[Ngọc Mộng Cp] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 23: Chương 23





Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa sổ.

Tuy biệt viện nhà họ Cố chiếm diện tích không lớn, nhưng vốn dĩ được lựa chọn để tịnh dưỡng, cho nên khu vực cũng có chút vắng vẻ, nằm gần vùng ngoại ô Hàng Châu.

Đứng ở đây nhìn về phương xa, có lẽ sẽ không nhìn thấy được điều gì, nhưng Lý Ninh Ngọc biết không bao lâu nữa, trên bầu trời sẽ xuất hiện máy bay tới tới lui lui, và lửa đạn chiến hỏa ở không xa...!Đứng ở nội thành Hàng Châu, nhìn người ở ngoại thành phải chịu lễ thanh tẩy từ khói lửa chiến tranh.

Cách nhau một bức tường là cách nhau cả một bầu trời, một vùng đất.

Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói cũng là một sự dày vò.
"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng đi đến, đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Hiểu Mộng, nếu như..." Lý Ninh Ngọc có chút khó nói nên lời.
"Em và chị sẽ ở cùng nhau.

Lần này, chị không thể bỏ lại em..." Cố Hiểu Mộng dường như ngay lập tức có thể đoán ra được suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc, nói thẳng ra đáp án của mình.
"Được..." Lý Ninh Ngọc nắm chặt tay của Cố Hiểu Mộng, mười ngón đan xen, giống như đang nhận được sự cổ vũ nào đó, khẽ mỉm cười: "Hiểu Mộng của chúng ta thật thông minh!"
"Bởi vì chị cứ tự hành động theo ý mình, luôn bỏ rơi em." Cố Hiểu Mộng cảm thấy không quá khó đoán.

Dù sao Lý Ninh Ngọc vẫn là Lý Ninh Ngọc, là một người luôn không thể nào bỏ xuống được tín ngưỡng trong tim.

Cho dù cô đã từng đồng ý, cho dù cô thích Cố Hiểu Mộng, nhưng một khi đối diện với đại nghĩa, Lý Ninh Ngọc sẽ không chút do dự mà rời khỏi nàng.

Cho dù không hiểu rõ, nhưng nàng cũng biết đó mới chính là cô.
Hơn nữa, Cố Hiểu Mộng cũng thích một Lý Ninh Ngọc như vậy.

Nhưng lần này, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì nàng đều muốn ở bên cạnh cô.
"Hiểu Mộng, thực sự xin lỗi!" Lý Ninh Ngọc nghe thấy lời Cố Hiểu Mộng nói, trong lòng quặn đau, có chút khó khăn thốt nên lời.

Cô hiếm khi xin lỗi người khác, nhưng Cố Hiểu Mộng lại là một người khiến cho Lý Ninh Ngọc luôn cảm thấy bản thân thiếu nợ nàng.

Lý Ninh Ngọc thực sự rất khó trải nghiệm cảm giác bị người ta bỏ lại kia.

Bởi vì nếu như sự việc lặp lại một lần nữa, cô vẫn sẽ cứu nàng.

Cô vẫn sẽ hi vọng nàng có thể sống tiếp, cho dù Lý Ninh Ngọc hết lần này đến lần khác nói với Cố Hiểu Mộng sẽ ở cùng nàng, nói bản thân cho dù có như thế nào cũng sẽ đưa nàng đi theo.

Nhưng khi chiến tranh đột nhiên nổ ra, suy nghĩ đầu tiên của Lý Ninh Ngọc vẫn là làm cách nào thì Cố Hiểu Mộng mới có thể sống sót.

Nghĩ đến những chuyện này, Lý Ninh Ngọc không tự chủ lại bắt đầu chua xót, đến cuối cùng, trái tim và bộ não vẫn không thể nào đồng bộ với nhau.
"Nếu như chị bỏ lại em, cả đời này em đều sẽ không tha thứ cho chị, mặc kệ là vì cái gì." Cố Hiểu Mộng sợ hãi, ôm chặt Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, một mình em...!Em rất sợ..." Cố Hiểu Mộng không thèm quan tâm người khác nói gì.

Vì muốn khiến cho Lý Ninh Ngọc ở lại, lời gì nàng cũng dám nói.
"Haizz..." Lý Ninh Ngọc ảo não.

Cố Hiểu Mộng nàng thực sự không hề yên lòng về cô.
Cố Hiểu Mộng cũng sợ Lý Ninh Ngọc sẽ cảm thấy nàng không tin cô, khiến cho cô tức giận, nên chỉ có thể đổi chủ đề: "Chị Ngọc, chị nói xem Takahashi Reiko mất bao lâu nữa mới phát hiện tin tức đã bị tiết lộ..."
Cố Hiểu Mộng không thể xác định.

Thật ra, cục diện này có một nhược điểm trí mạng, chính là một khi tin tức được truyền ra ngoài thành công, dấu vết và tuyến đường rút lui như vậy sẽ làm lộ ra chuyện tin tức đã bị tiết lộ.

Như vậy, những người trước đó từng tiếp xúc với tin tức đều sẽ rất nguy hiểm...!Đây cũng chính là lý do tại sao Lý Ninh Ngọc lại muốn kéo Thẩm Dật Chi xuống nước.
"Nhiều nhất là năm ngày..." Lý Ninh Ngọc chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hi vọng khi họ nhận được tin tức, có thể đi được càng xa càng tốt.

Đứng trước quyền lực tuyệt đối, có lẽ rút lui mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, cuối cùng cũng sẽ có người vì hi vọng và lòng kiêu ngạo dân tộc mà lựa chọn ở lại, những người đó đều là những người thực sự yêu quốc gia này.

Chuyện này sao có thể không đau lòng.
"Năm ngày? Vậy chúng ta có thể làm gì đây?"

"Chờ đợi...!Bảo vệ bản thân..." Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút: "Dù sao Takahashi Reiko cũng không phải là Tatsukawa Hihara.

Tatsukawa là vì tiền đồ, vì con trai của mình, không từ thủ đoạn, thà giết lầm chứ không bỏ sót.

Nhưng Takahashi Reiko căn bản không có lý do tận lực cho cơ quan của cô ta! Cô ta làm tất cả mọi chuyện đều tùy theo tâm trạng của mình."
Nhật Bản trọng nam khinh nữ nặng nề hơn bất cứ quốc gia nào khác.

Người giống như Takahashi Reiko sinh ra trong một gia tộc có huyết thống cao quý, có vốn liếng khiến cho người ta phải ngưỡng vọng, nhưng lại mãi mãi không thể đảm nhận bất cứ chức vị nào trong cuộc chiến này, bởi vì đánh trận là chuyện của đàn ông.

Nếu không phải nhà Takahashi chỉ còn sót lại cô con gái này, lại rất thông minh như thế thì sợ rằng ngay cả Nhật Bản cũng chưa chắc Takahashi đã ra khỏi được.

Cho dù là vậy, Takahashi Reiko có thể huy động binh lực trong một thành phố, nhưng xưa nay lại không đảm nhận bất cứ chức vị gì, đồng thời tất cả quân công đều không có tên cô ta...!Chuyện này có lẽ chính là nỗi bi ai của cô ta, năng lực vượt xa đàn ông, nhưng từ khi sinh ra đời đã bị định sẵn kết cục...
Nhà của Lưu Khắc Thành.
"Lưu Khắc Thành, anh điên rồi à? Ai kêu anh đi cầu xin Cố Hiểu Mộng?" Thẩm Dật Chi biết chuyện trong tù của Lưu Khắc Thành, lập tức nổi trận lôi đình.
"Dật Chi, em nghe anh nói! Lỡ như Lý Ninh Ngọc đổ hết chuyện cô ta bị hạ độc lên đầu em, Takahashi Reiko sẽ tìm em tính sổ.

Chuyện này rất phiền phức! Anh chỉ muốn Cố Hiểu Mộng đừng tính toán thôi."
"Ha...!Lưu Khắc Thành, anh biết rõ người tôi ghét nhất là Lý Ninh Ngọc.

Anh lại còn đi cầu xin cô ta..."
"Anh...!Chỉ là...!Dật Chi..."
"Đừng gọi tên tôi."
"Em và Cố Hiểu Mộng cũng không cần phải đến mức này." Lưu Khắc Thành có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt vẫn đầy đau lòng.
"Lưu Khắc Thành, anh phải hiểu rõ.

Trước lúc kết hôn, chúng ta đã nói rất rõ ràng, ngoài việc xưng hô ra, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì khác.

Ai bảo anh xen vào chuyện của người khác."

"Thẩm Dật Chi, em có biết không, Lý Ninh Ngọc là một thiên tài giải mã, lại còn là một cao thủ tính toán.

Ngay cả một gián điệp như Kim Sinh Hỏa cũng không phải là đối thủ của cô ta.

M* kiếp, em suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Nếu như cái thứ trong chén cháo không phải do em bỏ vào thì em cảm thấy còn ai có cơ hội này nữa?"
"Ý anh là, cô ta tự bỏ thuốc." Thẩm Dật Chi đột nhiên có chút vui vẻ.
"Thẩm Dật Chi, anh mặc kệ là ai bỏ, anh chỉ biết lần giải mã này là chuyện anh và em chắc chắn không gánh vác nổi."
"Ý anh là, có lẽ Lý Ninh Ngọc đã truyền tình báo ra ngoài? Chuyện này không thể nào.

Cô ta chưa từng ra bên ngoài nửa bước.

Mấy tên bác sĩ Nhật Bản kia không bị mù, cũng không phải kẻ ngốc."
"Ai nói Lý Ninh Ngọc đưa ra ngoài! Lẽ nào không thể là..." Lưu Khắc Thành cũng rất kích động.
"Cố Hiểu Mộng." Thẩm Dật Chi hoàn toàn mất bình tĩnh.

Tâm trạng vốn đang vui vẻ đột nhiên rất lo lắng: "Không thể nào, không thể nào."
Thẩm Dật Chi biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào.

Đây là chuyện ngay cả cái danh con gái của Cố Minh Chương cũng không thể nào may mắn tránh khỏi được.
"Nếu là thật thì sao?" Lưu Khắc Thành rất muốn biết Thẩm Dật Chi muốn làm gì.

Có còn giống như lúc trước, tố cáo Cố Hiểu Mộng không?
"Lưu Khắc Thành, anh đừng ép tôi."
Lưu Khắc Thành biết, lúc này, Thẩm Dật Chi đã có ý muốn giết người.

Cho dù sớm biết sẽ như vậy, nhưng Lưu Khắc Thành vẫn có chút khó chịu.

Thẩm Dật Chi vì Cố Hiểu Mộng, có thể phụ tất cả mọi người, bao gồm bản thân anh ta.
"Nếu em đã như vậy, lúc trước không nên..." Lưu Khắc Thành không thể hiểu được Thẩm Dật Chi.

Nếu như đã yêu thích như vậy, lúc đầu tại sao phải khiến cho bản thân không thể quay đầu.

"Tôi biết! Lưu Khắc Thành, tôi hỏi anh.

nếu như bây giờ anh bảo vệ tôi như vậy, tại sao lúc trước lại không chịu ra mặt."
Đúng vậy! Lúc trước ở Thượng Hải, Thẩm Dật Chi lưu lạc phong trần, còn bản thân lại trơ mắt đứng nhìn những đứa nhà giàu được chiều hư ở Thượng Hải mà anh ta không dám đắc tội.

Nếu không phải lúc đó Cố Hiểu Mộng xông vào nơi đó, đưa Thẩm Dật Chi ra, e rằng Thẩm Dật Chi cũng sẽ không yêu Cố Hiểu Mộng! Nhưng nếu như chọn lại một lần nữa, anh ta vẫn không dám...!Bây giờ làm gì có tư cách hỏi Thẩm Dật Chi tại sao lại đối xử với Cố Hiểu Mộng như vậy.
Quán cà phê.
"Lý khoa trưởng, sao lại có nhã hứng một mình đến chỗ này vậy? Cố thủ trưởng đâu?" Takahashi Reiko nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang ngồi trong quán cà phê, cười khanh khách, ngồi xuống.
"Hiểu Mộng còn có nhiệm vụ! Tôi xin nghỉ bệnh! Nghĩ đến Hàng Châu đang mưa dầm, nên ra đây ngồi một chút." Lý Ninh Ngọc tính toán thời gian, vừa đúng năm ngày.

Lúc này, Takahashi Reiko đang ngồi trước mặt mình, e rằng đã nghĩ xong kết quả.
"Lý khoa trưởng, một thiên tài như vậy, sao lại không nhìn ra được thế cục hôm nay nhỉ?"
"..." Lý Ninh Ngọc không muốn trả lời, vẫn một mặt lạnh nhạt, nhìn cơn mưa dầm bên ngoài cửa sổ.
"Lý khoa trưởng, cô có biết tôi thưởng thức cô đến cỡ nào không? Mitsui muốn giết chết cô, còn tôi lại cứu cô.

Bây giờ, cô báo đáp tôi như vậy, e rằng không ổn đâu." Takahashi Reiko uống một ngụm cà phê.
"Tôi không hiểu ý của tiểu thư Reiko." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt nhìn người trước mặt, giống như chẳng biết chuyện gì.
"Tôi thường hay suy nghĩ, một thiên tài giống như Lý khoa trưởng đây, rốt cuộc là người của Đảng Cộng Sản hay Quốc Dân Đảng.

Hay là, Lý khoa trưởng chỉ muốn làm một người yêu nước bình thường."
"..." Lý Ninh Ngọc nhìn Takahashi Reiko nghiêm túc, không giống đang giả vờ.
"Nếu như Lý khoa trưởng đã muốn đóng kịch như vậy rồi, e rằng sẽ không sợ tôi truy cứu đến cùng.

Nếu đã như vậy, tôi xin mời Lý khoa trưởng nâng bước đi với tôi đến chỗ cũ." Cả người Takahashi Reiko đều viết chữ chín chắn và gợi cảm.

Mặc dù nói ra những lời như vậy, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
"Nếu như tôi không muốn thì sao?" Lý Ninh Ngọc cũng mỉm cười.
"Lý khoa trưởng vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp đi.

Cố thủ trưởng đã ở chỗ đó đợi cô rồi."
"..." Quả nhiên, tình cảm là chuyện quấy nhiễu người ta nhất.
Khi xe chậm rãi lái vào Cầu Trang, Lý Ninh Ngọc cảm thấy trong lòng Takahashi Reiko đã cho rằng người truyền tin tức chắc chắn là Lý Ninh Ngọc, nếu không thì cô ta sao lại chọn Cầu Trang, một nơi quen thuộc nhưng lại khiến cho lòng người nảy sinh nỗi sợ này chứ..