Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 127: Chớp mắt là vạn năm




Edit: susublue

Mà Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa đi theo vào, nàng đánh giá bốn phía, nhìn trời đầy bươm bướm, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhìn rất quen thuộc, giống như đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng trước đó nàng vẫn luôn ở hiện đại, coi như xuyên đến cổ đại cũng chỉ mới có mấy tháng, sao nàng lại cảm thấy quen thuộc với nơi này như vậy, mà lại có cảm giác thương cảm khó hiểu.

Đang lúc nàng thất thần, đột nhiên nghe giọng cười như tiếng chuông bạc vọng ra từ bên trong lúc, Thượng Quan Tây Nguyệt vội vàng vào.

Sau khi đi vào, nàng đã không thấy thấy tiên ông nữa, chỉ thấy Hi Nguyệt đứng ở đó, trước mặt nàng còn có hai nam nhân nữa, bởi vì khoảng cách quá xa, nên nhìn không rõ ràng.

Hi Nguyệt vui vẻ nhìn hai người trước mặt, nàng rất vui vẻ, không ngờ mình có sư phụ, còn có hai sư huynh đẹp trai như vậy, nhưng...

Nàng vụng trộm liếc qua cái người mặt không thay đổi kia, nghe sư phụ nói hắn là Đại sư huynh, nhưng vì sao không có biểu cảm gì cả, là không chào đón mình sao?

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, xin chào, ta là tiểu sư muội của các ngươi, ta tên Hi Nguyệt, sư phụ đặt tên cho ta, tên rất dễ nghe!"Hi Nguyệt gật gù đắc ý nhìn hai vị sư huynh trước mặt.

Nàng si mê nhìn chằm chằm đại sư huynh, trong lòng lại rất ái mộ, tuy nhiên nhìn bề ngoài của Đại sư huynh rất hung dữ, nhưng Đại sư huynh thật xinh đẹp, xuất sắc như hoa, mặc dù luôn duy trì bộ dáng lạnh như băng, nhưng như vậy lại càng khiến người ta thích hơn!

Hi Nguyệt rạo rực suy nghĩ, nói không chừng không bao lâu, Đại sư huynh sẽ thích ta, hắc hắc!

Thật ra, ngay lần gặp đầu tiên này, Hi Nguyệt đã tiến vào trong lòng Đại sư huynh của nàng, chớp mắt là vạn năm, mọi thứ đều thay đổi, cũng không bằng lần gặp đầu tiên này, chỉ là bản thân nàng còn không rõ.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng xa xa nhìn Đại sư huynh, cảm giác hình dáng hắn rất quen thuộc, rồi bước từng bước tới gần, khi nhìn thấy đại sư huynh, thiếu chút nữa nàng đã muốn nhào tới.

Thần, là chàng sao?

Không phải, hắn không phải Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng dừng bước chân lại, đánh giá Bách Lý Thần và Đại sư huynh có hình dáng giống nhau.

Mặc dù hắn và Thần có dung mạo giống nhau, tính cách cũng rất giống nhau, nhưng nàng biết, đây không phải là Thần của nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt ngơ ngác nhìn người được gọi là đại sư kia huynh, không thể không nói, nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự cho rằng hắn là Bách Lý Thần, bởi vì dù là biểu cảm, hay là tính tình lạnh lùng, tất cả đều không có gì khác biệt.

"Tiểu sư muội, rất hân hạnh được biết ngươi, ta tên là Lăng, Đại sư huynh của ngươi là Thần!"

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy thanh âm liền đưa mắt nhìn sang người đang mở miệng nói chuyện, nàng lại ngây dại thêm lần nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, rốt cục đầy là chỗ nào, sao lại xuất hiện nhiều người giống với những người mà mình biết như vậy, mà người đang nói chuyện lại có hình dáng giống như Long Hạo Lăng.

Mà, không chỉ có như thế, ngay cả tên cũng giống như đúc, rốt cục bọn họ là ai, tại sao mình đang ở hỉ phòng lại xuất hiện ở đây, rốt cục mình và bọn họ có quan hệ gì!

Vào giờ phút này, nàng không muốn ở chỗ này nữa, nàng muốn trở về, trở về lồng ngực của Bách Lý Thần, chỉ có nơi đó nàng mới có cảm giác an toàn, hắn chính là nhà của nàng!

Nhưng ngay cả tình huống bây giờ là gì nàng còn không biết rõ, không biết vì sao vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, trông thấy nhiều người như vậy, mà bọn họ lại không nhìn thấy mình.

"Nhị sư huynh, ngươi thật hiền lành, không giống Đại sư huynh!"Hi Nguyệt nghịch ngợm lè lưỡi nhỏ giọng nói, khóe mắt còn đang len lén nhìn Thần.

Làm sao bây giờ, tại sao Đại sư huynh lại có thể đẹp trai như vậy, trái tim nhỏ của nàng không ngừng đập bịch bịch!

Thần đứng ở đó như vương giả trời sinh, hắn không phải không nhìn thấy Hi Nguyệt đang len lén dò xét, chỉ là hắn không thèm để ý thôi, hắn không thèm để ý đến người chú ý quá nhiều vào hắn.

Thượng Quan Tây Nguyệt cứ nhìn lấy bọn họ như vậy, ngày ngày nhìn thấy bọn họ, diễn{dafn<lle3;quysdo0n nhìn lấy bọn họ lên núi, tu luyện, đùa giỡn, thời gian thấm thoắt, bất tri bất giác, nàng ở đó đã gần hai năm, mà Hi Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp động lòng người.

Trong hai năm qua, Thần đối xử với Hi Nguyệt tốt hơn không ít, mặc dù khuôn mặt vẫn băng lãnh, nhưng sự ấm áp ở đáy mắt lại chỉ có toát ra trước mặt Hi Nguyệt, mà Lăng, trong hai năm này, đã sớm yêu Hi Nguyệt tận xương cốt.

Một ngày này, vị tiên ông đưa Hi Nguyệt đến núi Lạc Hà xong đã cưỡi mây rời đi, Hi Nguyệt len lén chạy ra, đi đến cái hồ mà nàng đã muốn đến từ lâu.

"Oa, thật đẹp. Hi Nguyệt nhìn hoa mắt, vui vẻ nhìn bươm bướm bay múa lượn vòng bên cạnh nàng, hình như nàng rất vui vẻ.

"Bươm nướm, Bươm bướm, các ngươi bay lượn mỗi ngày không thấy mệt mỏi sao?"Hi Nguyệt xòe bàn tay ra để một con bướm rực rỡ đậu ở lòng bàn tay của nàng, bươm bướm vẫy cánh trên lòng bàn tay, có chút ngứa.

Dường như nghe hiểu được lời của nàng, bươm bướm khẽ bay qua gò má nàng, sau đó không ngừng đập cánh ở trước mắt nàng, như đang đáp lại nàng.

Hi Nguyệt cười khanh khách không ngừng, sau đó liền cùng chơi đùa với đám bướm này.

"Ừ" đột nhiên trong bụi cỏ vang lên âm thanh nhẹ nhàng, tieensg động đầy thống khổ, hình như là bị thương, Hi Nguyệt tranh thủ thời gian chạy tới.

Đẩy bụi cỏ ra, liền trông thấy một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu trắng nằm trên mặt đất, bên hông rỉ máu dần dần nhuộm đỏ làn váy màu trắng.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ!"Hi Nguyệt rất đơn thuần, vốn không nghĩ đến núi Lạc Hà chỉ có mấy người bọn họ, từ khi nào lại có người ngoài xâm nhập.

Nghe thấy giọng nói, nữ tử xinh đẹp mở mắt ra, tay phải vươn lên như muốn nắm lấy Hi Nguyệt, nhưng lực bất tòng tâm, tay rơi xuống, người cũng mất đi tri giác.

Hi Nguyệt giật nảy mình, nhìn nữ tử đã hôn mê, lòng nóng như lửa đốt, không biết nên làm sao bây giờ, đột nhiên, nàng nghĩ đến.

"Đúng rồi, đưa nàng về, để Đại sư huynh cứu nàng!"Quyết định xong, Hi Nguyệt cố hết sức cõng nữ tử lên người, thi triển pháp thuật bay về phía núi Lạc Hà.

Hi Nguyệt ở phía trước không có phát hiện, nữ tử vốn đang bị thương hôn mê ở sau lưng của nàng đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng, nào có bộ dáng bị thương.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi mau tới đây, tỷ tỷ này bị thương!"Hi Nguyệt buông nữ tử xuống, vừa chạy vừa kêu hai người qua.

Qua một đêm, nữ tử đó tỉnh lại, nàng nói nàng là Liên Nhi, vốn là cô gái tầm thường, phụ mẫu đều mất, nhưng không ngờ bị đẩy vào một trận đánh nhau của người khác, sau đó hôn mê không biết gì cả, lúc tỉnh lại thf đã ở chỗ này.

"Cho nên, ta là cô nhi, đã không còn đường để đi."Nói xong, Liên Nhi còn rơi hai giọt lệ muốn tranh thủ sự đồng tình của người khác.

Nàng nâng ống tay áo lên giống như tại lau nước mắt, nhưng trên thực tế là đang nhìn biểu cảm của mấy người bọn họ.

Hi Nguyệt thấy nàng đáng thương, liền năn nỉ lấy hai vị sư huynh để nàng ở lại.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Liên Nhi tỷ tỷ thật đáng thương, chúng ta để nàng ở lại đi!"

Thần nhìn thoáng qua Hi Nguyệt, lại đưa mắt nhìn Liên Nhi đang thút thít.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn luôn hoài nghi, nữ nhân này xuất hiện quá đúng dịp, sao sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, nhân lúc bọn họ vất vả lắm mới đạt được Bích Long Quả, lại đúng lúc sư phụ đi dạo chơi mà xuất hiện.

"Đại sư huynh, xin ngươi thương xót mà!"Hi Nguyệt kéo tay Thần, ngắt ngàng suy nghĩ của hắn, bàn tay nhỏ trắng noãn kéo tay Thần để lộ vẻ non mềm.

Hì hì, tay Đại sư huynh thật ấm áp, Hi Nguyệt len lén nghĩ, rốt cục hôm nay cũng có cơ hội đụng đến tay Đại sư huynh, bình thường Đại sư huynh lạnh nhạt, chính mình cũng không dám đụng vào hắn.

Thần nhìn bàn tay nhỏ bé bên trong tay của mình, đang nhìn Hi Nguyệt năn nỉ, không nhịn được mềm lòng, cuối cùng đồng ý.

Hi Nguyệt nhìn thấy Thần đồng ý, vui vẻ nhảy dựng lên, lúc này nếu nàng biết chuyện sẽ xảy ra không lâu sau đó, nàng sẽ không vui vẻ như thế, nếu lúc ấy nàng ngăn cản Liên Nhi ở lại, cũng sẽ không tách rời khỏi Thần, luân hồi ngàn năm....

"Đại sư huynh, đây là canh hạt sen ta làm, ngươi nếm thử đi, xem thử mùi vị thế nào." Từ khi Liên Nhi ở lại, cũng gọi Thần là Đại sư huynh, hôm nay, nàng mỉm cười bưng một chén canh đến trước mặt Thần, muốn cho hắn nếm thử món canh mình tự tay nấu cho hắn.

Nhìn Thần tuấn mỹ vô song, nếu không phải Liên Nhi biết mình có nhiệm vụ, chỉ sợ cũng mê luyến hắn, dù sao tướng mạo anh tuấn này ở Yêu giới nàng cũng không thấy nhiều, lần này có thể thành công trà trộn vào, hay là dựa vào tôn chủ cho mình viên thuốc xóa đi yêu khí, nên bọn họ mới không phát hiện!

Đúng lúc này. Hi Nguyệt đi tới, khi nhìn thấy hai người bọn họ hài hòa đứng chung một chỗ, trong nội tâm nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng không biết mình bị làm sao, cảm giác trái tim buồn buồn, như thở không nổi.

Sau đó, nàng tự an ủi nhất định là do không nghỉ ngơi tốt, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, đi về phía bọn họ.

"Oa, đây là canh hạt sen tỷ tỷ làm sao, Đại sư huynh ngươi mau nếm thử đi!"Miệng thì nói như vậy, nhưng Hi Nguyệt âm thầm thề, chờ nàng học xong cũng làm cho Đại sư huynh ăn!

Thần lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt khó coi hơn.

"Liên tỷ tỷ, Đại sư huynh làm sao thế."Hi Nguyệt mông lung hỏi.

Đại sư huynh làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại không vui, nhìn thấy hắn như vậy, chính nàng cũng không có tâm trạng.

"Không có chuyện gì "Liên Nhi nhàn nhạt nói, khi nhìn về phía Hi Nguyệt, ánh mắt lóe lên chút cảm xúc không rõ, xem ra Thần thích tiểu nha đầu này, mình phải nắm chặt thời gian, sớm lấy được tín nhiệm của hắn, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tôn chủ giao phó.

Mỗi ngày sau này, Hi Nguyệt đều trông thấy Liên Nhi bưng các loại bánh ngọt với mùi vị khác nhau đến trước mặt Đại sư huynh, mà lúc đầu Đại sư huynh từ chối nhưng đến bây giờ cũng nếm qua một chút.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, không phải làm cơm thôi sao, ta cũng biết!"Trong phòng bếp, Hi Nguyệt thở phì phò xoa mì vắt, chỉ cần nghĩ đến Đại sư huynh ăn bánh ngọt Liên Nhi tỷ tỷ làm xong còn cười với nàng, trong lòng Hi Nguyệt sẽ rất khó chịu, phải biết rằng, từ trước đến bây giờ Đại sư huynh đều không cười với mình.

Càng nghĩ càng tức, Hi Nguyệt dùng sức xoa mì vắt, giống như vò nội tâm của nàng"Hừ, người xấu, vò chết ngươi, vò chết ngươi."

Hi Nguyệt tập trung tinh thần nên không chú ý tới sau lưng có một người đi qua, là Lăng.

Lúc Lăng đi ngang qua phòng bếp liền nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói, diễn(daffn<lle3;[quysdo0n đi vào xem xét, thì ra là Hi Nguyệt, nàng quay lưng lại với mình không biết miệng đang nói thầm cái gì, nhìn Hi Nguyệt không phát hiện, Lăng chậm rãi lặng lẽ bước về phía sau nàng, dán vào lỗ tai của nàng, đột nhiên phát ra âm thanh "Hi Nguyệt, đang làm cái gì!"

Lúc đầu Hi Nguyệt đang mắng rất vui vẻ, nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, có tật giật mình, lập tức xoay người kêu to "A "

Lăng chau mày nghe tiếng kêu với tần số cao này, hắn bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ che miệng Hi Nguyệt, ôn nhu nói "Hi Nguyệt, là ta."

Hi Nguyệt tập trung nhìn, thì ra là Nhị sư huynh, thở dài một hơi đồng thời không khỏi oán trách "Nhị sư huynh, sao ngươi đi đường không có âm thanh, dọa ta rồi."

Lăng nhìn Hi Nguyệt chơi xấu, yêu thương gõ đầu của nàng "Muội đó, đang suy nghĩ cái gì, ngay cả ta đi vào cũng không biết?"

Hi Nguyệt bị hỏi, miệng giật giật không nói gì thêm, lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, tiếp tục xoa mì vắt.

Nhìn Hi Nguyệt như vậy, Lăng hơi chua xót, hắn có thể nhìn ra Hi Nguyệt thích Đại sư huynh, nàng chỉ coi mình là ca ca, nhưng dù là như thế, hắn cũng sẽ không bỏ qua, hắn tin rằng sẽ có một ngày, nàng sẽ nhìn thấy mình!

Đêm khuya vắng người....

Hi Nguyệt bưng một đĩa đồ ăn đi về phòng của Thần, nàng vui vẻ nhìn canh hạt sen nấm tuyết mình làm lần đầu tiên, nghĩ đến biểu cảm chút nữa Đại sư huynh uống canh hạt sen, Hi Nguyệt liền không nhịn được màvui vẻ.

Tới gần, Hi Nguyệt điều tiết lại cảm xúc, lúc đang chuẩn bị đi vào, nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra.

"Đại sư huynh, ta đến xoa bóp vai cho ngươi!"Là giọng của Liên tỷ tỷ, sao muộn như vậy rồi mà nàng còn ở trong phòng Đại sư huynh, bọn họ đang làm gì?

Vì muốn nghe rõ hơn, Hi Nguyệt bưng canh rón rén đi đến bên cửa sổ nghe lén.

"Không cần, ngươi ra ngoài đi."Giọng nói của Thần lạnh nhạt, hắn lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, nếu không phải Hi Nguyệt năn nỉ để nàng ở lại, dù nói gì hắn cũng sẽ không để nàng ta ở chỗ này.

"Thế nhưng..."Liên Nhi còn muốn nói gì đó để cho mình cơ hội, đột nhiên liếc mắt thấy Thần lạnh lùng, nàng khẽ giật mình, cúi đầu nói một câu "Vậy ta ra ngoài trước", sau đó liền đi ra ngoài.

Hi Nguyệt núp bên cửa sổ thấy có người đi ra, vội vàng co thân thể lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lúc Liên Nhi đi ra, cũng thật sự không chú ý đến Hi Nguyệt.

"Đứng ở bên ngoài làm gì, còn không đi vào." Giọng nói của Thần nhàn nhạt truyền ra từ bên trong bay đến tai Hi Nguyệt, nàng không ngờ mình bị phát hiện nhanh như vậy, nàng thè lưỡi, thận trọng đi vào.

"Đại sư huynh "Hi Nguyệt đặt canh hạt sen canh ở trước mặt của hắn "Liên tỷ tỷ tới làm gì vậy!"Hi Nguyệt giả chết vô tình hỏi, mắt lại vụng trộm nhìn biểu cảm của Thần.

Thần bị bộ dạng của nàng chọc cho thiếu chút nữa bật cười, hắn nắm tay đặt ở bên môi, che lại ý cười bên miệng, ho nhẹ hai tiếng, nói ra "Thế nào, hỏi điều này làm gì?"

"Không có không có "Hi Nguyệt lắc hai tay thật nhanh "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, đúng rổi, Đại sư huynh, đây là canh hạt sen ta làm, huynh nếm thử xem có uống được hay không!"

Nhìn mặt Hi Nguyệt đầy hi vọng nhìn mình, Thần cũng không thích làm nàng mất mặt mũi, duỗi ngón thon dài ra cầm lấy cái thìa múc một muỗng, chậm rãi đưa đến bên miệng.

Hi Nguyệt kích động nhìn cái thìa cách miệng Thần càng lúc càng gần, nàng nhìn hắn không chớp mắt, muốn chờ hắn khích lệ.

Ai ngờ Thần uống một ngụm xong, không cầm thìa nữa, cũng không nói gì thêm, Hi Nguyệt không cam lòng hỏi "Đại sư huynh, canh Hi Nguyệt làm ăn không ngon sao?"

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng một bên an tĩnh nhìn, mặc dù cái người này không phải là Thần, nhưng nàng vẫn hơi ăn dấm, ăn dấm của nữ tử có dung mạo giống nàng.

Lúc Thần đang muốn trả lời, nhưng nhìn thấy biểu cảm đáng thương như chó con của Hi Nguyệt, liền mềm lòng, nói một đằng nghĩ một nẻo lờ "Không có, mùi vị không tệ, ăn rất ngon."

Vốn cho là nghe lời khen ngợi của mình xong thì nha đầu này sẽ rất vui vẻ, ai ngờ Hi Nguyệt lại xụ mặt xuống, u oán nhìn hắn "Đại sư huynh, đã dễ uống, diễnđ@ffn/lle3;[quydon vì sao huynh không uống hết, còn nữa, vì sao huynh ăn bánh ngọt mà Liên tỷ tỷ làm thì huynh cười, còn ăn đồ ta làm lại không cười, chẳng lẽ ta làm không ngon như Liên tỷ tỷ làm sao?"

Thần có chút dở khóc dở cười, vì đề giải quyết cái nha đầu khó chơi này, hắn lại phải uống thêm mấy ngụm nữa, rồi sau đó cười với nàng một cái.

Lần này Hi Nguyệt hài lòng, thỏa mãn bưng canh hạt sen còn thừa lại sôi nỏi đi ra ngoài.

Mà Thượng Quan Tây Nguyệt còn ở lại nơi này, nàng chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi đối diện Thần, tinh tế đánh giá khuôn mặt hắn, nếu không phải trong lòng hiểu rõ, mỗi một lần nàng đều bất tri bất giác xem hắn là Thần, nàng nhìn Thần trước mắt, suy nghĩ bất giác bay xa, cũng không biết Thần có phát hiện mình biến mất hay không, ở chỗ này nhoáng một cái đã qua hai năm, Thần sẽ sốt ruột bao nhiêu đây.

***

Trong Thần vương phủ

"Nguyệt nhi, đã qua hai mươi ngày, sao nàng còn chưa tỉnh lại nữa."Nam nhân ngồi bên giường nắm chặt tay của người nằm trên giường, đặt lên môi cẩn thận hôn, mắt chưa từng rời khỏi nàng một phút.

Chẳng biết tại sao, sau ngày đại hôn, Nguyệt nhi liền lâm vào hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, mà người nằm trên giường lại chính là Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng mặc quần áo màu trắng, hai tay đặt ở trên bụng, hơi thở của nàng đều đều, giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng sắc mặt của nàng lại trong suốt, giống như nếu đụng một cái sẽ liền biến mất.

Bách Lý Thần si ngốc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, không dám buông lỏng dù chỉ một phút, sợ sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt tỉnh lại không nhìn thấy mình, quần áo trên người cũng mấy ngày rồi chưa thay, trên mặt còn có râu, nhưng dù như thế, cũng không quá suy sút, ngược lại có sức quyến rũ của nam nhân.

"Nguyệt nhi, nàng nhanh tỉnh lại đi, ta chờ nàng..."

Bách Lý Thần dựa đầu vào bờ vai Thượng Quan Tây Nguyệt, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.