Ngốc Bẩm Sinh

Chương 30: 30: Cậu Lừa Tôi Sao






Rảnh rỗi comment vào cho vui nhà vui cửa nha cả nhà ????????????????
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Chỉ trong thời gian mấy chục giây ngắn ngủi, Phó Gia đã trải qua ba giai đoạn hoài nghi thế giới, hoài nghi Lục Tề An, rồi đến hoài nghi chính mình.
Sau đó cậu nhận ra rằng, Lục Tề An đã hôn cậu thật.
Đây không phải là tưởng tượng của chính cậu, bởi vì cơ bản là cậu còn không biết hôn có thể làm tới bước này, không chỉ là chạm môi thôi, ngay cả lưỡi cũng quấn quýt lấy nhau.
So với lần cậu làm với Lục Tề An ở phòng y tế trường ấy thì cái này thoải mái hơn nhiều.
Khoảnh khắc cậu nhận ra được điểm này, nhiệt độ cơ thể đang được quấn trong chăn lông tăng cao.

Bên trong phòng đang bật máy lạnh, chăn lông lại là loại dùng cho mùa đông, bị cậu quấn kín lấy người không thông được chút gió nào, sắp bịt cho ngộp cậu luôn rồi.
Cậu kéo chăn xuống, buông tha cho nửa thân trên ra khỏi chăn, lần này cậu nhịn lại sự xấu hổ, không dùng tay che lấy cơ thể lại, cũng không run rẩy.
Sau khi bị Lục Tề An hôn, chút xấu hổ này chẳng đáng là gì cả.
Toàn thân cậu đổ mồ hôi, cậu hỏi lắp bắp: "Sao cậu...!đột...đột nhiên muốn như vậy?"
Sau khi nhéo má Phó Gia xong Lục Tề An liền thu tay về, trên đầu ngón tay vẫn còn hơi nóng vẫn chưa tan đi, bởi vì mặt của Phó Gia quá nóng.

Hắn hỏi lại: "Cậu không muốn sao?"
Trán Phó Gia đổ đầy mồ hôi, kiên trì không bị hắn dẫn dắt lối nghĩ đi, nói: "Vấn đề không phải là tôi muốn hay không, vấn đề là, cậu không thích tôi mà...!tại sao còn muốn hôn tôi?"
Trong lòng tràn đầy thắc mắc.
Con người phải biết chịu trách nhiệm với những lời mình từng nói, tạm thời thì cũng sẽ có lập trường của tạm thời, nhưng suy nghĩ và tình cảnh lại biến đổi khôn lường, thường hay nhốt người ta lại trong những lời nói trong quá khứ.
Lục Tề An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lần đó mặt cậu bị thương, cậu lừa tôi là tự té bị thương, còn nhớ không?"
Phó Gia không hiểu vì sao hắn phải nhắc lại việc này bây giờ, cậu cố gắng nhớ lại tình cảnh của lúc đó, nhưng hồi ức lại mơ hồ không rõ ràng.

Thời gian mấy tháng trời đủ để làm cho tâm trạng u uất của cậu biến mất, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy nó lạ lẫm và xa vời mà thôi.

Phó Gia nói nhỏ: "Tôi nhớ, nhưng không phải tôi cố ý lừa cậu."
"Tôi biết, cậu còn nhớ lúc đó vì sao lừa tôi không?" Lục Tề An hỏi.
Phó Gia cúi đầu, hơi khó mở lời: "Bởi vì tôi cảm thấy rất mất mặt."
"Ừm." Lục Tề An đáp lại một tiếng.

Hắn giơ tay lên lau đi vết mồ hôi trên trán Phó Gia, giống như đang vuốt ve cậu, nói chậm rãi.

"Vì vậy có lẽ cậu cũng hiểu được, cậu biết nói dối, tôi cũng biết nói dối."
Con người phải biết chịu tránh nhiệm với những lời mình nói, mà hắn đã chuẩn bị để chịu hết tất cả trách nhiệm rồi.
Câu nói này của Lục Tề An quá uyển chuyển, một lúc lâu sau Phó Gia cũng chưa hiểu hết được, cậu nói lắp bắp: "Vì vậy...!vậy nên..."
Cậu lừa tôi sao?
Cậu thích tôi sao?
Đã đến mấu chốt đây rồi, thịt thà dâng tới miệng cậu rồi mà cậu lại không dám há miệng ra ăn.
Lục Tề An không hề có kiên nhẫn để đợi cậu hiểu từng chút một, hắn cầm khăn lông đã chuẩn bị từ lâu kia lên, nhúng vào trong thau nước ấm thấm ướt nó, nói với Phó Gia: "Đưa tay cho tôi."
Phó Gia do dự một lúc, cậu đưa tay ra.
Lục Tề An nắm lấy cổ tay cậu, đặt khăn lông vào bên trong bắp tay của cậu, hỏi: "Nóng không?"
Phó Gia rùng mình, nhịn lại không tránh đi, nói: "Cũng được."
Sau khi xác nhận độ ấm xong, Lục Tề An buông cổ tay của cậu ra, đổi thành đỡ lên vai cậu, bắt đầu lau từ cổ dần dần đi xuống.
Sau khi chạm vào xương quai xanh của Phó Gia, cậu phản ứng rất mạnh, không chỉ tránh ra phía sau mà còn dùng tay che ngực lại.
Lục Tề An quan sát kỹ biểu cảm của cậu, xác định rằng cậu đỏ mặt chỉ vì xấu hổ, không có biểu cảm khó chịu nào mới kéo tay cậu ra, tiếp tục lau mình cho cậu.
Phó Gia rất gầy, gầy hơn Lục Tề An tưởng tượng trước giờ của Lục Tề An nhiều, phần bụng hơi hóp vào, xương sườn nhô lên.

Đây không phải là thể trạng mà một đứa con trai ở tuổi này nên có.
Sau khi Phó Gia tám tuổi mới được Lâm Khánh đón về nhà, tình hình cuộc sống trước tám tuổi của cậu không quá lạc quan, thậm chí còn có một khoảng thời gian phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Sau khi được Lâm Khánh đón về nhà, mặc dù thím Trần cho ăn cho ở, nhưng thím Trần chưa bao giờ dốc lòng vì Phó Gia, làm tất cả cũng chỉ vì để cậu sống được mà thôi.
Lục Tề An lau nửa thân trên cho Phó Gia từ trên xuống dưới, không hề tránh đi đầu v*, rốn hay những chỗ nhạy cảm nào, tập trung giống như đang làm việc vậy.

Giữa chừng còn thay nước hai lần, để khăn luôn luôn được giữ ấm.
Phó Gia thì không bình tĩnh được như hắn, chịu đủ những dày vò về thể xác lẫn tinh thần.

Từng nơi mà Lục Tề An dùng khăn lau qua đều khiến cậu nổi da gà, dù cho đã lấy khăn ra rồi cũng vẫn còn sự tê ngứa không tan đi được.
Khi Lục Tề An đặt khăn lại vào trong thau nước, không lấy lên lại nữa, Phó Gia thở phào một hơi, cứ tưởng cuộc giày vò này cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Giây sau Lục Tề An đã nói: "Cởi quần ra."
Một tiếng nổ vang trời, Phó Gia nghe thấy tiếng cả thế giới đổ ầm xuống.
Trong mắt cậu toàn là vẻ khiếp đảm, cậu lùi về phía sau nói: "Không được..."

Lục Tề An giống như không nghe thấy vậy, đưa tay ra nắm lấy cổ chân cậu lại.

Úm trong căn phòng ấm áp lâu như vậy mà chân của Phó Gia vẫn lạnh băng, điều này khiến cho thái độ của Lục Tề An quyết liệt hơn, hỏi: "Tại sao không được, có phải chân cậu bị thương rồi không?"
Phó Gia lắc đầu hoảng loạn, cuống đến mức đỏ cả mắt, cậu nói: "Không phải! Cậu buông tôi ra trước đi, đợi một chút rồi tính có được không? Đợi một chút thôi..."
Phó Gia gập eo xuống, muốn thu nhỏ cơ thể của mình lại, tay cậu do dự đặt lên giữa hai chân mình, ra sức che lấy cái gì đó.

Lục Tề An lo lắng cậu giấu đi vết thương trên người mình, cau chặt mày lại, hắn đứng ra khỏi ghế, chống bên ven giường phủ người về phía cậu, tách mạnh tay của cậu ra...
Cho dù Phó Gia có thêm mười phần sức mạnh nữa cũng không đấu lại được với một Lục Tề An đã nghiêm túc lên, huống hồ gì lúc này cậu chỉ còn lại nửa hơi sức.

Chỉ với một tay Lục Tề An đã khống chế được hai tay của cậu lại, làm cậu ngoan ngoãn giơ hai tay lên đỉnh đầu.

Đồng thời ngay lúc này, Lục Tề An dùng đầu gối ép lên đùi của Phó Gia, bức cậu phải phô bày cả cơ thể của mình ra.

Tư thế này cực kỳ tiện lợi, Lục Tề An vừa nhìn đã thấy nơi Phó Gia liều mình muốn che lại ấy rồi.
Chỗ đó...!đũng quần, đang phồng lên một khối rất rõ rệt.
Cùng là con trai, Lục Tề An biết ngay là chuyện gì đã xảy ra.

Phó Gia thấy hắn đã nhìn thấy hết rồi, cậu gần như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đã không phát hiện thì thôi, một khi đã thấy rồi thì toàn bộ những sắc thái dục vọng trên cơ thể của Phó Gia đều bị nhìn hết không sót lại gì.
Cậu cương lên rồi.
Lục Tề An hít thở thật sâu, lưỡi tê cứng, thế mà lại nếm được một chút vị ngọt ngào.

Giống như chiếc lưỡi hắn đã liếm qua của Phó Gia vẫn còn trong miệng vậy.
"Cậu..." Hắn chỉ nói một chữ, Phó Gia đã van xin nói: "Cậu đừng nhìn, nó sẽ xuống nhanh thôi..."
Lục Tề An mím chặt môi lại, hơi đau đầu.

Tình dục là thứ không có lý lẽ nhất, hắn không cố ý muốn khiêu khích Phó Gia, nhưng Phó Gia vẫn có phản ứng.
Nguyên nhân, rất đơn giản.

Lục Tề An nhắm mắt lại, cố ép giữ tâm trạng mình bình tĩnh, thả bàn tay và đầu gối đang khống chế Phó Gia lại ra, ngồi lại bên chiếc ghế cạnh giường.
Hắn siết chặt hai tay lại, không nói gì.
Phó Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi lại quỳ úp xuống giường lại thành một cục, kéo chăn lên che bản thân lại không nhúc nhích.

"Từ từ sẽ hết thôi." Phó Gia chôn mặt vào trong hai tay mình, nói ồm ồm.
Cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cậu và Lục Tề An sẽ có ngày này.

Khi cậu ôm, hôn Lục Tề An, hắn tức tới nỗi xanh mặt luôn, còn mắng cậu là tên điên, hôm nay lại chủ động ôm cậu, hôn cậu, còn lấy khăn lông lau mình giúp cậu.
Động tác vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, cho dù là một cục đá cũng sẽ bị lau mềm đi thôi, huống hồ Phó Gia lại khát vọng Lục Tề An như vậy, ngày nào cũng nhớ hắn tới mức ruột gan quặn thắt.
Miệng thì cậu nói đợi một chút là hết, nhưng trên thực tế...!trong lòng Phó Gia đã mất hết hi vọng: Sao cậu có thể mềm đi được chứ?
Dục vọng đến một cách cực kỳ tự nhiên.

Tâm tư của cậu cứ chạy theo bàn tay của Lục Tề An, không chú ý đến hạ thể, đợi đến khi cậu phát hiện ra thì không biết ở đó đã cứng được bao lâu rồi.
Cậu cắn tay mình, ngứa ngáy tay chân muốn sờ vào chỗ đó, sau đó bắn ra thật sung sướng, cậu cố sức nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được vặn vẹo hông mình, để cho dục vọng đang cương cứng tỉnh giấc kia cọ sát lên ga trải giường.
Cậu đang vùi đầu xuống nhưng cậu biết Lục Tề An chưa đi, vẫn đang ngồi bên cạnh cậu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hành động lén lút cạ ga giường của cậu.

Cậu tuyệt vọng nhận ra rằng, nếu Lục Tề An không đi, rất có thể cậu sẽ cạ theo ga giường mà bắn luôn ra ngoài.

Đang lúc đầu óc choáng váng, tấm chăn trùm kín cậu lại bị xốc lên, Phó Gia mở đôi mắt ướt đẫm nhìn sang, thấy ánh mắt của Lục Tề An dịu dàng giống như đang dỗ trẻ con.
Mũi của Phó Gia chua xót, không nhịn được nói: "Tôi khó chịu quá..."
"Tôi biết." Lục Tề An vừa nói, vừa ôm Phó Gia và cả chăn theo vào lòng mình.
Phó Gia giơ tay lên ôm vòng lấy cổ của hắn, ấm ức của cả ngày hôm nay đều bộc phát hết vào khoảnh khắc này, cậu dúi mặt vào cổ hắn, nói: "Bọn họ chơi tôi trước, chuyện hôm nay không phải lỗi của tôi, là bọn họ đã lừa tôi, bảo tôi mua cà phê cho cậu, bên ngoài mưa rất to, tôi sợ làm ướt khăn quàng cổ, nên để ở phòng học, nhưng khi quay lại tôi thấy họ đã tháo khăn ra rồi, còn dẫm đạp dưới đất..."
Cậu nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Tề An liên tưởng đến tình cảnh lúc đó, ghép lại cũng được bảy tám phần rồi.

Phó Gia không chỉ vùi đầu tới lui, ở phía dưới lại còn cọ lên người hắn không ngừng.

Mặc dù gầy gò nhưng ít nhiều gì Phó Gia cũng là con trai, Lục Tề An gần như ôm không vững.
Hắn thò tay vào bên trong chiếc chăn đang bọc lấy Phó Gia lại, chạm vào dục vọng đang nhổm dậy của Phó Gia cách lớp quần.

Cái đó vẫn cực kỳ bỏng tay, thẳng cao đầu bên trong chiếc quần, đẩy lên một cái lều lớn, rõ ràng là đã nhịn rất lâu rồi.
Hắn chỉ chạm nhẹ một chút mà Phó Gia đã rên lên một tiếng rên nhỏ trong cổ họng nhưng lại rất rõ ràng, lưng cậu cong lại, chân còn giật giật.

Lục Tề An sợ cậu té xuống giường, nạt khẽ một tiếng: "Đừng động đậy!"
Phó Gia không nghe được gì cả, thở hổn hển bên cổ hắn.

Lục Tề An hơi bất đắc dĩ, thả tay ra, nói chuyện với cậu để chuyển sự chú ý: "Khăn choàng là chuyện gì?"
Phó Gia lắc đầu, vẫn không nghe vào đầu được.

Cậu cảm nhận được Lục Tề An lấy tay ra, vội vàng thẳng eo lên, cậu muốn cọ đũng quần vào tay hắn.
Nhịp thở Lục Tề An tăng nhanh, một luồn khí nóng chạy thoát ra trong cơ thể, đốt cháy khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

Hắn thở dài, đặt tay về lại chỗ cũ, tuốt dục vọng cho Phó Gia cách một lớp quần.
Động tác vụng về thô thiển nhưng Phó Gia lại sung sướng tới mức cứ rên rỉ "hm hm".
Lục Tề An nhẫn nhịn cơn nóng ran người nghe cậu "hm ưm", hỏi lại một lần nữa: "Chuyện khăn choàng là chuyện gì?"
Ánh mắt của Phó Gia mất tiêu điểm, cậu nói lắp bắp: "Tôi tự đan cho cậu..."
Nói xong chữ cuối cùng, cơ thể cậu run lên bần bật một trận, bắn ra ngoài.
Lục Tề An cảm nhận được sự run giật của dục vọng trong tay mình, còn cả sự ướt át và cơ thể cũng căng cứng đi theo đó.
Lần đầu tiên Phó Gia được người mình thích tuốt ra, khoái cảm đến quá kịch liệt, mãi vẫn không thể hoàn hồn lại được.
Vẻ mặt mất hồn ấy là bởi sự thỏa mãn được đem đến bởi sắc dục, sau khi Lục Tề An nhìn vài giây, hắn dời mắt đi nơi khác, giọng nói khản đặc: "Bất luận là thế nào, lần sau gặp phải chuyện này không được xông lên đánh nhau."
Giờ Phó Gia nghe thấy Lục Tề An nói gì cậu cũng đều thấy vui, nói gì cậu cũng thỏa mãn.

Cậu vốn định trực tiếp trả lời là "Được được được", nhưng nghĩ lại, chuyện này cậu ấm ức biết bao nhiêu, cậu phải tiếp tục tủi thân để bắt Lục Tề An bù đắp chứ.

Thế là cậu cố làm ra biểu cảm không vừa lòng, nói: "Vậy tôi phải làm gì, chịu bắt nạt không vậy thôi sao?"
Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng giọng nói của cậu mềm nhũn, ánh mắt cũng rất ngoan ngoãn.
Lục Tề An nhìn cậu, suy nghĩ xem phải nói với cậu như thế nào, mượn cớ này để bình tĩnh tâm trạng: "Tôi biết việc này là đối phương sai trước, nhưng nếu như cậu không nhẫn nhịn được mà ra tay đánh người, cậu sẽ từ người bị hại biến thành người làm hại."
Phó Gia giả vờ một cách rất nghiêm túc, hỏi hắn: "Vậy phải làm sao đây?"
Khóe mắt Lục Tề An nhìn cậu có nét cười, biết cậu chẳng nghe được tí gì vào đầu, trong lòng cũng không biết làm sao, đành từ bỏ nói lý với cậu.
Có lẽ, sau này Phó Gia ở cạnh hắn, không cần phải quan tâm lý lẽ nhiều vậy nữa.
Hắn không nhịn được suy nghĩ, nếu như hắn bỏ đi những lo âu vô dụng kia từ sớm thì tốt rồi.
Nếu như hắn ở bên cạnh trông Phó Gia từ sớm thì tốt rồi.
Nếu như ngay từ lần đầu tiên gặp Phó Gia hắn đã biết được quyết tâm của ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ cho cậu mỗi chiếc băng keo cá nhân rồi rời đi đâu.

Sẽ không bỏ cậu lại một mình trong góc sân vườn, sẽ không để cậu cô đơn ngồi xổm ở dưới đất thổi vết thương trên tay mình đâu.
Lục Tề An nắm lấy tay Phó Gia, dùng ngón tay cái tìm kiếm trong lòng bàn tay cậu, hắn muốn tìm đến vết sẹo thuốc lá năm ấy.

Hắn nói: "Sau này gặp phải những chuyện này, thì mách thẳng với tôi.".