Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 98: Căn nhà thuê chung




“ Hạ Khải Quyền? Sao cậu lại ở đây?” Tôi tò mò hỏi.

Anh ta cừoi nói:” Tôi vốn dĩ làm việc ở bên này mà.”

“Vậy sao? Thế thì thật trùng hợp, Hạng Chương cũng đến đây làm việc, chúng tôi phải ở lại đây rồi.” Tôi vui mừng nói.

Ở một nơi xa lạ, có thể gặp được một người bạn, cảm giác này thật không tệ.

“Lái xe đi.” Hạng Chương nói với Hạ Khải Quyền.

Sau khi xe rời bánh, Hạng Chương kể vớ tôi về tình hình hiện tại cuả anh, tôi mới biết, mấy tháng nay anh cùng thuê nhà với Hạ Khải Quyền, là căn nhà hai phòng khách ba phòng ngủ.

Tôi nghe xong trong lòng hơi không thoải mái, dù gì Hạ Khải Quyền cũng là người ngoài, còn tôi cả ngày vác bụng to lôi thôi lếch thếch, sắp lâm bồn đến nơi, trong nhà có người ngoài không tiện lắm.

Nhưng trước mặt Hạ Khả Quấn, có một số lời không tiện nói, tôi đành cừoi đáp lại, không nói điều gì, định đợi lúc nào chỉ có tôi và Hạng Chương ở cạnh nhau thì tính sau.

Gần một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đến nơi, là một khu nhỏ trông khá mới, phong cách kiến trúc kiểu Châu Âu, có thang máy.

“Chị dâu, đây là nơi Hạng Chương đặc biệt chọn cho chị, chị bụng to, lên xuống thang máy cho thuận tiện.” Hạ Khải Quyền cười hi hi nói.

Hạng Chương nghĩ cho tôi như thế, trong lòng thấy ngọt ngào.

Đợi lúc vào phòng xem qua, liền vô cùng hài lòng, phòng trang trí mới, hai gian phòng đều hướng về phía ánh mặt trời, quả thực là đẹp đến khó lòng tưởng tượng ra được.

“ Phòng ngủ chính là chúng ta ở, phòng bên cạnh kia là phòng cuả em bé. Hạ Khải Quyền ở phòng phía Bắc kia.”

Hạng Chương dẫn tôi đi thăm quan, ngoài phòng của Hạ Khải Quyền ra, các phòng khác đều cho tôi xem một lượt.

“ Chị dâu, chị từ từ xem, công ty em còn có việc, buổi tối chị muốn ăn gì nói tôi, tôi giúp chị mang về cho.” Hạ Khải Quyền khách khí nói lời với tôi.

Tôi nói cảm ơn anh ta, sau khi nhìn thấy anh ta đi khỏi, kéo Hạng Chương lại, nhỏ giọng nói: “ Hạng Chương, lúc em chưa đến, anh cùng thuê nhà với cậu ta thì không sao, bây giờ vẫn cùng thuê, có phải không được tiện lắm không?

“Có gì không tiện đâu, thêm một người sống chung, có thể chia sẻ chi phí, cũng thêm một người chăm sóc.” Hạng Chương không để tâm nói.

“ Nhưng mà em sắp sinh con rồi, mẹ cũng qua đây, cả nhà già trẻ vui đùa, cậu ta ở sẽ không thấy phiền ư?” Tôi lo lắng hỏi.

Hạng Chương cười cười nói: “ Không sao, tự cậu ta có tính toán, đến lúc đó không chịu được sẽ chuyển đi, không cần lo lắng cho cậu ta.”

Tôi nhìn ra rồi, Hạng Chương không định để Hạ Khải Quyền dọn ra ngoài, tôi cũng không thể vừa đến đã đuổi người ta đi, hơn nữa cậu ta còn là bạn của Hạng Chương.”

Không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục ở như thế này, có thể đợi lúc sinh con xong, tự cậu ta sẽ cảm thấy bất tiện thôi.

Vì tôi qua đây, Hạng Chương xin nghỉ một ngày, ở nhà thu dọn hết tất cả đồ đạc, buổi tối, Hạ Khải Quyền quả nhiên mua thức ăn về, cũng khá thịnh soạn, nói là thiết đãi tôi từ nơi xa đến.

Bữa cơm này, ba người cũng ăn uống rất vui vẻ hòa thuận.

Ăn cơm xong xem ti vi một lúc, tôi cảm thấy mệt liền quay về phòng nghỉ ngơi, chắc là do lạ giường, rõ ràng là rất mệt nhưng lại không ngủ nổi, nửa tỉnh nửa mê, Lúc Hạng Chương đi vào, tôi tiền tỉnh lại ngay.

“ Sao thế? Đánh thức em à?” Hạng Chương hỏi.

“ Vâng.” Tôi đáp lời một tiếng, “ gần đây lúc ngủ con cứ đạp, eo cũng đau chân cũng nhức mỏi, luôn ngủ không ngon giấc.”

Hạng Chương cau mày: “ anh thấy anh vẫn là nên sang phòng bên cạnh ngủ, không nửa đêm anh động đậy một cái là lại đánh thức em, mọi người đều không ngon giấc.”

Tôi không có ý kiến gì, dù sao lúc ở Phùng Thị, tôi cũng quen ngủ một mình từ lâu, bây giờ đột nhiên lại thêm một người, quả thực là ngủ không yên giấc.

“ Thế anh sang kia nhé, của phòng anh đóng giúp em, như thế bọn anh đi lại cũng không đánh thức em, nếu em có chuyện gì tìm anh thì gọi điện thoại.” Hạng Chương dặn dò tôi, trông có vẻ hơi bất an.

Tôi cười một cái động viên anh ấy: “ anh yên tâm đi, vẫn chưa đến thời gian sinh sản mà, nếu em sắp sinh, nhất định sẽ hét lớn gọi anh mà.”

Sau khi Hạng Chương đi, sau khi tôi mở hồ ngủ được một giấc buồn đi vệ sinh nên tỉnh lại.

Mang thai giai đoạn sau thật phiền phức mà, một tốt đi toilet đến bốn năm lần, tôi thở dài một cái, Thức dậy mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi ra bên ngoài.

Bước ra khỏi phòng ngủ, bên cạnh là phòng ngủ thứ hai, là phòng Hạng Chương tạm thời đang dùng.

Tôi cau mày, hết sức vò vò tai.

Đây là ảo giác sao?

Sao hình như nghe thấy một loại âm thanh rất kì lạ.

Hình như nghe thấy một âm thanh vật lộn đang rất kiềm chế, lại giống như rất đau đớn, nghe lờ mờ không rõ lắm.

“ Hạng Chương?” Tôi đập đập cánh cửa, “ Hạng Chương, là anh sao? anh ở bên trong à?”

Âm thanh đột nhiên dừng lại, nhưng rất nhanh lại vang lên tiếng thở ngắn, sau đó lại im lặng.

“ Hạng Chương?” Tôi bật điện chiếc đèn lớn trong phòng khách, rồi lại ra sức đập cửa.

Chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Hạng Chương đang cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ra ngoài, mặt đỏ bừng rất không bình thường, trán và toàn thân đều toát rất nhiều mồ hôi.

Tôi lập tức lo lắng nói:” Hạng Chương, anh không sao chứ? Em vừa mới nghe thấy có động tĩnh…”

“Không sao, anh hình như mơ ác mộng rồi.” Hạng Chương cau mày nói, ngẩng đầu xoa xoa huyệt thái dương, “ Quên mất mơ thấy cái gì, sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi, nếu không phải em gọi anh, anh vẫn còn đang vật lộn trong mơ kìa.”

Thì ra là gặp ác mộng, vừa nãy chắc chắc là lời anh nói trong mơ rồi.

“Đừng nói anh nữa, Kha Kha sao muộn thế này rồi em còn chạy ra ngoài làm gì?” Hạng Chương đột nhiên hỏi.

Tôi chỉ vào nhà vệ sinh: “Đi toilet mà, bây giờ một đêm em dậy bốn năm lần đều là rất bình thường.”

“Thế em đi đi, từ từ thôi.” Hạng Chương không yên tâm nói với tôi.

“Vâng, em biết, anh quay lại ngủ đi.” Tôi trả lời.

Lúc quay về, cửa phòng Hạng Chương đã đóng lại, tôi dí sát vào cánh cửa nghe ngóng, không có động tĩnh gì, mới yên tâm quay về phòng ngủ.

Tôi dần thích ứng với cuộc sống ở đây, ba người ba phòng không ai quấy rầy ai, cho mãi đến lúc sinh, mẹ chồng qua đây, Hạng Chương mới chuyển về phòng ngủ chính.

Mẹ chồng lúc mới đầu cũng không thích ứng được việc trong nhà có người ngoài ở, qua sự giải thích của Hạng Chương mới dần chấp nhận Hạ Khải Quyền.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã đến ngày tôi sinh.

Cơn đau kéo đến, tôi nắm chặt tay Hạng Chương, không nói nổi lời nào, Hạ Khải Quyền vội vàng lái xe, đưa cả nhà tôi tới bệnh viện.

Người chưa từng sinh con, mãi mãi sẽ không biết sinh con được đau đến mức nào, khoảnh khắc con cất tiếng khóc chào đời, tôi hạ đường huyết do mất máu như muốn lập tức ngất đi.

“ Là một cô công chúa nhỏ, n ặng 3.3kg, rất khỏe mạnh.” Cô ý tá bế đứa bé qua cho chúng tôi ngắm.

Tôi cố mở to mắt, trong thấy một đứa trẻ nhăn dúm dó, khuôn mặt đỏ rực, rất xấu.

“ Xấu quá…” Tôi không kìm được nói.

Cô ý ta cười nói:” Trẻ con vừa mới sinh đều như vậy, qua mấy ngày nữa nhìn lại sẽ thấy xinh ngay.”

Y tá nói xong thì ôm đi bé ra ngoài, nói cho bố bé xem mặt.

Tôi được ý tá đưa đến phòng sinh, Hạng Chương đang đợi tôi, không thấy mặt mẹ chồng, tôi tưởng bà đi thăm cháu rồi, không chú ý.

Nhưng liền hai ngày sau đều là Hạng Chương ở cạnh cạnh tôi, mẹ chồng không lộ mặt, điều này không đúng lắm.

“Hạng Chương, mẹ đâu?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Mẹ ở nhà hầm canh gà cho em.” Hạng Chương lờ mờ nói, cũng không có ý giải thích thêm.

Tôi lo lắng bất an, rát muốn hỏi anh ấy, có phải mẹ chê em sinh con gái, nhưng lời đến cửa miệng rồi lại thu về.

Tôi sợ Hạng Chương sẽ trả lời “Đúng”, thế thì tôi không biết phải làm thế nào, giống như bây giờ, tôi còn có thể giả vờ như không biết gì.

Ở trong bệnh viện ba ngày, mẹ chồng và canh gà đều không thấy đâ, bác sỹ thông báo tôi có thể xuất viện rồi.

Hạng Chương không nói gì liền giúp tôi làm thủ tục xuất viện, ra cửa gọi taxi đưa tôi về nhà.

Sau khi về đến nhà, tôi mới nhìn thấy mặt mẹ chồng.

“Mẹ…”

“ Hừ!” Mẹ chồng lập tức quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến tôi, càng không nhắc đến việc bế con giúp tôi một chút.

Tôi khó xử nhìn Hạng Chương: “Hạng Chương …”

Hạng Chương giống như không nhìn thấy tôi, cầm đồ sải bước đặt vào phòng ngủ, lúc này mới quay lại nói với rồi: “ Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi, không có chuyện đừng ra ngoài.”

Giọng nói anh lạnh lũng khiến tôi không kìm được mà run lên một cái.

Lúc ở bệnh viện, mắc dù anh ấy đối với tôi có chút lạnh nhạt, nhưng mà thái độ vẫn còn chấp nhận được, nhưng lần này về đến nhà, sao anh ấy như biến thành một người khác vậy?

“Hạng Chương…” giọng tôi nơm nớp nói.

Hạng Chương cau mày trừng mắt nhìn tôi một cái:” Nghe không hiểu lời anh nói à? Bảo em về phòng nghỉ ngơi đi!”

Tôi bị anh nhìn trừng mắt đến nổi trong lòng hoảng sợ, còn dám nói thêm gì nữa, bế con nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Cửa phòng đang mở, nhưng lại chẳng có ai đến hỏi tôi có cần gì không, tiếng Hạng Chương và mẹ chồng nói chuyện, truyền vào tai tôi một cách rõ ràng.

Mẹ chồng nói bà phải quay trở về nhà, Hạng Chương khuyên bà ở lại thêm hai ngày, tốt xấu gì cũng giúp anh ấy chăm sóc tôi vài ngày, mặc dù nói là sinh con gái, tối thiểu cũng phải để tôi bồi dưỡng sức khoẻ tốt sinh con trai.

Mẹ chồng không can tâm tình nguyện nhận lời, nhiều nhất chăm sóc tôi thêm nửa tháng,sinh ra cái loại ăn bám còn đòi người khác hầu hạ, quả thực là chuyện nực cười vô cùng.

Bọn họ không hề kiêng dè tôi sẽ nghe thấy, nói kháy chuyện tôi sinh con gái.

Mũi tôi cay cay, nước mắt liền rơi xuống.

Sự thật bày ngay trước mắt, cũng không thể giả ngốc tiếp tục lừa gạt mình nữa, Mẹ chồng và Hạng Chương đều chê tôi sinh con gái.

Tôi cúi đầu nhìn con đang nằm say giấc bên cạnh, trong lòng đau xót khổ sở vô cùng.

Nó vẫn còn nhỏ chưa biết gì, bố và bà nội nó, từ khoảnh khắc nó mới ra đời đã ghét bỏ nó rồi…

Bữa tối, mì nấu với canh gà, tôi đã đói lả từ lâu rồi, một bát to mì chốc lát đã ăn sạch sẽ.

“ Như lợn vậy, ăn nhiều thế.” lúc mẹ chồng đến dọn bát, bĩu môi nói.

“Mẹ, lúc trưa con ở bệnh viện không ăn được gì cả…” Tôi kìm nước mắt khẽ nói.

Mẹ chồng lạnh lùng hừ một tiếng, bưng bát đi luôn.

Mãi đến tận lúc tối gần đi ngủ, Hạng Chương mới bước vào, trông thấy tôi và con nằm trên giường, chau mày, quay ngừoi bước đi.

“Hạng Chương! “ anh vội vàng gọi anh lại.

anh ấy quay người chau mày nhìn tôi: “ Có chuyện gì?

“Hạng Chương, anh đóng cửa lại, nói chuyện với em đi.” Tôi cầu khẩn nhìn anh ấy.

Hạng Chương do dự một chút rồi mới đóng cửa lại, dựa vào tấm cửa, hai tay khoanh trước ngực, thơ ơ nhìn tôi nói:” Em muốn nói cái gì?”

Biểu cảm như thế này của anh ấy, khiến cho tất cả những lời muốn nói trong lòng tôi dồn lại không nói lên lời nhìn anh ấy chỉ muốn rơi nước mắt.

Hạng Chương hơi mất bình tĩnh rồi nói:” Em rốt cuộc muốn nói cái gì, mau nói đi! anh mệt mỏi cả ngày trời muốn nghỉ ngơi!”

Tôi có hơi kinh ngạc, đây là Hạng Chương mà tôi quen biết ư? Trước ngày sinh con một ngày, anh ấy nói chuyện với tôi dịu dàng đến thế, muốn chăm sóc tốt cho tôi và con. Còn bây giờ thì sao? Sự dịu dàng của anh ấy đi đâu rồi?

“Hạng Chương, anh… anh và mẹ anh có phải đều chê em sinh con gái không?” Tôi cắn răng, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà ai cũng biết thấy câu trả lời rồi.