Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 67




Xe kẹt ở giữa đường quá lâu, Đông Lộ thật sự không thể kiên nhẫn đợi được nữa, liền bảo bác tài cho xuống ở bên lề đường, sau đó mở bản đồ trong điện thoại lên chạy như điên.

Nhưng càng chạy thì càng thấy đường xa lạ, cô chưa từng tới khu này bao giờ, cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Mà một chuyện xui xẻo tiếp theo đó chính là điện thoại sắp hết pin rồi, tối hôm qua lúc cô dọn đồ, trong tiềm thức lại cảm thấy là đi thi đại học thì cũng không cần dùng tới điện thoại, cho nên cũng không có cắm sạc, bây giờ điện thoại đã trong trạng thái tắt sáng rồi.

Vì để tiết kiệm pin, Đông Lộ đành phải tắt bản đồ đi, chạy tới hỏi người qua đường, mà người qua đường kia lại chỉ nhầm hướng cho cô!

Đông Lộ đi theo con đường kia một lúc lâu, phát hiện người càng ngày càng ít, đường cũng càng ngày càng lạ cho nên mới cảnh giác lên, lại tìm một người qua đường hỏi.

Người qua đường kia nói: "Cô gái nhỏ, cháu đi nhầm đường rồi, chạy nhanh về còn kịp đấy, cũng không xa lắm, đi hai mươi phút là tới thôi, đừng vội, đi nhanh thì sẽ tới kịp."

"Cảm ơn ạ."

Đông Lộ nhanh chóng gật đầu, không có thời gian hoảng loạn nữa, lập tức xoay người chạy trở về, vừa lúc Thẩm Thần lại gọi điện qua đây, cô đơn giản nói qua tình hình bây giờ cho hắn, sau đó phát địa chỉ qua, sau đó điện thoại hết pin liền tắt máy.

Câu cuối cùng cô nghe được từ hắn là: "Đứng yên ở đó, chờ anh."

Đông Lộ không khỏi dừng chân lại, chờ hắn? Lúc này?

Cô nhìn thời gian.

Chỉ còn 25 phút.

Nếu bây giờ cô chạy tới, khả năng là còn kịp.

Nhưng hắn muốn cô chờ hắn.

Vạn nhất lúc cô chạy tới, hắn lại không tìm được cô, liệu hắn có tiếp tục tìm, sau đó chậm trễ kì thi hay không?

Nhưng bây giờ điện thoại của cô hết pin rồi, không thể liên lạc được, vạn nhất hắn không biết đường tìm tới đây, có phải cả hai bọn họ đều không kịp rồi không?

Hết thảy đều không biết.

Đông Lộ siết chặt điện thoại, không ngừng đi vòng quanh tại chỗ, trên trán dính đầy mồ hôi, không ngừng chảy xuống chóp mũi xinh đẹp của cô, phía sau lưng cũng bất tri bất giác mà ướt một mảnh.

Lòng nóng như lửa đốt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian còn lại cho cô không nhiều lắm, có rất nhiều lần cô nghĩ tới chuyện bỏ mặc tất cả trực tiếp chạy lấy người, nhưng lại nghĩ tới Thẩm Thần có khả năng sẽ tìm tới đây, liền cố gắng nhịn lại cỗ xúc động này.

Cả đời này Đông Lộ chưa từng dày vò như vậy.

8 giờ 40 phút...

Hắn còn chưa có tới.

Đông Lộ hít sâu một hơi, ngược lại bình tĩnh đi rất nhiều, lúc này cô có chạy cũng không còn kịp nữa, hối hận cũng vô dụng, tự nhiên là cứ để mặc cho số phận đi.

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, bản thân mình sẽ vì câu nói của một người mà vào kì thi đại học quan trọng như vậy lại ngây ngốc đứng ở đây chờ người đó.

Mỗi phút trôi qua đều dài như cả một thế kỷ.

Thật sự là rất ngốc mà.

Đông Lộ ôm cặp sách ngồi xổm trên mặt đất, lúc cô sắp tuyệt vọng thì từ nơi xa truyền tới một tiếng gọi lớn.

"Bạn học nhỏ!"

Thân thể Đông Lộ run lên, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Thẩm Thần đang chạy về phía cô, hắn mặc quần áo nhẹ nhàng thoải mái, trên đầu đội mũ đen, người đổ rất nhiều mồ hôi, giống như là đã tìm cô rất lâu rồi.

Cô nhìn hắn, giống như là đang nhìn một kỳ tích.

Đông Lộ không hề nghĩ ngợi, đứng dậy chạy tới, cả người lao vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ngực hắn, ôm chặt lấy thân thể ấm áp của chàng trai, toàn thân không nhịn được mà phát run.

"Sao anh chậm như vậy hả." Ngữ khí của cô mang theo chút ủy khuất, "Em đợi anh rất lâu rồi."

"Xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa." Thẩm Thần cảm giác được cô đang run rẩy, là thật sự sợ hãi.

Hắn không hề biện giải bất cứ điều gì, hai tay ôm lấy cô, áy náy xin lỗi.

***

Thẩm Thần tìm Đông Lộ rất lâu, rốt cuộc thì cô chỉ gửi một cái vị trí rất mơ hồ không rõ đã ngắt điện thoại, người bình thường còn có khả năng cho là người ta không muốn nói chuyện với ngươi nên mới tắt máy, nhưng Thẩm Thần lại không phải người bình thường, lấy hiểu biết của hắn với Đông Lộ thì cô sẽ không tùy tiện cúp điện thoại của người khác, cho nên cũng chỉ có khả năng là điện thoại hết pin.

Điện thoại hết pin lại bị lạc giữa đường, đây là điều tối kỵ nhất trong kỳ thi đại học trừ hai việc không mang chứng minh thư và thẻ dự thi, cho nên hắn lập tức chạy đi tìm cô.

Hiện tại tìm được rồi, hắn liền nhẹ nhàng thở ra, còn may, may mà cô không đi đâu.

Hai người đang hưởng thụ giây phút ôm nhau thắm thiết này.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng ho phá hủy bầu không khí: "Khụ! Hai đứa còn muốn ôm tới khi nào?"

Đông Lộ không nghĩ tới là còn có người khác, giật mình nhảy ra khỏi người Thẩm Thần, quay đầu qua, thế mà lại thấy được La Nhạc Phúc, giật mình nói: "Thầy, sao thầy cũng tới?"

La Nhạc Phúc ngồi trên xe điện, không có sắc mặt tốt, hừ nói: "Làm sao, nó tới được còn thầy thì không? Mau lên xe đi, không có thời gian cho hai em khanh khanh ta ta đâu, có còn muốn đi thi hay không?"

Đông Lộ nghe vậy, biết là ông đã rõ quan hệ giữa mình với Thẩm Thần, có chút xấu hổ, ngoan ngoãn ngồi lên xe, xin lỗi: "Thầy, em xin lỗi."

La Nhạc Phúc hừ một tiếng.

Thẩm Thần ngồi vào sau Đông Lộ, hai tay tự nhiên ôm lấy eo cô, tản mạn nói: "Thầy, mau lái xe đi, không kịp rồi."

La Nhạc Phúc cảm thấy, nếu không phải Thẩm Thần là học sinh của mình thì ông đã sớm một chân sút bay hắn rồi.

Ông nhẫn nhục lái xe rời đi.

Trên đường, Thẩm Thần nhìn ra Đông Lộ vẫn có chút hồi hộp, lại hát cho cô nghe, trắng trợn táo bạo hát tình ca, dù sao La Nhạc Phúc cũng đã biết rồi, hắn chẳng thèm cố kỵ nữa.

Là phần sau của bài《123 Anh yêu em 》.

Hãy nói lời em muốn nói

Làm những gì em muốn làm

Đừng sợ thất bại vì em đã có anh

Cùng em ngắm mặt trời lặn

Cùng em chờ mưa tạng

Cùng em hát hết

Bài hát yêu thích của đôi ta

"..."

La Nhạc Phúc đang lái xe có vẻ mặt chết lặng, thật là đậu má hắn mà!

Đông Lộ nghe đến xấu hổ, bóp lấy cái tay đang đặt ở trên eo cô của hắn, quát khẽ: "Anh chú ý chút, thầy còn đang ở đây."

Thiếu niên cười đến khinh cuồng, "Sợ cái gì, dù sao ông ấy cũng biết rồi, chúng ta chính là đang kích thích ham muốn tìm đối tượng kết hôn của ông ấy có biết chưa, bằng không ông ấy sẽ phải độc thân cả đời đấy, thật đáng thương mà."

La Nhạc Phúc tức đến hộc máu, niệm tình bọn họ sắp phải thi, liền nhịn xuống, "Môn đầu tiên thi là Ngữ Văn, bây giờ các em đọc bài thơ cổ cho tôi mau lên, bắt đầu từ《 Thục đạo nan* 》, Thẩm Thần, em tới trước!

*Thục đạo nan (Đường Thục khó): Một bài thơ của nhà thơ Lý Bạch (Trung Quốc), Thục là tên nước cũ thời Xuân Thu, nay là tỉnh Tứ Xuyên, bản dịch thơ tiếp theo được mình lấy từ nguồn thiviet.net (Cũng không rõ là ai dịch).

"Y..." Thẩm Thần há miệng định đọc, nhưng không biết sao lại dừng trong chốc lát, nghĩ mãi không ra, dừng một lúc liền hỏi: "Câu đầu tiên là cái gì ấy nhỉ?"

Chưa nói tới La Nhạc Phúc, ngay cả Đông Lộ cũng bắt đầu tức giận, "Rốt cuộc anh có nghiêm túc học bài không thế! Câu đầu tiên là..."

Đông Lộ cũng dừng lại một cách kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói: "Hình như em cũng quên rồi."

La Nhạc Phúc không nhịn được nữa gào lên: "Tôi phải đánh chết hai tên tiểu hỗn đản các cô các cậu!"

"Y hu hy, ngụy hồ cao tai! Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên*! Tôi là giáo viên Toán mà còn nhớ, ba ngày này hai người ở nhà làm cái gì?"

*Dịch nghĩa: Ôi, nguy hiểm thay, cao thay! Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. 

La Nhạc Phúc căm giận.

Quá khó khăn, ông thật sự quá khó khăn rồi!

***

Khụ, mặc kệ quá trình là như thế nào, bọn họ rốt cuộc cũng thành công tới được trung học Tân Cương rồi, bây giờ cách lúc thi chỉ còn mười lăm phút.

Đông Lộ với Thẩm Thần không thi cùng một khu, sau khi vào trường liền phải tách ra.

Thời gian cấp bách, bọn họ ngắn gọn chào tạm biệt nhau.

"Đường còn lại anh không thể cùng em đi nữa, đây là chiến trường của em, cố lên."

Thẩm Thần ôn nhu nhìn cô gái của hắn, đem mũ cởi ra đội lên đầu cô, "Anh đem vận may của anh truyền cho em, em nhất định sẽ chiến thắng."

Đông Lộ nhận ra cái mũ này là cái mũ lần đầu tiên hai người gặp mặt hắn đã đội cho cô, không nghĩ vòng tới vòng lui cuối cùng nó lại về tay cô.

Cô cười, dùng sức gật đầu, đẩy hắn đi, "Anh mau tới phòng thi đi, em sẽ cố hết sức."

Thẩm Thần đi rồi, La Nhạc Phúc thở dài nói với Đông Lộ: "Đông Lộ à, nam nhân tốt nhiều như vậy, vì sao em cứ một hai phải luẩn quẩn ở đây, coi trọng một đứa..."

Miệng ông mấp máy, cắn răng nói: "... không đứng đắn như thế!"

Đông Lộ đánh cược rằng, nhìn khẩu hình của ông là biết vừa rồi ông định mắng là "súc sinh".

Đông Lộ chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên cúi đầu với ông, "Cảm ơn ba năm dạy dỗ của thầy, hôm nay em nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó."

La Nhạc Phúc sửng sốt, sau đó vui mừng mà cười, "Đi đi, thầy tin vào thực lực của em, giữ vững tâm thế, mặc kệ có thi được bao nhiêu, em mãi mãi vẫn là học sinh mà thầy tự hào nhất."

Ông còn nói: "Còn có, nếu tương lai em chia tay với Thẩm Thần, nhớ phải nói cho thầy biết, thầy nhất định sẽ mua một trăm bó pháo bông tới chúc mừng em."

Đông Lộ: "..." Rốt cuộc thầy có bao nhiêu thành kiến với hắn thế?

***

Đông Lộ chạy tới phòng thi thì chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu.

An toàn rồi.

Hai giáo viên giám thị dùng máy dò kim loại kiểm tra toàn thân trên dưới của cô, một giáo viên thấy mũ trên đầu cô thì nói: "Đi thi không được đội mũ."

Đông Lộ đành phải cởi mũ để ở cái bàn bên ngoài, nghĩ nghĩ, cô lại cầm mũ đặt ở trước cửa kính.

Vị trí của cô vừa lúc là gần cửa sổ, ngẩng đầu lên là thấy ngay.

Bắt đầu làm bài.

Phòng thi an tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên mặt đất.

Đông Lộ nhìn lướt qua đề thi môn Ngữ Văn vừa mới phát tới tay, phát hiện bài viết chỉnh tả thơ cổ lại thật sự vào [Thục đạo nan].

Lại còn vào khổ đầu tiên.

La Nhạc Phúc mà không đi mua vé số thì đúng là đáng tiếc.

Đông Lộ nhịn cười, cúi đầu viết đáp án.

Lúc làm bài thi, có thể là vì muốn tìm kiếm sự an ủi nên mỗi lần gặp được bài khó, Đông Lộ đều ngẩng đầu nhìn về phía cái mũ ở trước cửa sổ.

Không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không mà cái mũ đó dường như có thể mang tới cho cô ý tưởng làm bài, đặc biệt là lúc viết văn, linh cảm cuồn cuộn không ngừng.

Nhưng mà động tác thường xuyên nhìn cái mũ của cô bị hai giáo viên giám thị phát hiện, cho là mũ có vấn đề, để phòng ngừa gian lận liền đi ra ngoài cầm lấy nó nhìn nhìn.

"Sao rồi, có vấn đề gì không?"

Nữ giám thị hỏi.

"Không có." Nam giám thị nhìn một lúc sau mới để lại chỗ cũ, khó hiểu nói: "Chỉ là một cái mũ bình thường."

------------------

Tác giả có lời muốn nói: A a a a a chương sau chính là kết cục rồi!

Shmily: Như đã nói, 68 chương chính văn, phần tiếp theo chính là ngoại truyện!