Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 88: 88: Lạc Cửu Thiên Tên Của Ta






Lạc Cửu Thiên cả ngày lưu lại tại khuê phòng của Diệp Tịch Dao.
Diệp Tịch Dao vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước, cũng lười để ý tới hắn, theo sau liền nhắm mắt lại bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện.

Trước đó mấy ngày Diệp Tịch Dao đã gần đạt tới ngưỡng xích giai đỉnh trung kỳ.

Mà mấy ngày nay tu luyện, linh lực tích lũy ngày càng nồng đậm.

Chính là muốn đột phá được, còn phải xem có gặp được kỳ ngộ hay không.

Nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, vừa mới rơi vào trạng thái tu luyện không lâu, liền cảm nhận được linh khí tụ tập quanh thân, bên trong thần thức như có như không dao động lên.
Đây là..


Sắp đột phá?
Trong lòng vừa động, Diệp Tịch Dao lập tức điều động linh lực, tiếp theo không bao lâu, linh khí quanh thân tích tụ lại càng nhiều, cuối cùng một cỗ linh lực mãnh liệt phá tan linh thức, dũng tiến vào xương cốt tứ chi..
Xích giai đỉnh!
Rốt cuộc trên mặt của Diệp Tịch Dao cũng hiện lên một mạt ý cười.

Nhưng vừa mở mắt ra, nhưng không khỏi sửng sốt.
Thì ra chỉ thấy, gương mặt ngày thường tươi cười như gió xuân của Lạc Cửu Thiên, lúc này lại nhắm hai mắt lại, đôi môi mím lại, vẻ mặt đông lạnh, trên trán lại mơ hồ thấy được mồ hôi lạnh đầm đìa!
Bây giờ đã nửa đêm!
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Diệp Tịch Dao nhớ đến lời nói trước đó của Lạc Cửu Thiên, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Tiếp theo liền vội vàng đứng dậy rồi tiến lên, lúc này Lạc Cửu Thiên cũng hơi hơi mở mắt ra, nói:
"Thời gian nửa đêm đã đến, bây giờ liền phải xem bản lĩnh của Diệp tiểu thư."
Trên mặt Lạc Cửu Thiên hiện lên tươi cười, nhưng không thoải mái tùy ý giống như ngày xưa.

Diệp Tịch Dao liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nói hai lời, liền kéo tay hắn qua, bắt đầu bắt mạch..

Đợi một lúc sau, đôi mi xinh đẹp của Diệp Tịch Dao không khỏi nhăn chặt lại.
Tiếp theo, Diệp Tịch Dao buông tay Lạc Cửu Thiên ra, một phen kéo quần áo hắn xuống, trong khoảnh khắc, thân thể rắn chắc hoàn mỹ của Lạc Cửu Thiên nhất thời hiện ra trước mặt Diệp Tịch Dao.
Nhưng lúc này, Diệp Tịch Dao lại không có thời gian để chú ý những thứ đó, bàn tay liền sờ soạng trên thân thể trần trụi của Lạc Cửu Thiên, cuối cùng tay liền dừng lại trên vị trí ngực của hắn.
"Đây là..

Cổ?"
Cổ là một loại tà thuật, đã từng tồn tại rất lâu trong lịch sử trước kia của Hoa Hạ.


Đời trước Diệp Tịch Dao xuất thân từ con cháu nhà y dược, đối với cổ thuật cũng có một chút hiểu biết da lông.

Lại không nghĩ rằng, tại ngay đại lục Lăng Vân, thế nhưng lại có một loại cổ thuật hại người như vậy!
Hơn nữa, cơ thể Lạc Cửu Thiên phi thường cổ quái.

Dưới tình huống mà nói, cổ này không nguy hiểm đến tính mạng, lại cách một đoạn thời gian, liền phát tác một lần.

Mà mỗi khi cổ trùng phát tác, đó là lúc cả người của người trúng cổ nóng lên, trong cơ thể khí huyết chạy loạn, trình độ thống khổ không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Cổ?" Lạc Cửu Thiên ngẩn ra, không nghĩ tới Diệp Tịch Dao có thể nhìn ra manh mối.

Nghe vậy, Diệp Tịch Dao gật đầu, sau đó nói thẳng:
"Đây chính là cổ.

Một loại tà thuật, người luyện cổ sẽ đem cổ trùng để vào trong cơ thể của người khác, tiếp đó cổ trùng sẽ ẩn nấp trong cơ thể của người đó, sau sẽ khống chế, tra tấn người trúng cổ, thống khổ này ngoại nhân không thể nào tưởng tượng được! Mà cổ trong cơ thể ngươi, dĩ nhiên lại đang chiếm cứ ngay giữa trái tim, từ đó có thể thấy được, thời gian trúng cổ đã rất lâu."
"Có phương pháp nào giải quyết được cổ này không?"

"Ta không biết." Giải độc chữa bệnh, là điểm mạnh của Diệp Tịch Dao.

Nhưng cổ thuật là một loại tà thuật, Diệp Tịch Dao cũng không nghịch thiên đến mức ngay cả cổ thuật đều có thể giải được.

Chẳng qua..
"Bất qua, tuy rằng ta không có biện pháp hoàn toàn diệt trừ cổ trùng trong cơ thể ngươi, nhưng có thể ngăn ngừa nó chậm phát tác, nhất thời giảm cơn đau."
"Vậy làm phiền Diệp tiểu thư." Rốt cuộc Lạc Cửu Thiên cũng lộ ra tươi cười thiệt tình.
Lúc sau, Diệp Tịch Dao cũng không nói lời vô nghĩa, lại đem ngân châm ra, đâm xuống mấy huyệt đạo trên người Lạc Cửu Thiên, đồng thời tay kết một thủ pháp đặc thù, khống chế cổ trùng, khiến cho nó bình ổn.
Gần nửa canh giờ sau, thống khổ trên người Lạc Cửu Thiên rốt cuộc cũng giảm bớt, lập tức không khỏi nhìn về phía cô nương trước mặt, tiếp theo một loạt động tác nước chảy mây trôi nâng tay lên, ghé sát vào tai của Diệp Tịch Dao, sau đó tươi cười như gió xuân, nói:
"Lạc Cửu Thiên, tên của ta.

Phải nhớ kỹ nha, vật nhỏ~!".