Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 78: Chương 78





Howard thật sự ôn hòa, giống những nhà khoa học khác, ông đặc biệt yêu thương nghiên cứu, hơn nữa còn quý tài năng.
Ông chọn Từ Vãn Tinh làm trợ giảng, ngoài việc giúp ông chữa bài tập thì còn cung cấp phòng thí nghiệm cho cô dùng.

Nói là để cô làm trợ lý, ghi lại số liệu thực nghiệm nhưng kỳ thật là để cô tham gia vào nghiên cứu vật lý thiên thể thực thụ.
Howard là người có quyền lực, cơ hội như vậy biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ.

Nhưng ông ấy có một yêu cầu, hy vọng Từ Vãn Tinh không đi làm thêm nữa.

Cô có thể quang minh chính đại xin học bổng, công việc trợ giảng cũng sẽ có trả lương ——
“Nói ngắn lại thì em không thể lãng phí một giây một phút nào ở những việc lặt vặt kia nữa.”
Cũng may lúc này đã bán nhà, sau khi Từ Vãn Tinh tính toán kỹ lưỡng tỉ mỉ số tiền mình có thì cô thấy bản thân có thể sống sót.
Ăn cái gì hình như cũng không quá quan trọng, mặc cái gì cũng chẳng cần chú ý quá nhiều.

Cô đồng ý với lời ông, vì trong lòng cô biết khoa học yêu cầu sự chăm chú tuyệt đối, không thể cẩu thả.
Mập Mạp phản bác nói: “Thầy của cậu đúng là trên mây trên gió, sống không thực tế.”
Từ Vãn Tinh nói: “Tôi cảm thấy có lý.”
“Phì, không phải Đồng Đệ Chu cũng vừa làm vừa học mà vẫn thành nhà toán học nổi danh của nước ta à?”
Từ Vãn Tinh cười tủm tỉm phản bác: “Nếu Đồng Đệ Chu không bị bần hàn tra tấn thì nói không chừng đã thành Archimedes hoặc Newton rồi.”
Mập Mạp: “……”
Sao lại có vẻ có lý khiến người ta không thể phản bác được nhỉ?!
Xuân Minh nhanh chóng giúp cô bán nhà, giá cả thương lượng với người môi giới cũng không khác mấy lúc trước đã tính, hẳn sẽ nhận được chừng 100 vạn.
Từ Vãn Tinh trịnh trọng nhìn số tiền trong thẻ của mình, hận không thể đốt ba nén ương mong nó giảm bớt tốc độ trôi đi, chậm lại một chút.
Nhưng dù ngày thường cô luôn nghe lời thầy giáo thì vẫn sẽ có lúc bằng mặt không bằng lòng.

Những lúc như thế thì ánh hào quang của học sinh phản nghịch lúc trước lại tỏa ra, cô vẫn nhân lúc nghỉ hè đi làm thêm.
Một năm đi làm công một thời gian, kiếm đủ tiền tiêu cả năm.
Từ Vãn Tinh vẫn làm nghề cũ là lái xe.
Nước Mỹ không chấp nhận bằng lái của Trung Quốc, mặc dù có bằng lái rồi cô vẫn phải thi lại kỳ thi khảo thí quốc tế.

Cái này đối với tài xế già đời như Từ Vãn Tinh cũng chẳng phải việc gì khó.
Chẳng qua người tuyển dụng của công ty du lịch vẫn không tin tưởng cô.

Mặc dù cô đưa bằng lái ra vẫn bị uyển chuyển cự tuyệt: Thứ nhất cô là người nước ngoài nên giao lưu ngôn ngữ có vấn đề; thứ hai cô không thuộc đường ở đây, nếu lạc đường thì sao; thứ ba quy định giao thông của hai nước khác biệt.
Từ Vãn Tinh không nhiều lời, cô nhìn quanh thấy ngoài cửa có một chiếc xe đỗ nên hỏi: “Đó là xe của các ông à?”
Giám đốc gật đầu, đáp phải.
“Tôi lái ông đi dạo mát một vòng được chứ?”

“Tôi thấy không cần đâu.”
Từ Vãn Tinh nghĩ nghĩ sau đó tới phố đối diện mua một ly cà phê rồi quay về văn phòng của giám đốc nói, “Tôi chỉ muốn một cơ hội cạnh tranh.”
Nhìn ánh mắt chân thành của cô giám đốc nhận ly cà phê nói, “Ok, cô có 10 phút.”
Mười phút sau cô đã lấy kỹ năng lái xe thành thạo mang theo ông giám đốc kia từ đường lớn trở về.

Ông ta buông tay cầm, vẫn chưa hoàn hồn mà gào lạc cả giọng: “Đây là đại lộ ở Los Angeles đó! Không phải bãi đua xe!!!”
Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt xin lỗi, “Thời gian có hạn, tôi chỉ muốn dốc toàn lực.”
Giám đốc đen mặt, nổi giận đùng đùng trở lại văn phòng, thấy Từ Vãn Tinh xoay người định đi thế là ông ta lại hỏi: “Cô đi đâu?”
“Thì đến từ đâu lại về đó.” Từ Vãn Tinh rất thật thà.
Giám đốc ném ly cà phê không vào thùng rác sau đó vươn tay với cô, “Thị thực, hộ chiếu.”
“Ơ?”
“Ơ cái gì, ngày mai bắt đầu đi làm, cô phụ trách tiếp đón khách người Nga.” Giám đốc mặt không biểu tình bắt đầu điền hợp đồng, “Tôi nghĩ lại rồi, đám người như con gấu kia hẳn sẽ thích kiểu của cô.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Vì thế mọi người bắt đầu nhận được quà của Từ Vãn Tinh, cô dành cả kỳ nghỉ hè lái xe đưa đám khách du lịch người Nga đi thăm các điểm thắng cảnh nổi tiếng.

Mỗi khi tới một chỗ ngoài lái xe cô sẽ đọc sách, ngẫu nhiên sẽ mua bưu thiếp gửi về nước.
Trong một lần liên hoan Xuân Minh mới phát hiện một sự thật và ngẩng đầu nhìn Kiều Dã ——
“Quà của cậu không giống bọn tôi.”
Mọi người đều nhận được bưu thiếp, chỉ có Kiều Dã là nhận được quà phức tạp hơn chút.
Bưu thiếp in hình Vườn quốc gia Yellowstone là giống nhau nhưng tấm của Kiều Dã còn có thêm một mảnh lá phong.
Bưu thiếp có hình nữ thần Tự do quả là đẹp, nhưng Kiều Dã còn nhận được thêm một bức tượng nữ thần nho nhỏ làm thủ công.
Bến tàu hải quân Michigan nhìn qua thực náo nhiệt, nhưng dựa vào cái gì mà thầy giáo Kiều lại có thêm một cái bánh xe nhỏ có thể sáng lên?!
Mập Mạp tức cực kỳ, ngay lúc đó cậu ta gọi điện thoại cho Từ Vãn Tinh và chất vấn: “Tôi cũng muốn tượng nữ thần làm thủ công! Tôi cũng muốn bánh xe tự sáng lên và cả lá phong nữa!”
Từ Vãn Tinh ở đầu bên kia của cuộc gọi video lập tức nói: “Cậu chờ chút.”
Sau một trận sột soạt cô lấy ra một mô hình tên lửa nhỏ và đúng lý hợp tình nói: “Vậy trước tiên cậu cũng học thầy giáo Kiều mà gửi chút quà sang đi, đưa tôi một món quà cậu tự làm ấy.

Đừng nói tượng nữ thần hay bánh xe gì, kể cả cậu muốn súng của cao bồi miền tây tôi cũng mang về cho cậu được.”
Mập Mạp cả kinh: “Thật sự có thể mang về à?”
Từ Vãn Tinh: “Nằm mơ!”
Chỉ vài phút gọi video mà Từ Vãn Tinh đã thấy khuôn mặt Kiều Dã trong đám người, Mập Mạp giống như uống chút rượu, tay run run, chứng tỏ đã uống đến hồ đồ.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản cô đắm chìm trong nhan sắc của thầy Kiều.

Đều đã gần 30, nam thần cũng già rồi nhưng thầy giáo Kiều vẫn trước sau như một, là ánh trăng sáng, dù ở quán nướng nơi phố xá sầm uất thì chỉ cần anh ngước mắt một cái là có thể khiến bốn phương kinh ngạc.
Từ Vãn Tinh ô ô ô mà ôm tim, cảm thấy giống như lại bị sét đánh.
Thật vất vả mọi người mới tụ tập một lần, kỳ thật Mập Mạp chỉ tìm cơ hội cùng cô trò chuyện, để cô biết bọn họ đều vẫn còn ở đây.


Vì thế lúc này cậu ta đang dán di động qua từng gương mặt, để mọi người đều nói chuyện với cô.
Tân Ý cười như một cô gái nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh mà giơ nắm tay cổ vũ, “Vãn Tinh cố lên!”
Xuân Minh giơ xiên thịt trong tay lên thong thả ung dung nói: “Nước Mỹ không có thịt nướng như ở đây, cậu thèm không?”
Từ Vãn Tinh: “Cút!”
Đại Lưu uống vui vẻ nên hoa chân múa tay nói, “Tôi được tăng lương, có người yêu và đã trở về.

Chỉ thiếu mỗi Từ Vãn Tinh thôi!”
Tiếp theo là những tiếng a a a, Từ Vãn Tinh đúng là ngây ra rồi, Xuân Minh thì giải thích với cô trước khi tới đây Đại Lưu mới xem xong phim《 kim cương 2》.
Vạn Tiểu Phúc ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ nghĩ và nói: “Giữ sức khỏe, mọi việc thành công, có vui có buồn thì phải nói cho tụi tôi nhé.”
Cuối cùng, trong hình xuất hiện khuôn mặt của Kiều Dã, anh mặt áo gió vàng nhạt ngồi kia, năm tháng giống như không mang tới thay đổi gì, cũng không khiến anh đánh mất sự ôn tồn, trầm ổn đã có từ khi còn đi học.
Anh hơi hơi mỉm cười, nâng chén nhẹ giọng nói: “Chờ cậu trở về.”
Bốn chữ này đánh trúng tâm tư thiếu nữ đã héo úa từ lâu của Từ Vãn Tinh.
Năm thứ tư ở USC, Từ Vãn Tinh 29 tuổi.
Bởi vì vé máy bay về nước và công cuộc lặn lội đường xa quá tốn kém nên cô chưa một lần về Trung Quốc.

Bốn năm này cô đã bỏ lỡ rất nhiều, nhưng lại giống như chẳng bỏ lỡ gì.
Mập Mạp kết hôn, cô là người duy nhất trong đám anh em không tới được.

Nhưng Xuân Minh vẫn truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình cho cô.
Mập Mạp nắm tay cô dâu đi dưới ánh đèn và hoa tươi trong ánh mắt tràn ngập vui mừng của mọi người.

Được nửa đường cậu ta còn không quên vẫy vẫy với di động và phấn chấn nói: “Cậu không tới dự nhưng tiền mừng vẫn phải đủ nhá!”
Từ Vãn Tinh ngồi trong buổi bình minh của Los Angeles mà cười to, nước mắt lại trào mi.
Tân Ý và Trần Tuấn Chi ly hôn, nhưng từ lần trước mọi người đi ăn BBQ cô đã có chút manh mối.

Từ Vãn Tinh bất giác phát hiện cô nàng lại ngồi chung với Tống Từ!
Hử?
Cô lập tức “nghiêm hình bức cung” Tân Ý thế là đối phương nhanh chóng đầu hàng, “Người ta rất tốt, đối xử với mình cũng tốt, nhưng mình lại cảm thấy anh ấy quá tốt, chỉ có cô gái điều kiện hơn mình vạn lần mới xứng.”
Nếu không phải cách di động thì Từ Vãn Tinh đã bóp cổ lắc lắc cô nàng mà thét to Đại Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi mà cậu còn cổ hủ thế làm gì.

Kết hôn lần 2 thì có gì đâu, một cô gái có kinh nghiệm như cậu sánh vai với cái tên đàn ông suốt ngày ở nhà với ở phòng thí nghiệm như thế thì anh ta có gì mà không hài lòng!
Còn nữa, Tân Ý rời khỏi con đường cha mẹ mình đã vạch sẵn cho, bỏ công việc nhân viên công vụ cô hoàn toàn không thích để bắt đầu theo đuổi công việc khác có ý nghĩa hơn.
“Mình làm búp bê thủ công, chính là loại ob11 đó.

Mình còn làm quần áo cho tụi nó nữa.” Cô nàng cầm lấy một đống búp bê khoe với Từ Vãn Tinh.

Những con búp bê tinh xảo như thế mang theo nhiệt tình yêu thương của một thiếu nữ bị ẩn giấu trong một cô gái 29 tuổi.
Còn Xuân Minh thì cũng yêu rồi chia tay, rồi lại yêu.

Trong thế giới muôn vàn biến hóa này mỗi ngày đều là một ngày mới, mỗi năm bốn mùa trôi qua nhưng cậu ta vẫn vĩnh viễn giống như một đứa nhỏ tung tăng.
—— Mẹ không đồng ý ư? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Là tôi yêu đương chứ có phải mẹ tôi yêu đương đâu.
—— Không có con ư? Thì nuôi con chó con mèo là được!
—— Người khác sẽ nói linh tinh sao? Đây đưa kim cho cậu, khâu miệng mấy kẻ đó lại.
Từ Vãn Tinh cười lớn, dù cách xa vạn dặm nhưng trái tim họ vẫn ở bên nhau.
Cuối cùng là thầy giáo Kiều.
Anh vẫn độc thân, mọi người trong viện nghiên cứu đều nói anh bắt bẻ, điều kiện lại quá tốt nên không chọn được ai.

Ngay cả viện trưởng cũng sắp xếp làm mối cho anh, nhưng thầy Kiều vẫn luôn từ chối.

Nếu thật sự không thoái thác được anh sẽ cùng ăn một bữa cơm, sau đó nói rõ ràng, rồi khách sáo chạy lấy người.
—— Muốn thêm WeChat ư? Xin lỗi, tôi không dùng WeChat.
—— Muốn số điện thoại ư? Ngại quá, tôi thường ở phòng thí nghiệm, hay bị chắn sóng.
—— Nói chuyện tương lai ư? Tôi đã chuẩn bị phụng hiến đời mình cho khoa học.
—— Cô độc ư? Không hề, kính viễn vọng là vợ tôi, tàu thăm dò là con tôi, người một nhà ngày ngày vui vẻ, tôi thấy rất phong phú.
Từ Vãn Tinh luôn phá ra cười.
Cô không hề làm ra vẻ, cũng không hề thúc giục anh tìm đối tượng.

Trong cuộc đời dài lâu này, ngoài tình yêu còn có nhiều câu chuyện xuất sắc khác, nhiều thứ đẹp đẽ lóng lánh.

Có cả vũ trụ bao la đang chờ họ, vì sao phải cố chấp với việc tìm một người đồng hành?
Còn không bằng cùng anh thảo luận về đề bài mà giáo sư giao cho cô hôm nay.
Trước sinh nhật 29 tuổi Từ Vãn Tinh bị bệnh.
Los Angeles đón một đợt lạnh bất ngờ, tuyết lớn rơi xuống phủ cả thành phố vốn tràn ngập ánh nắng trong băng tuyết âm u.
Cô thức đêm làm thực nghiệm, lúc rời đi gặp gió, lại bị tuyết bám ướt quần áo nên thật sự không chịu nổi phải xin nghỉ, rúc trong phòng run bần bật.
Hôm nay sinh nhật cô vẫn cố bò dậy, ít ra cũng phải có chút nghi thức cho có.

Cô gọi taxi đến phố người Hoa đi ăn ở quán mỳ.

Vừa ăn cô vừa trả lời tin nhắn chúc mừng sinh nhật của đông đảo bạn bè, sau đó cô chọn Xuân Minh và thầy Kiều làm đối tượng phàn nàn chuyện một bát mì chua cay giá 50 đồng, đúng là lỗ vốn.
Nhưng một khắc kia ăn mì nước mắt cô lại rơi xuống.
Cô cười nói, Từ Vãn Tinh, mày làm ra vẻ làm gì? Đã 4 năm rồi, sao vẫn đa sầu đa cảm, lại nhớ nhà tới mức này chứ?
Nhưng vị cay ê ẩm kia vẫn khiến cô nhớ Thành Đô, nhớ chợ đêm và nhớ vị sủi cảo chua cay của lão Từ.
Cô bỏ đũa mì vào miệng thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Từ Vãn Tinh.”
Lại ăn xong mì thì cô nhận được điện thoại của thầy Kiều.
Đầu dây bên kia anh cũng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Từ Vãn Tinh.”
Cô vừa hít hít mũi vừa nói: “Cảm ơn thầy Kiều, lúc này ăn mì tôi quả thực vui cực kỳ, nhưng nghĩ tới 50 đồng một bát thế là cái kẻ nghèo hèn này chỉ thấy chua xót.”
Bên kia lại cười, “Không phải bị cảm sao? Còn có thể ăn mì chua cay hả?”
“Lấy độc trị độc.” Cô vẫn luôn có một đống đạo lý nghiêng vẹo.

Kiều Dã dừng một chút mới hỏi, “Cậu khóc à?”
Từ Vãn Tinh cả kinh, cô tưởng mình hít hít mũi bị lộ nên vội giải thích: “Không phải, tôi sổ mũi nên sụt sịt thôi.”
Tuy cái cớ này có vẻ chả ra gì……
Anh trầm mặc một lát, giống như có chút bất đắc dĩ nói, “Lớn đầu rồi còn khóc lóc.”
“Đã, bảo, tôi, không, khóc cơ mà!” Cô vẫn gân cổ lên cãi.
“Đã bao nhiêu năm mà vẫn mạnh miệng, chả có gì thay đổi.” Anh bật cười.
“……”
Giống như ở trước mặt anh cô chẳng có bí mật nào, luôn có thể liếc một cái là nhìn thấu.

Mặc dù cách xa ngàn dặm, anh cũng không thấy cô mà vẫn có thể chuẩn xác đoán được cảm xúc của cô.
Từ Vãn Tinh lùa đống nước mì và nói: “Cậu coi như tôi đang bệnh nên đa sầu đa cảm thôi.

Đột nhiên tôi thấy cô độc, nghĩ đến một mình ăn sinh nhật lẻ loi nên hơi chua xót.”
“Lẻ loi sao?” Anh trầm tư một lát, “Đúng là hơi chua xót.”
“Vậy thầy Kiều không mau mà an ủi tôi đi?”
“Muốn an ủi thế nào?”
Cô trầm ngâm một lát, cực kỳ ngang ngược nói: “Ví dụ như di chuyển trong nháy mắt, niệm một câu thần chú là xuất hiện trước mặt tôi ấy.”
“Chú ngữ niệm thế nào, tôi lớn tuổi rồi nên không nhớ.”
Từ Vãn Tinh nhớ lại một đoạn trong《 Harry Potter 》và nghiêm trang nói: “Đầu tiên cậu phải lấy một nhúm bột phấn, sau đó đứng ở trong lò sưởi, nói rõ ràng tên nơi cần đến rồi rắc bột phấn và xong.”
Kiều Dã cười nói: “Để tôi thử xem.”
Cô cũng không nghĩ tới anh sẽ phối hợp tới mức này nhưng anh lại rõ ràng nói ra địa chỉ của cô tại Mỹ: “Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, Los Angeles, China Town, số 37.”
Giây đầu tiên cô cười.
Giây thứ hai nụ cười kia cứng đờ, nhận thấy có gì đó không đúng.
Từ từ, sao anh biết cô đang ở China Town?
Ở đầu giây bên kia người nọ thong thả nói: “Quay đầu lại, Từ Vãn Tinh.”
Thật sao?
Cô không dám mong chờ điều này.
Không không không.
Như có tia chớp từ xương cụt bò lên, Từ Vãn Tinh run hết cả người, tuy cô nói với bản thân không được nghĩ vớ vẩn nhưng vẫn không khống chế được mà xúc động sau đó đột nhiên nghiêng đầu đi.
Dưới ngọn đèn dầu huy hoàng của phố người Hoa, tuyết đọng cũng khiến màu đỏ biến thành màu trắng.

Từng nhà treo đèn lồng đỏ thẫm, tùy tiện cũng có thể thấy được người nói tiếng Trung.
Trong quán mỳ cay không có nhiều người, đêm quá lạnh, người chịu ra ngoài cửa cũng không nhiều, thu ngân ngồi sau quầy gà gật.
Cửa kính đọng một lớp sương vì nhiệt độ trong ngoài chênh lệch.

Có người đẩy cửa ra, tiếng chào tự động vang lên “Chào mừng quý khách”.

Người nọ mặc áo khoác màu xám, bước lên bậc thang mang theo vị tuyết.

Anh ngắt điện thoại, cất vào túi áo sau đó nhẹ nhàng vỗ tuyết trên vai.
“Rắc nhiều bột phấn quá.” Anh mỉm cười với cô và nói như vậy.