Ngọc Kiếm Ly Hồn Tiêu

Chương 4: Hồi 4




Sở Thiên Vân đã biết tiếng nói của thiếu nữ kia là ai rồi, không dằn được nữa, vội phi thân đến đó, khích động nói :

- Yến muội sao lại dại dột thế này?

Tư Mã Ngọc Yến lúc này đã khôi phục nữ trang, ngoảnh lại vừa thấy Sở Thiên Vân, liền kêu lên một tiếng bàng hoàng, suýt nữa đã ngất xỉu.

Sở Thiên Vân mỉm cười nói :

- Yến muội không còn nhận ra ngu huynh nữa hay sao?

- Vân ca, đúng là Vân ca rồi!

Tư Mã Ngọc Yến trong tiếng reo mừng đã tung mình đến bên Sở Thiên Vân, hai tay nắm chặt áo và rúc đầu vào ngực chàng, đôi vai rung động dữ dội, chẳng rõ tự lúc nào, lão hòa thượng kia đã biến mất.

Sở Thiên Vân nhẹ vuốt ve làn tóc rối của nàng, dịu dàng nói :

- Yến muội đừng khóc nữa, làm cho ngu huynh rồi cả lòng đây này!

Tư Mã Ngọc Yến nước mắt ràn rụa cười :

- Đáng đời!

Sở Thiên Vân sửng sốt :

- Yến muội...

Tư Mã Ngọc Yến phụng phịu :

- Không cần Vân ca nữa đâu!

Sở Thiên Vân ngớ người, chẳng hiểu vì sao Tư Mã Ngọc Yến đã toan tự tuyệt vì mình, giờ gặp lại nhau rồi lại ngang bướng thế này, lòng dạ đàn bà thật khó hiểu.

Sau cùng, chàng thoáng giọng thương cảm nói :

- Yến muội, ngu huynh đã làm sai gì vậy?

Tư Mã Ngọc Yến ngước mặt lên, giọng khích động :

- Tiểu muội tức quá, tại sao thương thế bình phục không ra tìm tiểu muội, sau khi hay tin Vân ca bị Ngọc Phụng bang bắt đi, tiểu muội lo chết đi được, chẳng quản ngày đêm đuổi theo, nào ngờ khi đến Tổng đà Ngọc Phụng bang ở Liên Hoa sơn, họ bảo Vân ca đã thất tung tại Võ Di sơn rồi. Tiểu muội không tin bèn động thủ với họ, ai ngờ họ không hề hoàn thủ, suýt nữa đã đả thương họ. Sau đó liền đến Võ Di sơn, tìm kiếm gần bảy tám ngày đêm, vậy mà Vân ca... Vân ca không chịu ra...

Nàng càng nói càng tức tưởi, vùi đầu vào ngực Sở Thiên Vân khóc thút thít.

Sở Thiên Vân khẽ thở dài, giọng não nùng nói :

- Tính mạng ngu huynh là đã nhặt lại được, ngu huynh đã vào Hóa Cốt đàm.

Tư Mã Ngọc Yến giật mình kinh hãi :

- Hóa Cốt đàm ư? Vậy là tiểu muội đã trách lầm Vân ca rồi!

Sở Thiên Vân trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi :

- Yến muội đã đến Không Không đảo chưa?

Tư Mã Ngọc Yến gật đầu không đáp.

- Không Không Tôn Giả lão ca khỏe chứ?

Tư Mã Ngọc Yến lại gật đầu lặng thinh.

Sở Thiên Vân thấy vậy bất giác cảm thất bồn chồn không yên, lại hỏi :

- Nhạc Dung sư tỷ thế nào?

Tư Mã Ngọc Yến giọng rất không tự nhiên :

- Nhạc Dung sư tỷ...

Sở Thiên Vân sốt ruột :

- Thế nào hả?

Tư Mã Ngọc Yến thấy vậy bất giác phì cười :

- Vân ca làm gì mà cuống lên vậy? Tiểu muội đâu có nói Nhạc Dung sư tỷ thế nào?

Sở Thiên Vân đỏ mặt, hướng ánh mắt đi nơi khác nói :

- Yến muội tinh nghịch quá!

Tư Mã Ngọc Yến khúc khích cười liên hồi, nép người sát vào Sở Thiên Vân hơn, giọng bông đùa :

- Trông Vân ca cuống lên thế này, hẳn là quá nhớ Dung sư tỷ đến sắp phát điên rồi...

Đảo tròng mắt mấy lượt, nói tiếp :

- Hôm tiểu muội rời khỏi Vân ca, thật lo chết đi được, bay đi không xa lại định quay về tìm Vân ca, nhưng tiểu muội không dám. Không Không đảo, trước kia tiểu muội từng theo gia phụ đến đó, nên đã biết đường, lúc chiều tối thì tới nơi. Dung sư tỷ với song thân đều có mặt tại đó. Không Không Tôn Giả đang dạy Dung sư tỷ luyện kiếm...

- Dung sư tỷ luyện kiếm ư?

Tư Mã Ngọc Yến gật đầu :

- Dung sư tỷ bảo thanh kiếm ấy là do Vân ca tặng cho!

Sở Thiên Vân kinh ngạc :

- Ngu huynh tặng cho ư? Đã tặng bao giờ thế nhỉ?

Tư Mã Ngọc Yến khúc khích cười :

- Tiểu muội chưa nói hết mà, thanh kiếm ấy với trứng quy giao là do Không Không Tôn Giả đã lấy từ dưới giếng Bích Ba lên, ông ấy bảo nhất định là do Vân ca đã để lại cho ông ấy xuống lấy, còn Vân ca có lẽ đã bị quy giao ăn mất rồi!

- Ăn mất ư?

- Đó là Không Không Tôn Giả và Nhạc tỷ tỷ đã đoán vậy. Vân ca hãy đoán thử xem Nhạc tỷ tỷ thế nào?

Sở Thiên Vân ngượng ngùng :

- Dung sư tỷ thế nào?

Tư Mã Ngọc Yến cười ngặt nghẽo :

- Nhạc tỷ tỷ khóc đến hai mắt sưng húp vì Vân ca, và chuyên cần luyện kiếm cũng là để báo thù cho Vân ca.

Sở Thiên Vân thầm thở hắt ra một hơi dài :

- Chúng ta đi thôi!

Lúc này đã xẩm tối, Tư Mã Ngọc Yến đứng lên nói :

- Tiểu muội chưa cho Vân ca biết, Nhạc tỷ tỷ cũng sắp đến đây rồi.

- Đó là dĩ nhiên, Dưng sư tỷ phải cùng song thân trở về Thái Sơn Ngọc Trụ phong!

- Không, Nhạc tỷ tỷ đến đây tìm Vân ca và cả Không Không Tôn Giả cùng tất cả những người trên đảo nữa, bởi họ không yên tầm về Vân ca, nhưng họ không đến nhanh đến thế này đâu...

Sở Thiên Vân cảm động :

- Vậy chúng ta phải đi đón họ mới được, không thì sẽ hụt mất.

Tư Mã Ngọc Yến gật đầu, hai người bèn định hướng phóng đi.

Bỗng, một lão hòa thượng từ sau một tảng đá to bước ra, cao giọng niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật! Hai vị thí chủ đi ngay bây giờ ư?

Thì ra lão hòa thượng này chính là người đã ngăn cản Tư Mã Ngọc Yến tự tuyệt khi nãy.

Sở Thiên Vân vội vòng tay thi lễ nói :

- Tại hạ còn chưa bái tạ ơn cứu giúp... tệ sư muội của lão thiền sư.

Lão hòa thượng cười ha hả :

- Đâu có gì, đâu có gì! Xin hỏi thí chủ cao tánh đại danh?

- Tại hạ là Sở Thiên Vân, lão thiền sư xưng hô thế nào?

- Lão nạp pháp hiệu Trí Hối, Trí là biết, Hối là hối hận.

Sở Thiên Vân kinh ngạc :

- Pháp hiệu của lão thiền sư lạ quá, chả lẽ...

Chàng vốn định nói chả lẽ khi xưa là một ác nhân võ lâm, rồi sau biết ăn năn hối cải mới bước chân vào không môn, lấy pháp danh Trí Hối, song nhận thấy nói vậy quá mạo muội, bèn vội ngưng bặt.

Lão hòa thượng cười chua xót :

- Mọi dĩ vãng đã từ hôm qua, mọi tương lại sẽ sống từ hôm nay, những gì trong quá khứ hà tất nhắc lại làm gì?

Ngưng chốc lát, bỗng hỏi :

- Sở thí chủ, lệnh đường chẳng hay là vị đại hiệp nào vậy?

Sở Thiên Vân bỗng mắt rực lửa căm thù, đanh giọng :

- Tiên phụ húy là Nhạc Cao... Hay lão thiền sư...

- À! A di đà Phật! Thì ra hậu duệ của Sở đại hiệp!

- Lão thiền sư quen biết tiên phụ ư?

Trí Hối thiền sư mặt lộ vẻ quái dị, thở dài nói :

- Không, lão nạp chỉ là ngưỡng mộ thôi!

- Tiên phụ đã bị thảm tử bởi người hãm hại, lão thiền sư...

- Sở thí chủ có biết hung thủ là ai không?

Sở Thiên Vân đau khổ lắc đầu :

- Chỉ theo lời một vị cố hữu của tiên phụ cho biết là Vũ Nội Lục gì đó, chưa dứt lời thì vị tiền bối ấy đã chết.

Trí Hối thiền sư trầm ngầm hồi lâu, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Sau cùng, lão hòa thượng như đã quyết định một điều trọng đại, thở dài nói :

- Vậy nhất định là Vũ Nội lục tôn rồi!

Sở Thiên Vân hết sức khích động :

- Vũ Nội lục tôn ư? Lão thiền sư hẳn biết Vũ Nội lục tôn là ai chứ?

Trí Hối thiền sư gật đầu :

- Đó là Tam Thanh phái Võ Đang. Song độc ở Mạc Bắc và Tam Như Hải trưởng lão phái Thiếu Lâm, cùng xưng là Vũ Nội lục tôn, và cũng chính là Tam Thanh Song độc Nhất Tiếu Phật trên giang hồ đồn đại.

Sở Thiên Vân ôm quyền thi lễ :

- Đa tạ lão thiền sư đã chỉ giáo!

Lòng chàng lúc này vừa vui mừng lại vừa đau xót, giờ đây chàng... đã biết được manh mối của kẻ thù rồi.

Chỉ nghe Trí Hối thiền sư giọng nặng nề nói :

- Oan oan tương báo không bao giờ dứt, Sở thí chủ...

Sở Thiên Vân nghiến răng :

- Lão thiền sư định khuyên tại hạ đừng báo thù chứ gì?

Trí Hối thiền sư gật đầu :

- Lão nạp quả có ý như vậy!

Sở Thiên Vân phẫn khích vòng tay :

- Đành rằng lão thiền sư là một phen hảo ý, nhưng tại hạ chỉ cần còn một hơi thở là không hề bỏ qua mối thâm thù của song thân, cho dù tan xương nát thịt cũng chẳng màng.

Trí Hối thiền sư mặt đầy vẻ thất vọng, lắc đầu thở dài, chắp tay trước ngực nói :

- Cho dù Sở thí chủ nhất quyết báo thù thì cũng nên nhắm vào hung thủ chính, không nên giết hại kẻ vô tội!

- Tại hạ không phải kẻ hiếu sát, chỉ cần diệt trừ sáu kẻ chủ hung là đủ! Những lời giáo huấn của lão thiền sư, tại hạ sẽ ghi lòng tạc dạ.

Trí Hối thiền sư lại khẽ thở dài :

- Lão nạp phải đến Thiên Mục sơn thăm bạn, xin cáo biệt nhị vị thí chủ!

Đoạn chắp tay thi lễ, vừa định quay người bỏ đi.

Đột nhiên, một chuỗi cười dài vang lên rồi thì mấy mươi bóng người từ bốn phía phóng nhanh đến bao vây.

Sở Thiên Vân ba người chững bước, chỉ thấy đối phương đều trang phục như nhau, trước ngực cũng có thêu một chiếc kim hoàn, người nào cũng giờ cao đao kiếm, bao vây chặt chẽ.

Rất rõ răng, những người này đều là người của Kim Hoàn bang, và Sở Thiên Vân nhanh chóng nhận ra hai người quen, đó chính là Bệnh Di Lặc Tôn Thanh và Huyền Băng Chưởng Tiền Mộc Lâm.

Giữa hai người là một lão nhân áo vải bố, hai tay mỗi bên cầm một chiếc kim hoàn to lớn, qua khí thế cũng biết lão hẳn là Kim Hoàn bang chủ Kim Hoàn Chấn Thiên Ông Văn Nhất Kỳ.

Quả nhiên, chỉ thấy Bệnh Di Lặc và Huyền Băng Chưởng cùng khom mình thi lễ với lão nhân ấy và nói :

- Khải bẩm Bang chủ, tiểu tử này chính là Sở Thiên Vân!

Kim Hoàn Chấn Thiên Ông Văn Nhất Kỳ hai mắt rực sáng xanh biếc, khằng khặc cười to nói :

- Hay lắm, vậy là bổn tọa không uổng phí chuyến đi này!

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

- Chỉ cần người ngoan ngoãn hiến ra Ly Hồn tiêu, về việc sát hại Nhân Hoàn đường chủ Ngô Công Kiếm Tôn Hàn của bổn bang, bổn tọa sẽ không truy cứu, để cho ngươi một con đường sống...

Sở Thiên Vân cười khẩy thật to :

- Tôn giá tự tin đến vậy ư?

Văn Nhất Kỳ vừa định đáp lời, Trí Hối thiền sư bỗng cao giọng niệm Phật hiệu :

- A di đà Phật! Lão nạp mạn phép góp lời được chăng?

Văn Nhất Kỳ đưa mắt nhìn Trí Hối thiền sư lạnh lùng hỏi :

- Đại hòa thượng pháp danh xưng hô thế nào?

- Lão nạp là Trí Hối!

- Trí Hối...

Văn Nhất Kỳ mắt rực xanh biếc, chằm chặp nhìn Trí Hối thiền sư một hồi, bỗng cười to nói :

- Nếu mắt bổn tọa không kém, đại sư phải chăng chính là Tiếu Diện Phật, một trong Vũ Nội lục tôn khi xưa?

- Tiếu Diện Phật!

Ba tiếng ấy như sấm động, Sở Thiên Vân vụt tuốt kiếm ra.

Trí Hối thiền sư biến sắc mặt, lặng thinh không đáp.

Sở Thiên Vân nghiến răng nói :

- Có đúng vậy không?

Trí Hối thiền sư buông tiếng thở dài, mặt đầy vẻ đau khổ nói :

- Tiếu Diện Phật Như Hải khi xưa đã chết rồi, lão nạp pháp danh là Trí Hối!

Sở Thiên Vân giọng sắc lạnh :

- Phải chăng đó chính là triết lý mọi dĩ vãng đã chết từ hôm qua, mọi tương lai sẽ sống từ hôm nay mà lão thiền sư đã nói?

- A di đà Phật! Lão nạp chẳng thể nói nhiều hơn nữa. Thế nhưng lão nạp có thể cung hầu đại giá tại Thiếu Lâm!

Đoạn hai tay áo vung mạnh, hệt như cánh chim vung cánh, bọt thẳng lên cao hơn hai trượng, lướt đi như bay.

Sở Thiên Vân quát to :

- Hãy để mạng lại đây!

Đoạn liền tung mình toan đuổi theo...

Bỗng nghe bên tai vang lên tiếng cười khẩy nói :

- Khoan đã! Lão ta đi được nhưng ngươi thì không!

Chỉ thấy ánh vàng chấp chóa, đôi kim hoàn to lớn của Văn Nhất Kỳ đã tả hữu quét đến, tiếng gió rít ghê rợn, hung mãnh vô cùng.

Sở Thiên Vân đành phải hồi chiêu tự cứu, Huyền Ngọc kiếm chớp nhoáng quét ngang đánh bạt hai chiếc kim hoàn của Văn Nhất Kỳ, nhưng người bị bức lui về chỗ cũ, trơ mắt nhìn Trí Hối thiền sư phi thân bỏ đi, chớp mắt đã mất dạng.

Văn Nhất Kỳ hiệu xưng là Kim Hoàn Chấn Thiên Ông, hai chiếc kim hoàn độc bộ võ lâm, từng khiến biết bao anh hùng hào kiệt nghe danh táng đởm, nhưng qua lần giao thủ vừa rồi với Sở Thiên Vân chẳng những kiếm pháp huyền kỳ mà nội lực cũng thâm hậu vô cùng.

Sở Thiên Vân quắc mắt quát to :

- Lão thất phu, đã để cho lão hòa thượng đào thoát, phải bắt lão thế vào mới được!

Văn Nhất Kỳ gượng cười :

- Tiếu Diện Phật sẽ không bao giờ rời khỏi Thiếu Lâm, mai kia ngươi vẫn có thể tìm gặp, nhưng hôm nay... ngươi hãy mau hiến ra Ly Hồn tiêu là hơn!

Sở Thiên Vân phừng phừng lửa giận, lại vung kiếm tấn công Văn Nhất Kỳ.

Văn Nhất Kỳ vội vung song hoàn đón tiếp, chỉ thấy ánh kiếm chớp ngời, ánh vàng lấp loáng, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nhưng chưa đầy ba chiêu hai người đã tách nhau ra.

Chỉ thấy Văn Nhất Kỳ đã bị văng mất một chiếc kim hoàn, và nơi ngực bị kiếm rạch toác một đường dài hơn thước, sự thắng bại đã phân biệt rõ ràng.

Song ngay khi ấy, bỗng nghe Tư Mã Ngọc Yến đau đớn thét to.

Thì ra thừa lúc hai người giao thủ, Bệnh Di Lặc và Huyền Băng Chưởng cùng một số thủ hạ Kim Hoàn bang đã lao vào tấn công Tư Mã Ngọc Yến.

Tư Mã Ngọc Yến tuy võ công chẳng kém, song chẳng thể chống nổi quá nhiều người liên thủ giáp công, nhất thời bất cẩn đã bị Tiền Mộc Lâm đánh trúng một chưởng.

Sở Thiên Vân cả kinh, chẳng màng đến Văn Nhất Kỳ nữa, tung mình đến bên Tư Mã Ngọc Yến.

Tư Mã Ngọc Yến tuy bị trúng một chưởng song người vẫn gắng gượng đứng yên tại chỗ.

Văn Nhất Kỳ thấy thời cơ thật thuận lợi, buông một tiếng quát van, cùng tất cả thủ hạ lao tới, toàn lực giáp công.

Đột nhiên, một giọng trong trẻo quát :

- Tất cả dừng tay ngay!

Tiếng quát tuy không to, song bởi quá đột ngột nên đã khiến mọi người bất giác dừng lại, ngoảnh nhìn về phái ấy.

Thì ra đó là hai tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mặt tròn mắt to thảy đều toàn thân y phục màu lục ngắn tay kiểu nha hoàn.

Một người đủng đỉnh bước tới nói :

- Công tử là Sở Thiên Vân phải không?

Sở Thiên Vân ngơ ngẩn gật đầu.

Tiểu cô nương ấy nhoẻn cười :

- Vị tỷ tỷ này đã thọ thương bởi chưởng lực âm hàn, hãy giao cho tiểu nữ lo liệu cho!

Đoạn chẳng màng Sở Thiên Vân đồng ý hay không, đưa tay đỡ lấy Tư Mã Ngọc Yến.

Tư Mã Ngọc Yến sắc mặt trắng bệch đã lảo đảo sắp ngã, tiểu cô nương ấy vừa đưa tay đỡ, liền rất tự nhiên ngả vào lòng cô ta.

Sở Thiên Vân không ngăn cản, chỉ thắc mắc hỏi :

- Cô nương là...

Tiểu cô nương ấy xua tay :

- Chớ vội, công tử lát nữa hẳn hỏi...

Đoạn quay sang tiểu cô nương kia nói :

- Hà muội, hãy đuổi bọn đáng ghét kia đi mau!

- Vâng!

- Này, lão già kia, bọn này có việc cần làm, các ngươi hãy tránh đi ngay!

Kim Hoàn Chấn Thiên Ông Văn Nhất Kỳ thoạt tiên cũng hết sức ngạc nhiên, giờ nghe vậy bất giác cả giận, một chiếc kim hoàn trong tay vung lên quát :

- Hai ả nha đầu nhãi ranh từ đâu đến, muốn chết hả?

Vừa dứt lời đã vung kim hoàn giáng thẳng xuống đỉnh đầu đối phương.

Chẳng ngờ tiểu cô nương ấy vẫn ung dung bình thản, chỉ thấy bóng xanh nhấp nhoáng, lướt qua cạnh Văn Nhất Kỳ, đồng thời vang lên bốp bốp hai tiếng, Văn Nhất Kỳ hai bên má đã lảnh mỗi bên một tát tai, tuy không đau, song vì giận và thẹn nên sắc mặt tái ngắt.

Văn Nhất Kỳ trong cơn thịnh nộ, vừa định lào vào tấn công tiểu cô nương ấy, bỗng nghe trên không trung vang lên một giọng trong ngọt nói :

- Hà nhi, hãy lấy lệnh phù ra cho họ xem, hỏi thử có phải họ định tâm chống đối với chúng ta hay không?

Văn Nhất Kỳ ngước lên nhìn, chỉ thấy trên không một làn sáng xanh biếc, đâu có bóng người nào. Lão cả kinh thất sắc, nhất thời bất giác đâm ra tiến thoái lưỡng nan.

Tiểu cô nương có tên Hà Nhi chầm chậm thò tay vào lòng, lấy ra một lá cờ nhỏ cán ngọc, trên có vẽ một vâng thái dương tỏa sáng nắng ban mai.

Tất cả bọn người Kim Hoàn bang từ Văn Nhất Kỳ trở xuống thảy đều biến sắc mặt, bàng hoàng kêu lên :

- Húc Nhật lệnh!

Tiểu cô nương Hà Nhi ngạo nghễ nói :

- Các ngươi phục rồi chứ?

Văn Nhất Kỳ hoàn toàn mất vẻ oai phong, sợ sệt nói :

- Chẳng hay vị nào trong Triều Dương cung đã giá lâm?

- Tiểu thư bọn này!

- Thì ra là Triều Dương công chúa, lão ô muốn được diện kiến được chăng?

Hà Nhi phe phất lệnh kỳ trong tay, cười khẩy :

- Hừ, bằng lão mà cũng muốn gặp tiểu thư bọn này ư? Hãy cút khỏi đây mau!

Văn Nhất Kỳ vốn rất xảo quyệt, nhanh chóng nhận định tình thế, rất hiển nhiên, thực lực đôi bên phần thua kém nghiêng hẳn về phía phe cánh của lão. Hơn nữa lão cũng chẳng can đảm đắc tội với chủ nhân Triều Dương cung là Triều Dương Quân Cung Tử Kỳ. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, lão hậm hực buông tiếng thở dài nói :

- Thôi được, lão phu hôm nay chịu thua... Đi!

Đoạn liền tung mình phóng đi trước, bọn thủ hạ cũng chẳng chậm trễ, lần lượt tung mình theo sau, thoáng chốc đã không còn một bóng.

Sở Thiên Vân bước nhanh đến bên Tư Mã Ngọc Yến, khẽ hỏi :

- Yến muội cảm thấy thế nào?

Đồng thời đưa tay định đón lấy nàng từ trong tay vị tiểu cô nương.

Bỗng Tư Mã Ngọc Yến lẩm bẩm :

- Lạnh quá... Tiểu muội lạnh quá...

Tiểu cô nương ấy lùi sau một bước nói :

- Vị tỷ tỷ này bị Huyền Băng chưởng đả thương nội phủ, công tử chữa trị được chăng?

Sở Thiên Vân ngẩn người dừng tay, chỉ thấy Tư Mã Ngọc Yến toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, chứng tỏ thương thế rất trầm trọng.

Tiểu cô nương ấy cười nói :

- Không sao đâu, tiểu thư chúng tôi có thể giúp công tử chữa khỏi... À, tiểu thư đến rồi!

Sở Thiên Vân bỗng cảm thấy gió lạnh thổi tạt vào mặt, bỗng chốc trong vòng mấy trượng cát đá tung bay, định thần nhìn chỉ thấy một con chim phụng to lớn sặc sỡ là đà bay xuống, trên lưng là một thiếu nữ áo trắng.

Sở Thiên Vân chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng, bởi thiếu nữ ấy thật quá xinh đẹp. Nhạc Dung và Tư Mã Ngọc Yến tuy nhan sắc khuynh thành, song so với thiếu nữ này hãy còn kém xa.

Chỉ nghe tiểu cô nương đang bồng Tư Mã Ngọc Yến nói :

- Đây là Triều Dương công chúa, tiểu thư của chúng tôi, sao còn chưa mau bái kiến?

Sở Thiên Vân vội đưa quyền thi lễ nói :

- Xin chào tiểu thư!

Triều Dương công chúa cười ngọt lịm :

- Tôi họ Cung tên Mỹ...

- Cung cô nương có điều chi chỉ giáo vậy?

- Bởi... bởi... bởi vì có một điều cần thiết nên định mượn tạm Ly Hồn tiêu...

Lại Ly Hồn tiêu!

Sở Thiên Vân bất giác nghe lòng trĩu xuống, qua dung mạo, phong tư và khí phách cưỡi phụng từ trên không xuống của Triều Dương công chúa, chàng tưởng chừng nàng là một vị tiên nữ trong trắng, ngờ đâu cũng chỉ đến đây với ý định đoạt lấy Ly Hồn tiêu mà thôi.

Bèn bất giác hết sức phản cảm, lạnh lùng nói :

- Cô nương đã đến muộn rồi, Ly Hồn tiêu đã...

Triều Dương công chúa vội tiếp lời :

- Đã bị người của Kim Hoàn bang cướp đi rồi ư?

- Không phải, mà là tại hạ đã cho người khác mượn trước rồi!

- Ai vậy?

- Điều ấy xin tiểu thư cho phép tại hạ không thể phụng cáo!

Triều Dương công chúa Cung Mỹ chau mày :

- Các hạ không phải giấu diếm! Thế này vậy, bổn Công chúa sẽ trị thương cho bạn gái của các hạ trước, khi nào các hạ nghĩ thông rồi chúng ta hãy bàn đến việc ấy... Vân nhi, Hà nhi, chúng ta đi!

Hai thị tì cung kính đáp :

- Tuân mạng!

Đoạn cùng tung mình lên lưng phụng và mang theo cả Tư Mã Ngọc Yến.

Sở Thiên Vân kinh hãi, vung tay quát lên :

- Hãy để nàng ấy lại!

Song đã muộn mất một bước, con chim phụng ngẩng cổ kêu vang, đôi cánh vỗ mạnh, bay vút lên không, thoáng chốc đã mất dạng trong mây mù.

Bỗng lại nghe tiếng chim kêu, Sở Thiên Vân liền ngước lên nhìn, thì ra con chim điêu tím của Tư Mã Ngọc Yến chăng rõ từ đâu bay đến, đang lượng một vòng trên không, rồi thì đuổi theo về hướng bay của con chim phụng kia.

Sở Thiên Vân đứng thừ ra hồi lâu, đoạn mới với cõi lòng trĩu nặng thơ thẩn bước đi. Chẳng rõ đi được bao lâu, chàng tiến vào một khu cổ mộ.

Chàng lòng ngập lửa giận không nơi phát tác, bỗng thấy một tấm bia đá to lớn gần đó, bèn chẳng chút suy nghĩ vung chưởng bổ ra, đó vốn là một hành động vô thức, chẳng qua để phát tiết lửa giận trong lòng mà thôi.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang rền, đã vung tung bay, tấm bia đá đã bị đánh nát vụn.

Ngay khi đá vụn tung bay, âm vang chưa dứt, bỗng nghe tiếng oai oái la to :

- Ôi mẹ ơi! Ngươi định giết người cướp của lão ăn mày này hay sao vậy hả?

Sở Thiên Vân sửng sốt đưa mắt nhìn, chỉ thấy một quái nhân chui ra từ trong một ngôi mộ cổ cách tâm bia đá bị đánh nát vụn không xa.

Quái nhân này cực kỳ dơ bẩn, tóc tai rối bù, quả nhiên là một hành khất.

Lão hành khất tiếp tục la bai bải :

- Lão ăn mày này trong mình không có gì quý giá, chỉ có một mạng nghèo thôi, chả lẽ ngươi lại để mắt đến hay sao hả?

Sở Thiên Vân biết mình có lỗi, vội vòng tay nói :

- Tại hạ bởi không biết trong mộ có người nên mới...

- Thôi thôi... Ngươi tôn tính đại danh là gì?

- Tại hạ là Sở Thiên Vân, tôn giá là...

- Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật!

- Cổ Mộ Quái Khất... Tiền bối chính là Bang chủ Cái bang ư?

Chàng cơ hồ không sao tin được lão hành khất dơ bẩn trước mắt chính là vị lãnh tụ Cái bang, danh lừng thiên hạ võ lâm.

Lão hành khất cười hô hố :

- Chính là lão ăn mày này đây!

Sở Thiên Vân lại ôm quyền thi lễ :

- Thật thất kính...

Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật nhe hàm răng vàng ra cười nói :

- Không dám, không dám. Sở lão đệ định đi đâu vậy?

Sở Thiên Vân thở dài :

- Tại hạ cũng chẳng biết nên đi đâu, đành đi đến đâu hay đến đó vậy!

Cổ Mộ Quái Khất lắc đầu nguây nguẩy :

- Lão đệ đài anh tư khoát đạt mà lại trĩu nặng ưu tư... Thế này vậy, hôm nay kể như là hữu duyên, lão khiếu hóa này phải tặng cho lão đệ một món lễ vật gặp gỡ...

Vừa nói vừa lấy ra một chiếc trúc bài khắc hình độc xà trao ra, nói tiếp :

- Vật này tuy không đáng tiền, nhưng có thể sai bảo tất cả đệ tử Cái bang khắp thiên hạ, hãy nhận lấy đi!

Sở Thiên Vân vội đưa tay nhận lấy :

- Xin đa tạ tiền bối!

Cổ Mộ Quái Khất cười hề hề :

- Không có gì đáng kể... Lão khiếu hóa này đã ngủ đẫy giấc rồi! Sở lão đệ, tạm biệt nhé!

Cổ Mộ Quái Khất dứt lời liền bước đi ngay, song mới bước được mấy bước, bỗng lại quay người nói :

- Hôm nào rảnh, Sở lão đệ hãy đến Nhạc Dương lầu bên hồ Động Đình một chuyến, lão khiếu hóa này sẽ chờ tại đó!

Vừa dứt lời, người đã biến mất dạng.

Sở Thiên Vân đứng ngây ngẩn hồi lâu, đoạn cũng rời khỏi khu cổ mộ, tiếp tục tiến bước.

Chàng ngày đi đêm nghỉ, qua Phong Thành, vượt Trúc Sơn, đi về hướng có thể đón được nhóm người Không Không Tôn Giả và nhạc dung.

Chiều hôm ấy, chàng lại lên đến một dải núi, dải núi này không to lắm, nhưng cây cối rậm rạp và lối đi khúc khủyu.

Sở Thiên Vân đi một hồi đã bị lạc lối, không sao tìm được đường ra khỏi núi, đang khi nóng lòng bực tức, bỗng nghe một tiếng thở dài nặng nề vọng đến.

Sở Thiên Vân vội đưa mắt tìm kiếm, chỉ thấy một lão nhân áo dài tím đang đứng trên một mỏm đá to nhô ra, tay cầm một chiếc hồ lô rượu, ngắm nhìn mặt trời lặn, thư thả uống từng ngụm nhỏ.

Sở Thiên Vân chỉ nhìn thấy trắc diệu, lòng hết sức lấy làm lạ, sao lão nhân này lại có nhã hứng đến vậy, một mình đứng ngắm mặt trời lặn mà uống rượu thở dại tại chốn hoang sơn thế nhỉ?

Chàng bước nhanh đến gần, vòng tay thi lễ nói :

- Lão tiền bối...

Lão nhân áo tím chầm chậm quay người :

- Gì vậy?

Sở Thiên Vân giật mình, bởi lão nhân hai bên huyệt thái dương gồ cao, hai mắt thần quang uy nghi, thoáng nhìn cũng biết là một cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, bèn vội nói :

- Vãn bối Sở Thiên Vân bất cẩn lạc đường đến đây, nhưng xin...

Chưa dứt lời, lão nhân áo tím bỗng tung mình xuống đất, quát to :

- Sao? Ngươi chính là Sở Thiên Vân?

Sở Thiên Vân sửng sốt :

- Vâng, chính vãn bối!

Lão nhân áo tím mắt rực lửa giận quát :

- Ngươi biết lão phu là ai không?

- Xin thứ cho vãn bối mắt kém...

- Lão phu chính là Thánh Tâm đảo chủ Tư Mã Long, Thiên Ngoại Tâm Ma một trong Thiên Ngoại tam ma.

- Ồ...!

Sở Thiên Vân thật không ngờ lão nhân này lại là Thiên Ngoại Tâm Ma, vội ôm quyền thi lễ nói :

- Vãn bối ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Thiên Ngoại Tâm Ma gằn giọng :

- Con gái của lão phu đâu?

Sở Thiên Vân ngớ người :

- Con gái của tiền bối ư? Ai là con gái của tiền bối? Sao lão tiền bối lại hỏi tại hạ?

Tư Mã Long giận dữ :

- Theo giang hồ đồn đại, con gái lão phu đã bị ngươi dẫn dụ đi, ngươi còn muốn phủ nhận hả? Con gái lão phu tiên là Tư Mã Ngọc Yến!

- Ồ!

Sở Thiên Vân lại càng bàng hoàng sửng sốt, chàng thật không ngờ đến Tư Mã Ngọc Yến lại là con gái của Thiên Ngoại Tâm Ma.

Tư Mã Long lại gằn giọng hỏi :

- Nói mau, ngươi đã mang Ngọc Yến đi đâu? Đã hại chết rồi phải không?

Sở Thiên Vân xua tay lia lịa :

- Việc này rất dông dài, hãy để tại hạ thư thả kể lại. hơn nữa, tại hạ cũng có điều đang định bái yết tiền bối!

Tư Mã Long giận như điên cuồng nói :

- Lão phu chỉ cần ngươi trao ra Ngọc Yến trước, ngoài ra lão phu chẳng nghe gì hết!

Sở Thiên Vân cười thản nhiên :

- Hiện tại hạ quả tình không thể trao ra lệnh ái, bởi vì...

Không chờ chàng nói hết câu, Tư Mã Long bất thần tung ra một chưởng và quát to :

- Nhất định đã bị ngươi hại chết rồi!

Sở Thiên Vân chẳng ngờ Tư Mã Long lại nóng tính đến vậy, vội vung chưởng đón tiếp.

Chàng đã đánh giá thấp Thiên Ngoại Tâm Ma Tư Mã Long, khi chưởng lực đôi bên tiếp xúc mới nhận thấy không ổn, chỉ nghe bùng một tiếng vang dội, liền bị đẩy lùi sáu bảy bước dài.

Ngay khi chưa kịp đứng vững, bỗng nghe bên cạnh lại có tiếng sắc lạnh nói :

- Hạng cuồng đồ như ngươi dùng đánh chết cũng chẳng quá đáng, lão phu bồi thêm cho ngươi một chưởng!

Vừa dứt lời, một luồng kình phong đã ập đến, Sở Thiên Vân lại bị lãnh đủ một chưởng, huyết khí trào sôi, há miệng phun ra một ngụm máu to, ngất xỉu tức khắc.

Chỉ thấy một bóng xám xuất hiện, đó là một lão nhân tóc bạc râu đỏ, hai mắt sau hoắm và mặt cười âm hiểm, chính là Thiên Ngoại Huyết Ma.

Thiên Ngoại Tâm Ma sửng sốt, song vẫn vòng tay gượng nói :

- Thì ra Cổ huynh... Lão phu đang có điều cần hỏi y, Cổ huynh hạ thủ nặng quá!

Thiên Ngoại Huyết Ma cười sắc lạnh :

- Tính khí của huynh đệ, Tư Mã huynh hiểu rõ hơn hết, căm thù nhất là hạng người gian tà bất chính...

Đột nhiên trên không có tiếng chim phụng kêu vang, rồi thì có tiếng lanh lảnh nói :

- Lão thất phu, trả con gái cho lão đây!

Tư Mã Long và Cổ Hùng đều sửng sốt ngước lên nhìn, chỉ thấy trên cao mấy mươi trượng, quả có một thiếu nữ áo tím ngồi trên lưng một con chim phụng to lớn từ từ hạ xuống, nhìn kỹ đúng là Tư Mã Ngọc Yến.

Tư Mã Long vui mừng khôn xiết, ôm chầm ái nữ, khản giọng nói :

- Yến nhi, phụ thân nhớ con quá!

Song Tư Mã Ngọc Yến đã vùng khỏi vòng tay lão, lạnh lùng nói :

- Phụ thân, nữ nhi đã thấy hết rồi, lẽ ra phụ thân không nên hạ độc thủ với Sở Thiên Vân như vậy.

Đoạn liền bước nhanh về phía Sở Thiên Vân, chỉ thấy mặt chàng xám ngắt, hơi thở yếu ớt, miệng phun máu xối xả, hiển nhiên đã thọ trọng thương trí mạng.

Tư Mã Ngọc Yến nghe lòng se thắt, bất giác nước mắt chảy dài.

Tư Mã Long đi theo sau, khẽ nói :

- Yến nhi, nghe nói hắn đã hiếp đáp ngươi, nên phụ thân mới...

Tư Mã Ngọc Yến nước mắt run run, nghẹn ngào :

- Không sai, nữ nhi với y đã có sự động chạm da thịt, kiếp này nữ nhi chỉ có thể trao thân cho y mà thôi! Phụ thân... thật là tàn nhẫn!

Tư Mã Long lộ vẻ hoang mang sầu thảm, nhất thời hai tay vuốt râu, không biết xử trí sao cho phải.

Bỗng lại có tiếng chim vỗ cánh vang lên, chỉ thấy chim phụng kia bay sát mặt đất với tốc độ nhanh khôn tả, Triều Dương công chúa cùng Vân Hà nhị tỳ đã kéo Sở Thiên Vân lên lưng chim, không ai kịp ngăn cản, rồi bay vút lên không.

Tư Mã Ngọc Yến đứng thừ ra hồi lâu, bỗng đấm ngực khóc nức nở.

Tư Mã Long chỉ có một người con gái duy nhất, hết sức cưng chiều ngay từ thuở bé, thấy vậy lòng hết sức rối rắm, không biết bằng cách nào an ủi nàng mới phải.

Tư Mã Ngọc Yến khóc một hồi, bỗng hậm hực đưa mắt nhìn Tư Mã Long và Thiên Ngoại Huyết Ma Cổ Hùng đang đứng cười âm hiểm, nghiến răng nói :

- Phụ thân, xin tạm biệt! Cổ lão tiền bối, một chưởng của lão tiền bối khá lắm, nếu Sở Thiên Vân mà chết, đó chính là ân huệ to tát do lão tiền bối đã ban cho, một ngày nào đó điệt nữ nhất định sẽ báo đáp!

Đoạn liền tung mình phóng đi.

Tư Mã Long hoảng kinh, lớn tiếng gọi :

- Ngọc Yến, ngươi đi đâu vậy?

Tư Mã Ngọc Yến không ngoảnh lại nói :

- Nữ nhi phải đi tìm Sở Thiên Vân, nếu không tìm được hoặc là y chết đi, hai cha con ta sẽ không còn ngày gặp lại nhau nữa!

Tư Mã Long toan đuổi theo, xong đã bị một cánh tay níu giữ lại, chỉ nghe Tnh nói :

- Con cái đã trưởng thành, ép buộc cũng chẳng được, hãy để nó nếm trải chút đau khổ cũng tốt thôi!

Tư Mã Long tiu nghỉu chững bước, buông tiếng thở dài :

- Ôi! Cũng tại huynh đệ quá chiều mà nên cả!

Tư Mã Ngọc Yến với nỗi lòng bi thương phóng nhanh đi, bỗng nghe có tiếng chim kêu bên tai, thì ra con chim điêu của nàng đã bay theo.

Tư Mã Ngọc Yến dừng lại, nhìn chim điêu ảo não nói :

- Chúng ta biết phải làm sao đây?

Con chim điêu nhưng hiểu ý, nhưng không biết tiếng người, chỉ dùng chiếc cổ dài cọ vào mình Tư Mã Ngọc Yến để biểu lộ lòng trung thành mà thôi.

Bỗng, từ xa có người lớn tiếng nói :

- Tư Mã muội, muội đó phải không?

Tư Mã Ngọc Yến liền quay nhìn, liền mừng rỡ khôn xiết, chỉ thấy một bóng người mảnh mai phóng nhanh đến, thì ra là Ngân Y La Sát Nhạc Dung.

Nghe xong, Nhạc Dung thở dài :

- Tỷ tỷ cũng hơi nóng lòng gặp hai ngươi nên mới một mình đi trước, thật không ngờ...

Mắt đảo quanh một vòng, nói tiếp :

- Khóc cũng chẳng ích gì, chúng ta phải nghĩ cách... Chim điêu này chở nổi hai người chúng ta không?

Tư Mã Ngọc Yến nhè nhẹ gật đầu.

Nhạc Dung liền vội nói :

- Vậy chúng ta đuổi theo mau, cho dùng đuổi không kịp cũng có thể dò la được chút manh mối!

Thế là hai nàng liền tung mình lên lưng chim điêu, Tư Mã Ngọc Yến nhẹ vỗ lên cổ chim chim điêu liền vỗ cánh bay đi, một lạt đã khuất dạng trong mây mù.

Hãy nói về Sở Thiên Vân được Triều Dương công chúa kéo lên lưng chim phụng, bay lướt trên không, bởi gió to nên chẳng bao lâu sau chàng đã hồi tỉnh.

Triều Dương công chúa kề tai chàng khẽ hỏi :

- Công tử cảm thấy thế nào?

Đồng thời thật nhẹ tay nhét một viên dược hoàn vào miệng Sở Thiên Vân.

Viên dược hoàn ấy mát lạnh và cộng thêm một mùi thơn xử nữ len vào mũi, khiến Sở Thiên Vân liền tức thì tỉnh táo, chàng dụi mắt, nói :

- Hãy để cho tại hạ xuống mau!

Triều Dương công chúa ngoan ngoãn vỗ nhẹ lên lưng chim phụng, con phi cầm thông linh liền xếp cánh lại, xuyên qua mây mù, từ từ hạ xuống trên một đỉnh núi.

Sở Thiên Vân cảm thấy thương thế dường như đã hồi phục khá nhiều, bèn tung mình xuống đất, thắc mắc nói :

- Cô nương đã bằng cách nào cứu tại hạ? Và Tư Mã cô nương đã bị cô nương mang đi đâu rồi?

Triều Dương công chúa cười ngọt lịm :

- Thương thế của Tư Mã cô nương đã được tôi chữa khỏi, và khi nãy đã trả lại cho phụ thân nàng ta rồi!

Dịu dàng lướt mắt nhìn Sở Thiên Vân, nói tiếp :

- Vừa rồi công tử đã uống là viên Cửu Chuyển Đại Hoàn Đơn duy nhất còn lại của tôi, bất luận thương thế trầm trọng đến mấy cũng có thể chữa khỏi, nhưng... phải tĩnh dưỡng ít ra hai ba hôm mới có thể hoàn toàn bình phục.

Sở Thiên Vân áy náy :

- Vậy là tại hạ lại mắc một lần đại ân cứu mạng của cô nương rồi!

Triều Dương công chúa dịu giọng nói :

- Không cần khách sáo như vậy!

Sở Thiên Vân thành khẩn :

- Rất tiếc là Ly Hồn tiêu của tại hạ quả thật đã không còn trên mình nữa, không thì nhất định tặng cho cô nương!

Triều Dương công chúa đỏ mặt :

- Đừng đề cập đến điều ấy nữa, hiện tại công tử cần phải tìm nơi dưỡng thương...

Đoạn quay sang Vân Hà nhị tỳ nói :

- Hai người hãy cấp tốc cưỡi chim phụng về cung, bẩm báo với phụ thân ta, cứ nói là ta có việc cần kíp phải ở lại bên ngoài một thời gian, rõ chưa?

Vân Hà nhị tỳ nhìn Triều Dương công chúa, cười bí ẩn nói :

- Chúng tiểu tỳ rõ rồi... Tiểu thư hãy bảo trọng!

Triều Dương công chúa đỏ mặt vẫy tay :

- Hãy đi mau đi!

Nhị tỳ liền vâng lời cùng tung mình lên lưng chim, bay lên mây mất dạng.

Sở Thiên Vân thắc mắc nói :

- Cô nương cho chim phùng về cung rồi cô nương sẽ đi bằng cách nào?

Triều Dương công chúa vẻ khích động :

- Nếu công tử bằng lòng chấp nhận thành ý và thông cảm nỗi khổ tâm của Cung Mỹ thì bây giờ đừng nên thắc mắc, hãy mau tìm một nơi kín đáo an toàn để điều tức dưỡng thương trước là hơn.

Sở Thiên Vân hết sức cảm động trước tấm chân tình của nàng, khẽ thở dài nói :

- Nhưng tại hạ mắc nợ cô nương nhiều quá!

Triều Dương công chúa cười ảo não, vòng tay qua nách chàng, chầm chậm bước đi.

Sở Thiên Vân không thể nào từ chối và cũng chẳng nỡ từ chối, thế là hai người sóng vai nắm tay nhau tiến bước.

Bỗng, hai người nghe tiếng rền rĩ vọng đến, âm thanh rất ghê rợn, khiến người nghe rùng mình nổi gai ốc.

Sở Thiên Vân chững bước nói :

- Cung cô nương có nghe gì không?

- Hiện chúng ta cũng đang trong nguy nan, thôi dừng can thiệp là hơn!

Sở Thiên Vân khẽ thở dài, tiếp tục bước đi, mới được mấy bước, lại nghe tiếng rền rĩ vọng đến, và lần này tiếng rên phát ra từ trong khu rừng bên trái không xa.

Sở Thiên Vân không còn nén được nữa, cắn răng nói :

- Không được, gặp người lâm nguy mà không cứu giúp thì đáng kể gì là anh hùng hiệp nghĩa chứ?

Đoạn liền cố bước đi về phía phát ra tiếng rên, Triều Dương công chúa không nỡ ngăn cản, đành phải đi cùng với chàng.

Chỉ thấy một lão nhân y phục vải thô đang nằm ngửa dưới một gốc cây to, sắc mặt trắng bệnh, bên cạnh có một chiếc đòn gánh, hai sợi dây da trâu, lưng giắt một chiếc búa chẻ, thoáng nhìn cũng biết là một tiều phu.

Sở Thiên Vân co chân ngồi xuống trước mặt lão tiều phu, khẽ hỏi :

- Lão bá bá sao thế này? Bệnh ư?

Lão tiều phu mở choàng mắt, ánh mắt đờ đẫn thất thần, giọng yếu ớt nói :

- Lão hán đau... đau tim... đau quá...

Sở Thiên Vân vội đặt tay lên ngực lão tiều phu, nào ngờ nhanh như chớp, lão tiều phu song chưởng vung ra, bổ thẳng vào ngực Sở Thiên Vân.

Sở Thiên Vân phần vì nội thương chưa lành hẳn vì không ngờ như vậy, liền bị đánh văng ra xa hơn trượng.

Triều Dương công chúa đứng sau lưng Sở Thiên Vân, không kịp tiếp cứu, bất giác cả kinh thất sắc.

Lão nhân giả dạng tiều phu võ công kinh người, sau khi song chưởng đánh trúng Sở Thiên Vân liền đứng phắt dậy, hướng về phía trên ngọn một cây khác ngoắc tay nói :

- Lão La, có thể xuống được rồi, chúng ta đã đánh giá cao tên tiểu tử này quá, thật ra hắn chỉ có hư danh thôi, võ công chẳng có gì đáng kể...

Triều Dương công chúa bận lo cứu chữa Sở Thiên Vân, không rảnh tay để đối phó với lão nhân giả dạng tiều phu, thật ra cho dù nàng có thời gian thì cũng vô dụng, bởi lão nhân kia võ công huyền ảo khôn lường, cao minh hơn nàng nhiều.

Chỉ thấy trên cây có tiếng đáp lại và phóc xuống một lão nhân thấp bé, khanh khách cười nói :

- Không cần nói lôi thôi, hóa kiếp hắn rồi lên đường!

Lão nhân giả dạng tiều phu lắc đầu :

- Hắn đã trúng Bách Độc thần chưởng của lão phu, còn có thể sống được ba tháng nữa, đến lúc ấy sẽ toàn thân thối rữa mà chết, hà tất gấp trong nhất thời.

Ánh mắt âm tà đảo một vòng, nói tiếp :

- Con bé kia hẳn là tình nhân của hắn, hãy để cho hắn nếm mùi sinh ly tử biệt, vậy chẳng tốt hơn ư?

Lão nhân thấp bé cười hô hố :

- Cũng được, chúng ta đi thôi!

Triều Dương công chúa bận lo cứu chữa cho Sở Thiên Vân, không thể phân thân truy kích họ, đành nghiến răng lớn tiếng nói :

- Hai lão tặc kia, hãy để lại danh tánh rồi hẳn đi!

Lão nhân giả tiều phu ha hả cười to :

- Cũng được, lão phu là Hiết Độc Việt Thanh, còn vị này là Xà Độc La Thâm, với Võ Đang Tam Thanh và Thiếu Lâm Nhất Tiếu Phật cùng xưng là Vũ Nội lục tôn khi xưa!

Đoạn liền tung mình phóng đi.

Sở Thiên Vân tuy trọng thương ngã nằm trên đất, song thần trí chưa mắt hẳn, nghe rất rõ lời nói của Hiết Độc Việt Thanh, bất giác tâm huyết sôi sục, hôn mê bất tỉnh.

Triều Dương công chúa nghe lòng đau xót, nhè nhẹ bồng Sở Thiên Vân lên, với từng bước chân trĩu nặng thơ thẩn bước đi.

Nàng chẳng thể nào ngờ lại có kịch biến thế này, đồng thời cũng hết sức tự trách nàng, Sở Thiên Vân thương thế chưa lành, lẽ ra mình không nên chểnh mảng việc bảo việc hàng như vậy mới phải.

Bách Độc thần chưởng của Trại Ngoại song độc hết sức lợi hại, đã khiến võ lâm giang hồ nghe đến là táng đởm kinh tẩm, bị đánh trúng là chết chắc. Hiết Độc Việt Thanh đã nói là Sở Thiên Vân chỉ còn có thể sống được ba tháng nữa, chắc chắn không phải giả dối.

Triều Dương công chúa càng nghĩ lòng càng rối rắm và nghe như hàng trăm ngàn dao nhọn đâm vào tim, cũng may ở cách không xa có một sơn động, trong động rất sạch sẽ khô ráo, hẳn là nơi tránh mưa gió của những thợ săn và tiều phu.

Triều Dương công chúa khẽ khàng đặt Sở Thiên Vân xuống đất, dùng phương pháp thôi cung quá huyệt của bổn môn chầm chậm xoa bóp cho chàng.

Sở Thiên Vân tiềm lực thâm hậu, và với sự chăm sóc tận tình của Triều Dương công chúa, thể lực hồi phục rất nhanh, ba hôm sau đã gần khỏe như bình thường, chỉ có điều là nơi bị Hiết Độc Việt Thanh đánh trúng vẫn để lại hai dấu tay bầm tím, lún sâu vào thịt, không cách nào xóa đi được.

Đồng thời, Sở Thiên Vân cảm thấy trong xương tủy có một luồng kỳ lạ, nhất định đó là độc tố do Bách Độc thần chưởng đã gây ra.

Chàng xót xa thầm nghĩ :

- Mình chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi, trong thời gian chín mươi ngày đấy, mình có thể làm được những gì? Việc trước tiên dĩ nhiên là phải báo thù tiết hận.

Chàng thầm quyết định, rất mày là võ công của mình đã khôi phục, bất luận thế nào cũng phải giết hết Vũ Nội lục tôn trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, vậy dù chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt dưới suối vàng.

Thế là vào đêm khuya ngày thứ tư, chàng đã mất tích.

Khi Triều Dương công chúa thức giấc, phát hiện Sở Thiên Vân đã biến mất, nàng bất giác hồn phi phách tán, tìm kiếm thật kỹ xung quanh trong vòng mười dặm, song chẳng phát hiện ra dấu vết gì cả.

Sở Thiên Vân đã bỏ đi rồi! Triều Dương công chúa đau buồn vô hạn, không cầm lòng được bật khóc sướt mướt.

Sở Thiên Vân ra đi không một lời từ giã chẳng những khiến nàng đau buồn mà còn mang theo cả trái tim nàng.

Nàng khóc hết sức thương tâm, đêm khuya trong hoang sơn, tiếng khóc vang xa, nghe rất đoạn trường.

Sau cùng, tiếng khóc ấy đã dẫn đến hai kẻ qua đường, chỉ thấy một con chim điêu tím từ từ hạ xuống. Ngân Y La Sát Nhạc Dung và Tư Mã Ngọc Yến.

Triều Dương công chúa vừa trông thấy Tư Mã Ngọc Yến lại càng khóc thảm thiết hơn.

Tư Mã Ngọc Yến kinh ngạc nói :

- Cung muội, việc gì thế này? Tại sao lại một mình ở đây khóc lóc. Cung muội chẳng phải đã cướp Sở Thiên Vân mang đi hay sao?

Triều Dương công chúa thở dài :

- Chính tiểu muôi đã làm hại chàng, tiểu muội...

Bèn thuật lại việc đã gặp Trại Ngoại song độc, bị Bách Độc thần chưởng đả thương, rồi sau ba ngày điều thương đã mất tích.

Tư Mã Ngọc Yến tuy căm hận việc Triều Dương công chúa đã cướp Sở Thiên Vân mang đi, nhưng dầu sao Triều Dương công chúa cũng từ cứu chữa dưỡng thương cho nàng, hơn nữa trong hoàn cảnh thế này, ba nàng tự nhiên cũng xem như hoạn nạn chi giao, trở thành tỷ muội thân thiết.

Nhạc Dung cau mày nói :

- Sở Thiên Vân quả thật đã khôi phục võ công rồi ư?

Triều Dương công chúa nghẹn ngào nói :

- Đành rằng khôi phục, song so với trước vẫn còn kém hơn một chút, do bởi độc tố của Bách Độc thần chưởng xâm nhập cơ thể, tội nghiệp... Sở Thiên Vân chỉ còn có thể sống được ba tháng nữa thôi!

Đoạn lại bật khóc sướt mướt.

Nhạc Dung thở dài :

- Cung muội đừng khóc nữa, khóc mãi thế này khiến tỷ tỷ nẫu cả ruột... Vấn đề hết sức rõ ràng, Sở Thiên Vân đã khôi phục võ công và chỉ còn sống được ba tháng, vậy thì việc cần làm trước hết là gì?

Tư Mã Ngọc Yến giậm chân :

- Phải rồi, chàng đã biết kẻ thù là Tam Thanh Song độc Nhất Tiếu Phật, nhất định là đi báo thù rồi!

Nhạc Dung gật đầu :

- Đúng vậy, vấn đề là Sở Thiên Vân đi đến trước tiên là Võ Đang, Thiếu Lâm hay là Liên Vân thập bát trại của Trại Ngoại song độc?

Triều Dương công chúa và Tư Mã Ngọc Yến đều lặng thinh, hiển nhiên đó là một vấn đề rất khó khẳng định.

Sau cùng, vẫn là Nhạc Dung nói :

- Khả năng nhiều hơn hết là đến Võ Đang...

Tư Mã Ngọc Yến nhảy cẫng lên :

- Có lý. Võ Đang Tam Thanh chiếm đến ba người trong Vũ Nội lục tôn, giết được Tam Thanh là kể như đã báo thù được nửa phần, vậy nhất định là đến Võ Đang rồi!

Nhạc Dung gật đầu :

- Con chim điêu này chở nổi ba người không?

Tư Mã Ngọc Yến trầm ngâm :

- Có lẽ miễn cưỡng được!

Nhạc Dung giọng kiên quyết :

- Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Chúng ta đến Võ Đang mau!

Thế là ba nàng lần lượt tung mình lên lưng chim, sau một tiếng kêu vang, chim điêu liền võ cánh bay vút lên không.

Thế nhưng, ba nàng chỉ suy đoán đúng nửa phần, Sở Thiên Vân tuy quyết tâm báo thù tiết hận trong ba tháng còn lại trên trần thế, song nơi chàng đến trước tiên không phải là Võ Đang.