Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 32




Mặt trời đã lên cao, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa ngự trị trên bốn gương mặt quá ư là tuyệt mĩ.

*Riing...Riing...Riing*

Chiếc đồng hồ báo thức reo in ỏi hình như nó không có dấu hiệu dừng lại nha.

*Bốp*

Và rồi chiếc đồng hồ đã yên vị trên nền gạch lạnh lẽo.

-Trời ơi bốn con sâu ngủ này có chịu dậy đi học không hả?- Ng.Ký hét toán lên.

-BIẾN- Ng.Minh/Ng.Anh/Khả Liên/Gia Nghi đồng thanh.

-Trời ơi là trời mấy đứa bây lên coi vợ của tụi bây nè.- Anh nhảy dựng lên kêu ba con người đang thản nhiên ăn bánh, uống trà ở phòng khách.

-Cái gì? Mệt mày quá.- Nhân gắt lên.

-Mày nhìn đi.- Ng.Ký chỉ tay lên giường.

Q.Minh, Nhân, Huy đồng loạt nhìn về phía Ng.Ký chỉ thì thấy bốn cô này kia ôm nhau ngủ ngon lành.

-Cho 15' tập trung xuống dưới- Q.Minh nói rồi bỏ đi một mạch.

Như vậy mà đã có tác dụng ấy chứ. Ng.Minh bật người dậy chạy tót vào nhà vệ sinh chỉ còn Ng,Anh, Khả Liên và Nghi thì còn đang cựa người, uốn éo trên giường.

Huy, Nhân, Ng.Ký há hốc mồm trong đầu nghĩ một câu y như nhau "Thằng này dữ...bái phục"

*15 phút sau*

Bốn cô nàng từ từ bước xuống. Ai cũng đã tươm tất từ đầu tóc đến đồng phục.

-Giỏi đấy- Huy vừa thưởng thức bửa sáng vừa nói.

-Khắc Huy/ anh Huy- Nghi/ Ng.Minh, Ng.Anh, Khả Liên đồng thanh, giọng nói như từ địa ngục ấy làm cho Huy toát cả mồ hôi hột.

-Thôi ăn sáng đi.- Nhân giải vây và kéo Gia Nghi ngồi xuống.

Ba người kia không quên lườm Huy một cái sắt lẻm rồi mới ngồi xuống.

-Ủa? Quản gia Hương đâu rồi hai?- Ng.Minh đan hai tay vào nhau chống cằm lên hỏi.

-Qua Anh rồi- Anh không nhìn cô mà cứ cuối xuống ăn.

-Lúc nào?

-Sáng.

Ng.Minh không nói gì nữa, cô bắt đầu thưởng thức bửa sáng của mình.

*Biệt thự Trịnh Gia*

*Choang...Xoảng...Xoảng...*

Từng tiếng động lớn vang lên, những đồ vật của phòng khách đều vỡ vụng.

-Thưa...thưa tiểu thư...mong cô...bớt giận...- Bà quản gia đứng chung với những người hầu ở gần cầu thang run giọng nói.

-Bà...Chính bà...Tại sao lại để nó đi...- Khả Linh tức giận chỉ vào bà rồi quay sang mấy tên gác cổng- Mấy người lúc đó chết ở đâu rồi hả? Tại sao lại cho nó ra ngoài? Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao?

-Thư tiểu thư chúng tôi...- Một trong những tên gác cổng ấp úng.

-Chúng tôi sao? Chúng tôi như thế nào hả? Nói đi chứ?- Cô ta quát lên.

-Chúng tôi...xin lỗi cô...- Tên khác trong nhóm đó cuối đầu xin lỗi.

-Xin lỗi? Mấy người xin lỗi thì nó có bị bắt trở về đây không hả?

Nhóm người gác cổng và người làm không dám hó hé gì, họ chỉ biết nép người sang một bên run cầm cập. Vậy mà có một cô hầu gái cả gan dám ra đứng trước Khả Linh nói:

-Cô quá đáng vừa thôi chứ? Chẳng phải hôm qua cô đã đuổi nhị tiểu thư đi sao? Hôm nay lại trách chúng tôi không giữ cô ấy lại...cô có bị gì không đấy?

Khả Linh trừng mắt. Cô ta dám nói vậy sao? Quá quoắt mà.

*Chát*

Tiếng "chát" chói tai vang lên, cô hầu gái bị Khả Linh tát ngã xuống sàn nhà trên mặt còn hằng lại 5 dấu tay.

-Cô nên biến khỏi đây trước khi tôi giết cô...để tôi còn thấy cô sống ở trong đây một giây phút nào nữa thì đừng trách Trịnh Khả Linh này ác- Cô ta gằn từng chữ rồi quay sang những người còn lại- Còn mấy người. Nên biết giữ phép tắt một chút còn không...hậu quả không chỉ là bị tát như vậy đâu- Cô ta nói rồi quay gót lên phòng chỉ còn lại những người hầu và đóng vỡ vụng dưới sàn nhà lạnh lẽo.

*Phía Ngọc Minh*

-Khả Liên sướng nha, được anh Ký chở đi học luôn- Ng.Anh ngồi trên bàn để hai chân xuống mà đung đưa.

-Sướng gì? Mình với anh ấy có là gì đâu...chỉ là chở đi nhờ thôi mà- Khả Liên đỏ mặt.

-Ờ đâu là gì mà hôm qua người ta đi về chung đó ha- Ng.Minh không biết từ đâu nhảy ra trên tay cầm ba ly nước cam vừa mua.

-Quá chuẩn- Ng.Anh tán thành.

-Thôi...đã nói là không có gì mà- Khả Liên ra sức chối nhưng...khuôn mặt đang ửng đỏ của cô đã phản chủ.

-Không có mà mặt đỏ gay- Ng.Minh/Ng.Anh đồng thanh.

-Hai người...- Khả Liên không biết nên nói như thế nào nên hóa ra giận hờn vô cớ quay phắt mặt sang hướng khác.

-Thôi mà uống nước cam nè- Ng.Minh dúi vào tay Khả Liên ly nước cam.

-Chỉ có Ngọc Minh là dể thương nhất- Khả Liên nhận lấy mỉm cười tươi.

-Ơ sao không có tui? Bộ tui không dể thương à?- Ng.Anh lấy tay chỉ vào mặt mình.

-Không- Ng.Minh/Khả Liên đồng thanh rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài trước khi sư tử hiện hình.

Ng.Anh bậm môi, cô tức giận nhảy xuống chạy theo hai người kia.

-Ê đứng lại cho bà...