Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 149: Con mèo lười biếng




Diệp Tri Thu lười biếng không chịu thức dậy cho tới khi người bên cạnh lắc lắc vai cô:

- Mèo lười, dậymau! Em hứa với anh cái gì nhớ không hả?

Diệp Tri Thu còn buồn ngủ mông lung, cô cứ tưởng rằng dì Trần gọi mình dậy đi học, nên cô xua tay, quay người sang chỗ khác ngủ tiếp. Miệng thì hừ hừ nói không rõ lời:

- Ngủ… con ngủ chút nữa… chưa tới giờ mà…

Hoa Vân Phong bật cười, lấy một lọn tóc của cô rồi đưa lên quét quét vào mặt cô. Diệp Tri Thu bị nhột khó chịu quá nên cô hét lên:

- Không giỡn nha Mật… Mật…

Nói dứt tiếng thì rốt cuộc cô cũng mở mắt ra nhìn dáo dát xung quanh. Hình ảnh đầu tiên cô thấy đó chính là người cô yêu đang nằm bên cạnh mình, một tay chống đầu, một tay cầm vài sợi tóc của cô giơ lên với vẻ mặt đắc ý. Ngay lập tức mặt cô đỏ hồng. Thì ra không phải dì Trần gọi cô dậy, cũng không phải Điềm Mật tới hối thúc cô đến trường mà là… Haiz!

Diệp Tri Thu chỉ biết khỏa lấp xấu hổ bằng cách chủ động nói chuyện:

- Hì… Em ngủ say quá.

Hoa Vân Phong nhéo mũi cô, nói:

- Thật sự muốn chọc ghẹo em một phen, nhưng thời gian trôi qua không thể lấy lại được, vẫn là nhanh lên một chút, rửa mặt đi rồi học bài!

Diệp Tri Thu chu môi. Cô muốn đùa giỡn với anh, không muốn học. Thật sự mà nói, những con số đối với cô là cực hình, khô khan, buồn ngủ lắm.

Cô lừi biếng trả lời bằng một tiếng duy nhất “Ờ…” xem như trả lời, rồi ngồi dậy định rời đi chiếc giường êm ái, nhưng sau đó bất ngờ, cô quay đầu lại hôn vào mặt Hoa Vân Phong một cái thật mạnh làm cho anh không kịp đề phòng mà ngã trở lại trên gối.

Hôn xong rồi cô không chần chừ ở đó cho bị anh "mắng", cô nhanh chóng chạy vèo ra ngoài đi rửa mặt, bỏ lại Hoa Vân Phong với vẻ mặt bất đắc dĩ, toát lên sự yêu thương vô hạng dành cho cô gái nhỏ. Anh vốn không có ngủ trưa nên cũng hoàn toàn tỉnh táo ngồi dậy rời giường...

Diệp Tri Thu xử lý xong hết thảy, khi đi ra ngoài thì Hoa Vân Phong đã chuẩn bị xong bàn học dành cho cô. Đó là một cái bàn xếp không lớn lắm, phía trên có thật nhiều hình ảnh nào là con cá, con hươu, con gà, con thỏ… thật thích thú. Phía dưới chỗ ngồi anh còn cẩn thận đặt thêm một miếng đệm nhỏ để ngồi. Dệp Tri Thu quan sát kỹ lại, ồ thì ra không phải một cái mà là đến hai cái đệm. Chẳng lẽ anh cũng ngồi kế bên giám sát cô học tập sao? Được vậy thì tốt quá, có thể vừa học vừa ngắm anh thì cũng không quá nhàm chán đâu.

Diệp Tri Thu hí hửng ngồi ngay vào bàn học. Hoa Vân Phong đem đến cho cô một ly nước lọc, bảo cô uống. Diệp Tri Thu ngoan ngoãn làm theo, uống xong, cô để ly nước qua một bên ngồi đó ngơ ngác nhìn anh. Hoa Vân Phong nhăn mi lại, nói:

- Mèo con, không cho em lười biếng. Mau đi lấy tập sách đến đây học. Chính anh giám sát đó, nếu học không tốt, anh nhất định phạt em cho coi!

Diệp Tri Thu vễnh môi lên tỏ vẻ không tình nguyện lắm, đứng dậy đi lấy túi xách, mặc dù vậy, trong nội tâm vẫn rất vui sướng.

Cô trở lại bàn, lấy ra giáo trình, đó là một quyển giáo trình dày ơi là dày và trông trọng lượng chắc hẳn không nhẹ nhàng gì đâu, chứng tỏ nội dung mà các bạn sẽ phải tiếp thu cũng là khổng lồ.

Môn này là môn Diệp Tri Thu đau đầu nhất. Môn xác suất thống kê! Đó là cơn ác mộng và khủng hoảng nhất đối với các bạn trẻ cùng học với cô, còn người khác thì cô không biết, có lẽ đối với một số người xem nó là thú vị, nhưng ngược lại, cô xem nó là tra tấn, là cực hình mỗi khi nghe giảng bài hoặc nhìn vào mớ bài tập như “đám rừng” ấy. Hơn nữa, dạy học môn này lại là một ông thầy tuy không già lắm, chỉ mới 35 tuổi nhưng có thể nói là khó khăn cực kỳ. Nên môn học khó lại càng thêm tâm lý sợ hãi, ngộ nhỡ rớt lại mà gặp phải thầy này nữa, chắc chắn sẽ phải dự trù tiền để đăng lý học thêm lần nữa thôi!

Diệp Tri Thu cũng lặng lẽ mở sách ra mà không nói lời nào. Cô xem một loạt bài tập phía sau quyển sách. Một list dài như danh sách sinh viên của trường cô vậy, toàn chữ là chữ, số là số. Mới xem một chút mà đầu óc bắt đầu quay cuồng, hai mí mắt bắt đầu nặng nề rồi đây. Ngay lúc này, Hoa Vân Phong nhắc nhở cô:

- Tri Thu, nghiêm túc học!

Dường như anh có thể “thấy” cô lười biếng vậy. Cô biết, giọng nói anh không mềm mại như lúc rãnh rỗi vui đùa nữa, mặt khác, anh không gọi cô là “mèo con” có nghĩa là anh đang nghiêm túc thật sự. Đúng là đàn ông như vậy mới là uy nghiêm chứ, cô thích quá đi mất. Nhưng nếu không muốn mất điểm trong lòng anh thì cô phải đàng hoàng mà học thôi. Diệp Tri Thu trả lời một tiếng:

- Dạ, biết rồi. Em đang đọc đề mà.

Hoa Vân Phong gật đầu, anh nói:

- Đọc lớn lên cho anh nghe chung với.

Diệp Tri Thu không hiểu nhìn anh một cái, vì sao phải đọc cho anh nghe nữa. Nhưng cô vẫn không cảm thấy phiền hà, vẫn cất giọng oanh vàng trong trẻo mà đọc:

- “Một siêu thị quay số trúng thưởng trên máy tính cho các hóa đơn đã thanh toán bằng cách dùng hàm random chọn ngẫu nhiên 1 số trong 10 chữ số từ 0 đến 9. Số hóa đơn gồm 7 chữ số. Tìm khả năng xảy ra các tình huống sau: Câu a. Số hóa đơn trúng thưởng là số chẵn; Câu b. Số hóa đơn trúng thưởng có chữ số 9 đầu tiên và các chữ số khác nhau….. Câu h. Số hóa đơn trúng thưởng có tổng của 3 chữ số cuối lớn hơn 24.”. Ôi, nhức đầu quá!

Hoa Vân Phong hỏi cô:

- Em đọc kỹ đề và phân tích thử xem.

Diệp Tri Thu rầu rĩ:

- Vô dụng thôi, dù em có đọc đi đọc lại 100 lần, thì nó cũng không chui vào đầu em chút nào hết.

Nói như vậy là cô mất băn bản rất nghiêm trọng rồi, chưa nắm vững lý thuyết, bài tập thì không chịu tiếp cận luyện tập. Lỗ hỏng khá lớn trong kiến thức làm cô khó lòng tiếp thu cái mới và cũng ngại phải đối mặt với đống bài tập ngán ngẫm kia.

Hoa Vân Phong nói:

- Được rồi, bây giờ trước tiên anh sẽ cùng em giải mấy bài tập này. Việc đầu tiền em phải đọc hết các bài tập cho anh nghe, để anh phân loại từng dạng riêng. Sau đó ngày mai buổi trưa hay chiều khi em có thời gian thì đến đây, anh sẽ hệ thống kiến thức lại cho em.

Diệp Tri Thu nhìn anh có vẻ không tin. Hoa Vân Phong cười cười, đưa tay xoa đầu cô rồi nói:

- Đảm bảo với em, cái gì không biết rõ, chứ cái này anh có thể giúp em được!

Diệp Tri Thu vội nói:

- Đâu có chuyện không tin anh. Em biết anh là giỏi nhất. Bắt đầu thôi!

Tự nhiên cô lại rất có động lực học tập nha.

Hoa Vân Phong bảo cô đọc từng đề bài cho anh nghe, sau khi nghe xong, anh gật đầu nói:

- Xem ra bài em mới vừa đọc có vẻ dễ làm nhất. Bắt đầu từ nó đi.

Rồi anh bắt đầu say sưa giảng bài, không khác nào giảng viên của cô trong lớp cả:

- Đề bài cho ta dữ liệu hóa đơn có 7 chữ số đều cấu tạo từ 10 chữ số là từ 0 đến 9. Nhưng ở đây không phải lấy 1 lần ra 7 con số từ 10 chữ số. Bởi vì 7 chữ số lấy ra đều phải khác nhau (có nghĩa là không trùng lại), trong khi đó, số hóa đơn có thể có nhiều chữ số trùng nhau. Phép thử ở đây là 7 lần chọn, mỗi lần chọn 1 chữ số trong 10 chữ số từ 0 đến 9. Vậy thì… số có thể của phép thử là C110.C110…. C110 = 107;…. Ký hiệu các biến cố…

Hoa Vân Phong đang giảng bỗng dừng lại, anh chuyển hướng đến đối diện với Diệp Tri Thu, nhíu mày và nói:

- Tri Thu, em nghiêm túc đi. Đừng nhìn anh nữa, nhìn vào giấy, anh viết ra này… Xem!

Diệp Tri Thu bị cuốn hút bởi dáng vẻ nghiêm túc khi giảng bài của anh. Cô nghĩ: anh rất có tiềm năng làm giáo sư đó. Cô cười vu vơ một mình, tự tán thưởng ánh mắt mình quá lợi hại, có thể tìm một người hoàn hảo như vậy để yêu. Thực ra, Diệp Tri Thu còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu hết được ý nghĩa trọn vẹn của từ “Hoàn hảo”. Cho dù có bỏ qua khiếm khuyết hiện tại dễ thấy nhất đó chính là đôi mắt của Hoa Vân Phong thì anh cũng không hoàn hảo, là con người không ai hoàn hảo cả. Có mặt tốt thì đương nhiên cũng có mặt không tốt hoặc cố gắng làm nhưng vẫn không làm tốt được!

Diệp Tri Thu bị “mắng” có chút bất mãn. Cô vội chuyển đầu xuống nhìn vào giấy. Ồ, cô chưa bao giờ biết Hoa Vân Phong còn có thể viết chữ trên giấy. Nhưng cũng có gì lạ đâu. Cô không biết là cho dù chữ hiện tại anh tiếp xúc và có thể đọc là chữ nổi, nhưng anh vẫn không quên rèn luyện để mình không quên đi chữ viết như những người bình thường.

Diệp Tri Thu bắt đầu nhận xét chữ viết của anh. Nó không quá ngay ngắn nằm trên một đường thẳng, mặc dù anh có dùng ngón tay để đo lường khoảng cách giữ các hàng viết, nhưng vẫn không thể không có sai sót xảy ra. Tuy hơi xiêu vẹo hàng ngũ, chệch lên chệch xuống, nhưng nét chữ lại hoàn toàn tương phản. Người ta nói “Nét chữ nét người” quả là không sai tí nào. Chữ viết của anh rộng rãi phóng khoáng, thể hiện sự thoải mái, rộng lượng nhưng không cẩu thả. Độ đậm vừa phải, từng nét từng nét in trên mặt giấy thể hiện sự dứt khoát, cương trực, nét bút rõ ràng không quá gần cũng không quá xa. Phải nói sao đây? Nhìn chữ viết của anh, Diệp Tri Thu mang trong lòng nhiều suy nghĩ lắm. Chữ của cô không xấu, nhưng viết rất ẩu tả và tùy ý. Không phải nói ra là để so sánh ai viết đẹp hơn, nhưng nói ra để thêm cảm phục anh, anh làm được nhiều chuyện quá tốt so với những người được xưng là bình thường.

Hoa Vân Phong lắng tai nghe cô nói, nhưng hồi lâu mà cô không phản ứng gì hết. Anh tưởng chữ viết mình khó coi nên mới giải bày bằng giọng hơi áy náy:

- Anh xin lỗi, chữ anh viết em đọc không được hả? Thôi thì như vầy, anh sẽ nói lại lần nữa, nói chậm hơn được không?

Diệp Tri Thu vội vàng lắc đầu:

- Không, không… không phải! Ý em là không khó coi, em đọc được… để em đọc lại cho nghe nè…

Cô cuống cuồng giải thích rồi hấp tấp đọc được lại những dòng chữ anh ghi. Cô đang đọc thì Hoa Vân Phong mỉm cười, anh nói:

- Được rồi. Anh biết mình viết gì mà, không cần đọc lại. Bây giờ không đùa nữa, tiếp tục học… anh viết ra đây là cách làm, anh sẽ giảng giải lại một lần nữa thật chậm, chú ý nghe chưa, có chỗ nào không rõ thì phải hỏi ngay!

Diệp Tri Thu cười cười ngoan ngoãn gật đấu:

- Yes sir!

------------------------

Tại thành phố C,

Mọi trang báo dường như rất bận rộn vì họ không ngừng đưa tin về một công ty xây dựng mới mọc lên trong thời gian ngắn nhưng đã tạo ra được không ít tiếng tăm. Bởi vì nghe nói đâu công ty này có quan hệ mật thiết với tập đoàn thuộc danh sách các tập đoàn tài chính lớn ở Mỹ - KING WORLD. Đó chính là tin nóng của các mặt báo – Tổng công ty xây dựng Thịnh Phát.

Công ty đó có gì mới? Có gì nổi bật? Hay chỉ là dựa vào mối quan hệ với KING WORLD nên mới trở nên “đắc hàng” như thế? Theo nguồn tin mới được cập nhật, công ty này vừa mới khai sinh nhưng đã nhận được khá nhiều đơn đặt hàng cho các công trình xây dựng gần xa, mà các công trình này cũng không phải là dạng có thể xem thường. Với giá dự thầu hợp lý nhất được bên mở thầu chấp nhận, đồng thời qua thẩm định, công ty Thịnh Phát có đội ngũ kỹ sư tay nghề cao, bộ phận thiết kế đảm bảo chất lượng. Nhờ đó, các cuộc đấu thầu gần đây phần thắng luôn thuộc về Thịnh Phát.

Đáng chú ý hơn nữa là hiện tại, có một trận chiến thương trường nảy lửa sắp nổ ra giữa Thịnh Á – vốn là một công ty xây dựng có tiếng tăm rất lâu đời, với công ty mới vừa thành lập. Nguồn tin cho rằng, đợt mở thầu sẽ được công bố vào cuối quý 3 của năm nay, nhất định sẽ có nhiều điều thú vị sắp chào đón. Bởi lẽ dự án đấu thầu lần này là một công trình có vốn đầu tư khổng lồ, đó chính là dự án xây dựng công viên theo quy trình và kỹ thuật tiên tiến, hứa hẹn sẽ có một Disneyland phiên bản Việt tại thành phố C. Nơi đây sẽ là một kho tàng các câu chuyện thần tiên, huyền bí không chỉ bao gồm các nhân vật cổ tích nổi tiếng trên thế giới, mà hơn thế nữa, nó còn được trang bị thêm rất nhiều khu vườn cổ tích của riêng Việt Nam, mang đậm bản sắc dân tộc.

Đây là miếng mồi béo bở cho các nhà đầu tư, nếu trúng được gói thầu này, nhất định danh tiếng và uy tín đều có thể vươn ra tầm quốc tế. Cũng không loại trừ các công ty xây dựng nước ngoài tìm cơ hội chen chân vào, vì thế cuộc chiến này không bàn cãi gì thêm nữa, chỉ có thể tóm gọn một câu, rất gây go!

Mọi công tác chuẩn bị đã được các công ty xây dựng lên kế hoạch và thực hiện vô cùng ráo riết. Những thủ tục, hồ sơ, xét duyệt, đến thăm dò thị trường… quá nhiều khâu phức tạp được chuẩn bị rất chu đáo. Mỗi công ty đều tăng ca đến 9 – 10 giờ đêm là điều bình thường.

Lúc này trong văn phòng cấp cao công ty Thịnh Phát, trước mặt bày biện nhiều phương án đấu thầu cần phê duyệt, Lý Hoàng đang ngồi trên ghế da sang trọng cẩn thận xem chi tiết từng bảng giá đấu thầu. Khâu thẩm định về giá cả phải được suy xét hết sức kỹ càng, nếu chỉ chênh lệch một chút thôi cũng có thể dẫn đến thắng cuộc vinh quang hay thất bại thảm hại. Lý Hoàng không khỏi thở dài, anh vốn được sinh ra trong gia tộc lâu đời trong nghề này, anh hiểu và biết rõ các thủ đoạn cũng như các kiểu luồn lách trong kinh doanh. Đã là một doanh nhân, không ai dám dương dương tự đắc: Ta là người hoàn toàn trong sạch hết. Vì thế khi cầm những báo giá này trên tay, anh biết mình cần làm gì với nó...

Trước kia, anh dám chắc rằng tại khu vực phía Nam, không ai dám lên giọng với Lý Hoàng anh cả, bởi vì anh tự tin rằng bản thân mình rất giỏi. Nhưng là đời này ai biết được chữ ngờ khi người ấy xuất hiện. Anh dần dần bị người đó thuyết phục, thậm chí đánh bại. Quả thật bây giờ nhớ lại anh cũng không biết lúc ấy mình bị cái gì… Ôi, thật vi diệu!...

Ngày ấy, vào 1 năm rưỡi trước đây, Lý Hoàng vừa cùng các vị lãnh đạo của một số công ty làm ăn lâu đời với gia tộc mình tổ chức tiệc mừng trúng một gói thầu lớn. Khi tàn tiệc, anh là người cuối cùng rời khỏi địa điểm tụ hội vì bản thân là thổ địa với vai trò mời khách cho nên về tình về lý anh đều phải là người rời đi cuối cùng, đồng thời uống rượu cũng rất nhiều. Tuy vậy anh vẫn rất tỉnh táo. Kinh nghiệm bao nhiêu năm trên thương trường đã cho anh rèn luyện những kỹ năng dù là chủ động hay bị động, đều có liên quan đến công việc làm ăn của công ty. Lý Hoàng gánh vát cả gia tộc to lớn với bản lĩnh và lòng nhiệt huyết tuổi trẻ. Hơn thế, anh vừa vào công ty nhậm chức đã có không ít ánh mắt dèm pha cho rằng anh tuổi trẻ không có kinh nghiệm, làm sao có thể giữ ở vị trí tối cao của công ty. Nhưng mà một thời gian sau, anh chẳng những không bị những lời nói và chỉ trích đó làm cho lung lay ý chí, ngược lại, bằng chính năng lực và trí tuệ của mình, anh đã thay đổi cách nhìn của họ. Và thế anh cứ đảm đương vai trò CEO quan trọng này đã 7 năm liền. Anh đương nhiên bieetss, một số lão già của công ty đã cổ hủ hết sức, vẫn không thích cách kinh doanh mạo hiểm hiện tại của anh. Ngay đến ba anh cũng thế, khuyên giải đủ điều, nhưng tuổi trẻ háo thắng, lúc đó, Lý Hoàng nào có nhận ra.

Lý Hoàng rời đi buổi tiệc, anh đảo nhanh bước chân đến nhà để xe. Thói quen của anh là thế, thích đi đây đi đó một mình, chẳng cần có tài xế theo đuôi, thật sự phiền chết. Đến đó, anh chợt thấy một chiếc xe thể thao kiểu dáng thoải mái lướt qua trước mặt mình. Vốn là người của giới kinh doanh, thì chuyện để tâm tất cả mọi việc diễn ra xung quanh mình là vô cùng cần thiết, hay nói đúng hơn là đa tâm và hoài nghi tất cả.

Lý Hoàng vẫn luôn nhìn theo chiếc xe đó và không phút nào dám lơ là. Đúng như anh nghĩ, từ cửa xe được hé mở, lộ ra một cái chân thon dài, sau đó là chân tiếp theo, rồi đến cái đầu cũng từ từ ló dạng. Anh vẫn không hấp tấp, vẫn cố gắng chứng kiến xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Một lát sau, một người đứng hẳn bên ngoài cửa xe và chầm chậm đưa tay đóng cửa lại. Đồng thời bên cạnh anh ta còn xuất hiện thêm một người nữa, dáng vẻ cũng cao lớn, đẹp trai nhưng trên mặt vẫn lộ rõ nét trẻ con. Người này đưa tay nắm lấy cánh tay của người kia đặt lên vai mình, một lát sau bọn họ hai người song hành đi đến trước mặt Lý Hoàng. Lúc này Lý Hoàng mới chợt tỉnh ngộ, ồ thì ra người kia không tự đi một mình được, nhìn dáng vẻ, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, anh và những người này không quen nhau, tuy vậy, Lý Hoàng vẫn vô cùng hoan nghênh bất kỳ ai đến, mặc kệ thời điểm nào, bất kể không gian nào, cũng không màng đến là thù hay là bạn, anh đều hoan nghênh. Bởi lẽ trên thương trường người ta có một câu nói: Không ai là bạn mãi mãi, cũng không ai mãi mãi là kẻ thù. Việc làm ăn dựa vào lợi ích, và người làm ăn chỉ cần biết có lợi ích, ngay đến thân tình còn không có ý nghĩa huống gì những người xa lạ. Lợi ích là tiên quyết mà thôi!

Sau đó thì sao? Sau đó đơn giản là mọi người chào hỏi qua vài câu. Cũng không biết vì sao chỉ có vài câu nói, anh lại bị người mới gặp này thu hút. Người kia mời anh đi tìm nơi nào đó uống vài ly và tán gẫu. Tuy vậy, trong lòng anh vẫn chưa biết rõ người này có lai lịch thế nào, cẩn trọng quan sát và suy tính kỹ càng là không thể sơ sẩy.

Chung quanh vắng lặng như tờ, người kia nói không nhiều lắm, nhưng phút giây chần chừ, anh lại nghe quanh quẩn bên tai câu nói: “Tôi không biết rõ anh là người thế nào, nhưng nếu anh không nhận lời mời của tôi, chứng tỏ anh là kẻ nhát gan!”. Thật ra bất kỳ tên ngu ngốc nào cũng thừa biết đây là một câu nói khích, nhưng đối với Lý Hoàng mà nói chính là câu trí mạng. Với cá tính kiêu ngạo của mình, anh càng không tin mình có thể sợ một người như thế. Cho nên kết thúc cuộc trò chuyện ngắn nơi đây là sự kiện cả hai chiếc xe cùng nhau rời khỏi nhà hàng sang trọng chuyển hướng đến một nơi khác, điểm hẹn “Tương Phùng”.

Cuộc nói chuyện rất dài với nhiều tình tiết thật thú vị. Lý Hoàng không biết vì cái gì mình như bị làm bùa chú vậy, không hiểu sao anh lại chấp nhận cùng người kia thách đấu. Nếu anh thua thì anh phải giúp người kia bất kỳ việc gì người kia yêu cầu. Nếu người kia thua, số cổ phần trong KING WORLD của người đó hoàn toàn chuyển nhượng cho Lý Hoàng. Trên thế giới này không có một con mèo nào chê mỡ, đồng nghĩa, không có một nhà tư bản nào ngại mình có thêm càng nhiều tiền cả. Quy luật thôi, nắm được điểm yếu của đối phương, tính háo thắng, kiêu căng, ngạo mạn và thích thể hiện bản thân mình như Lý Hoàng thì chẳng có gì khó thu phục cả. Người kia mang trên môi một nụ cười thần bí. Anh không phải thiên sứ của chính nghĩa cũng không phải là đại diện cho cái ác. Xã hội này không phải vốn là vậy sao? Nếu như người ta không muốn, thì mình cũng chẳng có khả năng làm gì được, có qua có lại, sòng phẳng. Lý Hoàng tuy có kinh nghiệm lâu năm hơn anh, nhưng anh ta tính tình quá nóng nảy, muốn tốc chiến tốc thắng, nhất định sẽ gây ra đại họa cho bản thân. Và sự thật đã chứng minh bằng sự thất bại thảm hại của vị CEO tài ba vì quá khinh địch mà rơi vào cạm bẫy.

Thua cuộc là thua cuộc, không chối bỏ được chính bản thân mình quá sơ suất, mà càng không khỏi tán dương cho tài phán đoán siêu phàm của người kia. Từ đó, Lý Hoàng phải chấp nhận làm CEO cho Thịnh Phát như hiện tại. Cái quái gì thế, vẫn là CEO, nhưng cũng vì đấy mà anh bị gia đình tạo áp lực rất lớn có biết không? Người kia thật chẳng quan tâm còn quẳng lại cho anh một câu vô cùng không trách nhiệm: “Chuyện của anh, anh tự giải quyết!”. Lý Hoàng á khẩu không còn gì để nói rồi. Lúc này anh mới biết, giữa anh và người kia ai mới xứng danh xưng là nhà tư bản nha, người kia quả thực là một con ma cà rồng, quỷ hút máu, hút đến cạn máu người ta mà không đếm xỉa đến tình người là cái quái gì mà… hừ!

Thế đấy, nhưng đáy lòng của Lý Hoàng vẫn bội phục người kia. Mặc dù người ấy nhỏ hơn anh đến 4 tuổi mà đã có khả năng dẫn dụ Lý Hoàng rơi vào “bẫy”. Tuy ngoài mặt mỗi lần gặp người đó là anh lại không có biểu hiện phục tùng, nhưng ngược lại trong lòng đã thầm công nhận người này là anh em từ lâu rồi.

Tiếng chuông điện thoại kéo anh về từ hồi ức, Lý Hoàng cầm lên di động, nhìn, ồ thì ra là hắn. Anh bắt máy:

- Bác sĩ, rảnh rỗi sao mà gọi điện thoại cho tôi vậy? À, đừng nói anh lại…

Lý Hoàng chưa nói xong hai tiếng “thất tình” thì bên kia đã gào thét:

- Anh đừng có trực tiếp xát muối vào vết thương của tôi nữa được không? Mời anh uống rượu không được à?

Lý Hoàng lười nhác “Hửm?” một tiếng xem như bày tỏ sự ngạc nhiên. Rồi anh mới nói:

- Anh nói là mời đó nha bác sĩ?

Bạch Thiệu Đông gắt gỏng:

- Đồ tài phiệt keo kiệt!

Lý Hoàng cười ha hả. Tính tình của Bạch Thiệu Đông là vậy, vui vẻ thì vui vẻ lắm, nhưng chỉ cần những chuyện gì có liên quan đến Tô Uyển Thanh là có thể làm cho anh buồn cả một ngày, tâm thần bất định như người bị chứng rối loạn thần kinh vậy, vui buồn thất thường, nhiều lúc y chan như con nhím xù lông, đáng sợ vô cùng. Thế nhưng chọc ghẹo Bạch Thiệu Đông những lúc như vậy mới thú vị chứ!

Lý Hoàng nén cười, hỏi:

- Này, lão đại các người về chưa?

Bạch Thiệu Đông chua chát cười:

- Lão đại? Từ xưa đến giờ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quốc gia suy vong cũng chẳng qua bởi vì hai chữ “họa thủy”… haiz!.... Đang ấm áp bên người đẹp rồi!

Hỏi có thế mà cũng văn chương dài dòng, Bạch Thiệu Đông cũng rỗi hơi thật đấy. Tiếp đó không đợi Lý Hoàng nói gì, anh đã cướp lượt lời:

- Trời ơi đất hỡi! Người bên cạnh tôi thì lại nhớ người ở phương xa, người ở phương xa thì ôm người đẹp. Haiz! Tình yêu… lẫn quẫn… choáng quá!!!

Lý Hoàng biết Bạch Thiệu Đông bắt đầu bộc phát nói nhăng nói cuội. Anh chẳng hơi đâu mà nghe, liếc nhìn trên bàn còn bày ra một đống biểu mẫu kia kìa, anh mới thực sự là choáng nha. Lý Hoàng dứt khoát dừng cuộc nói chuyện:

- Dừng! Tối nay gặp!

Bạch Thiệu Đông hiểu ý nên cười ha ha, nói:

- Không ngờ anh cũng có ngày sợ một người nào đó. Ha… đừng nói với tôi anh cũng yêu lão đại a?

Lý Hoàng bắt đầu thấy cái đầu nhức nhối. Tên quái thai này, tính tình không đứng đắn vẫn là không đứng đắn. Anh nghiến răng nói:

- Đúng, bây giờ tôi bị lão đại của các người hại cho không còn nhà để về, cha tôi cũng từ mặt tôi rồi. Còn không dựa vào lương hàng tháng để mà ăn cơm sao? Làm gì dám chọc giận lão đại chứ?

Bạch Thiệu Đông ủ rũ:

- Hừ, vậy mà tưởng có thêm một rắc rối cho tên kia thu dọn. Cậu ta thì hạnh phúc rồi, chỉ trách bản thân tôi bạc phước…

Đoan sau Bạch Thiệu Đông nói cái gì thì không ai biết, có lẽ muốn biết thì đi hỏi anh ấy đi, bởi vì Lý Hoàng đã không nhân nhượng mà trực tiếp cúp máy!