnh của nàng liền bỏ xuống xúc động đó, tiếp tục nói “ A Lạc, nếu nàng lo lắng về chuyện trắc phi thì bỏ suy nghĩ đó đi. Bản vương không có hứng thú kiếm người về quậy vương phủ đến chướng khí mù mịt. không phải Triệu Huyên luôn cả ngày suy nghĩ đến việc nạp phi sao? Thêm một cái chắc hắn cũng vui lòng cực điểm.”

Triệu Huyên chính là tiểu hoàng đế.

***

Từ Thọ cung.

Trong điện Minh Lạc và Ôn NHã bồi chuyện Minh thái hậu, dùng điểm tâm, bình thường canh giờ này Minh thái hậu sẽ nghỉ ngơi một hồi.

Minh Lạc và Ôn Nhã thường ở trong cung nên biết thói quen của bà ta, liền rất có ánh mắt đứng dậy nói muốn đi dạo trong vườn, ngắt hoa về cho Minh thái hậu cắm bình, giờ là đầu tháng sáu, chính là lúc hoa sen mới nở.

Minh thái hậu cười dặn dò một phen mới để hai người đi.

Chỉ là lúc rời chính điện, chẳng biết tại sao Minh Lạc có chút buồn ngủ, Ôn Nhã thấy nàng dụi mắt thì ôn nhu nói : “ A Lạc, những ngày này ngươi mới tân hôn, lại vội vàng thu thập hành lý, có phải có chút mệt không? không bằng chúng ta qua thiên điện bên kia nghỉ ngơi một chút?”

Minh Lạc nhìn nàng ta, chính xác hiện tại nàng cực kì không thoải mái, liền đáp ứng.

Ôn Nhã đưa Minh Lạc vào thiên điện nhưng không lập tức rời đi, mà nhìn thoáng qua nha hoàn của nàng, do dự một chút thấp giọng nói : “ a Lạc, ta có một số việc muốn nói với ngươi, ngươi, ngươi có thể cho các nàng lui xuống không?”

Minh Lạc cổ quái nhìn nàng ta một cái, nhẹ gật đầu, sau đó nói với Thanh Diệp và Diệp Ảnh “ các người ra ngoài canh giữ đi.”

Hai nha hoàn lui ra ngoài.

Minh Lạc nhẹ vỗ vòng tay trên cổ tay, cười nhìn Ôn Nhã, ôn nhu nói “ Ôn Nhã, có chuyện gì cứ nói đi. không phải muốn ta đi Bắc Địa xem có phu tế nào thích hợp với ngươi chứ?”

Ôn Nhã mấp máy môi, không đáp lại lời nói đùa của Minh Lạc, trên mặt chậm rãi đỏ lên, nói : “ a Lạc, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

Minh Lạc nhíu mày nhìn nàng ta, rốt cuộc nàng ta giống như lấy hết dũng khí hỏi: “ a Lạc, ta nghe a Tú, hoàng hậu nương nương nói, người mà bệ hạ chân chính thích là ngươi, lúc trước tuyển hậu, bệ hạ hướng thái hậu nương nương cầu hôn ngươi, chỉ là bị thái hậu nương nương cự tuyệt. còn có, còn có sau khi ngươi đính hôn, bệ hạ vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi, hắn còn từng dây dưa với ngươi trong hoa viên Từ Thọ cung, những thứ này đều là thật sao?”

Minh Tú.. Minh Lạc đè thái dương, cảm thấy đầu rất choáng váng.

Nàng ôn nhu nói “ Ôn Nhã, ngươi hỏi những chuyện này làm gì, những chuyện đó đều là chuyện quá khứ, bệ hạ đã lập hậu, ta cũng đã thành thân, ta và bệ hạ không có gì liên quan. Vì sao hoàng hậu nương nương lại nói những chuyện này với ngươi?”

Ôn Nhã chảy nước mắt, nàng ta nói : “ vì bệ hạ nói thích ta, thái hậu nương nương cũng cố ý để ta vào cung, nhưng Minh Tú nói với ta tất cả là vì mẫu thân ta, người bệ hạ chân chính thích là ngươi. A Lạc, ta muốn biết có phải thật hay không.”

Minh Lạc nói : “ Ôn Nhã, ta có chút không thoải mái, nằm xuống nói chuyện với ngươi.”

Nàng lẩm bẩm nói “ có phải thật hay không thì thế nào? Nếu ngươi không muốn vào cung có thể trực tiếp nói với mẫu thân ngươi, để bà ấy nói với thái hậu nương nương, bệ hạ cũng không phải lương phối..”

“ A Lạc!” Ôn Nhã gọi, lại phát hiện Minh Lạc đã ngủ thiếp đi.

Nàng ta nhìn Minh Lạc hồi lâu, mới nói “ Lương phối, cái gì mới là lương phối? người không cần cố gắng cũng có thể đạt được tất cả như ngươi sao có thể hiểu, ngay cả cữu cữu ta, rõ ràng có đại thù với Minh gia cũng sủng ái ngươi, làm sao ngươi có thể hiểu? hiện tại cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Minh Tú và Minh Viện đều ghét ngươi như vậy.”

“ Ôn Nhã” Ôn Nhã kinh ngạc nhìn Minh Lạc, lại không nghĩ nghe được tiếng của Minh Tú.

Nàng ta mờ mịt nhìn Minh Tú đột nhiên xuất hiện, Minh Tú thở dài nói “ Ôn Nhã, ngươi sẽ không do dự a? đã quyết định thì sẽ không có đường lui, chúng ta đi thôi.”

Nàng ta lôi kéo Ôn Nhã rời đi, vừa đi vừa an ủi, nhưng chưa ra đến cửa phòng đã té xỉu.

***

Minh lạc ngồi dậy, đi đến trước mặt hai người, nhíu mày nhìn hai người hồi lâu, Diệp Ảnh không tiếng động xuất hiện trong phòng, nói “ nương nương, người mang hoàng hậu nương nương đi trước, nơi này nô tỳ sẽ xử lý.”

Minh Lạc gật đầu, đem Minh Tú sang phòng sát vách – nơi này là nơi trước kia nàng ở, nàng và Minh Tú đều quen thuộc.

Nàng muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên đi đến tủ gỗ trong phòng, trong tủ có một ngăn thông với căn phòng sát vách, nàng nhìn qua thấy Diệp Ảnh đã rời đi mà Ôn Nhã đang ngủ trên giường.

Nàng nhíu mi, còn đang suy nghĩ thì thấy Khánh An đế đi vào, đến trước giường.

Minh Lạc nhìn thấy Khánh An đế mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy buồn nôn, chán ghét phải nhìn, nàng nhìn Minh Tú trên mặt đất, lấy từ trong tay áo ra chút dược vật bôi vào mũi Minh Tú.

Minh Tú bị kích thích, chậm rãi tỉnh lại, nhưng miệng không thể nói chuyện, chân tay bất lực, nàng ta nhìn thấy Minh Lạc thì kinh hãi, Minh Lạc ra hiệu cho nàng ta nhìn về phòng bên cạnh.

Lúc này Khánh an đế đã bò lên giường, hắn xoa mặt Ôn Nhã từ phía sau, cúi đầu hôn nàng ta, hôn một nửa đại khái phát hiện không đúng- nhưng lúc này hắn căn bản không dừng được, cũng không muốn dừng.

Minh Tú khiếp sợ nhìn Khánh an đế không ngừng hôn Ôn Nhã, không rõ sự tình sao lại biến thành như vậy, nàng ta quay đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm của Minh Lạc đang từ trên cao nhìn xuống mình, lại quay đầu nhìn căn phòng kia, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim muốn bể ra.

Mà Minh lạc không muốn tiếp tục ở lại, càng không muốn để ý đến Minh Tú, khi Minh Tú đang khiếp sợ nhìn chuyện phát sinh ở phòng bên cạnh, nàng từ cửa hông đi ra ngoài, đi ra vườn hái hoa.

***

nửa canh giờ sau.

Minh Tú tóc tai tán loại ngăn cản Minh Lạc cầm hoa sen đang đi về chính điện, khiển trách nàng nói “ A Lạc, không ngờ tâm tư ngươi thâm độc như vậy, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đối phó với người luôn thân cận ngươi là Ôn Nhã, ngươi thật là lòng dạ rắn rết!”

Minh Lạc nhìn thẳng vào mắt Minh Tú, cười gằn, nói : “ Minh Tú, đến giờ mà ngươi còn muốn đem chuyện này đổ lên đầu ta sao?”

“ a, mới vào cung mấy tháng ngươi liền biến thành dạng này sao? Hạ dược ta, mê hoặc Ôn Nhã, để nàng dẫn ta đến gian phòng kia tra hỏi, sau đó dẫn hoàng đế đến, sau đó có thể châm ngòi quan hệ của bệ hạ và Ôn Nhã, càng làm ta oán hận Ôn Nhã, để ta nghĩ tất cả là do Ôn Nhã tính toán sao?”

Lúc nàng dùng điểm tâm ở chính điện phát hiện trên người dính mê dược, liền âm thầm ám hiệu cho Thanh Diệp và Diệp Ảnh, nhưng nàng cũng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra cho nên thuận thế đẩy thuyển, kết quả đúng là nhìn thấy một trò hay liên hoàn.

“ ngươi ngậm miệng! rõ ràng là ngươi, ngươi oán hận bệ hạ lần trước thất lễ với ngươi cho nên cố ý câu dẫn bệ hạ và ngươi hẹn hò, sau đó lại đẩy ôn Nhã ra, mục đích..”

“ Mục đích là cái gì? Là vì thúc đẩy bệ hạ và Ôn Nhã trăm năm hòa hợp? chuyện trong cung liên quan gì đến ta? Minh Tú, ngươi tỉnh lại đi, ta thật không nghĩ tới, tổ phụ và tổ mẫu dốc lòng dạy bảo lại dạy ra loại như ngươi.” Minh Lạc lạnh lùng nói.

“ hoàng hậu nương nương, vương phi nương nương, thái hậu nương nương tuyên mọi người đi thiên điện” Lâm lang vội vàng chạy đến, sắc mặt kinh hoàng nói với hai người.

***

“ ta không biết, ta không biết sao mọi chuyện lại thành như vậy..” Ôn Nhã ôm chăn, toàn thân run rẩy, mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm “ ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.”

Lúc này nàng ta không còn ở phòng kia, y phục cũng đã mặc hoàn chỉnh, lúc thái hậu nhận được tin đã sai người lấy y phục cho nàng ta, lại mang nàng ta sang phòng khác, sai người đút thuốc định thần cho nàng ta.

Nhưng nàng ta không cách nào trấn định lại.

Vì chuyện vừa phát sinh giống như ác mộng, nhưng dị dạng của thân thể, còn có hai nha hoàn đang run rẩy quỳ trên mặt đất, đều nói cho nàng ta biết chuyện kia là thật sự phát sinh, không phải ác mộng.

Lúc nàng và Minh Tú chuẩn bị rời phòng, không hiểu sao lại hôn mê bất tỉnh.

Về sau nàng ta bị đau nhức làm tỉnh, tỉnh lại thấy mình không mặc y phục, còn có hoàng đế đang nằm sấp trên người mình, nàng ta hoảng sợ muốn đẩy hoàng đế ra nhưng không biết tại sao thân thể lại không nghe sai sử, nàng nghe hoàng đế ôm mình gọi “ tâm can bảo bối’, còn nói “ Nhu nhi, nàng yên tâm, việc này trẫm nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo, hoàng hậu tiện nhân kia..”

Hai tay định đẩy hắn liền buông xuống, rất lâu sau đó nghe tiếng nha hoàn đẩy cửa vào.

Nàng ta dự định vào cung, nhưng không có ý định trước khi vào cung cùng hoàng đế… chuyện này rốt cục là thế nào?

Ôn Nhã vừa đau vừa hận, trong lòng xoay chuyển kịch liệt, bất kể thế nào, chuyện đã phát sinh, nàng ta nhất định phải tranh thủ kiếm được lợi ích lớn nhất cho mình.

Minh thái hậu chau mày, bà ta vỗ về Ôn Nhã đang không ngừng khóc, trấn an nói “ không sao, Ôn Nhã, đừng sợ, nói cho ai gia, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Con hẹn bệ hạ hay bệ hạ sang đây thăm con, các con nhất thời không kìm lòng được mới làm chuyện xúc độngnày?”

Bà ta biết chuyện này kì quặc nhưng chân tướng có thể tra sau, việc này chỉ có thể nói với bên ngoài như vậy.

“ Thần nữ không có, thần nữ không có hẹn bệ hạ!” sắc mặt Ôn Nhã đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận lại hận, nàng ta nói “ thần nữ hẹn A Lạc nói chuyện, đang nói chuyện tốt nhưng a Lạc lại ngủ mất, sau đó hoàng hậu đến, lúc đấy rõ ràng thần nữ ở cùng hoàng hậu, nhưng lúc tỉnh lại lại là bệ hạ, bệ hạ..”