Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 89: Gợn sóng




Ngọn đèn lập lòe chiếu xuống tầng hầm trong hoàng cung.“Đát đát đát --” Tiếng bước chân loạn nhịp phá vỡ sự yên tĩnh của tầng hầm.

“Nha --” Cửa thạch phòng vẫn đóng chặt bị người đẩy ra.

Trình Lân đang ở bên trong phối dược cũng không có bị ảnh hưởng, vẫn đang chậm rãi lật tới lật lui một bàn dược liệu.

Hoàng Thượng thiếu kiên nhẫn dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:“Bí dược này phải mất bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”

Trình Lân tiếp tục châm chú vào dược liệu, chậm rãi trả lời:“Có thể là mười ngày, cũng có thể là một tháng.”

Hoàng Thượng âm trầm mặt, cười lạnh nói:“Nửa tháng sau Long Hạo Thừa sẽ cưới Tô Lệ Nhã.”

Tay đang cầm bột thuốc thoáng rung lên, làm ít bột rơi vãi ra ngoài.

Hoàng Thượng thấy Trình Lân rốt cục có phản ứng, mới xoay người nói:“Ta nghĩ lấy năng lực của ngươi hẳn là trong vài ngày có thể chế thành công đi! Ngươi cũng không muốn Tô Lệ Nhã thực sự gả cho Long Hạo Thừa đi!” Nói xong, hắn liền cất bước rời đi.

Trình Lân vẫn đưa lưng về nhau rốt cục xoay người lại, gương mặt tái nhợt một lần nữa đối diện với cửa đá. Tiểu Nhã, phải gả cho Long Hạo Thừa. Tiểu Nhã, phải gả cho Long Hạo Thừa. Trong đầu chỉ quanh quẩn những lời này. Bỗng nhiên, hắn lảo đảo ngã ngồi ở ghế trên, từ trong lòng lấy ra một lọ màu xanh lục. Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng nó sao? Kỳ thật, bí dược này vài ngày trước hắn đã chế thành công. Nhưng hắn không có đem chuyện này nói cho Hoàng Thượng biết. Hắn sợ đến lúc đó nếu thực độc chết Long Hạo Thừa, mất đi nam nhân mình yêu thì tươi cười trên mặt Tiểu Nhã còn có thể tiếp tục tồn tại sao? Hắn thật sự có thể thản nhiên thừa nước đục thả câu được hay sao?

Ánh mắt vốn mơ hồ bắt đầu nhìn lại lọ thuốc. Trình Lân nắm chặt lọ, cười trào phúng nói:“Xem ra hiện tại ngay cả thời gian kéo dài, do dự đều không có.” Sau đó trong mắt hắc bạch phân minh xuất hiện kiên quyết, hắn đứng dậy hướng cửa đá đóng chặt đi đến.

Trong Lam cung, không khí ái muội tràn ngập khắp nơi. Lam phi mặc y phục mỏng, khêu gợi phiêu dật, mặt mang thẹn thùng vì Hoàng Thượng cởi áo. Giờ phút này Hoàng Thượng cúi đầu, nhìn phi tử xinh đẹp, trong đầu lại hiện ra gương mặt tinh xảo tràn đầy tự tin. Ánh mắt vốn có chút dục vọng lập tức ảm đạm xuống. Hắn bắt lấy bộ ngực đang ở trước mắt, nói:“Trẫm bỗng nhiên nhớ tới còn có chuyện trọng yếu phải xử lý. Ái phi, ngươi ngủ trước đi!” Nói xong, Hoàng Thượng bước nhanh rời đi, lưu lại Lam phi một mặt khó có thể tin .

Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng nhìn chằm chằm ngọn đèn trên bàn, ánh mắt mơ hồ, cho thấy tâm tình của hắn lúc này. Vì sao mới vừa rồi hắn đối với Lam phi không có nửa điểm dục niệm, chỉ cảm thấy Lam phi giống như một hình nhân không có linh hồn, làm cho người ta không dậy nổi hưng trí. Nữ nhân hẳn là -- Hoàng Thượng trong mắt lại hiện ra bóng dáng màu tím: Nữ nhân hẳn là tự tin, cao ngạo, mà cũng không phải mù quáng dựa vào người khác như nàng vậy.

Tô Lệ Nhã quả thật một nữ nhân làm cho người ta khó quên. Khó trách Long Hạo Thừa hao hết tâm tư như thế, chỉ để bảo hộ nàng. Nữ nhân như vậy, hắn muốn. Hơn nữa nàng vẫn là nữ nhân Long Hạo Thừa ái mộ, hắn càng muốn có được nàng. Hắn rất muốn nhìn biểu tình của Long Hạo Thừa khi thấy nữ nhân của mình bị người đoạt đi.

Lúc này, Quý Xương đẩy cửa vào cắt đứt suy nghĩ của Hoàng Thượng. Trên mặt Quý Xương tràn đầy tươi cười hưng phấn, nói:“Hoàng Thượng, Trình Lân rốt cục thành công.”

Trên mặt Hoàng Thượng xuất hiện vui sướng cùng hưng phấn, nói:“Thật tốt quá.”

.................................................................................................................................................

Tiếng chim hót thanh thủy quanh quẩn ở trong trúc viện Thượng Quan phủ. Đó là một thần thanh khí sảng, làm cho tâm tình người ta sung sướng. Nhưng sung sướng này hiển nhiên cũng không có ở trên gương mặt tuấn mỹ của Long Hạo Thừa. Hắn âm trầm ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, chờ đợi, chỉ vì muốn gặp Tô Lệ Nhã. Chết tiệt, hắn đã sớm nghĩ đến cái lão già đáng giận kia đem hôn lễ định ở nửa tháng sau, không phải đơn giản như vậy. Nhớ tới tối hôm qua ông dùng tục lệ chết tiệt, bắt A Nhã phải chuyển đến nhà mẹ đẻ -- ở lại trong Thượng Quan phủ, hắn vốn muốn cự tuyệt lại bị người chặn miệng. Nửa tháng! Chết tiệt, chỉ cần một ngày không thấy A Nhã, hắn vì nhớ mà ngủ không được. Cho nên mới sáng sớm đã an vị ở trong này.

Ngẩng đầu nhìn theo ánh sáng ở bên ngoài hiện tại đã sắp chuyển qua trong phòng. Điều này cho thấy chính mình đã ngồi ở chỗ này đợi nửa canh giờ. Hắn không chỉ không có nhìn thấy A Nhã, ngay cả lão già đáng giận kia cũng không có đi ra.

Rốt cục hết kiên nhẫn Long Hạo Thừa đứng dậy, muốn tiến vào trong phòng, nhưng lại bị lão Hiển ngăn cản :“Tam vương gia, xin kiên nhẫn chờ. Tướng gia hẳn là đang dùng cơm, rất nhanh sẽ đi ra. Tướng gia còn nói có chuyện quan trọng muốn cùng Vương gia thương lượng, cần ăn cơm no.”

Long Hạo Thừa không thể không quay lại chỗ ngồi. Mặt vốn đang lo âu bắt đầu khôi phục thành mặt không chút biểu cảm. Nhưng suy nghĩ của hắn bắt đầu rất nhanh chuyển động: Hắn biết Thượng Quan Hành cũng là thời điểm, cùng hắn nói hết thảy. Còn vì sao phải hao hết tâm tư, ở trước mặt Hoàng Thượng cùng với mọi người tỏ vẻ phải gả A Nhã cho hắn. Hắn hơi hoảng hốt, đơn giản là vì ông hướng Hoàng Thượng cùng quần thần tuyên bố ngầm là ủng hộ chính mình. Nhưng lý do là gì, làm cho Thượng Quan Hành vẫn luôn không quan tâm thế sự bỗng nhiên muốn ủng hộ mình. Hắn không thể hiểu vì sao Thượng Quan Hành tiếp cận A Nhã mới có thể giúp hắn. sau lưng điều này nhất định có lý do chính mình không biết.

“Ha ha ha --, thật có lỗi Tam vương gia, để ngươi đợi lâu.” Tiếng cười sang sảng mà dũng mãnh, cắt ngang suy nghĩ của Long Hạo Thừa. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng không có nửa điểm xin lỗi, ngược lại có chút đắc ý, hừ lạnh một tiếng.

Thượng Quan Hành giống như cũng không có nghe được hắn hừ lạnh, nói:“Tam vương gia là tới gặp A Nhã đi! Ha ha, A Nhã tối hôm qua chơi cờ với ta tới khuya, chắc phải nửa canh giờ nữa mới có thể tỉnh. Vương gia phải chờ nửa canh giờ.”

Chết tiệt, A Nhã vốn nên bồi hắn vậy mà lại bồi lão già đáng giận này. Long Hạo Thừa ẩn nhẫn tức giận, cười nói:“Không sao. Buổi sáng ta cũng rãnh rỗi. Hành tướng không phải có việc muốn cùng ta thương lượng sao?”

Thượng Quan Hành cũng không tiếp tục đùa với tiểu tử cao ngạo này, tươi cười biến mất, mắt mang tinh quang nói:“Tam vương gia không hiếu kỳ chuyện tối hôm qua, ta lý do thúc đẩy hôn sự của ngươi cùng A Nhã hôn sự sao?”

“Hiếu kỳ!” Long Hạo Thừa trong mắt cũng lóe ra tinh quang nói:“Bất quá, bổn vương cho dù có hiếu kì, cũng phải chờ Hành tướng công bố đáp án cho ta biết, không phải sao?”

Thượng Quan Hành trong mắt hiện lên tán thưởng, rồi sau đó từ trong lòng lấy ra hai phong thư đưa cho Long Hạo Thừa.

Long Hạo Thừa nghi hoặc tiếp nhận thư, nhưng nghi hoặc này khi nhìn thấy nội dung trong thư, liền chuyển sang khiếp sợ.

“Đây là lý do ta ủng hộ Vương gia.” Giọng nói Thượng Quan Hành truyền đến.

Rốt cục, Long Hạo Thừa xem xong hai lá thứ, nhắm chặt mắt tựa vào ghế: Hắn đã sớm biết việc phụ hoàng qua đời, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đương kim hoàng thượng có chút kỳ quái. Hóa ra chân tướng dĩ nhiên là như vậy a! Cuối cùng, phụ hoàng vẫn là tha thứ chính mình buộc ông sát hại hai nhi tử của mình a!

Long Hạo Thừa từ từ mở mắt ra, đã là ánh mắt bình tĩnh vô ba :“Hành tướng yêu cầu nửa tháng sau Hoàng Thượng đến chủ trì hôn lễ của ta cùng A Nhã là vì muốn ở trước mặt mọi người tố giác hắn đi!”

Hảo tiểu tử. Mới nhìn thấy hai phong thư có thể lập tức đoán ý tứ. Tiểu tử này thực không đơn giản a! Thượng Quan Hành cười nói:“Ngươi chỉ đoán đúng phân nửa.”

“Một nửa?!”

“Đúng. Còn có một nguyên nhân. phong thư này còn không đủ để bắt Hoàng Thượng nhận tội, cần thời gian phái người đến Triều Dương quốc thu thập chứng cớ.” Thượng Quan Hành thản nhiên nói:“Đương nhiên có thể bình an lấy được chứng cứ này, cũng cần quyền thế của Vương gia ở biên cảnh hỗ trợ. Tỷ như, phái trọng binh tiến vào Triều Dương quốc, bức bách hoàng đế bọn họ lấy ra tín hàm do chính tay Hoàng Thượng viết.”

Long Hạo Thừa sắc mặt trở nên xanh mét, dù sao đây là điều động quân đội. Nếu sự tình bại lộ, chỉ sợ không chỉ có hắn, chính là tất cả binh lính đều không tránh khỏi vận mệnh rơi đầu. Tuy rằng, hắn có thể nắm chắc việc làm cho tướng lãnh biên cảnh nghe theo mệnh lệnh mình, nhưng làm như vậy thật sự quá mạo hiểm.

Thượng Quan Hành bảo trì trầm mặc. Dù sao việc này quan trọng, cần tính toán thận trọng . Áp lực trầm mặc lan tràn trong không khí.

“Làm gì phiền toái như vậy?” Một giọng nói thanh thúy đánh vỡ trầm mặc.

Chỉ thấy Tô Lệ Nhã từ trong phòng đi vào đại sảnh.

Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kinh hỉ, tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng, nói:“A Nhã, nàng tỉnh.”

“Ân.” Tô Lệ Nhã khẽ tựa vào lồng ngực ấm áp hấp dẫn của hắn.

Nàng khẽ ngẩng đầu, không đồng ý nói:“Gia gia, phái trọng binh đến Triều Dương quốc phương pháp này quá mức mạo hiểm. Nếu bị Hoàng Thượng phát hiện, chỉ sợ chúng ta còn không có động thủ, đã bị Hoàng Thượng lấy tội danh phản loạn mà chém đầu.”

Long Hạo Thừa tự nhiên biết nàng trong mắt loang loáng đại biểu cho cái gì, nói:“A Nhã, ngươi là không phải có cái gì cái khác biện pháp?”

Thượng Quan Hành trong mắt hiện lên nghi hoặc. Ông không biết vì sao Long Hạo Thừa tin tưởng A Nhã có biện pháp như thế. Loại chính sự này, nữ nhân làm sao có thể hiểu?

Tô Lệ Nhã tự nhiên cảm thấy nghi hoặc trong mắt ông, nhưng lựa chọn xem nhẹ. Nàng sẽ dùng thực lực của chính mình để chứng minh nữ nhân cũng có thể tạo lập sự nghiệp :“Hạo Thừa, nghe nói Triều Dương quốc ở phương bắc lạnh khủng khiếp. Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, ngay cả lương thực đều thiếu thốn. Nhiều năm nay, Triều Dương quốc thông qua quan hệ mậu dịch với Long Viêm quốc mới có thể duy trì được nhu yếu phẩm (vật dụng cần thiết hàng ngày).” Bên môi của nàng nổi lên cười gian:“Chàng nói nếu có một ngày, Long Viêm quốc chúng ta không cung cấp nhu yếu phẩm này nữa, Triều Dương quốc sẽ thế nào a?”

Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kinh hỉ nói:“A Nhã, ý của nàng là làm cho tướng lãnh biên cảnh ngăn chặn quan hệ mậu dịch.”

Tô Lệ Nhã xua tay nói:“Không. Như vậy quá mất thời gian. Vạn nhất hoàng đế Triều Dương quốc gửi mật hàm cho Hoàng Thượng, việc này sẽ bại lộ. Đến lúc đó, một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng đưa xuống, không phải là công cốc sao. Hắc hắc, còn không bằng bảo Tần Tử Dực đến sẽ mau hơn. Nghe nói thương gian cùng Triều Dương quốc buôn bán phần lớn đều là từ Tần thị sơn trang. Cho dù không phải, cũng đều có quan hệ chặt chẽ với Tần thị sơn trang. Lấy uy tín của Tần thị sơn trang , hẳn là rất dễ dàng đem chuyện này giải quyết tốt. Hơn nữa, thương nhân không muốn cùng người khác buôn bán, Hoàng Thượng cũng không thể hạ thánh chỉ bắt người ta buôn bán!”

Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kích động, sau đó cười nói:“A Nhã, nàng thật sự là quá thông minh.”

Tô Lệ Nhã nâng tay lên, kiêu ngạo mà trả lời:“Đó là tự nhiên. Ta làm văn thư của chàng, cũng không phải là chỉ để nhận tiền lương.”

Biểu tình của Thượng Quan Hành giờ phút này đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung. A Nhã đã vượt qua nhận thức của ông.

Tô Lệ Nhã quay đầu, nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Thượng Quan Hành cười nói:“Gia gia, có đôi khi, nữ nhân biết chuyện cũng so với nam nhân không kém nga! Trăm ngàn lần không thể xem thường nữ nhân nga!”

Long Hạo Thừa thấy Thượng Quan Hành vẫn chưa khôi phục thần chí, có thể lý giải kinh ngạc của ông: Dù sao, trí tuệ A Nhã đã vượt qua sức tưởng tượng của người khác. Hắn ôm lấy A Nhã đi vào phòng trong, đem không gian lưu lại cho Thượng Quan Hành vẫn đang sửng sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hành rốt cục tỉnh táo lại, cười lớn:“Ha ha ha ha --” Trong đại sảnh chỉ quanh quẩn tiếng cười của ông. Rốt cục, ông đình chỉ tiếng cười, trong mắt lóe ra hưng phấn: Không thể tưởng được A Nhã là nữ tử có tài như thế. Ông vốn đang lo lắng ngày sau Long Hạo Thừa trở thành hoàng đế, A Nhã có năng lực đảm nhiệm chức hoàng hậu hay không. Hiện tại xem ra, ông lo lắng là dư thừa. Lấy năng lực của A Nhã. Hoàn toàn có thể phụ trợ cho Long Hạo Thừa. Ông tin tưởng có hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thay đổi cục diện hơn chục năm tồi tệ của Long Viêm quốc thay đổi, một lần nữa làm cho Long Viêm quốc trở nên phồn vinh.

...........................................................................................................................................................

Ban đêm ánh trăng chiếu xuống khắp nơi, làm bóng người kéo thật dài. Tần Tử Dực cầm thiếp mời trong tay, mặt mang do dự nhìn Thượng Quan phủ cách đó không xa. Nàng ở ngay tại bên trong. Nay nàng đã là thiên kim của phủ Tể tướng. Hơn nữa –

Gương mặt tuấn mý hiện lên bi ai: Hơn nữa sau nữa tháng, nàng sẽ gả cho Vương gia. Nữ nhân mình yêu thương phải lập gia đình, nhưng tân lang không phải hắn. Không có gì so với điều này chua sót hơn. Tầm mắt cúi xuống, dừng trên thiếp mời Tô Lệ Nhã viết cho hắn. Vốn, hắn không nên gặp nàng, càng thấy nàng, lòng chỉ biết hãm càng sâu. Nhưng trong lòng lại không cưỡng lại được khát vọng muốn gặp nàng, thúc đẩy hắn đi vào. Rốt cục, hắn khó có thể kìm chế kích động trong lòng, tiến lên, gõ cửa.

Tần Tử Dực ở trúc viên cũng gặp được bóng dáng mình vẫn luôn khát vọng. Niềm vui sướng cùng kích động sau khi nhìn thấy thân ảnh cao ngất đứng cạnh nàng liền biến mất, thay bằng cung kính nói:“Vương gia.”

Long Hạo Thừa cũng không có xem nhẹ biến hóa trong măts Tần Tử Dực. Hắn đã sớm biết Tần Tử Dực có tình cảm với A Nhã. Bởi vậy, đêm nay hắn mới cố ý cùng A Nhã gặp Tần Tử Dực. Hắn không cho phép có nam nhân đánh chủ ý với A Nhã . Hắn muốn ngăn chặn khả năng này.

Tô Lệ Nhã nhìn thấy cung kính trên mặt Tần Tử Dực, khẽ đẩy nam nhân ôm chặt mình sang một bên, nhẹ giọng nói:“Đều tại chàng. Chàng xem, có chàng ở đây, những người khác đều câu nệ tiểu tiết.”

Long Hạo Thừa cố ý cúi đầu khẽ hôn tai của nàng, nói:“Ta không nỡ rời xa nàng a!”

Nàng thẹn thùng tránh né.

Một màn này dừng ở trong mắt Tần Tử Dực, làm cho mặt hắn trở nên ảm đạm.

Tô Lệ Nhã đẩy nam nhân bên cạnh ra. Bước nhanh đến trước mặt Tần Tử Dực nói:“Tần Tử Dực, lần này tìm ngươi tới là có chuyện trọng yếu muốn cùng ngươi thương lượng.”

Long Hạo Thừa theo sau, nói:“Bổn vương hy vọng ngươi có thể lợi dụng quan hệ của Tần thị sơn trang làm cho các thương nhân ngừng buôn bán với Triều Dương quốc . Đương nhiên, cũng bao gồm Tần thị sơn trang.”

“Ngừng buôn bán cùng Triều Dương quốc?!” Thái Tử Dực khiếp sợ nói.

Trên mặt Tô Lệ Nhã tràn đầy tươi cười nói:“Tần Tử Dực, ngươi không phải vẫn luôn muốn chứng minh tầm quan trọng của thương nhân đối với quốc gia sao? Lần này chính là một cơ hội khó có được. Thế nhân sẽ bởi vì ngươi mà cảm nhận được thế lực của thương nhân.”

Tần Tử Dực vốn ảm đạm, bởi vì tươi cười kia lại phát sáng lên.