Ngôi Sao Thất Lạc

Chương 16




Editor: Nghiên

Beta: Ù

Sau khi Du Duyệt khóc mệt, dựa lưng vào ghế ngủ rồi, cũng không nhớ được bản thân trở về nhà như thế nào, khi tỉnh lại ba chú mèo đã không ngừng nhảy tới nhảy lui kêu meo meo trên giường, hai mắt cô sưng đỏ như quả hạch đào, bò dậy khỏi giường cho chúng nó ăn.

Những lời tối hôm qua cô đã sớm muốn nói, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp, không biết Lục Việt Minh có để ý nghe hay không.

Hẳn là mười phần thì có tám chín phần nghe tai này ra tai kia, mục tiêu của anh vô cùng rõ ràng chính xác, hoàn toàn không cần người khác đến dạy anh nên làm như thế nào.

Ai, cô chỉ là vợ trước đáng lẽ không nên hỏi về tình yêu mới của chồng trước.

Mới ly hôn một năm, có lẽ Lục Việt Minh đã có tính toán khác, không hề có quan hệ liên quan gì với cô, công việc của anh bận rộn như vậy, nhất định là không có thời gian chăm sóc quan tâm vợ, muốn toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp, khi tất cả đều đi vào quỹ đạo đến lúc đó tiếp tục suy xét vấn đề này cũng không muộn.

Hiện tại người trẻ tuổi kết hôn muộn sinh con muộn, ba bốn mươi tuổi vẫn là một quý tộc độc thân cũng không có gì lạ, Lục Việt Minh cũng không thiếu đào hoa, đừng nói là hiện tại mới 28, dù là 82 vẫn có phụ nữ nguyện ý gả cho anh.

Cô chỉ là bắt chó đi cày, nói những lời vô ích.

Ngồi trong phòng khách hơn mười phút, Du Duyệt về phòng rửa mặt, đến tủ lạnh lấy một viên đá bỏ vào túi, đắp lên hai mắt.

Tối hôm qua cô khóc rất dữ dội, cô cảm thấy nước mắt cả nửa đời sau của mình đều chảy hết rồi, cũng không biết mình khóc vì cái gì, nước mắt cứ chảy không dứt được, khóc mệt lại ngủ thiếp đi, còn làm phiền chồng trước đưa mình trở về.

Đó được gọi là gì chứ.

Cô thở dài một tiếng, điều chỉnh cảm xúc thật tốt đang định đi xem mèo ăn như thế nào, lại nhìn thấy một cái áo khoác nam treo trên sô pha.

Là của Lục Việt Minh, tối hôm qua anh mặc cái áo này.

Quên mang đi?

Du Duyệt đi qua, để túi chườm đá xuống, cầm áo khoác lên lắc một chút, một bao thuốc lá rơi ra, trong túi áo vẫn còn hơi nặng, cô móc ra một cái bật lửa từ bên trong.

Lục Việt Minh có ba cách để giải tỏa căng thẳng —— hút thuốc, uống rượu, đánh bài.

Anh không thường xuyên hút thuốc, nhưng luôn mang theo bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Du Duyệt không thích mùi thuốc lá, thế nên anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, khi đang hút nếu không cẩn thận gặp cô thì sẽ dập tắt ngay.

Lục Việt Minh đối với người bên cạnh vẫn luôn săn sóc chu đáo, khiến người khác luôn có tâm lý muốn dựa dẫm vào anh.

Hôm nay là chủ nhật, anh không cần phải đến công ty, nhưng cũng không nhất định, có khả năng sẽ có chuyện gấp cả các hạng mục cần xử lý. Du Duyệt không gọi điện thoại cho anh, mà chỉ chụp hình cái áo khoác rồi gửi cho anh.

“Áo khoác của anh đang ở nhà tôi(⊙o⊙)…”

“Lát nữa anh tới lấy hay là tôi đem vào thành phố cho anh?”

Hai phút sau, tin nhắn đến: “Phu nhân, Lục tổng đang họp.”

Điện thoại di động của anh hình như đang ở trong tay Trác Dật, Du Duyệt nhờ anh ta thông báo cho Lục Việt Minh,  bên kia lời ít ý nhiều trả lời một từ “Được”. Rất giống với Lục Việt Minh, khi nhắn tin luôn hận không thể dùng một từ để biểu đạt tâm tình.

Du Duyệt bĩu môi, thoát khỏi giao diện tin nhắn, lướt xuống xem tin nhắn mà ba mẹ gửi hôm qua. Bọn họ đã trở về sau chuyến du lịch được một thời gian, khoảng hai ba ngày nữa trường học của ba sẽ khai giảng, mẹ cũng phải trở về lớp vũ đạo để dạy học, sau này có thể sẽ không có nhiều thời gian, muốn cô trở về thành phố G một chuyến, người trong nhà ăn một bữa cơm, sau đó trở về với cuộc sống sinh hoạt bận rộn.

Khi Du Duyệt ly hôn đã trở về một lần, bị ông nội mắng đến máu chó đầy đầu, suốt đêm chạy về thành phố A, sau này cũng không trở về để khiến bản thân không thoải mái nữa, khi tết đến cũng chỉ một mình ở thành phố A đi ăn bên ngoài.

Đã rất lâu rồi cô không về nhà.

Ba mẹ đã chủ động mở miệng cô cũng không thể từ chối, liên hệ với bảo mẫu lần trước đã giúp cô chăm sóc ba con mèo, bản thân tùy tiện thu thập mấy bộ quần áo, cùng ngày xuất phát về quê.

Khi Lục Việt Minh trả lời điện thoại thì cô vừa xuống máy bay, đang ở băng truyền chờ hành lý.

“Tôi trở về thành phố G, đã mới bảo mẫu chăm sóc ba con mèo, lúc nào anh tới cũng được.”

Lục Việt Minh không thiếu quần áo, nhiều một cái thiếu một cái cũng không ảnh hưởng gì, hỏi cô: “Sao lại đột nhiên trở về?”

“Ba mẹ tôi muốn tôi trở về hai ngày.”

“Còn ở sân bay?” Anh nghe được phía bên cô có âm thanh nói chuyện ồn ào.

Du Duyệt một tay cầm di động, một tay cầm rương hành lý xuống đất: “Mới vừa lấy được hành lý, không nói chuyện với anh nữa, ba mẹ tôi đang chờ ở bên ngoài.”

“Ừ.”

Du Duyệt đã đi đến cửa nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa tắt, buồn bực nói: “Sao anh vẫn chưa tắt điện thoại?”

Lục Việt Minh hình như cười một tiếng: “Vậy sao em không tắt?”

“Tôi đợi anh tắt máy.”

“Em tắt trước đi.”

“Thật sao?”

Giọng nói của anh có ý cười rõ ràng: “Thật.”

Du Duyệt được cho phép, lưu loát ấn phím đỏ.

Ba cô đã đổi một chiếc xe mới, so với chiếc xe cũ rộng rãi hơn nhiều, Du Duyệt bò lên ghế sau, lười nhác dựa vào người mẹ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba cô từ kính chiếu hậu đánh giá con gái đã một năm không gặp, cẩn thận phát hiện đôi mắt sưng đỏ của cô: “Con gái, mắt con bị làm sao vậy?”

Du Duyệt lung tung bịa đặt một lý do: “Tối hôm qua cô xem một bộ phim văn học rất cảm động, khóc đến nửa đêm, buổi sáng thức dậy đôi mắt tí nữa thì không mở lên được.”

“Xem những thứ đó mà lại rơi nước mắt, không ốm mà rên, đối với cuộc sống không giúp ích được gì hết.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Con có ăn gì trên máy bay không?” Mẹ Du hỏi, không đợi cô trả lời đã lo lắng cằn nhằn, “Trên máy bay làm gì có đồ cho con ăn? Cái miệng kén chọn của con chắc chắn sẽ không chạm vào, đợi lát nữa về nhà chính ăn chút gì đó lót bụng trước, anh trai con dạo này đều ở thành phố G, kêu nó buổi tối về nhà ăn cơm, người một nhà chúng ta đã lâu rồi không tụ họp.”

Mỗi tuần Du Dương đều trở về nhà thăm ba mẹ một làn, ngày thường ở tại chung cư cao cấp ở trung tâm thanh phố, rát gần công ty, đi làm tan tầm đều rất tiện. Sau khi vào đại học anh ta đã có thói quen ở một mình, hiện tại tuổi tác cũng lớn liền bị ba mẹ thúc giục kết hôn, anh ta càng không kiên nhẫn ở nhà.

Du Duyệt trong lòng không thèm để ý, ngoài miệng vẫn là quan tâm anh trai nhựa kia một chút: “Anh đã 29 rồi, ông nội không tìm cho anh ta đối tượng xem mắt sao?”

Mẹ Du giúp con gái mát xa huyệt thái dương để thả lỏng: “Hiện tại công ty phát triển mạnh mẽ, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào nó, một năm có nửa năm ở bên ngoài đi công tác, làm gì có thời gian kết hôn xây dựng gia đình.”

“Sao ông nội lại không thúc giục anh ta?” Du Duyệt kinh ngạc cực kỳ.

Mẹ Du than một tiếng nói: “Cái tính tình kia của nó, ông nội của con cũng không lay chuyển được.”

Thật ra, hiện tại Du Dương là mối quan hệ ràng buộc duy nhất giữa nhà họ Du và nhà họ Lục, trước đó không lâu anh ta vừa cùng Lục Việt Minh thỏa thuận một hạng mục, anh ta dựa vào quan hệ với Lục Việt Minh đã đánh sâu vào vòng quan hệ cao nhất ở thành phố A, tuy rằng không còn mối quan hệ giữa anh vợ và em rể nữa, nhưng mọi người đều biết anh ta và Lục Việt Minh là chiến hữu của nhau, giao tình thâm sâu, đều rất vui vẻ bán cho anh ta một ân tình.

Chỉ cần một chút tài nguyên mà người nhà Lục Việt Minh chướng mắt, đã là cơ hội vô cùng tốt của nhà họ Du, Du Dương cân nhắc lợi hại, làm thành vài dự án có lợi nhuận vô cùng đáng kể, năng lực làm việc của anh ta xuất chúng bền chắc, những người trong giới đều rất thưởng thức anh ta, cơ hội hợp tác lần thứ hai cũng không hề thiếu.

Biểu hiện của anh ta càng xuất sắc, ông Du lại càng xem trọng anh ta, cũng rất khó điều khiển được. Hai đứa cháu trai lớn đều tài năng bình thường, cũng là người nên chuyên, nhà họ Du muốn tiến thêm một bước chỉ có thể trông chờ vào Du Dương.

Trước kia nhìn nhầm khả năng mà luôn lạnh nhạt với người cháu trai này, hiện giờ lại diễn trò ông cháu tình thâm, Du Dương và ông ta cũng không hề thân thiết, chỉ yêu cầu anh ta giữ một chút tài nguyên cho nơi này.

Du Duyệt thích xem cái trò này.

Không biết khi ông Du nhìn Du Dương có thể nhìn thấy tuổi trẻ của mình hay không, chỉ là chắc ông ta cũng không ý thức được bản thân bị khuyết tật nhân cách, nói không chừng còn vì nguyên nhân Du Dương giống ông ta mà trở nên vui mừng.

Chờ ngày nào đó khi Du Dương đủ lông đủ cánh không còn nghe lời, ông cháu hai người khẳng định sẽ nháo lớn một trận, đến lúc đó ba mẹ cô lại phải khổ sở làm người khuyên giải, buộc Du Dương phải xin lỗi ông nội, bọn họ đều không khuyên được cô, càng không cần phải nói Du Dương, gia đình lớn này sớm muộn gì cũng phải chia rẽ, ngăn không được.

Có lẽ đã lộ ra manh mối rồi?

Du Duyệt và ba mẹ ăn một chút để lót dạ, ba cô gọi điện thoại cho Du Dương, vẫn chưa nói cô đã trở về, chỉ nói muốn anh ta trở về ăn cơm, Du Dương nói thẳng công ty có việc, không trở về được.

Người ba tốt tính của cô sắc mặt cứng đờ trong nháy mắt, chậm rãi nói: “Em con trở về rồi.”

Du Dương lập tức sửa miệng: “Có thể 6 giờ con sẽ xong việc, khoảng 7 giờ sẽ về đến nhà.”

Tắt điện thoại, ba Du bất đắc dĩ cười khổ: “Nghe giọng điệu của nó giống như đang xử lý công việc, không phải nói chuyện với người nhà.”

Du Duyệt không tỏ ý kiến gì, tính tình Du Dương trời sinh lạnh nhạt, không giỏi ăn nói mềm mỏng, anh ta chưa chắc không yêu thương ba mẹ, chỉ là tình thân chưa bao giờ được anh ta đặt lên hàng đầu. Nếu không phải Du Duyệt mâu thuẫn lợi hại, có lẽ anh ta cũng không thèm liếc cô một cái, anh ta có nhiều chuyện quan trọng hơn để làm, người nhà không thể trợ giúp thì cũng đừng trở thành chướng ngại của anh ta, anh ta chịu tốn tâm tư chuẩn bị quà cáp muốn cô vui vẻ đã là việc rất khó có được.

Nhưng mà Du Duyệt không cần.

Anh ta dỗ dành cô cũng chỉ là việc xử theo phép công, cố định thời gian, không khác với tin nhắn, dường như không muốn khiến quan hệ giữa cô và anh ta trở nên căng thẳng, cô không muốn nhìn thấy người anh trai này, anh ta thường xuyên đi thành phố A công tác, nhưng cũng không đến trước mặt cô gây chướng mắt.

Khi còn nhỏ Du Duyệt rất dính anh ta, khi đó Du Dương rất kiên nhẫn, còn đồng ý cùng em gái chơi mấy trò chơi ấu trĩ, khi tiến vào tuổi dậy thì anh ta bắt đầu tính toán cho tương lai, mỗi ngày bận bận rộn rộn, không biết vội cái gì, cô luyện tập nhảy cầu cũng rất bận rộn, nhưng hai người vẫn thường xuyên tâm sự với nhau.

Cho đến khi cô xảy ra chuyện, Du Dương nói với Diệp Lâm câu nói kia: “May mắn người nằm đó không phải là em.”

Du Duyệt như bị sét đánh, mặc dù là vì trấn an Diệp Lâm nên mới nói câu kia, nhưng anh ta cũng không còn là người anh trai trong cảm nhận của cô nữa.

Du Dương cũng không thể gấp gáp trở về, xem ra công ty có việc không trở về được cũng không phải là lý do ứng phó có lệ với ba mẹ, đến khi anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho cô, Du Duyệt đã ngồi trên máy bay trở về thành phố A.

“Chờ lần sau khi anh đến thành phố A công tác, anh sẽ mang quà đến cho em.”

Du Duyệt vãn như bình thường “Ừ” một tiếng.

Lần này về nhà cũng không vui sướng, không biết ông lão từ đâu biết được tin tức, thế nhưng nghe được cô và Lục Việt Minh cùng nhau trở về nhà họ Lục tham gia liên hoan, không mời tự đến.

Ba mẹ cô cụp mắt đứng ở một bên, không dám thở ra.

Ông lão vẫn như cũ mang theo cây gậy đầu rồng, ngón tay cái mang theo chiếc nhẫn ngọc lớn, tóc trắng hơn so với năm ngoái, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, khi nói chuyện trung khí mười phần, không hề giống một ông già đã bảy tám chục tuổi.

“Nếu có hiểu lầm thì mau chóng giải thích, tiểu Lục tốt với cháu như vậy, cháu hiện tại không đúng một chút nào, có thể gả cho nó là phúc của cháu, sau khi trở về thành phố A đừng có làm kiêu nữa, đừng làm quá mọi chuyện lên nữa, tiểu Lục cũng sắp 30 rồi, cũng đến tuổi để dưỡng dục đời sau, nếu có thể thì cháu mau sinh cho nó một đứa con, ngồi ổn vị trí phu nhân nhà họ Lục, cuộc sống về sau sẽ rất tốt, nhà họ Du chúng ta cũng có thể thuận buồm xuôi gió, những sự việc gần đây, không biết rốt cuộc cháu muốn gây sự gì!”

Du Duyệt cho rằng ông nội vẫn mang tư tưởng phong kiến cũ, nhẫn nại nghe ông ta nói một đống đạo lý lớn, trực tiếp tỏ thái độ: “Cuộc sống hiện tại của cháu rất tốt, Lục Việt Minh chia cho cháu năm trăm triệu, cũng đủ để cháu ăn mặc xinh đẹp, uống rượu ngon cả ngày.”

Ông lão còn muốn khuyên, đơn giản là khi ly hôn Lục Việt Minh cho cô năm trăm triệu, nhưng nếu ở bên cạnh Lục Việt Minh sẽ được gấp mấy trăm lần, nói đi nói lại nhiều lần, lỗ tai Du Duyệt đã sắp đóng kén.

Cô hiện tại không muốn cho ai mặt mũi, trực tiếp về phòng đóng sầm cửa lại, ông lão ngồi trong phòng khách nổi nóng một trận, bị ba mẹ cô cung cung kính kính đưa đi.

Sau đó ba mẹ cô lại đứng ngoài cửa giảng đạo lý muốn cô phải tôn trọng người lớn, người một nhà phải dĩ hòa vi quý, không nên nháo đến độ trở mặt không nhìn.

Sáng sớm hôm sau Du Duyệt đã mua vé máy bay, trời chưa sáng đã chạy về thành phố A, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói.

Ba mẹ cô thương tâm gọi điện thoại đến chất vấn, cô nói mèo trong nhà bị bệnh nên phải trở về, bên kia lại thở ngắn than dài nói chính mình lại không sánh bằng mấy con mèo.

Du Duyệt về nhà phát hiện áo khoác của Lục Việt Minh vẫn còn trên sô pha, gửi cho anh một tin nhắn nói rằng cô đã trở lại, Lục Việt Minh cảm thấy kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

Du Duyệt không giải thích: “Mau tới lấy đi, Quý Báu mỗi ngày đều lấy áo khoác của anh để mài răng”

“Cho nó chơi cũng tốt.”

Ý tứ chính là không cần, Du Duyệt trả lời: “Vậy được rồi, anh cũng bận rộn, tôi quay video đây.”

Lần này Lục Việt Minh lại không trả lời, mà là truy vấn: “Tâm tình không tốt sao?”

“Rất không tốt.”

“Làm sao vậy?”

“Ông cố muốn tôi và anh tái hôn, còn có thể như thế nào?”

“Cho nên em liền trở về”

“Không có kiên nhẫn nghe bọn họ thuyết giáo.”

Lục Việt Minh không nói gì cô cả, anh cũng không thích giáo huấn người khác, Du Duyệt thật hy vọng người trong nhà đều tới tìm Lục Việt Minh để học tính cách này.

“Chú ý nghỉ ngơi.” Gửi câu này xong, anh tắt điện thoại.

Du Duyệt đối với chồng trước rất hài lòng, tâm tình vô cùng tốt, gửi cho anh hai gương mặt tươi cười.