Ngốc Tử Vương Phi

Chương 34: Đánh nhau (thượng)




Bạch Tâm Nhị nhìn trò khôi hài trước mắt, thu hồi lãnh ý ở đuôi mắt, bộ dạng thành kính hào phóng đi đến trước mặt Bạch Lưu Thanh, dịu dàng nói: “Phụ thân, con là con gái của người, nếu người không tin, có thể lấy máu nhận thân!”

“Tâm Nhị, phụ thân tin, phụ thân vốn sẽ tin, chính là......” Bạch Lưu Thanh tự trách thở dài, ông vừa rồi thế nhưng không tin con gái mình, ông thấy mình chẳng khác gì so với những người nông cạn kia, chỉ hy vọng con gái không trách ông.

“Phụ thân, người không cần tự trách, con gái không trách người, con gái cùng người vĩnh viễn là người một nhà.” Bạch Tâm Nhị hai tròng mắt lộ ra thanh lệ cùng trí tuệ, lại còn khéo léo, thông minh cơ trí, khiến Bạch Lưu Thanh thấy ấm lòng.

“Bất quá, người hại con nên phạt vẫn phải phạt, nếu không về sau con gái không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh gì. Đối với người yêu thương ta, ta sẽ dùng gấp trăm lần cố gắng báo lại đáp hắn.” Bạch Tâm Nhị nói xong, hai tròng mắt đã muốn trở nên lạnh như băng đứng lên, khiến Bạch Lưu Thanh xem đến ngẩn ra.

Bạch Lưu Thanh thoáng suy tư, lúc này vuốt chòm râu gật đầu nói: “Tâm Nhị, nói đúng lắm, dám yêu dám hận, có dũng có mưu, đúng là con gái của Bạch Lưu Thanh ta.”

Hổ phụ có thể nào sinh ra khuyển nữ, ông thưởng thức tính cách yêu ghét rõ ràng của con gái, nếu con gái hiện tại giả mù sa mưa vì Trần thứ phi cầu tình, ông sẽ không thưởng thức nàng như thế.

Ông thích sự chân thật này của con gái.

Chỉ chốc lát sau, trong viện liền truyền đến tiếng la thảm thiết của Trần thứ phi, từng đợt đại bản thống khoái đánh vào trên người nàng, làm cho trong lòng Bạch Tâm Nhị miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Lần này ít nhiều nhờ có Sài cô, cũng làm nàng hiểu được, nơi này cạm bẫy nhiều lắm, về sau, thật không hiểu nên đi như thế nào .

Từ sau chuyện Trần thứ phi, bọn tỷ muội trong phủ đều thu mình* vào rất nhiều, mọi người như trước đến trường thì đến trường, thỉnh an thì thỉnh an, tụ tập nói chuyện thì nói chuyện.

( Thu liễm: Ẩn lấp, dấu mình, cất, dấu, ẩn lấp không dám ra mặt )

Mười ngày sau, Bạch Tâm Oánh bị thương đã tốt lên rất nhiều, bất quá trên mặt vẫn còn vết bầm chưa tan, mặt nàng còn không bằng một cô nương bình thường, đương nhiên xấu hổ không muốn gặp ai, nhưng nhìn thấy Bạch Tâm Đồng, Bạch Tâm Họa tụ hội một chỗ, vì tranh khẩu khí*, nàng lại không thể không che mặt đến góp lời .

( Khẩu khí: Khẩu âm, tiếng nói, ý giống tranh thắng thua )

Bởi vì có lệnh của Dực vương, đám người Bạch Tâm Nhu không hề tìm Bạch Tâm Nhị phiền toái, vì Dực vương nói, đối với con gái được hứa gả, ai biểu hiện tốt nhất, sẽ được phân nhiều đồ cưới nhất .

Bởi vậy, các cô nương tất cả đều đem thù hận vùi vào đáy lòng, không dám để lộ ra, tất cả đều ở trong viện của mình, hoặc là khổ học cầm kỳ thư họa, hoặc là khổ luyện tài nghệ thêu hoa, đều là vì để có thể gả vào gia đình tốt .

Nơi này nữ tử phần lớn mười tám, đều đã xuất giá, các cô nương thì mười bốn, mười lăm tuổi, đã có thể bàn đến chuyện hôn nhân .

Hôm nay trời có chút âm u, có chút nặng nề, lại có chút giống như muốn mưa .

Bạch Tâm Nhị mặc một thân quần áo lụa trắng, trên đường viền tay áo thêu những cành liễu sống động mà sinh đẹp, cùng Tuyết Thiền, Giáng Hồng hướng lâm vu uyển đi đến, Tuyết Thiền vừa đi, một bên chống má suy tư nói: “Quận chúa, hôm nay ngũ tiểu thư mời ngươi đi lâm vu uyển ngắm cảnh, như thế nào mà các vị tiểu thư khác cũng đi ?”

Giáng Hồng ngẩn người, suy nghĩ một hồi lại nói: “Gần đây đám người tam tiểu thư cũng không đến tìm quận chúa gây phiền toái, chẳng lẽ thật đã học ngoan? Nhưng các nàng cùng nhau tới, khẳng định nghĩ muốn biểu hiện tỷ muội hòa thuận, có thể được vương gia phân cho nhiều đồ cưới.”

Tuyết Thiền xì một tiếng khinh miệt,“Cái gì đồ cưới? Đồ cưới này rõ ràng là do Vương phi để lại cho quận chúa, các nàng dựa vào cái gì mà muốn .”

Nói mới nói xong, mấy người các nàng đã đi tới lâm vu uyển tiền, lúc này, Bạch Tâm Nhị vừa nhấc mắt, liền nhìn đến Bạch Tâm Oánh đối diện dùng khăn che mặt tâm cao khí ngạo đang đi tới.

Trên mặt Bạch Tâm Oánh, hai mắt như cũ vẫn thâm đen, nàng vừa đi lại đây, liền nhìn đến Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt đứng lặng ở đối diện, lúc này cơn tức giận dâng lên, đang muốn phát tác, lại nhớ tới lời dạy bảo của mẫu thân là phải nhẫn nhịn, liền hừ một tiếng, hướng tới lâm vu uyển đi nhanh bước vào .

Mẫu thân nói, nếu biểu hiện tốt, khiến phụ thân vui, không những được phân cho đồ cưới sang quý, hơn nữa còn có thể hứa gả cho một gia đình tốt, các nàng tuy là thứ nữ, nhưng cũng là con gái của Vương gia, thân phận khẳng định cũng không thua kém .

Đương nhiên, những đại thần cùng cấp bậc với phụ thân sẽ không lấy thứ nữ làm vợ cho con trai trưởng, nhưng ở kinh thành cũng có không ít quan to quý nhân muốn nịnh bợ phụ thân, đến lúc đó, nàng nhất định phải gả đến nơi tốt hơn các tỷ muội, càng muốn so với các nàng hạnh phúc, giàu có hơn .

Bạch Tâm Nhị mặc kệ thủ hạ bại tướng* này, bước đi từ từ đến lâm vu uyển, nha hoàn của Bạch Tâm Đồng sớm đã đứng đón, chờ đoàn người Bạch Tâm Nhị đi đến khuê phòng Bạch Tâm Đồng, phát hiện Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Họa hai người cũng dẫn đống lớn nha hoàn đến đây, thanh thế thật lớn .

( Thủ hạ bại tướng: kẻ bại dưới tay )

Bạch Tâm Họa vừa thấy Bạch Tâm Nhị bước vào cửa, con ngươi thanh lệ lập tức trở lên nhiệt tình, nhanh chóng tiến lên: “Quận chúa, đến ngồi cạnh muội đi .”

Xưng hô cũng từ ngốc nghếch biến thành quận chúa, có thể thấy được năng lực ứng biến của Bạch Tâm Họa, cùng mẫu thân của nàng Ninh thứ phi không có sai biệt.

Bạch Tâm Oánh, Bạch Tâm Nhu khinh thường trừng mắt nhìn Bạch Tâm Họa liếc mắt một cái, hai người xoay mặt qua, song song bắt đầu cầm lấy đồ thêu của mình tiếp tục thêu, Bạch Tâm Đồng cũng đứng dậy mang bộ dáng bệnh tật khuôn mặt u sầu, hướng Bạch Tâm Nhị xin lỗi nói: “Tỷ tỷ, chuyện lúc trước đều là mẫu thân muội không tốt, mong rằng người đại nhân có đại lượng*, chớ để ở trong lòng.”

( Đại nhân có đại lượng: người lớn có tấm lòng lớn )

Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt quét nàng liếc mắt một cái, ngồi ở bên cạnh Bạch Tâm Họa, vân đạm phong khinh* nói: “Không có việc gì, ta cũng không cùng di nương không chấp nhặt!”

( Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì )

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh bên cạnh lông mày cùng đều nhăn lại, Bạch Tâm Nhị thật quá đáng, đã vậy còn hạ thấp mẫu thân các nàng .

“Là trưởng nữ liền rất giỏi sao ? Chúng ta liền cùng so tài xem ai thêu đẹp hơn.” Bạch Tâm Oánh nói xong, nhẹ nhàng nâng tay, đem khung thêu lấy ra, mặt trên tấm vải là hình uyên ương đạp nước còn chưa thêu xong .

Trước mặt Bạch Tâm Nhị là dụng cụ thêu cùng vải thêu, lại rỗng tuếch, cái gì cũng đều không có. Bên này Bạch Tâm Họa đã sớm thêu xong một đóa mẫu đơn vô cùng tinh xảo, quả nhiên kĩ thuật thêu của nàng là tốt nhất.

Lại nhìn những người khác, trên vải thêu đều có này nọ, duy chỉ có mình Bạch Tâm Nhị nàng là không có gì.

Bạch Tâm Nhị cảm thán một chút, tại cái thế giới này, không có một môn tài nghệ nào giỏi, thật khó sống yên mà !

Ai ngờ nàng còn chưa lên tiếng, Bạch Tâm Họa bên cạnh lúc này tiếp lời Bạch Tâm Oánh,“Ở trong phủ chúng ta, thứ nữ giống như có địa vị cao hơn so với trưởng nữ, không tin chúng ta có thể lấy chi phí ăn mặc của tứ tỷ ngươi cùng quận chúa so sánh, nhìn xem ai tốt nhất!”

Bạch Tâm Oánh vừa nghe, lúc này một tay vỗ xuống bàn, hai mắt bốc lửa nói: “Đồ hồ ly tinh, ngươi đây là có ý gì? Ngươi muốn nói mẫu thân ta cắt xén đồ của quận chúa, đem đồ tốt đều cho chúng ta ?”

Bạch Tâm Họa khinh thường liếc mắt nhìn, một bên vừa thêu một bên tự đắc nói: “Tứ tỷ thẹn quá thành giận ? Hay là lời ta nói đều là thật !”

“Đánh chó còn phải xem chủ nhân, Bạch Tâm Họa, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, nương của ta nhưng là......” Bạch Tâm Oánh hai tay chống thắt lưng, mới nói đến đây, như nghĩ ra cái gì vẻ mặt đỏ bừng che miệng lại, chọc Bạch Tâm Họa bên cạnh phốc xích một tiếng cười ha hả.

“Tứ tỷ, ngươi nói đánh chó còn phải xem chủ nhân, ý tứ là, ngươi là chó ?” Bạch Tâm Họa cười nhạt nhìn về phía Bạch Tâm Oánh, trước mắt Bạch phủ tuy là do Khương sườn phi quản lí, nhưng mẫu thân của nàng cũng không phải người dễ chọc, mẫu thân đã mang thai hơn tám tháng, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày mẫu thân sinh, đến lúc đó nếu có thể sinh con trai, mẫu thân mình chính là người lớn nhất trong phủ, Bạch Tâm Oánh thì tính là cái gì.

“Giỏi cho ngươi cái tiện nhân này, dám chửi ta là chó!” Bạch Tâm Oánh nói xong, quay người lại chuẩn bị lấy kiếm của mình, sờ soạng một hồi, nhờ tới quy định của phụ thân, ở trong phủ không cho phép mang kiếm, nàng lúc này tức giận đứng lên, sắc bén đi đến trước mặt Bạch Tâm Họa, một chưởng đem Bạch Tâm Họa đẩy ngã trên mặt đất.

Bạch Tâm Họa bị đẩy ngã, đồng dạng tức giận cắn răng đứng dậy, nàng không dùng kiếm thuật, mà để hai tay chống thắt lưng, ngửa đầu, phịch một tiếng đầu chàng hướng Bạch Tâm Oánh đánh tới, đầu này uy lực cũng không nhỏ, va chạm như vậy khiến Bạch Tâm Oánh cũng bị đánh ngã trên mặt đất.

Lúc này, hai người đều đụng vào nhau, nhanh chóng xoay người đánh tới cùng nhau, ngươi nắm tóc của ta, ta kéo da đầu của ngươi, hai người ai cũng không chịu nhường, trên mặt đất đánh cho khí thế ngất trời, gấp đến độ khiến Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Đồng hai người phải luống cuống.

Bạch Tâm Nhị nhìn trận trò khôi hài trước mắt, cái gì cũng không muốn nói, lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân kịch liệt, sở dĩ nghe được ra là kịch liệt vì có hai nữ nhân đang hấp tấp đi tới đây.

Ninh thứ phi một tay nâng cái bụng lớn, một tay đỡ thắt lưng, được nha hoàn nâng tiến vào, Khương sườn phi lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, ỷ vào thân mình tốt, nhanh như chớp vọt tiến vào.

Đi vào thấy hai người đang đánh, còn trừng lớn ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương, xem đối phương giống như bị mụn cơm .

Ninh thứ phi trừng mắt nhìn Khương sườn phi liếc mắt một cái, xong xoay người nhìn hai người vẫn còn đang đánh nhau kia, Tâm Họa của mình rõ ràng bị đánh cho nặng hơn chút, liền phái người đem hai người kia tách ra, một bên chỉ vào Khương sườn phi lên án nói: “Ngươi...... Ngươi khi dễ người, ta sẽ bẩm báo việc này cho vương gia, để vương gia phân xử cho ta.”

“Ngươi dám!” Khương sườn phi cất cao âm điệu, giống gà trống đang muốn chiến đấu, cả người tóc gáy dựng thẳng,“Hai cái cô nương đánh nhau, lại dám đến trước mặt vương gia nói lí, ngươi nghĩ muốn hại vương gia tức chết đúng không?”