Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 13: Vĩ thanh




“Anh tin tôi đi, bà lão kia thật rất chuẩn.”

“Tôi đối với cái đó không có hứng thú.”

“Đi xem một lần thôi, lại không tốn nhiều tiền. Nếu không lúc trước nghe bà ấy đoán số, tôi cũng không thể gặp lại mà ở bên anh.”

”Thật sao?”

”Thật, bà lão nói tôi sẽ gặp được người thay đổi vận mệnh của tôi, mà người kia cũng chính là người bầu bạn bên tôi cả đời.”

“Quá trùng hợp đi?”

“Không đâu, để bà ấy tính cho anh xem rồi anh sẽ thấy.”

Lý Dục Phong bị Quảng Vĩ Đông kéo vào một ngõ phố tìm bà lão kia, Quảng Vĩ Đông vừa đi vừa nhìn, đi hết một đoạn cũng không thấy người mà y muốn tìm.

“Chẳng lẽ bà ấy hôm nay không tới sao…” Y đang lầm bầm lầu bầu, chợt thấy một bà lão ngồi trong một góc, mắt y liền sáng lên.

“Bà lão!” Quảng Vĩ Đông đi đến đứng trước quán của bà lão.

“Nga, buổi tối hảo.” Lão thái thái nhiệt tình chào hỏi.

“Buổi tối hảo, bà còn nhận ra tôi không?” Quảng Vĩ Đông chỉ vào mình, lão thái thái kia nhận ra ngay, gật gật đầu.”Tôi hôm nay có mang bạn bè tới.”

Quảng Vĩ Đông đem Lý Dục Phong kéo qua, lão thái thái vừa thấy liền sợ hãi.

“Nga! Vị mỹ nam tử này, bộ dáng của cậu thật là hảo a!”

“Vậy à?” Quảng Vĩ Đông phụ họa.

“Ừ, nam sinh nữ cùng, tất phú quý a!”

Lời này Lý Dục Phong rất không thích nghe, hắn phút chốc đứng lên muốn rời đi, bị Quảng Vĩ Đông ấn trở về.”Nghe bà lão nói xong đã.”

Lý Dục Phong đành phải nhẫn nãi tiếp tục nghe, bà lão vươn bàn tay đầy nếp nhăn, ở trên mặt hắn sờ tới sờ lui. Khóe miệng Lý Dục Phong bắt đầu run rẩy, Quảng Vĩ Đông ở bên cạnh nhìn quả thật rất muốn cười.

Bà lão sờ xong, bắt đầu nói.”Trán rộng vuông cao, trời định giàu có, năm mới phát đạt, sớm thành công danh; lông mi cong dày, xuất chúng nổi trội hơn người, huynh đệ đông đúc toàn là chúa quý, cao đường phúc lộc vọng kỳ di; mắt tú mày dài quý như quân vương…”

Bà lão thao thao bất tuyết, Quảng Vĩ Đông ghé vào Lý Dục Phong nói: “Anh thật đúng là người siêu cấp hảo mệnh …”

” Vậy sao?” Lý Dục Phong như trước bất vi sở động, sau khi bà lão đem hắn ra khen một lúc lâu, nói: “Mỹ nam tử, cậu cái gì cũng đều hảo, nhưng vận của cha mẹ cậu lại không hảo.”

Ánh mắt của Lý Dục Phong hơi thay đổi một chút, bà lão tiếp tục nói: “Lông mi của cậu rất đẹp, có thể lập sự nghiệp thành tựu, nhưng duyên mẹ mỏng*, cùng ba quan hệ cũng không thân. Mẹ của cậu hẳn là sinh cậu không bao lâu liền ra nước ngoài, đúng không?”

duyên mẹ mỏng: ý là mẹ mất sớm hoặc không ở gần mẹ.

Quảng Vĩ Đông nhìn về phía Lý Dục Phong, đối phương “Ân” một tiếng.

“Bất quá cha cậu hẳn là cũng là người có vận mạng rất mạnh, bằng không sẽ bị cậu khắc … Cậu có cái gì muốn hỏi không?”

Lý Dục Phong nghĩ nghĩ, chỉ vào khóe mắt của mình hỏi: “Nếu chỗ này của tôi có nốt ruồi, vận mạng của tôi có gì thay đổi không?”

Quảng Vĩ Đông không biết hắn vì cái gì lại hỏi như vậy, ngây dại, bà lão kia đem tướng mạo của Lý Dục Phong lại nhìn một lần, nói: “Vậy thì vận mệnh sẽ hoàn toàn không đồng dạng, cùng pháp có vân, mặt vô thiện chí, huống hồ là ở khóe mắt, đó là lệ chí, người như vậy cả đời như nước chảy, nửa đời phiêu bồng, cô đơn tới chết.”

“Nói như vậy có nghĩa là vận mệnh rất kém cỏi?”

“Ân, bất quá, cũng có cách nói khác.” Bà lão lại nói: “Cũng có xiếc miệng vân, phàm sinh có nốt ruồi này, kiếp này nhất định sẽ vì yêu mà khổ, vi tình mà khốn, rất dễ dàng rơi lệ. Cũng có cách nói là, lệ chí là hình dạng nước mắt ngưng kết. Là bởi vì kiếp trước lúc chết đi, khi vợ ôm hắn khóc, nước mắt rơi xuống ở trên mặt do đó hình thành ấn ký, ba đời sau sẽ gặp lại người đó, người một khi có lệ chí, người kia nhất định gặp trúng mục tiêu, bọn họ sẽ cả đời không xa nhau, cho tới khi thể xác và tâm hồn mất đi. Mà hắn cũng sẽ vì đối phương mà trả lại nước mắt của kiếp trước! Lệ chí, ấn ký ba đời khắc trên đá, ngay cả chuyển thế cũng không thể xóa được dấu vết.”

“Cám ơn.” Lý Dục Phong nghe xong, từ trong bao tiền xuất ra hơn mười tờ tiền giấy, phỏng chừng ít nhất hai ngàn, Quảng Vĩ Đông trợn mắt há hốc mồm.

“Đi thôi.” Lý Dục Phong lôi kéo y rời đi.

Sau khi đi xa, Quảng Vĩ Đông tò mò hỏi: “Anh vì cái gì lại hỏi chuyện về lệ chí? Trước kia anh có sao?”

Quảng Vĩ Đông tìm kiếm dấu vết lệ chí nơi khóe mắt của hắn. Lý Dục Phong nói: “Không phải tôi, là một người có bộ dáng rất giống tôi, bộ dáng của hắn cũng rất giống bộ dạng mà bà lão kia nói, là nam sinh nữ cùng, mệnh có lẽ sẽ rất tốt.”

“Nga… Nhưng vì hắn có lệ chí?”

“Cho nên cũng giống như bà lão kia nói, hắn nửa đời phiêu bạt, cô đơn tới chết, vì yêu mà khổ, gặp chuyện khó khăn.”

“Oa… Anh thật nhớ rõ a, tôi nghe xong liền quên.” Quảng Vĩ Đông cười nói: “Tôi đã nói cái bà lão kia nói rất đúng, không lừa anh đi?”

“Ân.”

Quảng Vĩ Đông không quên hỏi: “Đúng rồi, anh nói cái người có lệ chí ngay khóe mắt là ai vậy a?”

Lý Dục Phong nhìn nhìn y, cười mà không nói.

“Vì cái gì cười khủng bố như vậy chứ? Là ai không thể nói sao?”

“Thật có lỗi, không thể nói.”

“Thiết…”

Hai người đi ra ngõ tắt nhỏ, ngồi lên chiếc xe màu đen có rèm che. Xe khởi động, chạy vào trong bóng đêm mờ mịt.

—— Hoàn —