Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 65: Chương 38




Hôm nay cửa hàng quần áo lâu đời treo bảng hiệu trăm năm duy nhất ở trấn Minh Khang mở hàng tiếp đón hai con quỷ nghèo.

Tiểu nhị nở nụ cười cứng đờ chuyên nghiệp, đưa lên cho một nam một nữ này hai bộ trang phục kiểu dáng rất bình thường, chất liệu khá đơn sơ.

Hai người chia nhau vào phòng thay quần áo, lúc này tiểu nhị mới một lời khó nói hết nói với chưởng quầy nhà mình: “Hai người này thoạt nhìn nhân tài bất phàm, còn đều là tu sĩ. Vậy mà, vậy mà, như thế...”

Hắn ta rầm rì không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung.

Chưởng quầy hạ giọng, một châm thấy máu: “Keo kiệt, đúng không?”

Tiểu nhị hơi khựng lại.

Hắn ta liên hệ hai chữ ‘keo kiệt’ với hai vị tu sĩ phong hoa tuyệt đại không giống phàm nhân, cuối cùng nặng nề gật đầu.

Chưởng quầy cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng tu sĩ đều là cơm ngon rượu say không phát sầu vì tiền à? Tu luyện không cần linh thạch à? Vũ khí không cần linh thạch à? Bị thương dùng đan dược không cần linh thạch à?”

Ông ta thương hại nói: “Nói đến những thứ này đều là tiền cả. Tu sĩ nghèo ở Tu Chân Giới không ít hơn người nghèo ở thế gian này đâu. Phần lớn chỉ là ngăn nắp bên ngoài, bên trong thế nào ai mà biết được.”

Ông ta nói rồi nhìn trái nhìn phải lại hạ giọng nói: “Ngươi có nghe nói bí cảnh Bạch Ngô náo nhiệt trong nửa tháng này không? Ngày hôm qua những tu sĩ đó đã ra hết rồi, ai biết bí cảnh nói sụp là sụp đó!”

Tiểu nhị sửng sốt: “Không phải bảo là ra hết rồi à?”

Chưởng quầy nghe vậy thì nói: “Là được người ta cứu. Nhưng người cứu mọi người lại bị kẹt lại trong đó, một ngày một đêm bên kia còn đang tìm người. Bên ngoài không ai dám nói gì, nhưng mọi người đều lén lút nói người kia đã chết rồi. Trong trấn chúng ta đều có hai tu sĩ vì được người kia cứu mà thờ cúng đấy. Người này còn trẻ, đáng thương lắm.”

Tiểu nhị cũng không khỏi thổn thức theo.

Hai người đang tám chuyện hăng say, một nam một nữ kia đã nhanh chóng thay xong quần áo, phân biệt từ phòng thay quần áo nam nữ đi ra.

Hai người ngẩng đầu nhìn, không khỏi khen một tiếng đúng là người đẹp.

Quần áo kia chất liệu đơn sơ, kiểu dáng càng tầm thường, hai người mặc vào thậm chí còn không vừa người lắm.

Quần áo của tiên tử kia rõ ràng hơi rộng, ống tay áo trống rỗng treo ở bên cạnh người, thế mà lại có loại cảm giác xương nhỏ gầy yếu đuối mong manh.

Đạo quân kia thì ngược lại. Quần áo dường như hơi chật, áo căng ngực vạt áo trước phình phình.

Mà... ngực là ngực, eo là eo, chân là chân.

Chưởng quầy và tiểu nhị xem đến sửng sốt, không biết hình dung thế nào, cảm thấy bộ đồ giá rẻ nhất này mặc ở trên hai người này dường như đắt hơn không ít.

Hai người đang chụm đầu nhỏ giọng nói gì đó.

Thần tiên quyến lữ.

Chưởng quầy không khỏi đến gần hơn, nghe được đối thoại của đôi ‘Thần tiên quyến lữ’ này.

Vẻ mặt nam tử hơi giãy giụa: “Quần áo này...”

Nữ tử như suy tư gì: “Loại tiệm quần áo này có thể dùng quần áo cũ đổi linh thạch, quần áo cũ của chúng ta...”

Chưởng quầy: “...”

Ông ta cắn răng nói: “Vị khách này, quần áo cũ phải mới tám phần mới có thể đổi linh thạch.”

Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang.

Nữ tử nhìn về phía quần áo rách tung toé họ thay ra, trên nét mặt tràn ngập tiếc nuối.

Sau đó nàng nhanh nhẹn thu quần áo đã rách thành vải vụn vào nhẫn trữ vật.

Chưởng quầy: “...”

Không đến mức tham tí vải vụn này của ngươi, thật sự không đến mức.

Tiền trao cháo múc, chưởng quầy mang theo tiểu nhị đều có vẻ mặt một lời khó nói hết, nhìn theo hai người rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn họ, chưởng quầy không khỏi thổn thức.

Ki bo thành như vậy, thật là uổng cho một khuôn mặt xuất sắc.

Thổn thức xong ông ta lại quay đầu tám chuyện với tiểu nhị về hai tu sĩ “Anh dũng hy sinh” ở bí cảnh Bạch Ngô.

Không hề biết rằng hai người vừa bị ông ta đóng dấu thành “tu sĩ nghèo keo kiệt” chính là đương sự hy sinh.

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong - người anh dũng hy sinh - đi ra khỏi tiệm quần áo, Vân Chỉ Phong im lặng một lát, lúc này mới nói ra lời chưa kịp nói.

Hắn hỏi: “Tống Nam Thời, vì sao chúng ta không chọn đồ vừa rẻ lại vừa người?”

Hắn nói rồi có phần không được tự nhiên lôi kéo vạt áo.

Chỗ ngực căng phồng nở nang kia lập tức càng có vẻ mẩy hơn.

Tống Nam Thời vô thức nhìn thoáng qua, lại nhìn thoáng qua.

Vào lúc Vân Chỉ Phong nhìn qua, nàng như không có việc gì dời tầm mắt đi, lời lẽ chính nghĩa nói: “Sao chúng ta có thể thêm phiền cho chủ quán!”

Mặt Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Nói thật đê.”

Tống Nam Thời nói nhanh: “Những bộ đồ lẻ size như này xin miễn chọn lựa.”

Vân Chỉ Phong: “Ta xem có được chọn mà...”

Tống Nam Thời: “Đắt gấp đôi.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Lý do này thật sự quá thực tế, hắn khuất phục.

Tống Nam Thời lại không kiềm được mà nhìn thoáng qua... vạt áo của hắn.

Nàng thành tâm thật lòng nói: “Quần áo này rất vừa người, thật sự.”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nói: “Trấn Minh Khang cách bí cảnh Bạch Ngô cũng không bao xa, chúng ta đi qua đó xem trước đi.”

Cuối cùng Tống Nam Thời nhìn thoáng qua vạt áo Vân Chỉ Phong, trong lòng niệm hai tiếng Vô Lượng Thiên Tôn rồi tiếc nuối rời mắt đi.

Sau đó nàng nói: “Chúng ta bị nhốt, mấy người đại sư huynh chắc chắn không đi, còn đang suy nghĩ biện pháp cứu người. Chúng ta đi báo bình an trước.”

Hai người chuẩn bị ra khỏi cửa thành trước rồi lại ngự kiếm đi cửa vào ban đầu của bí cảnh Bạch Ngô.

Nhưng mà vừa nãy vội vàng đi vào nên không phát hiện điều gì, bây giờ dọc theo đường đi ra ngoài, bọn họ lại rõ ràng phát hiện không ổn.

Trấn Minh Khang rất nhiều tu sĩ bước đi vội vàng, vẻ mặt đều không tốt.

Mấy đội đệ tử mặc đồng phục tu sĩ Vạn Kiếm Sơn càng thêm vội vàng, thời gian dừng lại đều không có.

Mà mỗi khi có tu sĩ đi qua, bán hàng rong hai bên đường phố hoặc là người đi đường đi ngang qua đều sẽ bàn tán xôn xao.

Tống Nam Thời nghe được mấy từ mấu chốt trong tiếng bàn tán của bọn họ.

Như là “Bí cảnh sụp xuống”, “Chết”, vân vân...

Tống Nam Thời không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Chẳng lẽ bí cảnh sụp xuống còn liên lụy đến bên ngoài bí cảnh hay là có người đã chết?”

Vân Chỉ Phong nghĩ tới động tĩnh khi bí cảnh sụp xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Không phải không có khả năng.”

Vì thế càng không chậm trễ được.

Hai người Tống Nam Thời chưa kịp hỏi rõ ràng đã vội vàng chạy ra ngoài thành.

Vừa đến ngoài thành, bọn họ đã thấy có hai, ba tu sĩ đang bày biện tế đàn tế phẩm ở đường lớn ngoài thành, nghe người vây xem nói là đang tế điện người chết ở bí cảnh Bạch Ngô.

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

Bọn họ tiến lên nhìn một chút.

Nhưng mà vừa nhìn, hai người lại không khỏi đều ngây ra.

Tống Nam Thời lẩm bẩm niệm ra chữ trên tế bài: “Nghĩa sĩ Tống Nam Thời, Vân Chỉ Phong?”

Nàng dừng một chút, quay đầu, mờ mịt nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Nàng khó hiểu nói: “Chẳng lẽ người gặp nạn còn có cùng tên với chúng ta?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn lạnh tanh nói: “Cho nên có khả năng tế điện trên tế đàn này chính là hai chúng ta không?”

Tống Nam Thời choáng váng tại chỗ.

Hai người cứ vậy ngây ngốc đứng ở ngoài đám người, nhìn một đám tu sĩ “Tế điện” bọn họ.

Có một vài tu sĩ thậm chí than thở khóc lóc giải thích cho mọi người đứng xem “Sự tích huy hoàng” vì cứu người anh dũng hy sinh của bọn họ.

Tu sĩ kia khóc lóc thảm thiết nói: “Một ngày một đêm này, lúc nào ta cũng hồi tưởng chỉ cảm thấy hai vị nghĩa sĩ này...”

“Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn.”

Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn.

Tống Nam Thời: “...”

Vân Chỉ Phong: “...”

Cơ mà không phải dung mạo và tiếng nói vẫn còn nguyên đây à, ngươi ngẩng đầu nhìn ra ngoài là thấy ngay mà.

Một tu sĩ khác còn đau khổ nói: “Tuy rằng bọn họ đã chết nhưng vĩnh viễn sống ở trong lòng chúng ta!”

Hai người: “...”

Không, tuy rằng chúng ta còn sống, nhưng ở trong lòng các ngươi đã chết rồi.

Hai người hít thở không thông, không dám tin rốt cuộc mình đã chết bao nhiêu lần ở trong lòng mấy người rồi. Trong tiếng hít thở không thông này, Tống Nam Thời âm u nói: “Không khí đã tô đậm thế này, chúng ta chết rồi mà không chết rất khó không làm thất vọng quảng đại quần chúng. Vân Chỉ Phong, ngươi nói có phải không.”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi.

Lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là có miệng mà khó trả lời.

Hắn không để ý đến câu đùa của Tống Nam Thời, xách nàng lên nói: “Đi!”

Tống Nam Thời “Ối” một tiếng, nói: “Đừng nóng vội! Ngươi cho ta nhìn một tí. Đời này ta còn chưa tham dự lễ cúng của chính mình đấy.”

Vân Chỉ Phong: “Còn không vội nữa! Ngươi còn muốn chết mấy lần?”

Tống Nam Thời còn cân nhắc: “Nếu đã là cúng bái chúng ta, ta đây lấy mấy quả táo ăn cho đỡ đói không quá phận nhỉ?”

Mắt nàng nhìn chằm chằm quả táo đỏ bóng, vốn tưởng rằng yêu cầu thái quá như vậy, Vân Chỉ Phong tất nhiên sẽ từ chối thẳng. Ai biết tuy hắn không nói một lời, nhưng ngay lúc hai người lướt qua trên không tế đàn, hắn lại đột nhiên duỗi tay túm lấy hai quả táo.

Sau đó ném phi kiếm ra, một tay ném Tống Nam Thời lên thân kiếm, một đường ngự kiếm bay vèo đi.

Người dưới tế đàn trợn mắt há hốc mồm, Tống Nam Thời cũng trợn mắt há hốc mồm.

Vân Chỉ Phong ném quả táo vào tay nàng: “Ăn đi.”

Tống Nam Thời nhìn quả táo, lại nhìn người phía dưới, đột nhiên mặt mày hớn hở.

Nàng vẫy vẫy tay, nói: “Quả táo ngon lắm, ta nhận!”

Dưới đài, có người ngơ ngác nhìn bọn họ, nhận ra mặt Tống Nam Thời.

Người nọ lẩm bẩm: “Lừa đảo! Xác chết vùng dậy.”

Đầu hắn ta lập tức bị người ta đập một cái: “Lừa đảo cái đầu người ấy! Hai nghĩa sĩ kia không chết a ha ha ha! Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp!”

...

Vân Chỉ Phong sử dụng linh lực ngự kiếm phi hành, Tống Nam Thời tạo một cái tường gió ở xung quanh hai người, ngăn cách linh lực.

Đây là biện pháp họ nghĩ ra khi xông ra khỏi bí cảnh. Có Tống Nam Thời ngăn cách linh lực, Vân Chỉ Phong có thể tự do sử dụng linh lực, tránh đưa tới kẻ thù khi hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Chuyện liên quan đến mạng người, liên quan đến rốt cuộc bọn họ sống hay chết, Vân Chỉ Phong một đường bay nhanh.

Mấy chục dặm đường chỉ tốn một chén trà nhỏ, hai người nhanh chóng bay đến trên cửa vào ban đầu của bí cảnh, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi giật mình.

Người, người, người, người, người, người, người.

Nhiều người như vậy, Tống Nam Thời không biết nàng đã chết trong lòng ai, sống trong lòng ai.

Hơn nữa trong đám người kia dường như có tiếng tranh chấp truyền đến.

Tống Nam Thời vội vàng: “Đi xuống! Đi xuống!”

Vân Chỉ Phong nhanh chóng dừng phi kiếm ở ngoài đám người, hai người chen vào trong biển người tấp nập.

Tống Nam Thời: “Nhường một chút! Nhường một chút!”

Có người bất mãn: “Các ngươi vội đi đầu thai à.”

Tống Nam Thời: “Gần như vậy.”

Người nọ: “???”

Vân Chỉ Phong bảo vệ bên cạnh nàng, chỉ chốc lát sau đã chen đến đằng trước.

Sau đó Tống Nam Thời lập tức kinh ngạc.

Phía trước kia là mấy người Giang Tịch và một đám tu sĩ mặc đồng phục đệ tử Vạn Kiếm Sơn.

Người hai bên giằng co.

Lúc này, trên mặt Giang Tịch là sự lạnh lùng mà Tống Nam Thời chưa bao giờ gặp. Một tay hắn cầm trọng kiếm chỉ về phía người của Vạn Kiếm Sơn, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Chư Tụ và Úc Tiêu Tiêu đứng ở phía sau hắn, không tiếng động bày tỏ ủng hộ.

Liễu lão nhân bay ở giữa không trung, vẻ mặt hóng chuyện vui đã biến mất.

Thái độ của bọn họ cứng rắn, mà vẻ mặt các đệ tử Vạn Kiếm Sơn lại hết sức khó xử.

Cầm đầu người mềm giọng nói: “Ta biết điều này rất khó làm mọi người tiếp thu, nhưng mà...”

Hắn ta dừng một chút, trầm giọng nói: “Nửa canh giờ trước, Trưởng lão của chúng ta đã kiểm tra đo lường tình hình bên trong, bí cảnh sụp xuống kia vừa rồi đã trải qua lần thứ hai sụp xuống, hơn nữa... bên trong đã không còn dao động linh lực của vật còn sống.”

Hắn ta nhắm mắt: “Không còn một tí xíu nào.”

Cằm Giang Tịch căng thẳng, tay giơ trọng kiếm lại vẫn không nhúc nhích.

Hắn chỉ lạnh lùng nói: “Cho nên Vạn Kiếm Sơn các ngươi chuẩn bị làm gì?”

Người cầm đầu hít sâu một hơi, nói: “Bí cảnh kia đã trải qua lần thứ hai sụp xuống, khó tránh khỏi sẽ không có lần thứ ba sụp xuống, tiến tới ảnh hưởng đến bên ngoài. Nơi này chỉ cách trấn Minh Khang có năm mươi dặm, trấn Minh Khang có mấy ngàn dân chúng...”

Hắn ta khó khăn nói: “Cho nên chúng ta chuẩn bị, hoàn toàn san bằng nơi này từ bên ngoài.”

Giang Tịch cười lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không thì sao?”

Người nọ: “Nhưng mà...”

Giang Tịch ngắt lời hắn ta: “Sư muội của ta còn ở bên trong. Chúng ta muốn đưa muội ấy ra ngoài.”

Người nọ: “Nhưng mà bên trong đã không có linh lực dao động...”

Giang Tịch lại lần nữa ngắt lời: “Ta biết.”

Trong giọng hắn mang theo chút run rẩy, lại vô cùng kiên định: “Nhưng ta không tin muội ấy đã chết, ta phải đưa muội ấy ra.”

“Cho dù chết.” Hắn chậm rãi nói: “Ta cũng phải đưa muội ấy ra.”

Trên mặt các đệ tử Vạn Kiếm Sơn hiện lên vẻ không đành lòng.

Người cầm đầu khó nhọc nói: “Nhưng mà mấy ngàn dân chúng trấn Minh Khang...”

Giang Tịch: “Giang Tịch ta một mình gánh chịu...”

Hắn còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời nghe đến gần như sững sờ ở trong đám người lập tức hít sâu một hơi, đột nhiên cao giọng nói: “Gánh vác cái gì mà gánh vác! Giang Tịch, đầu huynh bị lừa huynh đá à!”

Ba người Giang Tịch quay đầu, ngơ ngác nhìn Tống Nam Thời đột nhiên đẩy đám người đi ra.

Sau đó bọn họ đồng thời ngây người, dường như một ngày một đêm này qua đi, đã không quen biết người trước mắt.

Ngược lại là người Vạn Kiếm Sơn nghi ngờ nói: “Ngươi...”

Tống Nam Thời: “Sư muội của bọn họ, sống, không chết.”

Vân Chỉ Phong đi ra từ phía sau nàng: “Vân Chỉ Phong, sống.”

Người Vạn Kiếm Sơn khó hiểu nói: “Nhưng mà rõ ràng sư thúc nói bên trong không có dao động linh lực mà.”

Vân Chỉ Phong cười.

Hắn nói: “Chúng ta ra rồi thì các ngươi còn tìm dao động linh lực ở chỗ nào được.”

Trong lúc Vân Chỉ Phong nói chuyện với bọn họ, Tống Nam Thời đã sải bước đi đến trước mặt ba người đang sững sờ.

Sau đó nàng nói liên tằng tằng như súng máy: “Huynh là đại sư huynh, huynh có thể dùng đầu óc không hả! Huynh gánh vác? Huynh dùng cái gì gánh vác? Dùng đầu sắt chắc? Huynh là Long Ngạo Thiên chứ không phải tổng tài bá đạo! Muội đi một ngày, đầu óc các ngươi mất hết rồi à? Nếu muội chết thật...”

Nàng còn chưa nói xong, Chư Tụ lại đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy nàng.

Lời nói tràn đầy trách cứ không biết để che giấu cái gì kia của Tống Nam Thời lập tức mắc kẹt.

Nàng nói: “Tỷ...”

Lời còn chưa nói ra, Úc Tiêu Tiêu như mới tỉnh mộng, hoan hô nho nhỏ một tiếng, lập tức nhào tới.

Sau đó hai người Tống Nam Thời bị một tiểu sư muội nhỏ xinh nhào lên đập vào trên vách đá.

Tống Nam Thời bị trọng lượng của hai người đè suýt nữa phun ra một búng máu.

Tiểu sư muội lực lớn vô cùng nhỏ giọng nói: “Sư tỷ! Muội biết tỷ không chết mà!”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng suy yếu nói: “Sắp rồi.”

Lần này, Giang Tịch không cần Liễu lão nhân nhắc nhở đã tự mình tỉnh táo lại.

Hắn nhìn ba sư muội chen chúc ôm nhau giống mấy con thú non, đầu tiên là cười, sau đó cười to thành tiếng.

Hắn sải bước tiến lên, muốn ôm sư muội mất mà tìm lại được của mình.

... Sau đó Vân Chỉ Phong xuất hiện trên đường hắn đi.

Vân Chỉ Phong lạnh tanh nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Giang Tịch: “...”

Hắn nhìn ba nữ tu, lại nhìn mình, cảm thấy có lẽ hơi không quá thích hợp.

Vì thế hắn lại nhìn Vân Chỉ Phong.

Bừng tỉnh hiểu ra.

Ngay sau đó, Long Ngạo Thiên

Trực tiếp tiến lên ôm lấy nhân vật phản diện tương lai.

Vân Chỉ Phong: “???”

Giang Tịch, nghe vài lần câu chuyện tình yêu “Hắn rất yêu nàng” của người trước mắt từ trong miệng nhị sư muội của mình, mạnh mẽ vỗ vỗ phía sau lưng Vân Chỉ Phong, cảm động nói: “Huynh đệ, ta hiểu! “

Đầu Vân Chỉ Phong đầy dấu chấm hỏi.

Ta còn không hiểu, ngươi hiểu cái gì?

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong, một người bị ôm đến qua đời ngay tại chỗ, một người bị ôm mà không hiểu ra sao, đầu óc choáng váng lại bị một đám người vây quanh đưa về trấn Minh Khang.

Nghĩa sĩ cứu người trong bí cảnh không chết.

Nghĩa sĩ cứu người trong bí cảnh đã trở lại.

Hai tin tức này truyền khắp toàn bộ trấn Minh Khang như gió.

Một đám tu sĩ vui vẻ sung sướng vây quanh mấy người Tống Nam Thời vào thành, người xem náo nhiệt đã đứng đầy bên đường.

Tiểu nhị và chưởng quầy của tiệm quần áo cũng ở trong đó, vừa cắn hạt dưa vừa muốn xem chân dung nghĩa sĩ.

Sau đó bọn họ thấy...

Chưởng quầy rớt hạt dưa.

Tiểu nhị rớt cằm.

Mãi đến khi đám người đi qua rồi, tiểu nhị mới lắp bắp: “Chưởng quầy, hắn, hắn, hắn, bọn họ...”

Chưởng quầy bị hắn ta nói lắp như mới tỉnh mộng, đột nhiên ném hết hạt dưa, chạy về trong tiệm.

Chờ lúc tiểu nhị chạy theo về, đã thấy chưởng quầy lấy ra một đống quần áo lẻ size ế hàng, gân cổ lên ở cửa hô to: “Trang phục giống với nghĩa sĩ cứu người, đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ...”

...

Mấy người Giang Tịch dứt khoát bao trọn một tiểu viện, để hai người Tống Nam Thời nghỉ ngơi.

Tống Nam Thời cảm thấy rất không cần thiết, không khỏi nói: “Muội cảm thấy muội không cần...”

Chư Tụ trực tiếp đè bả vai nàng lại nói: “Không cần muội cảm thấy, tỷ muốn, tỷ cần.”

Tống Nam Thời: “...”

Đây là tình yêu cưỡng chế đến từ phú bà bá đạo gì chứ.

Ba sư huynh muội đi ra sân, thương lượng có cần làm canh bổ gì cho bọn họ không, để lại Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời còn đang cảm thán phú bà ngang ngược giàu có.

Vân Chỉ Phong không khỏi nói: “Trước kia khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ta cũng sẽ đơn độc bao một tiểu viện cho yên ắng.”

Tống Nam Thời liếc hắn một cái: “Ngươi xác định muốn mặc quần áo lẻ size trong khi nói mấy lời này với ta?”

Vân Chỉ Phong im lặng.

Hắn bình tĩnh lại rồi nói: “Ta đi đả tọa trước một lát.”

Tống Nam Thời nhìn bóng lưng eo mông hạng nhất của hắn, lại niệm hai câu Vô Lượng Thiên Tôn.

Sau đó nàng quyết định giải quyết ấm no trước, nhìn xem mấy người Giang Tịch chuẩn bị làm canh bổ nào.

Mới vừa mở cửa ra, Tống Nam Thời đã thấy nhị sư tỷ và tiểu sư muội đang vây quanh một đống rau dưa tranh luận lá cải ăn ngon hay là thân cải ăn ngon. Mà Long Ngạo Thiên chưa từng có địch thủ trong nguyên tác đang cầm một cái dao phay, giằng co với một con gà hùng hổ, mồ hôi đầy đầu.

Tống Nam Thời không khỏi bật cười.

Nàng không kiềm được nghĩ hóa ra bọn họ cũng biết khóc biết cười, tràn ngập hơi thở nhân gian.

Mà không phải một người chỉ được đại biểu bằng một ký hiệu tên trong sách.

Giống như Giang Tịch.

Trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên này dường như mỗi giây mỗi phút đều bị người ta khiêu khích, không phải vả mặt thì là trên đường đi vả mặt.

Nhưng một đời người dài như vậy, viết vào trong sách dài được bao nhiêu đâu. Sao có thể lúc nào cũng bị người ta khiêu khích sau đó bị ép phản kích vả mặt chứ.

Hắn cũng chỉ là người thường thôi.

Tống Nam Thời nghĩ như vậy, đẩy cửa ra, nói: “Sư huynh, huynh...”

Giang Tịch quay đầu.

Mà đúng vào lúc này, toàn bộ viện đột nhiên nổi lên cuồng phong gào thét, giữa không trung truyền đến một âm thanh kiêu ngạo.

“Giang Tịch! Đồ nhóc con này làm đồ nhi của ta bị thương vào nửa năm trước à? Có dám đánh với ta một trận!”

Giang Tịch: “...”

Tống Nam Thời: “...”

Sao sẽ có người luôn luôn bị người ta khiêu khích, phản kích, vả mặt.

Sao sẽ không có chứ?

Hiện tại, mặt nàng đã bị đánh bốp bốp rung động.

Tống Nam Thời đã tê rần.

Giang Tịch không biết nhìn ra cái gì, vội vàng nói: “Tam sư muội, muội nghe huynh...”

Tống Nam Thời mỉm cười: “Xin lỗi, quấy rầy.”

Nàng rầm một tiếng đóng cửa lại.

Giang Tịch: “... Nói.”