Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 92: Quãng đời còn lại có em (5)




"Tôi, tôi... tôi chỉ nhờ người giúp một chút..." Bành Mộng Giai đổ mồ hôi lạnh, hoảng đến hoang mang lo sợ, "Thực xin lỗi, Viên tổng, tôi sẽ lập tức làm lại ngay!"

"Không cần." Viên Phủ Dật đan tay lại thành cái tháp chống lên trên bàn, con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi hỏi cô, những việc tôi bảo cô làm lúc trước, cô cũng đều để cho người khác làm?"

"Không có!" Bành Mộng Giai phủ định theo bản năng, "Những cái đó đều là tôi làm."

Viên Phủ Dật: "Vậy tôi hỏi cô, bản kế hoạch lần trước cô giao tới đây, câu mở đầu là cái gì?"

Sắc mặt Bành Mộng Giai trắng bệch, ấp úng nói: "Tôi... tôi không nhớ rõ."

Viên Phủ Dật trào phúng cười một tiếng, cái gì cũng chưa nói.

Bành Mộng Giai cúi đầu không dám nhìn hắn, thân thể run như cái sàng.

"Tôn Hưng Ngô dạy cô làm việc như vậy?" Ngữ điệu Viên Phủ Dật thả chậm lại, "Đưa công việc của mình cho người khác làm, còn mình thì nhẹ nhàng tự tại, vậy tôi nuôi cô làm cái gì?"

Hốc mắt Bành Mộng Giai dần đỏ, "Thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa."

Viên Phủ Dật xua xua tay: "Đi, đem Tôn Hưng Ngô gọi tới đây, còn có người làm việc giúp cô nữa, cũng gọi lên đây hết đi."

"Dạ, dạ." Bành Mộng Giai hoảng hoảng loạn loạn đi ra ngoài.

***

Đông Lộ nghe thấy Bành Mộng Giai kêu mình tới văn phòng tổng giám đốc, trên mặt không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn gì, bình tĩnh đứng dậy đi theo cô ta.

Cùng bị gọi lên còn có Tôn Hưng Ngô, ông ta kỳ quái hỏi Bành Mộng Giai: "Viên tổng tìm chúng ta làm gì?"

Bành Mộng Giai không dám nói sự thật, hàm hồ nói: "Ngài đi rồi sẽ biết."

Giờ phút này, sắc mặt cô ta tái nhợt khó coi, lớp trang điểm tinh xảo bị mồ hôi làm trôi đi phân nửa, sợi tóc dán ở trên mặt, thập phần chật vật.

Cô ta nghiêng đầu, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đông Lộ, tức giận tràn ra khỏi tâm, cắn răng nhỏ giọng hỏi: "Là cô giở trò quỷ đi?"

Đông Lộ bình thản ung dung, dùng âm lượng bình thường nói: "Tôi không nghe rõ cô nói cái gì, phiền cô nói lớn một chút được không?"

Bành Mộng Giai thấy Tôn Hưng Ngô nhìn qua đây, không thể không đem lời nói nuốt vào trong bụng, oán hận trừng mắt nhìn Đông Lộ, chỉ hận không thể đem cô nghiền thành tro bụi.

Đông Lộ không đau không ngứa, làm như không nhìn thấy.

Bọn họ tiến vào văn phòng, Viên Phủ Dậy lười nhác dựa lưng vào ghế ngồi, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, bất động thanh sắc đánh giá ba người trước mặt, ánh mắt tạm dừng trên người Đông Lộ một chút, không phải vì cô xinh đẹp mà là bởi vì ánh mắt không né không tránh của cô, trong xanh phẳng lặng, không chứa một tia nhút nhát e dè nào.

Những người khác bao gồm cả Tôn Hưng Ngô đều có chút nơm nớp lo sợ, "Viên tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Ông đợi một chút." Viên Phủ Dật gảy gảy tàn thuốc, nhìn Đông Lộ hỏi: "Báo cáo tài vụ là cô làm?"

Đông Lộ hơi gật đầu, "Đúng vậy."

"Ai bảo cô làm?"

"Bành Mộng Giai."

"Trước kia cô ta còn bảo cô làm cái gì nữa?"

"Bản thảo tuyên truyền, kế hoạch dự án, bảng biểu... nhiều lắm." Đông Lộ nói thẳng không cố kỵ.

Sắc mặt Tôn Hưng Ngô thay đổi, hiểu ra Viên Phủ Dật gọi ông ta lên là có ý gì, lúc này lại nghe thấy hắn hỏi: "Cô làm bên phòng nào?"

Đông Lộ trả lời: "Phòng tiêu thụ."

Sắc mặt Viên Phủ Dật hoàn toàn trầm xuống, nhìn về phía Tôn Hưng Ngô: "Giám đốc Tôn, nghe thấy chưa, một tiêu thụ mà lại bắt làm những công việc của văn thư, ông quản lý nhân viên kiểu gì vậy?"

Tôn Hưng Ngô ngượng ngùng, "Tôi cũng không rõ lắm."

Viên Phủ Dật không tin, bộc phát tính tình rất lớn, biết Tôn Hưng Ngô giao nhiệm vụ cho Bành Mộng Giai thì cô ta liền đẩy hết qua cho Đông Lộ, Tôn Hưng Ngô bị ăn mắng một trận, hắn lại chỉ sang Bành Mộng Giai, mặt mũi còn lạnh lùng hơn: "Heo cũng hữu dụng hơn so với cô, ngày mai cô không cần tới nữa, hôm nay tới phòng tài vụ kết toán tiền lương đi."

Hắn ghét nhất là người nào đục nước béo cò, Bành Mộng Giai quả thực đã chạm vào điều tối kỵ của hắn.

Bành Mộng Giai khóc đến nhem nhuốc cả lớp trang điểm, "Viên tổng, tôi thật sự biết sai rồi, ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa được không."

Đông Lộ nhìn cô ta, có chút bội phục, bị mắng thành như vậy rồi mà còn muốn ở lại, tố chất tâm lý thật tốt.

"Công ty tôi không nuôi phế vật." Thái độ của Viên Phủ Dật rất cường ngạnh, không có một tia mềm lòng nào.

Tôn Hưng Ngô muốn cầu tình giúp Bành Mộng Giai, nhưng lại không biết cách nói, dẫn tới còn bị mắng ngược lại một trận.

Hai tiếng sau, tâm tình Viên Phủ Dậy rốt cuộc cũng thoải mái hơn một chút, bảo bọn họ ra ngoài hết. Đông Lộ mới vừa xoay người thì đã bị gọi lại, "Cô ở lại."

Bước chân Đông Lộ dừng lại, chờ Tôn Hưng Ngô với Bành Mộng Giai đều rời đi, mới hỏi: "Viên tổng, còn có chuyện gì sao?"

Viên Phủ Dậy nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, ánh mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, "Cô không sợ tôi?"

Đông Lộ nói: "Tôi cũng không làm sai chuyện gì, sao phải sợ?"

Viên Phủ Dật cười nhạo, "Cái bảng biểu tài vụ có trăm ngàn lỗ hở kia là cô làm ra đi, còn dám nói không làm sai chuyện gì?"

Đông Lộ trợn mắt nói dối: "Tôi không biết làm."

"Đừng có lấy cớ." Viên Phủ Dật không khách khí nói: "Nếu không biết làm, vậy không phải là càng nên cự tuyệt cái yêu cầu vô lý của người khác sao, cô là cái bánh bao mềm à?"

Đông Lộ không nói chuyện.

Viên Phủ Dật: "Không phục?"

Đông Lộ: "Giám đốc Tôn đứng bên phía cô ta."

Viên Phủ Dật: "Cô có thể tìm tôi cáo trạng."

Biểu tình Đông Lộ có chút cổ quái: "... Ồ."

Viên Phủ Dật cũng cảm thấy bản thân tìm từ không đúng, nói sang chuyện khác: "Cô hành văn không tồi, không bằng lưu lại làm thư ký riêng cho tôi đi, về sau cô cứ trực tiếp tới văn phòng của tôi làm."

Đông Lộ cự tuyệt: "Cảm tạ Viên tổng đã nâng đỡ, tôi thích tiêu thụ hơn."

Viên Phủ Dật nhướng mày, "Vì sao?"

Đông Lộ thản nhiên: "Tiền lương có thể tăng nhanh."

"Nhìn không ra cô còn rất có tâm tiến tới." Viên Phủ Dật có chút lau mắt mà nhìn, thời đại xã hội ngày nay, con gái mà muốn làm tiêu thụ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn hơi trầm ngâm, "Như vậy đi, cô đi theo bên người tôi, trừ công việc của thư ký ra thì tôi có thể giao cho cô một số việc khác, lương tạm thời là 5000."

Người thường mà nghe được điều kiện như vậy thì nhất định sẽ kích động cảm động tới rơi nước mắt với hắn, nhưng Đông Lộ lại nhíu mày, tựa hồ còn có chút không tình nguyện, hồi lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu, "Được."

Viên Phủ Dật tức đến bật cười, "Cô còn bất mãn?"

"Tôi nói cho cô biết, một người tiêu thụ ưu tú đầu tiên là phải biết khống chế biểu cảm của chính mình." Hắn hừ một tiếng, "Cho nên dù trong lòng cô có một trăm cái bất mãn đi nữa thì cũng đừng để cho tôi nhìn ra."

***

Đông Lộ thật sự không nghĩ tới mình sẽ trở thành thư ký của Viên Phủ Dật, cô vốn tưởng là trải qua chuyện lần này, bên trên sẽ đổi một vị giám đốc khác cho cô, kết quả là lại đổi tới mức cô trực tiếp biến thành nhân viên trực thuộc của ông chủ lớn.

Lấy độ thảo luận của Viên Phủ Dật ở công ty, có quan hệ với hắn sẽ chỉ mang đến vô hạn phiền toán.

Hồng Nghiên Linh sau khi nghe nói, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ cùng hưng phấn, "Chúc mừng cô đã phi thăng nhé, thư ký của ông chủ đó, rất nhiều nghiên cứu sinh tốt nghiệp đi phỏng vấn cũng không có được cái chức vị này, cô mới tới chưa được nửa tháng đã làm được, ha ha, tái ông thất mã an tri họa phúc* nha."

*Tái ông thất mã an tri họa phúc: ở đời khó mà lường trước.

"Là phúc hay họa còn chưa biết được." Đông Lộ thu dọn đồ đạc trên bàn, lắc lắc đầu, hai nữ giám đốc hôm nay cũng vừa lúc ở đây, cũng không vào văn phòng, ưu nhã ngồi ở trên sofa ngoài đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại liếc về bên này một cái, lưng Đông Lộ hơi lạnh, mạc danh cảm giác được một cổ hàn ý.

"Bên cô không nhất định, nhưng Bành Mộng Giai là chết chắc rồi." Hồng Nghiên Linh trông thấy Bành Mộng Giai mặt mày xám tro đi ra từ trong phòng Tôn Hưng Ngô, biết cô ta phải bỏ của chạy lấy người, vui sướng khi người gặp họa, "Ở ác gặp dữ, quả nhiên làm chuyện xấu sẽ gặp phải báo ứng."

Mấy ngày nay Bành Mộng Giai ức hiếp Đông Lộ thế nào, cô ấy đều nhìn thấy hết, ngay cả cô ấy cũng thấy nghẹn khuất thay Đông Lộ, hiện tại nhìn thấy Bành Mộng Giai rơi vào thế cục như thế này, tâm tình không khỏi tốt lên.

"Tôi đi trước đây." Đông Lộ cười nhạt, ôm đống đồ rời đi.

Viên Phủ Dật là một người bận rộn, một ngày có tới một phần ba thời gian là không ở văn phòng, lúc Đông Lộ đi vào thì bên trong không có ai, cô tùy tiện chọn một cái máy tính, sửa sang lại đồ đạc xong liền có chút nhàm chán, cô lấy điện thoại ra tìm WeChat của Thẩm Thần: [Anh có ở đó không?]

Thời điểm anh không phải làm phẫu thuật thì đều rất nhàn rỗi.

Đông Lộ vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy màn hình sáng lên, Thẩm Thần trả lời cô: [Em thế mà lại tìm anh lúc đang làm việc.]

[Em thăng chức rồi.]

Tuy rằng cô không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, hơn nữa chức vị cũng chẳng ra sao, nhưng tiền lương rốt cuộc cũng gấp hai, trong lòng Đông Lộ vẫn có chút vui vẻ nho nhỏ, muốn chia sẻ với anh: [Tiền lương bây giờ của em là 5000.]

Tuy rằng chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi, còn rất lạnh nhạt, nhưng Thẩm Thần dường như có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy cô gái đang hơi cong khóe môi, mang theo khoe khoang đắc ý, một biểu tình cầu được khích lệ.

Thẩm Thần có chút buồn cười, trên thực tế thì anh thật sự cười ra tiếng, phối hợp gửi một nhãn dán vỗ tay qua, [Bạn học nhỏ nhà anh thật lợi hại, lên chức giám đốc rồi?]

[Sao có thế.] Đông Lộ nói, [Bây giờ em là thư ký của tổng giám đốc.]

Cô đem mọi chuyện nói qua một lần.

Thẩm Thần cười không nổi.

Anh chậm chạp không đáp, Đông Lộ liền gửi một dấu chấm hỏi qua, [Sao thế?]

Thẩm Thần chận rãi hỏi: [Tổng giám đốc của em là nam hay nữ?]

Đông Lộ không biết nói gì, [Đây là trọng điểm sao?]

Thẩm Thần: [Câu nói kia của em còn có trọng điểm nào khác sao?]

Vì không để dây thêm phiền toái gì, Đông Lộ liền nói dối: [Nữ, cô ấy là nữ, anh cứ yên tâm đi.]

[Em gạt anh.] Thẩm Thần sâu kín nói, [Giác quan thứ sáu nói cho anh biết, hắn ta tuyệt đối là nam.]

"..." Anh là con gái sao? Còn có giác quan thứ sáu?

Thẩm Thần tiếp tục nói: [Hơn nữa còn là cái loại ham mê sắc đẹp của em.]

"..."

[Một lão nam nhân háo sắc muốn chiếm tiện nghi của em.]

"..."

[Em từ chức ngay bây giờ đi.] Thẩm Thần cường thế nói, [Anh đổi cho em công việc mới.]

Sao Đông Lộ có thể nguyện ý, có chút phiền cái ngữ khí ra lệnh này của anh, [Đã bảo tổng giám đốc của bọn em là nữ rồi, anh đừng có nghi thần nghi quỷ được không, được rồi, em phải làm việc đây, không nói chuyện nữa.]

Cô vừa mới đánh xong hàng chữ này, phía sau đã truyền tới một thanh âm trầm thấp thình lình áp xuống, "Tôi từ khi nào lại biến thành phụ nữ rồi?"

Đông Lộ cả kinh, nhanh chóng quay đầu, Viên Phủ Dật không biết từ lúc nào đã đứng ở đằng sau cô, đôi mắt sâu thẳm chậm rãi nheo lại, nguy hiểm nhìn cô, biểu tình có chút ý vị sâu xa.

"..."

Cùng ngày, Đông Lộ phải tăng ca tới 7 giờ rưỡi, sau khi trở về, Thẩm Thần khó chịu hỏi sao bây giờ cô mới về, chậm chút nữa là anh sẽ tới công ty cô tìm người, không phải là bị lão biến thái kia quấy rầy rồi chứ?

Anh đã đem tổng giám đốc của cô mặc định thành một lão già.

Đông Lộ tức giận: "Còn không phải đều tại anh sao, không có việc gì tự dưng đi hỏi giới tính người ta."

Cô bảo đảm Viên Phủ Dật đang lấy việc công báo thù tư.

***

Tuy rằng ở dưới mí mắt của ông chủ không quá tự tại, nhưng xác thật có thể học được không ít thứ, lúc Đông Lộ còn ở dưới trướng Tôn Hưng Ngô, ông ta căn bản không hề quản cô chút nào, làm cũng toàn là mấy việc vặt vãnh không mấy quan trọng, mà Viên Phủ Dật dường như thực sự có ý muốn bồi dưỡng tài năng của cô, trừ bỏ những việc vặt hằng ngày cô phải làm ra thì hắn sẽ đưa cô theo đi tham gia tiệc rượu, xã giao đủ loại kiểu đại lão trong thương giới, kết giao thêm nhiều nhân mạch khác nhau.

Qua vài lần như thế, Viên Phủ Dật dường như đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, dứt khoát đem hành trình mỗi ngày của mình giao cho Đông Lộ sắp xếp, sinh hoạt của cô bắt đầu bận túi bụi.

Mà công việc của Thẩm Thần cũng không hề thoải mái, đi sớm về trễ, trực đêm là rất bình thường, nhưng cho dù là vậy thì anh nhất định cũng sẽ dành ra thời gian chạy về nhà.

Nhưng mà thời gian Đông Lộ ở nhà càng ngày càng ít, về tới nhà cũng càng ngày càng muộn, cơm chiều cũng đã sớm giải quyết ở bên ngoài, hiện tại thời gian bọn họ ở bên nhau ăn cơm là rất ít, có khi cô còn phải bay tới nơi khác công tác, mấy ngày liên tục cũng chưa về.

Thẩm Thần biết cô có tâm làm chuyện lớn, tuy rằng rất bất mãn, nhưng càng có nhiều thông cảm cho cô hơn, nhìn thấy cô càng ngày càng gầy ốm, vốn dĩ dáng người đã gầy nay lại như thể thổi một cái đã ngã như tờ giấy mỏng, làm cho anh đau lòng vô cùng, đổi bao nhiêu cách nấu canh ngao bồi bổ cho cô, thẳng đến khi thấy cuối tuần cô vẫn không nghỉ ngơi, ngược lại còn ôm máy tính làm việc thì anh rốt cuộc cũng bạo phát, khuôn mặt trầm xuống bắt lấy tay cô, "Em có thể dừng lại một chút được không?"

Suy nghĩ của Đông Lộ bị gián đoạn, có chút không kiên nhẫn: "Buông tay, em bận lắm, có chuyện gì thì tý nữa nói."

Thẩm Thần không buông, đôi mắt đen như mực nhìn cô, sắc mặt trầm đến đáng sợ, "Tý nữa là khi nào? Ngày mai, ngày kia, hay là tuần sau? Đông Lộ, em đừng có như vậy được không, em nhìn xem vì đống công việc này mà em gầy thành cái dạng gì rồi, anh không muốn người tiếp theo anh gặp ở bệnh viện lại là em."

"... Không có khoa trương như vậy đâu." Đông Lộ vẫn là lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc như vậy, trên mặt không có chút ý cười nào, nhìn vô cùng dọa người.

Gần đây xác thật là cô có ngó lơ anh quá nhiều, Đông Lộ nói chuyện cũng mềm ra, "Khoảng thời gian này em có chút bận, tháng sau sẽ đỡ hơn nhiều, hơn nữa em nỗ lực như vậy cũng là vì tương lai của chúng ta mà, dựa vào số tiền lương của anh thì khi nào chúng ta mới mua được nhà chứ?"

Đông Lộ nói xong thì lại cảm thấy không được thích hợp, sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của anh, lại bổ sung: "Em không có ý xem thường anh, chỉ là cầu thị mà thôi."

Giống như càng bôi càng đen.

Đông Lộ yên lặng ngậm miệng.

Sau khi bước vào xã hội, cô mới chân chính cảm nhận được Đông Vân không dễ dàng gì, cũng biết bà dốc sức làm việc ở bên ngoài gian khổ đến mức nào. Có lẽ đúng như bà nói, không có cha mẹ chống ở phía sau, bọn họ đều chẳng có gì cả.

Nhưng Đông Lộ vẫn không muốn chịu thua, cô muốn chứng minh cho Đông Vân thấy, Thẩm Thần có vô dụng như Hoàng Kiến Hoa cũng chẳng sao cả, anh muốn làm bác sĩ hay thầy giáo cũng được, cô có thể dựa vào chính mình chống đỡ cả cái nhà này.

"Mua nhà?" Thẩm Thần nghiêng đầu, không có phản ứng gì đặc biệt, dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Nếu muốn mua thì lúc nào cũng có thể mua, em muốn mua bây giờ?"

Đông Lộ nghe thế liền bật cười, "Anh cho rằng nhà ở giống như thức ăn bán ngoài chợ sao, muốn mua thì mua?"

"Không khác nhau lắm." Thẩm Thần lại gật gật đầu, "Hôm nào chúng ta tới công ty bất động sản xem nhà ở, chừng nào thì em rảnh."

Đông Lộ cũng nổi lên hứng thú vui đùa, "Có phải anh đã quên em làm ở công ty địa ốc rồi không? Đương nhiên là lúc nào cũng rảnh, hoan nghênh anh tới nghe cố vấn nha."

Thẩm Thần: "Anh còn lâu mới tới chỗ em mua."

"Tại sao?"

"Không muốn tiện nghi cho lão già biến thái kia."

"..."

"Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, ngồi qua bên kia đi, em còn có việc." Đông Lộ né tay anh ra, "Anh mau buông ra."

"Không buông, em còn chưa nói chừng nào thì có thời gian đâu." Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Bây giờ em bận rộn như vậy, không hẹn trước thì anh sợ tới lúc đó em lại thả bồ câu* với anh."

*Thả bồ câu: Biểu hiện cho việc làm trễ hẹn với người khác.

"Tối thứ bảy đi." Đông Lộ biết là anh đang muốn dỗ cô đi ra ngoài chơi, bọn họ xác thật cũng đã lâu rồi chưa hẹn hò, "Hôm đó em tan tầm tương đối sớm, chúng ta ăn xong cơm chiều thì có thể đi xem phim.

"Thứ bảy?" Thẩm Thần hơi hơi sửng sốt.

Đông Lộ: "Anh bận sao?"

"... Không có." Thẩm Thần dừng một chút, sau đó cười lắc đầu, buông tay cô ra.

"Vậy đã hứa rồi đó, buổi tối ngày hôm ấy, em chỉ thuộc về anh."

***

Mấy ngày kế tiếp, Đông Lộ vẫn bận rộn như cũ, về nhà tương đối trễ, cho nên cũng không có phát hiện Thẩm Thần đột nhiên bận rộn hẳn lên, thường xuyên nửa đêm mới trở về, tần suất trực ban cũng cao hơn rất nhiều.

Trong lòng Đông Lộ cũng hy vọng tới ngày hẹn hò, ngày thứ bảy hôm đó, vừa mới tới giờ tan tầm, cô liền lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.

Viên Phủ Dật chú ý tới động tác của cô, "Cô muốn đi đâu?"

"Về nhà."

Viên Phủ Dật: "Tôi chưa nói với cô sao? Tối nay cô phải cùng tôi đi ăn cơm với khách hàng."

Đông Lộ nhíu mày nhìn hắn, "Anh chưa từng nói với tôi."

"Bây giờ nói cũng chưa muộn." Viên Phủ Dật lấy chìa khóa xe rồi đứng lên, "Đi thôi, bây giờ chúng ta xuất phát."

Đông Lộ không động, "Tối nay tôi còn có việc, chỉ sợ không đi được, anh tìm người khác đi."

Viên Phủ Dật ngước mắt: "Việc gì?"

Đông Lộ: "Việc tư."

"Không quan trọng thì hủy đi." Viên Phủ Dật nói, "Khách hàng lần này là lão tổng của tập đoàn Vân Hứa, muốn mua một căn biệt thự bên khi Hoa Long, nếu lần này cô có thể giúp tôi đàm phán tốt hợp đồng này, tôi sẽ trích 3% cho cô."

Đông Lộ chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Khu Hoa Long là ở trung tâm thành phố, biệt thự nơi đó ít nhất cũng phải 3000 vạn, nói cách khác, nếu giao dịch thành công, cô có thể được ít nhất là 90 vạn.

Viên Phủ Dật hỏi: "Có đi hay không?"

Đông Lộ do dự một giây, "Để tôi đi gọi điện thoại."

***

Nhân lúc Viên Phủ Dật đi gara lấy xe, Đông Lộ gọi điện thoại cho Thẩm Thần, nội tâm lại có chút thấp thỏm.

Thẩm Thần rất nhanh bắt máy, thanh âm nhẹ nhàng: "Alo, em đang ở đâu, có muốn anh tới đón em không?"

Đông Lộ trầm mặc hai giây, gọi: "Thần Thần."

"..." Thẩm Thần nổi da gà, "Làm sao thế?"

"Em đột nhiên có việc." Cô ngượng ngùng nói, "Buổi tối chỉ sợ sẽ về trễ một chút."

Lời này vừa nói ra, cô rõ ràng nghe được tiếng bước chân Thẩm Thần dừng lại, sau đó chính là yên tĩnh, yên tĩnh như đã chết.

"Em biết là em không đúng." Đông Lộ lập tức xin lỗi, "Ngày mai chúng ta hẹn hò có được không?"

Đối phương trầm mặc một lúc rồi mới đáp: "Không được."

Gằn từng chữ một, rất rõ ràng.

"Chỉ đêm nay thôi."

"Em đã đồng ý rồi."

Đông Lộ: "Nhưng em thật sự có việc."

Thẩm Thần cười khẽ, lạnh lẽo nói, "Có ngày nào mà em không có việc sao?"

Đông Lộ thấy Viên Phủ Dật lái xe ra, không rảnh lo cái khác, "Được rồi, không nói nữa, em cúp nhé."

"Đông, Lộ." Thẩm Thần kìm nén lửa giận mở miệng, hít sâu một hơi, "Em dám cúp điện thoại của anh, anh sẽ..."

"Đô ~"

Đông Lộ đã cúp.

"..."

Đông Lộ nắm chặt lấy điện thoại, có chút ngốc, cô không phải cố ý muốn cúp điện thoại của anh, chỉ là cô sợ anh sẽ nói ra lời nói tuyệt tình gì đó.

Vì thế mới theo phản xạ có điều kiện mà cúp điện thoại...

Viên Phủ Dật lái xe tới bên cạnh cô, cửa phụ tự động mở ra: "Lên xe đi."

Đông Lộ không nói lời nào, mở cửa ghế sau ra ngồi.

Viên Phủ Dật nhìn cô, cười nhạo một tiếng, đóng cửa ghế phụ lại.

Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám không khách sáo với hắn.

Đông Lộ không muốn quản hắn, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngừng suy nghĩ tới những lời tiếp theo Thẩm Thần muốn nói, sẽ không thật sự như cô nghĩ đi.

Đông Lộ cau mày, trong lòng vẫn là lần đầu tiên bất an như vậy.

Cô đã làm sai rồi sao?

Bởi vì chuyện này cho nên cô không có tâm tình tiếp khách ăn cơm, toàn bộ quá trình vẫn duy trì nụ cười khéo léo, rất ít mở miệng nói chuyện, bất quá loại đối thoại của mấy vị đại lão trên thương trường này, cô cũng rất khó có thể chen vào được, tận trách đảm đương một bình hoa.

Tổng giám đốc của Vân Hứa họ Lý, nhìn qua khoảng bốn, năm chục tuổi, bộ dáng mập mạp không phân cao thấp với Tôn Hưng Ngô, cả người đeo châu quang bảo khí, nói chuyện cũng toàn dầu mỡ, trong lúc ăn lại không ngừng mời rượu Đông Lộ, một tiếng hai tiếng gọi mỹ nữ, mỹ nữ, thoạt nhìn rất là vừa lòng đối với cái bình hoa mà Viên Phủ Dật mang tới.

Mục đích duy nhất của Đông Lộ chính là giúp Viên Phủ Dật đỡ rượu, tửu lượng của cô sớm đã luyện tốt mấy ngày gần đây, rất ít khi sẽ say, cho nên đối với kính rượu cơ hồ là cũng không có cực tuyệt nữa.

Trong lúc đó, Viên Phủ Dật có đi vệ sinh một chuyến.

Lý tổng tựa như rất tò mò đối với Đông Lộ, không ngừng hỏi chuyện cô, Đông Lộ cười cho có lệ, gắp đồ ăn để giảm bớt sự xấu hổ, lúc này, một bàn tay bỗng nhiên phủ lên mu bàn tay cô, nụ cười có vài phần đáng khinh: "Viên tổng thật sự quá khách khí rồi, thế mà lại đưa một mỹ nữ như Đông tiểu thư tới đây, đợi lát nữa tôi đưa cô trở về nhé?"

Lông tơ cả người Đông Lộ đều dựng lên, phản xạ có điều kiện dùng sức hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói: "Lý tổng, ngài hiểu lầm rồi, tôi không bồi ngủ."

Lý tổng tính tình rất tốt cười, "Vậy tại sao Viên tổng lại mang cô tới đây, cô cho rằng chỉ nhờ vào việc hắn há miệng là có thể thu được một bản hợp đồng? Tôi nói cho cô biết, cô không bồi cũng được, hợp đồng kia sẽ phải xem xét lại thôi."

"Vậy sao?" Tâm Đông Lộ lạnh đi, kéo kéo khóe miệng, "Giao dịch mấy ngàn vạn của các người mà cũng phải nhờ có tôi mới có thể thành công, thật đúng là quá coi trọng tôi rồi."

Nói xong cũng không đợi ông ta phản ứng, cô nhấc túi lên liền đi.

Lý tổng sửng sốt, "Cô đi bây giờ?"

"Cô không sợ Viên tổng tức giận hay sao?"

...

Ông ta hô to.

Đông Lộ không để ý tới ông ta, trong đầu toàn là Thẩm Thần, cô là uống lộn thuốc hay sao mà lại có thể ném Thẩm Thần đi mà chạy tới nơi này.

Đầu có chút choáng, vẫn là do uống quá nhiều, thân thể có chút không thoải mái, bước chân cô loạng choạng đi tới nhà vệ sinh, ngồi xổm trước bồn cầu nôn ra.

Sau khi thoải mái hơn, cô liền lấy giấy xoa xoa miệng, lúc rời đi liền đụng phải Viên Phủ Dật đi ở phía đối diện, hắn đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô thì ánh mắt dừng một chút, vội vàng nói lời cuối với bên kia là đã tìm được cô rồi cúp điện thoại.

"Sao lại thế này?" Viên Phủ Dật cau mày, nhìn Đông Lộ.

"Tôi phải về." Đông Lộ cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

"Bỏ lại khách hàng và ông chủ rồi rời đi một mình, bình thường tôi dạy cô như vậy sao?" Viên Phủ Dật có chút tức giận túm lấy cô.

"Anh cũng không dạy tôi phải ngủ với khách hàng mới có thể ký hợp đồng." Đông Lộ hất tay hắn ra, đôi mắt lạnh như băng, "Tôi không có nghèo tới mức đó, anh tìm lầm người rồi."

Viên Phủ Dật sửng sốt, "Ai muốn cô ngủ?"

Đông Lộ đã chẳng nghe vào cái gì nữa, đi thẳng về phía trước, chỉ muốn về nhà.

Xuống lầu, đi ra khỏi đại sảnh.

Viên Phủ Dật vẫn luôn đi theo cô, hít sâu áp xuống những nghi vấn ở trong lòng, nỗ lực tâm bình khí hòa nói: "Khuya rồi, tôi đưa cô về."

"Không cần." Đông Lộ tính sẽ tự mình gọi taxi.

"Đừng hồ nháo, bây giờ là lúc nào rồi, cô về một mình không an toàn." Viên Phủ Dật túm lấy cô không buông.

"Buông tay." Đông Lộ bị hắn cuốn đến phiền, tùy tiện đi qua một hướng, "Bạn trai tôi tới đón, không phiền anh."

"Đừng lừa tôi..."

Viên Phủ Dật nhìn theo phương hướng cô đi, thật sự thấy được một nam sinh, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Trong đêm đen, người nọ mặc áo bông màu lục đậm, mang khăn quàng cổ, dáng người đĩnh bạt thon dài, trên trán là tóc mái lất phất, che khuất đôi lông mày của anh, lộ ra sường mặt lãnh đạm vừa trắng vừa gầy.

Không chỉ Viên Phủ Dật thấy được, Đông Lộ cũng thấy anh, không nghĩ tới cô chỉ tùy tiện đi một hướng thôi mà cũng có thể thấy được một người.

Phi thường, phi thường quen thuộc.

Quan thuộc tới mức cô tưởng rằng đó là ảo giác, không ngừng xoa xoa mắt.

Người nọ cũng phát hiện ra hai người, ngẩng đầu nhìn về phía bên này, dưới ánh trăng màu bạc, khuôn mặt thanh thuấn của anh giấu ở bên trong bóng ma, không rõ biểu tình, hình dáng lại càng thêm rõ ràng.

Viên Phủ Dật lạnh lùng nhìn qua, không nghĩ tới Đông Lộ lại thật sự có bạn trai.

Tự dưng lại có một chút tức giận.

Hắn túm chặt Đông Lộ không hề giảm sức lực, hy vọng cứ để bị hiểu lầm như vậy, dọa cho tên kia chạy mất.

Hắn chính là đang xem thường tình cảm của Đông Lộ.

Dưới không khí lạnh buốt, người cô nóng lên, miệng lưỡi khô khốc, đôi mắt nhìn Thẩm Thần không chớp, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không chút nghĩ ngợi đẩy Viên Phủ Dật ra, chạy về phía Thẩm Thần.

Sau đó, nhào vào trong ngực anh, ôm lấy anh thật chặt.