Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 37




Sau khi lấy được "Hoa hồng quỹ" thì Q.Minh, Nhân, Nghi bỏ về. Huy và Ng.Ký thấy vậy cũng đẩy cho Chist rồi chạy mất tâm. Chist chỉ biết thở dài, anh đem cất và chuẩn bị giao cho "chủ tịch".

Q.Minh quay trở về biệt thự, vscn xong thì anh ra ngồi ở cửa sổ. Ánh đèn khuya chiếu lên khuôn mặt anh tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện, anh luôn đặt câu hỏi: Tại sao hình ảnh của cô bé ngốc đó luôn chiếm hữu tâm trí và trái tim anh? Cô bé đó sao lại cứ chạy trốn tình cảm của anh. Đúng là ngốc! (dám nói chị Minh ngốc à??)

Trái tim đã đóng băng của anh chắc sẽ tan thêm một lần nữa...một lần cuối thôi. Chỉ duy nhất với người đó.

*Trường Chent*

Ng.Minh đi vào lớp, mặt cô bây giờ tối sầm lại. Nghĩ sao bạn bè mà bỏ nhau vậy đó. Gặp Ng.Anh thì cô bảo "Anh Huy nói đưa mình đi rồi sorry cậu", gặp Khả Liên thì "Anh Ký nói là chở mình đi ăn sáng rồi mới đi học, thứ lỗi nha". Chắc điên lên mất.

Lúc sáng gọi cho Ng.Ký thì anh nói là sẽ chở cô đi, cuối cùng là ai? Q.Minh qua đưa cô tới trường, mấy người này được lắm dám chơi cô. Càng nghĩ càng tức mà.

-NGỌC ANH, KHẢ LIÊN HAI NGƯỜI CHẾT VỚI TÔI.- Ng.Minh vào lớp thấy hai người kia rất ngây thơ ngồi chơi ipad, đang điên mà, gặp rồi xử luôn.

-Nè cậu bình tĩnh...có chuyện gì vậy?- Ng.Anh giật mình.

-Còn hỏi không tại hai người chứ tại ai?- Cô quăng cặp lên bàn nhìn hai người kia bằng ánh mắt giết người.

-Tụi mình có làm gì đâu?- Khả Liên giả nai nói.

-Nói lại?- Ng.Minh sa sầm mặt.

-Ờ thì...-Ng.Anh lấp bấp nhìn Khả Liên cầu cứu.

*Reeng...Reeng*

Ng.Minh vội lấy điện thoại trong cặp ra, Ng.Anh cùng Khả Liên thở phào nhẹ nhõm "không sống nổi quá".

"Alo"

"Minh Minh học xong tụi anh qua đón đi chơi nói với hai người kia luôn"

"Dạ...Mà đi đâu vậy hai"

"Không nói...thôi học đi"

Ng.Minh tắt máy, không biết đi đâu nhưng đi chơi cũng là sở trường của cô mà. Cô qua sang nói với hai người kia bằng chất giọng đe dọa.

-Ra về sẽ đi chơi mà...hai người coi chừng tui đó.

-Lớn rồi mà bắt người ta coi chừng- Ng.Anh lầm bầm.

Khả Liên quay sang cô đưa hai ngón cái lên ra hiệu "rất đúng" nhưng đâu dám cho Ng.Minh thấy.

Mấy tiết học cuối cùng cũng qua rồi Ng.Minh thì rất hào hứng, cô nhảy chân sao ra cổng bỏ Ng.Anh với Khả Liên luôn.

-Con này nay khùng điên ba trợn gì vậy?- Ng.Anh cau mày.

-Ai biết- Khả Liên nhún vai rồi cũng chạy theo Ng.Minh luôn.

Ng.Anh chỉ biết theo sau hai cô này "Chắc hai nó uống nhầm thuốc"_Ng.Anh suy nghĩ.

-Nè- Ng.Ký từ xa vẫy tay.

-Hai đi đâu vậy...nói đi mà- Ng.Minh nũng nịu làm ai kia có mặt bị làm lơ.

-Ồn ào...Đi rồi biết.- Ng.Ký cốc yêu cô.

-Chào mấy anh chị- Ng.Minh lúc này mới để ý là còn nhóm của Q.Minh ở đây.

-Chào em- Cả nhóm đồng thành trừ Q.Minh, anh cau mày. Tại sao người đầu tiên cô nhìn thấy không là anh?

-Chào anh chị.-Ng.Anh và Khả liên đồng thanh.

-Chào mấy nhóc- Nhân xoa đầu hai người.

-Anh Nhân làm vậy là hông công bằng- Ng.Minh phụng phịu (bà này nay sao giống con nít vậy?)

Cả nhóm bật cười, Nhân cũng xoa đầu cô một cái.

Q.Minh nảy giờ máu nóng dồn lên não, cô coi anh là người thừa à, chẳng thèm đối hoài gì tới. Anh bực bội gắt lên.

-Đi nhanh đi...Phí thời gian.

Cả nhóm nhìn nhau chẳng hiểu gì. Mọi người bắt đầu lên xe, ai cũng có cặp có đôi rồi chỉ có cô và Ng.Anh thì chẳng có ai. Không lẽ hai cô chạy mấy chiếc motor này. thôi đi nghĩ tới cũng thấy ghê rồi, vậy là đành lên xe cho Q.Minh và Huy đưa đi thôi.

*Kít...*

Bốn chiếc motor ngừng ngay trước bar lần trước, Ng.Minh nhận ra liền la oai oái lên.

-Không...em không vào.

-Yên nào, vào đi không sao đâu.- Nhân cau mày.

-Không- Ng.Minh quả quyết.

Cả nhóm khuyên hết lời nhưng cô vẫn không nghe. Bực mình mà, Q.Minh đi lại nói nhỏ vào tai cô.

-Vào đi...em còn nhớ hợp đồng chứ? Hình như anh vẫn chưa phạt em lần nào.

Ng.Minh dựng hết tóc gáy, cô quay qua cười trừ với mọi người.

-Vào...trong thôi.

Cô nói rồi kéo tay Q.Minh đi vào. Mọi người nhìn cô chẳng hiểu gì mà cũng khâm phục Q.Minh chỉ có anh mới trị được cô thôi.

Về phần Q.Minh tất nhiên là anh đang vui rồi. Cuối cùng cô cũng nhớ đến anh cơ đấy, một nụ cười nhẹ chợt thoáng qua.

Nghi chọn cho cả nhóm một bàn trong góc khuất, cũng như bình thường Chist ra chào mọi người.

-Chào Danny, Tonny, Lenny, Elly và Ken còn hai em tên gì nhỉ? À...Ngọc Minh và Ngọc Anh đúng không? Ủa có cả Brina nữa à- Chist sổ một tràng.

-Chào anh- Ng.Minh/Ng.Anh/Khả Liên đồng thanh.

-Nhiều chuyện...lấy nước đi- Huy lầu bầu.

-Thì từ từ- Chist bĩu môi rồi ghi những thứ mọi người gọi.

Nghi cảm thấy trong người khó thở, cô vội quay vào trong góc tường lấy hủ thuốc ra và cho những viên thuốc vào miệng. Hành động này của cô có lẽ nhóm Q.Minh không thấy nhưng vẫn không thoát được ba ánh mắt lo lắng nhìn về hướng cô.

Nghi vuốt vuốt ngực rồi quay người ra cùng lúc có một vị khách không mời mà tới xuất hiện.

-Xem ai kìa...anh đưa cô bạn gái quê mùa này đến đây để biết đó biết đây à.- Khả Linh từ đâu xuất hiện nói bằng chất giọng chua ngoa.

Cả nhóm không nói gì coi như chó sủa, mọi người vẫn nói chuyện với nhau. Lúc Q.Minh thấy Khả Linh có ý định tiến tới thì anh đã choàng tay qua ôm lấy eo của Ng.Minh. Cô vùng vẫy nhưng vừa thấy Khả Linh thì biết ngay là anh có ý đồ nên thôi, ngoan ngoãn ngồi im.

-Đúng là điếc hết rồi...tội thật- Khả linh tiếp tục kiếm chuyện.

-Chúng tôi bình thường, tại vì thấy những loại cỏ rác như cô không xứng để nói chuyện thôi- Nghi nói trong sự khinh bỉ.

-Chị...hừ cũng chẳng sao. Mà tôi thấy anh Minh và cô bé này không giống người yêu cho lắm- Khả Linh nhết mép.

-Ý cô là sao- Ng.Ký cau mày. Ánh mắt cả nhóm đều hướng về phía Khả Linh.

-Tôi thấy nếu đã là người yêu thì nên chứng minh chứ...Đúng không anh- Cô ta quay sang Q.Minh.

Anh chẳng nói gì chỉ có cái nhết mép đáp trả.

-Vậy chắc là đúng rồi...

Cô ta chưa nói xong thì mọi người đã trừng mắt hết cỡ nhìn Q.Minh và Ng.Minh. Anh đang hôn cô sao? Không phải chỉ là anh ép cô vào sofa rồi đưa mặt của mình gần lại. Đứng ở chổ Khả Linh nhìn thì anh đang hôn Ng.Minh nhưng mà có đâu.

Ng.Minh định vùng vẫy thì anh kìm cô lại.

-Yên đi.

Anh ngồi lại vị trí của mình nhìn Khả Linh bằng ánh mắt thách thức.

-Nếu như cô còn như vậy nữa thì đừng trách tôi- Anh nói rồi kéo Ng.Minh đi.

Khả Linh tức điên người, cô ta bỏ đi một mạch về bàn của mình. Định vạch kịch bản của Q.Minh nhưng anh đã "hôn" Ng.Minh trước mặt những người kia rồi còn vạch gì nữa.

Sau khi anh kéo Ng.Minh đi rồi thì Huy cười gian nhìn theo.

-Ê sao thằng này đi đâu cũng kéo theo Ngọc Minh hết dạ?- Huy cười cười.

-Điên...người ta là một cặp sao không đi chung được- Nhân tát đầu Huy.

-Mày nói chí lý- Nghi tát đầu Nhân.

-Điên à?- Nhân gắt lên.

-Mày/anh mới điên ý- Cả nhóm đồng thanh.

-Mấy người ăn hiếp tui- Nhân vờ khóc lóc.

-Ế tao mới ăn chưa có hiếp- Ng.Ký vỗ vỗ vai anh.

---------------------------

Sau khi ra khỏi bar Q.Minh đưa Ng.Minh đến một cánh đồng hoang. Anh để xe ở một góc cây lớn rồi dắt cô vào. Anh và cô đi qua cánh đồng. Anh dắt cô đến trước một bức tường lớn được tạo từ những dây thường xuân xanh biếc. Anh cùng cô đi vào, hình như trong đây là mê cung. Đúng rồi, là mê cung, anh dắt cô đi thẳng rồi rẽ trái, rẽ phải làm cô muốn điên đầu nhưng...xuất hiện trước mắt cô là một căn nhà "thu nhỏ", có đầy đủ tiện nghi luôn. Có cả bể bơi, giường ngủ,...rất nhiều thứ khác.

Anh kéo cô lại bể bơi ngồi xuống, cô để hai chân đung đưa trong bể chứa nước mát lạnh.

-Nơi đây tuyệt quá- Cô cảm thán.

-Thật sao?- Anh hỏi.

-Vâng rất tuyệt- Cô gật đầu.

-Em là người thứ hai biết nơi này đấy...Những lúc buồn anh thường đến đây.

-Anh mà cũng có lúc buồn sao?- Cô nghi hoặc.

-Ừ...anh đã hứa với lòng, anh sẽ đưa người anh yêu nhất đến đây.

Anh vừa dứt thì cô đã đỏ mặt, không gian trùng xuống im lặng lạ thường. Anh đưa tay chỉ về khóm hoa nở rộ

-Em nhìn kìa.

Cô đưa mắt nhìn những khóm hoa.

-Đẹp quá- Cô thốt lên.

Cô vừa quay qua nói với anh gì đó nhưng...môi cô bị thứ gì đó mềm mềm chặn lại.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, có vị gì ngọt ngọt làm anh muốn hôn mãi không thôi. Ng.Minh đơ người, tim cô đập rất mạnh. Không phải chứ?

Cô mở to mắt trong khi đó anh đang nhắm mắt thưởng thức vị ngọt từ đôi môi cô. Từ từ cô cũng nhắm mắt lại cảm nhận từ đôi môi mềm đó. Nhịp tim cô cũng đã đúng nhịp hòa vào anh.

Anh vươn tay ôm lấy thân ảnh bé nhỏ vào trong lòng, Không biết từ lúc nào anh đã nhấc cô lên ngồi trên đùi anh. Ng.Minh choàng tay qua cổ ôm anh, hai người hôn đến khi cả hai cảm thấy thiếu không khí trầm trọng thì anh mới luyến tiết rời khỏi bờ môi đó.

Ng.Minh đỏ mặt cô vội ngồi lại vị trí cũ, tay cô chạm lấy môi và nhẹ thốt lên.

-Chết rồi first kiss.

Anh nhìn cô cười.

-First kiss à?

Cô không nói gì, cuối mặt xuống che đi khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Anh lấy headphones ra nghe nhạc, tiện tay Anh đeo vào tai cho cô. Lại là những bản Ballad buồn, cô nghiêng đầu gục vào vai anh từ từ đi vào giấc ngủ.

Anh bế cô đặt lên chiếc giường lớn, đắp chăn kỹ lưỡng lại. Anh ngồi ở chiếc ghế gỗ nhìn cô chìm vào giấc ngủ say.

--------------------

Nhóm Nhân nảy giờ vui chơi cũng nệt rồi, cả nhóm kéo nhau ra về. Ng.Ký và Khả Liên nhanh chân chạy trước còn Huy, Nhân, Nghi và Ng.Anh ở lại.

-Ê thanh toán đi chứ- Nhân kéo tay Huy.

-Tao bận đưa Ngọc Anh về rồi sorry- Huy nói rồi kéo Ng.Anh chạy đi.

-Ê...chầu này ai lo?- Nhân nói với theo.

-Mày lãnh đê- Nghi nói rồi cũng lượn ra ngoài luôn.

Nhân ở trong hậm hực thanh toán. Không phải là anh tiết tiền mà những người vui chơi, ăn uống nhiều nhất lại bỏ về trong khi đó anh chỉ uống có ly whisky à mà lại phải tính hết. Khổ thân!

---------------------

Ng.Minh lờ mờ tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn. Cô với lấy điện thoại ở bàn xem. 7.00 pm rồi sao? Cô đã ngủ lâu vậy à?

Cô lại tủ lấy ra chiếc áo sơ mi có sẵn đắp cho anh, Anh mở mắt, vừa thấy cô anh đã kéo cô ngồi vào lòng mình. Cô vội đứng lên lúng túng nói.

-Đi về...thôi.

Anh cười rồi đưa cô ra ngoài. Lúc đi ngang qua bụi cỏ vô tình cô nhìn thấy con chuột to thật to, cô hét lên rồi nhảy qua ôm lấy anh cứng ngắt.

-Chỉ là con chuột thôi mà.-Anh vỗ lưng cô.

-Em sợ lắm.- Cô vẫn không buông anh ra.

-Nó đi rồi

-Thật chứ- Cô buông anh ra nhìn giáo giác xung quanh.

Anh cùng cô đi ra ngoài lấy xe về. Lúc anh và cô đang tiến lại xe nhưng có những tiếng súng phát ra.

*Đoàng...Đoàng...Đoàng...*

Những viên đạn được phóng ra nhắm vào anh nhưng chẳng trúng. Ng.Minh vừa nhìn thấy một tên đang nhắm vào anh thì vội hét lên.

-ANH MINH!!!

Mùi máu tanh lan tỏa, trên cơ thể của người nào đó đã nhuốm màu đỏ của máu. Thân ảnh nhỏ bé ngã xuống lòng đường lạnh lẽo vì đã đỡ đạn cho một người cô yêu....