Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 71: Chương 44




Hôm nay trên đường tới, Tống Nam Thời đúng là nhìn thấy Vô Lượng Tông đột nhiên xuất hiện rất nhiều sạp nhỏ bán đồ ăn nước uống.

Nàng vừa thấy đã biết đấy tuyệt đối không phải bán cho các đệ tử Vô Lượng Tông ăn.

Bởi vì giá cả những thứ đó cũng hơi thái quá.

Ví dụ như một chén nước hai linh thạch, tuy rằng có thể rót thêm.

Tống Nam Thời tự xưng là gian thương, nhưng vẫn lần đầu tiên nhìn thấy mua nước còn phải dùng linh thạch.

Linh thạch ở Tu Chân Giới là đồng tiền mạnh, nhưng cũng chỉ để chuẩn bị tài nguyên. Trừ khi là mấy loại như linh thảo, đan dược bán cho tu sĩ có thể lấy linh thạch đổi tài nguyên, những thứ vô ích với tu luyện như đồ ăn thức uống, phần lớn mọi người vẫn dùng vàng bạc.

Hai đồng tiền một chén nước đường, nàng từng gặp.

Hai linh thạch một chén nước trắng, gian thương nhất thế giới đều phải chịu thua tâm phục khẩu phục.

Nghe nói những sạp này còn là Chưởng môn bảo người mở.

Chưởng môn đúng là Chưởng môn, không hổ ăn nhiều cơm mấy trăm năm.

Phải biết rằng, lương mỗi tháng của đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông là 80 linh thạch. Một chén nước này hai linh thạch, quả thực còn quá đáng hơn cả hai mươi đồng một lọ nước khoáng ở khu du lịch ở thế giới hiện đại.

Tống Nam Thời không khỏi cảm thấy Chưởng môn nhà mình muốn nhân cơ hội này phát triển tông môn thành loại khu du lịch vô lương làm thịt khách du lịch, chuyên môn làm thịt tu sĩ ngoại lai.

Dẫu sao đệ tử Vô Lượng Tông ở ngay chỗ này, nếu thật sự khát, đói bụng thì đi về động phủ là được, ai mà coi tiền như rác vậy chứ.

Tống Nam Thời mới nghĩ vậy xong, lập tức thấy một “anh đẹp trai” cầm bình bạch ngọc tinh xảo đi ngang qua, trên bình bạch ngọc là ký hiệu Vô Lượng Tông.

Đây không chỉ là nước trắng mà Chưởng môn bán cho loại coi tiền như rác, còn là loại lên cấp bản xa hoa.

“Anh đẹp trai” này đúng là nữ phụ mạnh nhất Triệu Nghiên từ hôn đại sư huynh Long Ngạo Thiên của Tống Nam Thời.

Triệu sư tỷ còn chậm rì rì nói với tiểu nữ tu giống tùy tùng bên cạnh mình: “Còn may hôm nay các nơi trong tông môn đều có chỗ bán nước, khát chết ta rồi. Năm linh thạch, giá cả cũng rẻ, vẫn là tông môn nghĩ chu đáo.”

Tiểu nữ tu bên cạnh nàng ta trả lời vâng, trong tay cũng cầm bình ngọc giống vậy, vừa thấy đã biết thuận tay mua cùng Triệu Nghiên sư tỷ.

Tống Nam Thời: “...”

Là nàng nông cạn.

Có lẽ với phú bà chân chính, năm linh thạch không có gì khác với năm đồng tiền.

Nàng ta mới là kẻ coi tiền như rác kia.

Nàng rời tầm mắt đi với vẻ phức tạp, đang muốn nói chút chuyện với vị đồng đạo có chung suy nghĩ với nàng để dời sự chú ý đi, lại thấy vị đồng đạo này nhìn Triệu Nghiên sư tỷ không chớp mắt, trên nét mặt khó nén hâm mộ.

Là đang hâm mộ Triệu sư tỷ giàu có à? Tống Nam Thời nghi hoặc.

Sau đó nàng nghe thấy hắn nói: “Ngươi xem tiểu nữ tu bên cạnh nàng ta kìa.”

Tống Nam Thời theo bản năng nhìn sang.

Tiểu nữ tu đi theo bên cạnh Triệu sư tỷ, từ nét mặt đến diện mạo đều rõ ràng là tùy tùng của ác nữ tiêu chuẩn.

Không hổ là người tàn nhẫn có thể từ hôn Long Ngạo Thiên, ác nữ không thể nào thiếu được phô trương.

Nhưng bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu vì sao bên cạnh nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết luôn có tiểu tuỳ tùng ở cùng rồi.

Tầm mắt nàng dừng ở lọ nước trên tay tiểu nữ tu.

Nếu có phúc lợi này, nàng cũng muốn nhận lời mời làm việc này!

Ăn nhậu chơi bời với phú bà còn có tiền lấy về, đây là nghề nghiệp thần tiên gì!

Tống Nam Thời tặc lưỡi.

Sau đó nàng nghe thấy vị huynh đệ Diệp Lê Châu kia cũng tặc lưỡi.

Hắn nói: “Vị tiên tử này, bên người còn thiếu tuỳ tùng sai bảo không? Là kiểu Kim Đan Kỳ đánh đấm rất được ấy.”

Tống Nam Thời: “...”

Được lắm! Đây là muốn cạnh tranh vị trí với nàng rồi.

Tống Nam Thời cười nhạt một tiếng, nói: “Diệp huynh, ngươi và ta vừa gặp như đã quen. Nếu ngươi khát thì...”

Diệp Lê Châu lập tức nhìn sang, còn tưởng rằng nàng muốn mời hắn uống nước miễn phí.

Sau đó Tống Nam Thời nói: “... Vậy không bằng ta cho ngươi một chén nước với giá một linh thạch, được rót thêm vô hạn!”

Diệp Lê Châu: “...”

Hắn lời ít mà ý nhiều nói: “Không cần.”

Tống Nam Thời tặc lưỡi.

Quả nhiên, rau hẹ của người nghèo không dễ cắt.

Đúng lúc này, trên lôi đài đột nhiên vang lên tiếng chuông ngân dài, đại biểu cho trận thi đấu đầu sắp bắt đầu rồi.

Hai đồ quỷ nghèo sử dụng tám trăm loại tâm cơ lập tức quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc chú ý lôi đài vừa bị bọn họ đặt một khoản tiền cược không nhỏ.

Tiếng chuông vừa dứt, hai kiếm tu lập tức đánh nhau. Ra tay trước chính là vị sư huynh Kiếm tu Vô Lượng Tông kia.

Động tác của vị sư huynh kia nhanh đến gần như làm người ta không bắt kịp dấu vết, mà hoàn toàn tương phản với hắn ta chính là Vân Chỉ Phong.

Hắn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích như là hoàn toàn chưa phản ứng kịp vậy. Thậm chí đến tầm mắt cũng mới quay về từ dưới đài, cũng không biết vừa rồi đang xem cái gì. Chính là dáng vẻ đình công hoàn toàn không đặt lực chú ý ở trên lôi đài, chỉ chờ thua bị người nâng xuống.

Nhưng Tống Nam Thời lại biết không phải như vậy.

Nàng là người hiểu hắn nhất ngoài chính Vân Chỉ Phong ra, đương nhiên cũng biết ưu thế và khuyết điểm của hắn.

Người này có lực bạo phát khá khủng bố, nhưng cùng với đó thương thế của hắn chưa lành, đánh nhau lâu thì thanh máu càng ngắn lại. Một khi bị người ta kéo dài thời gian chiến đấu thì chẳng khác nào đã gần như thua một nửa rồi.

Như vậy, nếu nàng là Vân Chỉ Phong, dưới tình huống giao diện chiến đấu của mình bất lợi, nàng sẽ lựa chọn...

Sư huynh Kiếm tu rất nhanh đã đến gần, Vân Chỉ Phong vừa rồi còn không hề có phản ứng gì đột nhiên nhúc nhích, hơn nữa vừa ra tay đã không hề giữ lại.

Vì thế, một kiếm thử thực lực của sư huynh Kiếm tu dừng ở trên người hắn, giống như đặc biệt tới cửa tới đánh người ta vậy.

Sư huynh Kiếm tu không kịp thu thế, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh một kiếm này. Hắn ta hiểu ra không ổn bèn muốn kéo giãn khoảng cách, kiếm của Vân Chỉ Phong lại như dòi vào một nửa trong xương, không cho người ta cơ hội thở dốc.

Diệp Lê Châu ở bên cạnh nàng, bất ngờ nói: “Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.”

Khóe miệng Tống Nam Thời lập tức nở nụ cười.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chiến đấu còn chưa đến nửa chén trà nhỏ, đối thủ đã lộ thế thất bại.

Người xem dưới đài thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Bởi vì bọn họ đã sớm quen với tiết tấu có đôi khi lôi đài Hóa Thần Kỳ đánh một lần là cả ngày thậm chí mấy ngày liền.

Bình thường, tuy rằng tu sĩ Hóa Thần Kỳ là ít nhất, nhưng mỗi lần thi đấu lại đều kết thúc muộn nhất.

Bọn họ còn ngây ra chưa kịp tỉnh hồn, Tống Nam Thời cũng đã nhân cơ hội đi đến chỗ đệ tử mở cá cược kia, nói: “Vân Chỉ Phong chắc chắn thắng rồi, đưa tiền đi.”

Diệp Lê Châu cũng theo lại đây không biết từ khi nào, đáng tiếc nói: “Chẳng qua vị Vân huynh này thắng một lần như vậy, còn thắng nhanh vậy. Về sau người đặt cược nhiều lên rồi thì không kiếm được nhiều tiền nữa.”

Tống Nam Thời bình tĩnh: “Thứ đồ chơi tiền cược này, nếu chơi lớn thì không biết ngươi chơi người khác hay là người khác chơi ngươi. Chơi vui vẻ là được, thật sự muốn kiếm tiền bằng cái này còn không bằng đi đạp máy may còn nhanh hơn.”

Hai người bọn họ ở chỗ này nói đến sung sướng, nhà cái phản ứng lại, nhìn thoáng qua trên đài, theo bản năng nói: “Đây còn không phải là chưa...”

Một chữ “Thắng” còn chưa nói ra, Vân Chỉ Phong trên lôi đài đánh bay đối thủ xuống dưới một cách bất ngờ.

Thanh niên mặc một bộ đồ xanh có sắc mặt nhàn nhạt.

“Ngươi thua.” Hắn nói.

Nhà cái mở cá cược chậm rãi há to miệng.

Mọi người dưới đài còn chưa kịp phản ứng há to miệng cùng hắn ta.

Chỉ có Tống Nam Thời, nàng cười đến lộ cả cao răng ra.

Vân Chỉ Phong, ngươi, là, thần, của, ta!

Vì thế, chờ đến khi Vân Chỉ Phong tiến công chớp nhoáng xuống đài, thấy được Tống Nam Thời đang đếm linh thạch cười đến không khép được miệng.

Hắn vừa vô thức bật cười, ở bên đã truyền đến một tiếng cười kiêu ngạo.

Vân Chỉ Phong nhíu mày, quay đầu, thấy được Diệp Lê Châu đang đếm tiền và nở nụ cười y hệt Tống Nam Thời.

Hắn vỗ ngực nói: “Sức phán đoán của tại hạ, trâu bò!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Không biết vì sao, động tác nét mặt giống nhau, Tống Nam Thời làm, Vân Chỉ Phong cảm thấy thuận mắt, nhưng người này...

Đồ tâm thần từ đâu đến thế?

Hắn lập tức đi qua muốn nhắc nhở Tống Nam Thời cách đồ tâm thần này xa một chút.

Sau đó hắn thấy đồ tâm thần kia tiến lên, dùng sức vỗ bả vai Tống Nam Thời, làm Tống Nam Thời lảo đảo về phía trước một cái.

Vân Chỉ Phong: “!”

Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, nhanh chóng tiến lên, không đợi đối phương vỗ ra cái thứ hai, đã nắm chặt cổ tay đối phương.

Một đôi mắt hắn như là sói trên cánh đồng tuyết, lạnh lùng nhìn Diệp Lê Châu, trong đôi mắt chứa sát ý như băng tuyết.

Hắn trầm giọng nói: “Ngươi đang làm gì?”

Diệp Lê Châu đột nhiên bị người cản thì hơi sửng sốt.

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn sang cũng sửng sốt.

Đổi thành người khác, rõ ràng là dưới tình huống bị người hiểu lầm, tám phần sẽ giải thích trước.

Nhưng Diệp Lê Châu lại khác.

Đao tu này nhìn ánh mắt đầy tính công kích của Vân Chỉ Phong, nghĩ đến thực lực đối phương mới bày ra trên lôi đài, lập tức hưng phấn.

Hắn cũng không màng nói chuyện có thể khát nước hay không, lớn tiếng nói: “Tốt!”

Nói xong, một cái tay khác của hắn vừa xoay một cái rút đao ra, rất có ý thấy cái mình thích là thèm, phải so với Vân Chỉ Phong ngay tại chỗ.

Trong lòng Tống Nam Thời lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Nàng vội vàng ba chân bốn cẳng cản lại: “Dừng, dừng, dừng! Đều là hiểu lầm!”

Nhưng hai người đều không có ý dừng tay.

Rõ ràng Diệp Lê Châu là Đao tu cấp bậc võ si, vừa có đánh là quên hết mọi thứ.

Nàng quá hiểu biết Vân Chỉ Phong, hắn cũng không phải là người chịu nhường nhịn gì.

Mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau tới nơi không quan tâm gì cả, Tống Nam Thời vội đến đầu to ra gấp đôi.

Mà cùng lúc đó, như ngại bây giờ còn chưa đủ náo nhiệt, Giang Tịch và Chư Tụ ở tổ Kim Đan còn chưa đến lượt đấu vừa hay muốn tìm tam sư muội nhà mình, một đường tìm đến nơi này.

Vừa hay nhìn thấy Vân Chỉ Phong giằng co với một nam tu xa lạ, Tống Nam Thời vội đến mồ hôi đầy đầu.

Giang Tịch và Chư Tụ đều kinh hãi.

Giang Tịch: Đây là muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau à?

Chư Tụ: Hỏng rồi! Đây không phải là nhân vật thuộc dạng nam phụ trong thoại bản đấy chứ?

Hai người lập tức liếc nhau một cái, nhìn thấy đối phương cũng có vẻ mặt nghiêm túc giống mình, đều cảm thấy hắn/nàng hẳn là cũng nghĩ như vậy.

Giang Tịch lập tức nói: “Nơi này chúng ta không quen biết tên cầm đao kia. Chờ tí nữa huynh bắt lấy hắn, muội trực tiếp đập vào mặt hắn!”

Chư Tụ khiếp sợ: “Thời buổi này, nam phụ đều có đãi ngộ này à?”

Giang Tịch: “???”

Hắn mờ mịt: “Nam phụ? Nam phụ cái gì?”

Chư Tụ: “Ơ, không phải huynh muốn đánh người cầm đao kia à?”

Giang Tịch: “Nhưng huynh không bảo đánh nam phụ gì đó!”

Chư Tụ: “Thì là nam phụ trong thoại bản ấy! Xong rồi! Đây là nguy cơ tình cảm!”

Giang Tịch: “Hả?”

Khác biệt giữa nam chính Long Ngạo Thiên và nữ chính trong truyện theo đuổi trả giá đắt còn sâu hơn cả với eo biển Somali.

Liễu lão nhân ở cạnh cười đến đau cả bụng.

Mà Tống Nam Thời thấy bọn họ sắp đánh đến nơi rồi, sư huynh sư tỷ chạy tới không hỗ trợ thì thôi còn chỉ biết thêm phiền, hít sâu một hơi, lấy ra đòn sát thủ.

Nàng đơ mặt nói: “Đánh hỏng đồ ở chỗ này bồi thường gấp mười lần.”

Dựng sào thấy bóng.

Hai người có vẻ hôm nay phải đánh sống đánh chết đồng thời dừng lại.

Diệp Lê Châu thậm chí cẩn thận dịch một cục đá dưới chân mình sang bên cạnh.

Đệ tử ở bên cạnh cầm vở chuẩn bị ghi lại đồ bị hỏng tiếc nuối buông bút xuống.

Tống Nam Thời tức đến bật cười.

Nàng hỏi: “Bây giờ đã bình tĩnh chưa?”

Hai người bình tĩnh.

Bọn họ cũng biết tám phần là mình gây rắc rối.

Hai người liếc nhau, lại nhanh chóng tách ra, không lên tiếng.

Tống Nam Thời nói: “Nếu bình tĩnh rồi ta giới thiệu hai người với nhau một chút.”

Nàng chỉ vào Vân Chỉ Phong: “Đây là bạn bè sống chết có nhau với ta.”

Khuôn mặt Vân Chỉ Phong dịu xuống.

Nàng lại chỉ vào Diệp Lê Châu, dừng một chút, trịnh trọng nói: “Hắn, là huynh đệ khác cha khác mẹ mà ta vừa quen!”

Giai cấp vô sản đều là huynh đệ tỷ muội!

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn buột miệng thốt ra theo bản năng: “Vì sao ta là bạn bè, hắn lại là huynh đệ?”

Tống Nam Thời: “?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn yên lặng nói: “Không có gì.”

Một cuộc tranh chấp cứ vậy bị loại bỏ.

Long Ngạo Thiên đang thảo luận nam phụ là gì, thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra.

Giang Tịch nghĩ còn may chưa đánh nhau.

Chư Tụ như suy tư, sư muội vừa mở miệng bọn họ lập tức dừng lại. Chẳng lẽ sư muội còn có tiềm chất vạn nhân mê?

Hai người, mạch não khác nhau như trời với đất, liếc nhau rồi cùng đi sang.

Tống Nam Thời mỏi mệt nói: “Sư tỷ sư huynh, hai người đến đây làm gì?”

Hai người liếc nhau, cẩn thận nói: “Tiểu sư muội sắp phải tỷ thí, chúng ta đi xem nhé?”

Tống Nam Thời không muốn làm người hòa giải, lập tức đồng ý luôn.

Hai người Vân Chỉ Phong vừa gây họa liếc nhau, lập tức đuổi kịp.

Diệp Lê Châu như không xảy ra chuyện gì cả, lặng lẽ nói với Vân Chỉ Phong: “Huynh đệ, chờ sau này chúng ta lại so.”

Vân Chỉ Phong không khỏi thấy phiền, lạnh tanh: “Ta không có tiền, không đánh nổi.”

...

Khi đoàn người đi đến sân thi đấu của Trúc Cơ Kỳ, tiểu sư muội vừa hay lên đài.

Thật ra tỷ thí của Trúc Cơ Kỳ vốn không có gì để xem. Phần lớn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đánh tới đánh lui đều là một chiêu nửa thức như vậy, bản thân cũng chưa học thành thạo lắm, tất nhiên cũng không thi đấu xuất sắc như tổ khác.

Vì thế lúc tỷ thí, số người xem tổ Trúc Cơ Kỳ này cũng ít hơn rất nhiều. Phần lớn là đệ tử tham gia thi đấu xem để biết người biết ta.

Nhưng tiểu sư muội thi đấu, Tống Nam Thời lại thấy... ừm, có phần nổi bật.

Nhưng mà nổi bật này lại không phải đánh xuất sắc ra sao.

Mà tiểu sư muội mới lên đài báo mình là Kiếm tu, kết quả từ đầu tới đuôi, thanh kiếm kia của người ta có tác dụng lớn nhất chính là bị nàng coi như chùy lớn xoay vòng.

Kiếm tu - không phải Kiếm tu đều im lặng.

Cuối cùng, tiểu sư muội thắng lợi.

Nàng đấm một cái ném văng người xuống.

Tống Nam Thời: “...”

Những người khác: “...”

Bọn họ nhìn Úc Tiêu Tiêu thân hình gầy yếu tiếng nói nhỏ nhẹ, hoài nghi cuộc đời.

Hán tử cao lớn thô kệch kia nàng đấm xuống càng hoài nghi cuộc đời.

Hắn tức muốn hộc máu, ngay tại chỗ tố cáo Úc Tiêu Tiêu gian lận, nói nàng nói dối chức nghiệp.

Kết quả trọng tài mắt cũng không nâng, nói: “Nàng chính là Kiếm tu.”

Hán tử kia nghe vậy, tức đến phát khóc.

Tống Nam Thời xem toàn bộ quá trình, thật lâu sau, không khỏi nói: “Sư tỷ, tỷ nói xem muội có cần đề nghị tiểu sư muội đổi sang Thể tu không?”

Chư Tụ: “... Tỷ cũng cảm thấy vậy.”

Thi đấu đâu vào đấy tiến hành tiếp, mấy tổ đồng thời tiến hành.

Tới giữa trưa, tổ Kim Đan của đại sư huynh cùng nhị sư tỷ đồng thời tiến hành thi đấu, phía trên lôi đài chém giết bốn phía.

Hơn nữa Diệp Lê Châu kia ở tổ Kim Đan vậy mà cũng là người tàn nhẫn.

Một tổ Kim Đan thi đua thành như vậy, cũng không biết cuối cùng ai sẽ là quán quân.

Tất cả mọi người đấu xong, lại không có một ai trở về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho thi đấu ngày mai.

Tất cả bọn họ đều đang đợi Tống Nam Thời lên sân khấu.

Tống Nam Thời là tổ cuối cùng của Trúc Cơ Kỳ.

Theo thời gian trôi qua, các tổ khác đều đấu xong rồi thì cũng đến tổ Trúc Cơ có số người đông nhất.

Trong lúc nhất thời tổ Trúc Cơ bình thường không có gì lạ vậy mà thành chỗ nhiều người xem nhất.

Mà trong tiếng người ồn ào này, tổ thứ hai ở dưới lên cũng lên sân khấu.

Thẻ bài treo bên lôi đài, xuất hiện tin tức tổ cuối cùng theo đó.

Tống Nam Thời, Quẻ sư.

Lý Tử Minh, Pháp tu.

Hai chữ này vừa xuất hiện, trong giây lát dường như tỷ thí đang diễn ra trên lôi đài không náo nhiệt nữa thế, mọi người sôi nổi thảo luận.

Đối tượng thảo luận kia vốn là hai chữ không nên xuất hiện ở trên danh sách.

Quẻ sư.

Tống Nam Thời chính tai nghe được có người kinh ngạc nói: “Quẻ sư cũng có thể đánh nhau à?”

Còn có người nói chắc chắn: “Pháp tu này sướng.”

Quẻ sư yếu còn không bằng cả Y tu, hai năm rõ mười.

Tống Nam Thời vui tươi hớn hở đến xem mọi người tỷ thí, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vân Chỉ Phong lập tức muốn đứng lên, bị Tống Nam Thời đè lại.

Nàng nhàn nhạt nói: “Vội cái gì.”

Mà thật khéo, ngồi trước bọn họ, dường như chính là đối thủ của Tống Nam Thời.

Người bên cạnh hắn ta nói với giọng hâm mộ: “Tử Minh, lần này ngươi tương đương với trực tiếp vào vòng trong đấy.”

Pháp tu tên Lý Tử Minh kia cũng cảm thấy như vậy, đắc ý nở nụ cười: “Hôm nay số may phết.”

Người bên cạnh hỏi: “Vô Lượng Tông chúng ta còn có Quẻ sư à?”

Lý Tử Minh rõ ràng đã hỏi thăm kỹ từ trước bèn nói: “Có một người, nghe nói còn là đệ tử Lan Trạch Phong, nhưng không biết đầu óc có bệnh gì, không đi theo Bất Quy Kiếm Tôn học kiếm mà chạy đến Huyền Thông Phong học xem bói. Ngươi biết Huyền Thông Phong rồi đấy, là chỗ đã chết mười ba đồ đệ ấy...”

Chỉ một thoáng, Tống Nam Thời mới rồi còn nói “vội cái gì” đưa chân đạp sang không hề có báo trước, trực tiếp đá tu sĩ thao thao bất tuyệt kia từ hàng thứ ba đến cạnh lôi đài.

Chuyện này quá mức đột nhiên, hiện trường chỉ một thoáng im phăng phắc.

Lý Tử Minh giận dữ quay phắt đầu lại, Tống Nam Thời vừa lúc không nhanh không chậm thu chân về.

Hắn ta cau mày quắc mắt: “Ngươi...”

Tống Nam Thời nhàn nhạt cười: “Các hạ không tu cái mỏ đi, có rất nhiều người sẽ dạy dỗ ngươi.”

Hắn ta lập tức hiểu ra lời mình nói bị người nghe thấy, đầu tiên là chột dạ, nhưng nghĩ đến mình mất mặt lớn trước mặt nhiều người như vậy, lập tức thẹn quá thành giận nói: “Liên quan gì đến ngươi!”

Tống Nam Thời cười.

Nàng nói: “Nói chung cũng vừa khéo.”

“Ta chính là Tống Nam Thời đầu óc có bệnh chạy đi học quẻ ấy.”

Lý Tử Minh không ngờ sẽ khéo như vậy, sắc mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng.

“Ngươi, ngươi...”

Hắn ta lúng búng từ “ngươi” lúc lâu mà không nói ra gì được.

Lúc này, Trưởng lão trọng tài đã đi xuống, lạnh lùng nói: “Trên đài còn chưa đánh xong, các ngươi chuẩn bị lén đánh trước một trận à!”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Nào có! Nào có! Hắn ta không đứng vững.”

Trưởng lão trọng tài mắt tinh tai thính, sao lại không nghe thấy nguyên nhân gây ra tranh chấp.

Người này mỏ hỗn, ông ta cũng không mấy ưa thích, chỉ coi như không nhìn thấy, nói: “Còn không ngồi xuống! Muốn đánh lên đài đánh!”

Lý Tử Minh mặt xám mày tro đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cứ lên lôi đài xem!”

Lần này Tống Nam Thời không cười: “Vậy chờ coi.”

Trên đài vẫn chưa đánh xong, dường như chưa xảy ra gì cả, bốn phía lại yên tĩnh.

Lúc này, Vân Chỉ Phong bất ngờ nói: “Tống Nam Thời, ngươi đập hư một cái ghế, bồi thường gấp mười lần.”

Tống Nam Thời mới làm ra vẻ xong: “...”

Nghèo khó làm ảnh hưởng đến ta làm ra vẻ.

Vân Chỉ Phong lại cười, nói: “Nhưng là ngươi nói không sai. Cho nên, ta đền hộ ngươi.”

“Tống Nam Thời, làm đẹp lắm.”