Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 20: Thi giữa kỳ




CHƯƠNG 20: THI GIỮA KỲ

Ngoài vụ xung đột nảy lửa với soái ca siêu cấp lầy cộng thêm việc mấy đứa con gái trong lớp không ưa tôi, mọi việc ở Global School vẫn khá suôn sẻ. Thoắt một cái đã thi giữa kỳ, với tôi, kỳ thi này tương đối quan trọng, vì nó ảnh hưởng đến điểm tổng kết mà điểm tổng kết thì quyết định đến học bổng của tôi. Một cục tiền đó, không thể lơ là.

Giờ sinh hoạt lớp, cô giáo phổ biến quy chế thi, các môn thi đợt này. Sau cùng, cô chốt lại: “Kỳ thi này là để các em đánh giá lại năng lực của mình.Lần này, ngoài việc tự ôn tập, cô muốn các em hãy ôn tập theo cặp, những bạn học khá hãy giúp đỡ những bạn yếu hơn, giúp nhau cùng tiến bộ, cũng coi như là một cách củng cố thêm kiến thức. Các em hãy đăng ký ôn theo cặp hoặc nhóm. Nhóm nào các bạn học kém hơn được tăng xếp hạng so với kỳ trước, cô sẽ cộng cho các bạn trong nhóm 10 điểm thi đua cá nhân. Cuối giờ học ngày mai, lớp trưởng nộp lại danh sách nhóm cho cô nhé.”

Cộng 10 điểm thi đua cá nhân, điểm này quan trọng lắm nhá, phải đạt 90 điểm mới đủ điều kiện xét học bổng đấy.

Cơ mà trong lớp, ngoài Bảo ra, tôi chả chơi với ai. Bảo thì khỏi cần kèm, cậu ấy giỏi hơn cả tôi nữa. Giờ làm thế nào ? Hay đi dụ dỗ mấy bạn nam trong lớp xem, hẳn cũng có người hứng thú chứ. Kết quả, mấy bạn lắc đầu nguầy nguậy, nói đã có nhóm học từ kỳ trước rồi, gạ gẫm mỏi mồm, chả có bạn nào muốn tách nhóm. Bảo cũng có nhóm với một bạn nữ khác, dĩ nhiên, tôi không thể chung nhóm với cậu ấy.Ok, tôi thừa nhận, mị lực của Hoài An tôi cũng rất hạn chế đi.

Hôm sau, đùng một cái, lớp trưởng thông báo tôi sẽ chung nhóm học với Quân. Oắt đờ heo ? Chung nhóm với cậu ta thì thà đơn thương độc mã còn hơn. Lục tục lên hỏi lớp trưởng xem có nhầm lẫn gì không, đi qua bị tên Quân lôi lại “Yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố cậu”. Quân đắc ý.

“Chiếu cố cái đầu cậu, đừng nói vụ này do cậu sắp xếp nhá. Thảo nào không ai chịu chung nhóm với tôi hết”.

“Cậu không biết gì hả. Nhóm học này đã được sắp xếp từ lớp 10 rồi. Cậu vừa vào, đương nhiên không thể tìm nhóm dễ dàng. Bây giờ không có nhóm thì sau này cũng không, như vậy, cậu cũng đừng mong đạt 90 điểm thi đua cá nhân”.

Điều kỳ lạ là, tôi lại thấy mấy lời vừa rồi rất lọt tai mới chết. Cậu ta cũng hiểu tôi phết đấy. Thôi thì có còn hơn không. Tất cả vì học bổng.

Cuối giờ học, đang lui cui bỏ mấy thứ linh tinh vào tủ đồ cá nhân, cái tên đáng ghét không biết từ đâu thong thả đi đến. “Ê, đưa điện thoại đây”. Cậu ta ngó lăm lăm cái điện thoại trên tay tôi.

“Làm gì ?”

“Thì cứ đưa đây”. Dứt lời, cậu ta giất phắt cái điện thoại, nhanh chóng bấm một dãy số, ấn “call”. Quăng lại cái điện thoại cho tôi, cậu ta đáp cụt lủn:

“Lưu vào, muốn gặp còn biết đường mà gọi”

Ai muốn gặp cậu chứ. Thú thực, tôi chưa thấy ai xin số mà thô lỗ như cậu ta. Thôi, không chấp trẻ con...

Buổi tối, cơm nước no say, đang tính giở bài tập toán ra làm thì điện thoại đổ chuông. Số lạ.

“Alo Ai đấy ạ ?”

“Cậu không lưu số tôi ?” Giọng nói ẩn chứa tức giận. À, ra là cậu ta.

“Ừ, không lưu, có sao không ?”

“Đừng nhiều lời, ngày mai gặp ở đâu ?”

Tôi vẫn ngơ ngơ chưa bắt kịp tiến độ, mơ hồ hỏi: “Tôi không nhớ có từng hẹn gặp cậu lúc nào nha”

“Cái tên ngốc nhà cậu, thi giữa kỳ đến đít rồi, đã chung nhóm rồi cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đi chứ”.

Sao tôi nghe trong giọng cậu ta lại có chút dỗi hờn. Haizz, tôi day day trán, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chung nhóm với cái tên không đội trời chung này.

“Cậu biết đấy, tôi và cậu là do hoàn cảnh xô đẩy mới chung nhóm với nhau. Theo lẽ thường chúng ta cứ nói đến câu thứ 3 là quay ra tổng xỉ vả đối phương rồi còn nhóm nhiếc cái khỉ gì. Hay là thế này, tôi sẽ đưa đề cương ôn tập các môn cho cậu, đánh dấu những điểm cần lưu ý lại, cậu chỉ cần ôn tập theo là OK, đỡ phải trông thấy mặt nhau, làm đối phương mất hứng ?”

“KHÔNG ĐƯỢC !!!” Tiếng cậu ta như chọc thủng cái loa điện thoại trực tiếp xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi. Tôi để điện thoại xa tai một chút, tiếng thé thé như lợn bị chọc tiết vẫn tiếp tục văng ra:

“Không được, nhất định không. Cậu làm vậy là chống đối. Một con ngoan trò giỏi, học sinh gương mẫu điển hình như tôi làm sao có thể làm trò gian dối như vậy. Cậu làm thế là đang hạ thấp danh dự và uy tín của tôi, nói cách khác là đang xỉ nhục tôi. Nói cho cậu biết....”

“Thôi được rồi”, tôi xen ngang, chặt đứt bài diễn văn đầy bịa đặt kia. “Tôi nói này, đời tôi đã thấy nhiều loại người, nhưng cái thể loại tự gieo khổ vào người như cậu thì nay mới thấy lần đầu đấy. Cậu khoái cãi nhau với tôi lắm hả ?”

“Tôi nói cho cậu biết, tôi cực lực phản đối ý kiến của cậu. Nếu cậu bỏ rơi tôi, tôi sẽ nói với cô chủ nhiệm, cậu sẽ bị khiển trách cho xem. Mà cậu thật kỳ lạ, chung nhóm với tôi là vinh dự đặc biệt. Biết bao bạn gái trong lớp mơ thế chỗ cậu. Cậu có biết Minh Quân tôi là một chàng trai ấm áp như gió xuân, dịu dàng như nắng sớm, gặp hoa hoa nở, gặp người người thích, tôi là....”

“Thôi được rồi. Đừng lải nhải nữa. Ngày mai 5h chiều gặp nhau ở Highland Coffee đường X. Tôi thua cậu rồi”

Quân cười, hiển nhiên khá hài lòng về câu trả lời của tôi. Màn tra tấn màng nhĩ kết thúc. Tôi xoa xoa lỗ tai, sao cái số tôi cứ phải dính kè kè với cái tên hôn quân đó chứ.