Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 95: Chương 68




Vì thế, dọc theo đường đi ra khỏi thành Trung Châu tiến đến Tứ Tàng Sơn này, Tống Nam Thời như đại sư chào mời khóa học. Thành chủ Quỷ Khanh phàm là muốn mở miệng nói chuyện với nàng, Tống Nam Thời há mồm là muốn xem bói, giơ tay là móc mệnh bàn, ra vẻ tùy thời tùy chỗ phải giải thích nghi hoặc về nghề thầy bói cho người ta.

Nàng còn cực kỳ nhiệt tình chân thành, để người ta không có đường từ chối.

Dọc theo đường đi, Quỷ Khanh bị nàng tính tài vận, tu hành, tình duyên, con đường vân vân.

Đến cuối cùng, Tống Nam Thời còn nhiệt tình đề cử hắn ta làm thẻ hội viên gì đó, là kiểu nạp phí 500 linh thạch tặng 300 linh thạch.

Vì thế đến giờ phút này, Quỷ Khanh mới hiểu được vì sao vị đồng liêu dược liệu kia của mình kinh doanh một môn phái trái phép vài chục năm đều bình an không có việc gì mà vừa gặp được Tống Nam Thời đã trực tiếp cho gã phá sản.

Không, tối hôm qua hắn ta hẳn đã hiểu rõ.

Không ai có thể biết được hắn ta có tâm trạng thế nào khi bị người Tiên Minh tìm tới cửa nói muốn tra hắn ta trốn thuế.

Lúc ấy hắn ta còn đang mưu toan hành trình Tứ Tàng Sơn này nên làm thế nào lấy được lợi ích lớn nhất trong tối.

Sau đó Tiên Minh đến làm hắn ta ngây ra tại chỗ.

Đêm hôm đó, tiếng cười lớn nhất chính là Quyết Minh Tử.

Vị đồng liêu này của hắn ta như là điên rồi, lớn tiếng nói: “Chính là như vậy! Chính là vị này! Đây là việc Tống Nam Thời làm được! Làm đẹp lắm!”

Nếu không phải biết tỉ mỉ về vị đồng liêu này, Quỷ Khanh suýt nữa cho rằng gã sắp đi theo địch.

Sau đó gã mỉm cười nói: “Nếu không ngươi cho rằng Thương Ngô Phái của ta phá sản kiểu gì?”

Quỷ Khanh: “...”

Hai ván cờ này, Tiên Minh thành người thắng lớn nhất.

Giờ này phút này, nhìn Tống Nam Thời vẫn nhiệt tình đề cử hắn ta “Làm thẻ”, Quỷ Khanh câm nín thật lâu sau đó lại đánh giá tài lực hiện tại của mình, mỉm cười nói: “Ta xin ghi nhận lòng tốt của Tống cô nương, nhưng mà không được.”

Ngay giây phút đó, vẻ mặt Tống Nam Thời vô cùng tiếc nuối.

Hắn ta không chờ Tống Nam Thời nói gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi ra rất xa, hắn ta cho rằng cuối cùng nhẫn trữ vật của mình đã an toàn, thính lực xuất sắc của hắn ta khiến cho hắn ta nghe được vị sư huynh kia của Tống Nam Thời đang nhỏ giọng hỏi nàng: “Không phải giá xem bói của muội là mười linh thạch một quẻ à? Sao tăng giá nhanh vậy?”

Quỷ Khanh: “...”

Hắn ta bỗng thành kẻ coi tiền như rác trong truyền thuyết kia.

Tâm trạng hắn ta cực kỳ phức tạp, bên tai đột nhiên vang lên người khác truyền âm nhập mật.

“Thành chủ, ta nghĩ ngươi hẳn còn nhớ rõ lời hẹn của chúng ta.”

Thành chủ Quỷ Khanh bình tĩnh ngẩng đầu.

Vân gia chủ híp mắt, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn ta.

Thành chủ Quỷ Khanh cười khẽ một tiếng, truyền âm: “Tại hạ không quên, ngược lại là gia chủ, đừng quá nóng nảy.”

Vân gia chủ cười lạnh: “Lão phu thiếu chút nữa cho rằng Thành chủ cùng một bọn với nhóm nhãi con Vô Lượng Tông kia đấy.”

Thành chủ Quỷ Khanh mỉm cười: “Gia chủ lo lắng nhiều rồi.”

Vân gia chủ: “Tốt nhất là như thế.”

Ông ta quay đầu, vẫn là thái độ ranh giới hai bên rõ ràng, bên ngoài cũng không nói một câu với Thành chủ Quỷ Khanh.

Giống như lời đồn trong thành, thế gia chia cắt quyền lợi của Thành chủ, Thành chủ bất hòa với thế gia.

Quỷ Khanh nhìn bóng dáng ông ta, hơi nheo mắt lại.

Thật đúng là... lão thất phu ngoài tham lam thì không được việc gì.

...

Thành chủ và gia chủ thế gia truyền âm nhập mật, đoàn người Tống Nam Thời cũng âm thầm nói chuyện với nhau.

Ví dụ như Giang Tịch.

Hắn nhìn bóng dáng phía trước một lúc lâu, đột nhiên truyền âm nhập mật vào tai mọi người: “Ta nói này, mọi người có phát hiện tên dược liệu mắt đi mày lại lão già kia không?”

Mọi người lập tức bị giọng nói bất chợt vang lên làm cho hoảng sợ, Chư Tụ cố lắm mới giữ vững nét mặt.

Nàng ấy hít sâu một hơi, truyền âm: “Huynh sợ chúng ta chết ở Tứ Tàng Sơn, cho nên chuẩn bị hù chết chúng ta ở ngoài núi luôn à?”

Giang Tịch lập tức xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng các ngươi thật sự không cảm thấy bọn họ đang mắt đi mày lại à?”

Chư Tụ nhìn về phía trước theo bản năng.

Quỷ Khanh tuấn tú trẻ trung, tuy Vân gia chủ tự xưng lão phu, nhưng dáng vẻ cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, diện mạo không tầm thường.

Radar của nữ chính theo đuổi trả giá đắt khởi động. Nàng ấy theo bản năng nhớ lại thoại bản mờ ám nào đó.

Vì thế buột miệng thốt ra: “Tướng mạo rất xứng, nhưng mà đôi này... Muội thấy không được đâu.”

Tống Nam Thời ở bên cạnh nghe vậy thì hiểu rõ.

Vị nữ chính theo đuổi trả giá đắt này nhiệt tình yêu thích hóng chuyện còn hình như cực kỳ thích đập CP có lẽ cảm thấy đôi này có hơi sứt mẻ.

Tống Nam Thời nghe hiểu, Long Ngạo Thiên lại nghe mà ngây ra.

Hắn cân nhắc trong chốc lát, khó hiểu nói: “Cái gì xứng hay không xứng? Ý huynh là mọi người không cảm thấy hai người kia vừa giao lưu gì đó sau lưng chúng ta à?”

Chư Tụ: “...”

Nàng ấy hiểu sai.

Nàng ấy trầm mặc trong chốc lát, lớn tiếng che giấu sự chột dạ: “Vậy huynh nói mắt đi mày lại gì chứ? Hại người ta nhầm!”

Long Ngạo Thiên càng ngốc: “Hả? Kia chẳng phải đang mắt đi mày lại à? Bọn họ đang giao lưu ánh mắt? Muội hiểu lầm cái gì?”

Từ đầu tới đuôi, hắn còn chả biết Chư Tụ hiểu lầm cái gì.

Mắt thấy hai nhân vật chính căn bản không có tư duy ở cùng một thế giới này giao lưu tiếp còn không biết lôi kéo đến khi nào, Tống Nam Thời lập tức xen mồm, nói: “Đại sư huynh, huynh phát hiện cái gì?”

Giang Tịch hoàn hồn, nói ngay: “Sư muội, muội phải cẩn thận tên Quỷ Khanh kia, có lẽ hắn ta muốn làm gì đó với muội.”

Câu này khiến cả Vân Chỉ Phong đều nhìn sang đây.

Tống Nam Thời dừng một chút: “Với muội?”

Giang Tịch: “Với muội.”

Hắn dừng một chút, nhíu mày nói: “Các ngươi không cảm thấy, mỗi lần hắn ta tiếp cận chúng ta, thật ra trọng điểm đều ở sư muội à? Lần này càng là như vậy, chúng ta ở cả chỗ này, không phải không có người dễ bị dụ nói ra. Hắn ta cố tình muốn tiếp cận sư muội kín miệng nhất. Sư muội không lọt ra cái gì, hắn ta không cả đổi mục tiêu mà lập tức rời đi.”

Vân Chỉ Phong bổ sung: “Lần đó ở tửu lầu cũng vậy, lần trước Ngung Điểu xâm lấn càng là thế.”

Giang Tịch càng chắc chắn: “Vậy không sai, hắn ta đang cố tình tiếp cận một mình sư muội, mà không phải chúng ta.”

Tống Nam Thời nghe bọn họ phỏng đoán, thật sự ngây ra một lát.

Trước nay, nàng chưa từng nghĩ theo chiều hướng này.

Sau khi vào thành Trung Châu, nàng luôn cố tình tránh ở một mình. Ngày thường hoặc là ở cùng đồng môn, hoặc là cùng xuất hiện với Vân Chỉ Phong.

Cho nên mỗi lần Quỷ Khanh tiếp cận bọn họ, cũng là nàng ở cùng những người khác.

Quỷ Khanh vẫn luôn tỏ ra thái độ mình bị thế gia chèn ép muốn kết hợp với bọn họ chống lại thế gia. Nhưng Tống Nam Thời biết Quỷ Khanh chắc chắn có mục đích bất lương. Một Thành chủ, hắn ta không có khả năng không biết gì cả, cũng chưa chắc trong sạch như biểu hiện của hắn ta.

Đúng là hắn ta cố tình tiếp cận nàng, nhưng bởi vì nàng vào trước là chủ, cũng chỉ cho rằng chẳng qua hắn ta nhìn ra người nói chuyện trong số bọn họ là nàng, giao lưu với nàng mới tối ưu.

Tất cả tiền đề là, Tống Nam Thời cho rằng mục tiêu của Quỷ Khanh là “Bọn họ”, hắn ta muốn lợi dụng “Bọn họ” làm gì đó.

Nhưng nếu nói như Giang Tịch, mục tiêu của hắn ta chỉ là “Nàng” thì sao?

Nàng có gì đó khác “Bọn họ”, ở trong mắt Quỷ Khanh, “Nàng” có giá trị đặc thù gì?

Mà không biết có phải bởi vì tên đều là dược liệu không, Tống Nam Thời theo bản năng nghĩ tới một dược liệu trứ danh khác lần đầu tiên làm nàng cảm nhận được mình bị đặc biệt nhắm vào, Quyết Minh Tử.

Tống Nam Thời: “???”

Nàng là có thù sâu hận lớn gì với dược liệu à? Có phải mỗi một cái tên là dược liệu đều có phần không thích nàng không?

Kiếp trước nàng làm nổ xưởng thuốc à?

À không đúng, nàng còn nhớ rõ rành mạch kiếp trước, nàng chưa từng làm nổ xưởng thuốc, muốn nổ cũng phải là kiếp trước nữa.

Quỷ Khanh, Quyết Minh Tử.

Tống Nam Thời mơ hồ nghĩ ra điều gì đó.

Nhưng không đợi nàng nghĩ sâu, đội ngũ phía trước lại đột nhiên dừng lại.

Tống Nam Thời ngẩng đầu, mới phát hiện bọn họ đã vào núi trong lúc nói chuyện. Mà trước mặt bọn họ chính là con sông Ngung Điểu ăn cơm mà lần trước Tống Nam Thời vào nhầm.

Giọng Vân gia chủ vang lên.

“Qua con sông này, phía trước chính là nơi ở của những hung thú đó. Tống cô nương, bên trong rất nguy hiểm, nếu các ngươi hối hận thì hiện tại còn có thể trở về.”

Thoạt nhìn cực kỳ suy nghĩ cho bọn họ.

Nhưng nếu lần này bọn họ sợ, thanh danh lớn mà các thế gia nâng lên cho bọn họ sẽ phản tác dụng, sợ là sau này bọn họ sẽ không còn tư cách nhúng tay vào chuyện thành Trung Châu.

Tống Nam Thời cười nói: “Vân gia chủ không qua sông à?”

Vân gia chủ ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu, lạnh lùng nói: “Qua sông!”

Một đám người qua con sông đầy xương cốt này.

Tống Nam Thời gần như đã cảm thấy không ổn ở bên ở sông.

Quá yên tĩnh.

Lần trước đám Tống Nam Thời vào nhầm, bị Ngung Điểu đuổi khắp núi, hơi lộ ra chút hơi thở linh lực là sẽ bị đuổi bắt. Sau khi người thổi còi khống chế Ngung Điểu xuất hiện, càng dùng thần thức đều sẽ bị người ta truy tung, gần như là không chỗ trốn tránh.

Nhưng lần này, nhiều người để lộ hơi thở như vậy, động tĩnh mênh mông cuồn cuộn như vậy, cho tới bây giờ, không có một con Ngung Điểu xuất hiện.

Vân gia chủ chỉ nói: “Không có động tĩnh gì, xem ra đã bị chúng ta dọa sợ.”

Tống Nam Thời ngoài cười, trong lòng cũng hiểu được, với cái kiểu ăn uống liên tục bụng giống cái động không đáy như Ngung Điểu, cho dù biết là chết, chúng nó cũng chỉ sẽ muốn xông lên mổ một miếng thịt rồi lại chết.

Nếu Ngung Điểu thật sự do bọn họ nuôi thì có lẽ người khống chế Ngung Điểu sẽ ở ngay bên trong bọn họ, ngược lại cũng có thể giải thích vì sao Ngung Điểu không xuất hiện.

Vậy bọn họ chuẩn bị đối phó mình thế nào đây? Lần này bọn họ bị Tiên Minh kéo chân, người vào núi ít hơn rất nhiều. Tự mình động thủ khó tránh khỏi bại lộ động tĩnh, chuẩn bị nhân lúc bọn họ lơi lỏng lại trực tiếp thả Ngung Điểu ra để cho bọn họ chết ở trong tay Ngung Điểu à?

Mà như xác minh suy đoán của Tống Nam Thời, rời khỏi sông nhỏ không bao lâu, thế gia tỏ ý tìm ở trong núi một canh giờ, sau khi không thu hoạch được gì, Vân gia chủ trực tiếp ra lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Ông ta nói: “Nếu không thu hoạch được gì, vậy không tránh khỏi phải chủ động tìm kiếm hang ổ Ngung Điểu, nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần trước đã.”

Tống Nam Thời ngoài miệng đồng ý, quay đầu lại nhắc nhở tất cả mọi người một lần, để bọn họ cảnh giác.

Nhưng Tống Nam Thời nghĩ, chưa chắc bọn chúng sẽ ra tay nhanh như vậy. Bây giờ mới núi không lâu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn họ còn đang cảnh giác, không thể một đòn thành công thì rất phiền toái. Nếu bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, có lẽ là muốn chờ bọn họ thả lỏng cảnh giác trong ở nghỉ ngơi hoặc là dứt khoát nhân cơ hội này động tay chân khiến cho bọn họ bị bắt thả lỏng cảnh giác lại làm ra “Ngung Điểu đánh bất ngờ”.

Tống Nam Thời đã chuẩn bị xong không thể để cho bất cứ thứ gì lợi dụng đánh vào, thậm chí nàng còn bỏ mười mấy túi thơm giải độc trong nhẫn trữ vật.

Tống Nam Thời nghĩ vậy, Vân gia chủ cũng nghĩ vậy.

Bây giờ ra tay rất phiền toái.

Đã chuẩn bị xong hết phải giết người diệt khẩu và bị giết người diệt khẩu.

Nhưng ông trời như cố tình trêu đùa bọn họ, mọi người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, ngay sau đó, tiếng kêu của Ngung Điểu vang lên không hề báo trước.

Gần trong gang tấc.

Che trời lấp đất.

Ngoài dự đoán của mọi người, bọ ngựa và ve, giờ phút này dường như đều thành con mồi của người khác.

Tống Nam Thời ngẩng đầu, chỉ nhìn ngắn ngủi trong nháy mắt, Ngung Điểu che trời.

Trong nháy mắt Tống Nam Thời sởn tóc gáy, sợ hãi này không chỉ vì Ngung Điểu, càng vì “Người thứ ba” ngoài dự đoán.

Nàng lập tức nhìn về phía Vân gia chủ, Vân gia chủ cũng ngây ra, ngay sau đó sắc mặt xanh mét, nhìn về phía nhóm đệ tử còn không hề phòng bị, hét lớn: “Còn thất thần làm gì! Cầm kiếm lên!”

Không phải bọn họ làm.

Vậy “Người thứ ba” là ai?

Tống Nam Thời gần như lập tức nhìn về phía Quỷ Khanh.

Quỷ Khanh đang chật vật trốn tránh, dường như cũng không hề phòng bị.

Tống Nam Thời còn muốn xem tiếp, đột nhiên bị người ta kéo một cái. Vân Chỉ Phong nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt xanh mét: “Ngươi suy nghĩ cái gì, còn không...”

Còn chưa dứt lời, Ngung Điểu đầy trời khởi xướng công kích không cho bọn họ bất kỳ thời gian phản ứng nào. Vân Chỉ Phong lập tức rút kiếm ngăn cản, Tống Nam Thời cũng lấy lại bình tĩnh, rút mệnh bàn ra tạo thành tấm chắn trước.

Tránh thoát một vòng công kích, Tống Nam Thời xoay người đi tìm đám Giang Tịch, lại phát hiện dưới một đợt công kích, đám người sớm bị chia rẽ tứ tán. Tất cả mọi người đang hỗn chiến, ốc còn không mang nổi mình ốc, sớm đã không còn bóng dáng sư huynh sư tỷ.

Trong lúc vội vàng, Tống Nam Thời chỉ nghe được Vân gia chủ bị va chạm gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh: “Còn chưa tới thời gian, vì sao...”

Âm thanh phía sau chìm nghỉm trong tiếng kêu của Ngung Điểu.

Tống Nam Thời quay đầu, hít sâu một hơi, muốn nói gì đó với Vân Chỉ Phong, lại thấy Vân Chỉ Phong dứt khoát làm pháp quyết. Tống Nam Thời cảm thấy trên cổ tay mình như có thứ gì đó quấn vào, lại không ảnh hưởng đến hoạt động.

Mà đầu kia của dây nhỏ... là Vân Chỉ Phong.

Nàng cứng họng: “Ngươi...”

Vân Chỉ Phong: “Chúng ta không thể lạc nhau.”

Tống Nam Thời không nhiều lời bữa, vừa cùng Vân Chỉ Phong chém giết trong đàn Ngung Điểu, vừa tìm kiếm bóng dáng Giang Tịch.

Nhưng mãi đến khi bọn họ xung phong liều chết khỏi rừng cây tạm nghỉ này, cắt đuổi được Ngung Điểu phía sau, cũng không tìm được đám Giang Tịch.

Thậm chí không tìm được cả người thế gia.

Lần này tất cả mọi người không hề phòng bị đúng theo ý nghĩa, mọi người bị chia cắt tứ tán, chỉ có thể làm theo ý mình.

Tống Nam Thời há mồm thở dốc, bình ổn trái tim đập kịch liệt sau chiến đấu, trong lòng cực kỳ hối hận.

Nàng sơ ý, nàng cũng quá tự phụ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy mỗi một bước của mình đều tính trước thế gia kia, cho dù đi theo bọn chúng đến Tứ Tàng Sơn cũng không có gì ghê gớm. Bọn họ ẩn giấu vũ khí sắc bén Vân Chỉ Phong, có lừa huynh có thể khiến Ngung Điểu kinh sợ. Cho dù là người hay là Ngung Điểu, bọn họ có thể đi ra ngoài lần đầu tiên thì có thể đi ra ngoài lần thứ hai.

Nhưng nếu có người tính kế luôn cả những thế gia đó vào thì làm sao?

Nếu giống như bây giờ, tất cả mọi người bị tách ra, nàng có lừa huynh, có Vân Chỉ Phong ở bên cạnh, bên sư huynh làm sao bây giờ?

Định luật bất tử của nhân vật chính, thật sự bất tử ư?

Đây không phải sách.

Bọn họ là người sống sờ sờ.

Tống Nam Thời nhắm mắt, khi mở mắt lần nữa thì bình tĩnh mở miệng: “Vân Chỉ Phong, bên sư huynh sư tỷ...”

Nàng còn chưa dứt lời, Vân Chỉ Phong đột nhiên ra hiệu cho nàng im lặng.

Tống Nam Thời lập tức câm miệng.

Có động tĩnh mơ hồ từ trong rừng cây truyền đến.

Tống Nam Thời lập tức quay đầu lại, nhìn thấy có người từ trong rừng cây đi ra.

Quỷ Khanh.

Giờ phút này, lời Giang Tịch nói lại hiện lên ở bên tai nàng.

Mục tiêu của Quỷ Khanh, có lẽ là muội.

Tống Nam Thời đột nhiên cười.

Nàng hỏi: “Thành chủ, ngươi có thấy đám sư huynh của ta không?”

Thành chủ lắc đầu, dưới mặt nạ, đôi môi mím chặt dường như cực kỳ lo lắng: “Không có, ta chỉ thấy các ngươi.”

Hắn ta cười khổ: “Xem ra, ba người chúng ta phải đồng hành.”

Tống Nam Thời cười càng tươi: “Được.”

Mà cùng lúc đó, ba người Giang Tịch lần này miễn cưỡng tụ lại với nhau.

Bọn họ cũng đang hỏi một vấn đề.

Tam sư muội/Tam sư tỷ đâu?

Chư Tụ cực kỳ ảo não: “Là muội sơ ý. Muội chỉ cảm thấy tam sư muội thông minh, vũ lực của chúng ta lại không tầm thường, còn có lừa huynh ở đó. Chúng ta đánh không lại cũng có thể thoát được, bèn đẩy tất cả mọi thứ cho sư muội. Kết quả lại hại sư muội.”

Sắc mặt Giang Tịch cũng rất khó xem: “Tìm sư muội trước đã.”

Mà khi bọn họ nói chuyện, Vân Đường lạc phụ thân mình thấy được bọn họ, lập tức vui mừng quá đỗi, muốn tới tìm kiếm che chở.

Mấy người đang hối hận, hắn ta đột nhiên xông ra.

Úc Tiêu Tiêu ngồi ngay ngoài cùng, gương mặt này trực tiếp đối mặt với tiểu sư muội.

Gương mặt kia có vết thương, làm mọi người chưa nhận ra ngay được.

Vân Đường: “Ta...”

Tiểu sư muội vừa đánh Ngung Điểu đều không hề sợ hãi lập tức sắc mặt đại biến, một quyền đấm bay người ra ngoài.

“Là người! Người sống!”

Hai người còn lại: “...”

Bọn họ yên lặng nhìn một lát, quay đầu: “Thôi! Vẫn đi tìm tam sư muội.”

Huynh đệ Diệp gia cũng đang trải qua chuyện giống vậy.

Hai huynh đệ thật vất vả mới tụ vào với nhau, xung quanh lại có không ít đệ tử thế gia. Nhưng hai người đều cảm thấy, tổ đội với một đám người xa lạ bụng dạ khó lường, còn không bằng hai huynh đệ cùng nhau.

Nhưng những đệ tử thế gia rơi rụng kia dường như nhìn trúng vũ lực của bọn họ.

Một người trong đó tiếp cận: “Chúng ta...”

Hai huynh đệ liếc nhau, rất ăn ý.

Vì thế người nọ còn chưa nói xong, Diệp Tần Châu ngay lập tức phun ra một búng máu, thân thể ngã xuống.

Diệp Lê Châu tiến lên đỡ lấy đại ca mình, sắc mặt đại biến: “Ca! Ca ca làm sao vậy!”

Người nọ: “...”

Là đồ ma ốm, có khi còn phải liên lụy bọn họ.

Té thôi, té thôi.

Nhìn đệ tử thế gia chạy trốn như bay, hai huynh đệ yên lặng liếc nhau một cái.

Diệp Lê Châu ngây ngô cười hì hì.

Diệp Tần Châu đơ mặt: “Lê Châu.”

Diệp Lê Châu: “Hả?”

Diệp Tần Châu: “Lần này đệ đỡ chậm, vi huynh thiếu chút nữa sảy chân.”

Diệp Lê Châu: “Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng đại ca, lần này ca hộc máu hơi nhiều, lần sau khống chế một chút.”

Diệp Tần Châu: “Ta sẽ cố gắng.”

Tống Nam Thời không hề biết các đồng bạn làm lòng nàng đầy hối hận đều đang làm việc vui gì.

Nàng chỉ cảm thấy, trời lạnh rồi, dược liệu huynh nên phá sản thôi.