Ngọn Sóng Không Tên

Chương 50: Mười ngón đan xen




Hai người đứng bên lề đường, bên tai vang lên tiếng xe cộ qua lại trên con đường này.

Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt Lương Tây Kinh, giờ đây nhịp tim cô dồn dập như đánh trống.

Cô đã từng nói với Ôn Ỷ rằng một người có thích cậu hay không, cậu có thể cảm nhận được thông qua cử chỉ và hành động của người đó.

Ngược lại, cậu có thích ai đó hay không thì trái tim cậu hiểu rõ nhất.

Chuyện bản thân mình thích Lương Tây Linh, Thi Hảo không có cách nào có thể lừa mình dối người.

Cô thích anh, hơn nữa còn rất khó có thể dằn lòng từ chối lời nói vừa rồi của anh.

Trong lòng cô thản nhiên thừa nhận chuyện này, Thi Hảo thở dài một hơi đầy nặng nề: “... Nếu tối nay em vẫn nói không đồng ý thì sao?”

Cô cố ý nói như vậy để xem anh sẽ xử lý như thế nào.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống: “Đây là lời thật lòng của em sao?”

“...”

Trước câu hỏi này của anh, Thi Hảo có phần nghẹn lời không biết nên nói gì, trong lúc cô còn đang xem nghĩ xem mình nên nói thế nào thì Lương Tây Kinh đã giơ tay ra trước.

Buổi tối gió rất to, anh đưa tay ra, lòng bàn tay thô ráp đầy những vết chai của anh lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, mang đến cho cô một xúc cảm tê tê dại dại. Hô hấp Thi Hảo hơi ngừng lại như hẫng một nhịp thở, cô trơ mắt nhìn anh vén sợi tóc hai bên gò má cô lên, vén ra sau tai cho cô.

Khoảnh khắc này, trái tim Thi Hảo như ngừng đập.

Tiếp theo đó, Lương Tây Kinh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô…

Lúc mặt anh cúi xuống, hàng mi dài cong cong để lại một cái bóng hình quạt dưới đôi mắt anh. Dưới ánh sáng của ánh đèn đường chung quanh, Lương Tây Kinh lúc này mang đến cho người ta một cảm giác như đang vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.

Thi Hảo lại một lần nữa cảm thấy anh giống như một chú chó con bị người khác bỏ rơi.

“Anh…” Thi Hảo có hơi không chịu nổi điệu bộ này của anh: “Đừng có giả vờ đáng thương nữa.”

Cô nhắc nhở anh: “Kể cả anh có làm thế này thì em cũng không chấp nhận đâu.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, giọng điệu trầm khàn nói: “Vậy anh phải làm thế nào em mới chấp nhận?”

Cô muốn anh làm thế nào thì anh sẽ làm thế đó.

Nghe anh nói như thế, Thi Hảo lại hiếm khi im lặng như lúc này, một lúc sau cô tức giận nói: “Sao em lại phải nói cho anh biết?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, không hề tức giận mà thậm chí còn vui vẻ nói: “Được, thế để anh tự đoán vậy.”

“...”

Thi Hảo bối rối trước câu trả lời của anh, mãi một lúc sau cô mới muộn màng nhận ra hình như anh đang ngầm cho rằng câu vừa nãy cô nói với anh không phải lời thật lòng nên hiển nhiên anh cũng cảm thấy cô cho phép anh theo đuổi mình.

“Em muốn nói gì?” Lương Tây Kinh để ý thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, anh biết rõ cô có điều muốn nói còn cố hỏi.

Thi Hảo liếc mắt nhìn anh một cái rồi úp úp mở mở nói: “Em mà nói không cho phép thì anh sẽ không theo đuổi em à?”

Lương Tây Kinh: “Không đâu.”

Nghe anh trả lời như thế, Thi Hảo nghẹn ứ như có gì đó chắn ngang cổ họng: “Thế anh bày đặt hỏi em làm gì cho thêm chuyện.”

“Anh chỉ muốn xác nhận xem em phản đối chuyện này đến mức nào thôi.” Lương Tây Kinh thản nhiên nói.

Thi Hảo lập tức giật mình nhận ra mình đã tự nhảy vào cái hố anh đào sẵn.

Cô của tối hôm qua còn cực kỳ phản đối chuyện anh muốn theo đuổi cô, thậm chí còn nói những lời khiến anh tổn thương. Còn cô của hôm nay thì sao, rõ ràng thái độ của cô đã dịu xuống.

Dĩ nhiên Lương Tây Kinh đã nhận được tín hiệu cô đưa ra cho anh.

Sau khi im lặng một lúc, Thi Hảo có phần mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, mạnh miệng nói: “Em cũng chỉ bằng lòng cho phép anh theo đuổi em thôi, còn em có đồng ý làm bạn gái anh hay không thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười: “Được. Anh sẽ cố gắng.”

Thi Hảo ừm một tiếng, vành tai bắt đầu đỏ ửng hết cả lên.

Lương Tây Kinh kìm nén ý cười chất chứa trong đôi mắt mình, nhìn sang bên cạnh rồi nói: “Anh đi mua hoa.”

“... Ừ.”

Không bao lâu sau, Lương Tây Kinh đi từ trong tiệm hoa ra với bó hoa cầm trên tay.

Lần này, hoa anh mua lại là hoa cát tường.

Sau khi mua hoa xong, hai người tiếp tục sải bước đi về.

Đến cổng khu dân cư, Thi Hảo quay đầu lại: “... Anh về đi.”

Lương Tây Kinh nhìn bó hoa cô đang ôm trong lòng, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt cô: “Anh đưa em đến cổng nhà em rồi về.”

Thi Hảo nhìn anh mấy giây, sau đó cũng thỏa hiệp ngầm đồng ý cho anh đưa mình về.

Giờ giấc hiện tại cũng không còn sớm nữa nhưng cũng không phải quá muộn.

Giờ này vẫn có không ít gia đình trong khu dân cư này vẫn sáng đèn, hai người họ đi bộ trong khuôn viên khu dân cư, có thể nghe thấy tiếng phim truyền hình truyền ra từ cửa sổ đang mở của các hộ dân, cũng có thể nghe thấy tiếng phụ huynh răn dạy con trẻ trong nhà, tiếng hò hét bảo đứa trẻ đi ngủ.

Bọn họ bước từng bước một chậm rãi trên con đường về.

Lúc đi đến cửa nhà, Thi Hảo mở cửa ra sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lương Tây Kinh, ý bảo anh rằng… Anh có thể về nhà rồi.

Lương Tây Kinh vẫn bình thản ung dung, bất ngờ hỏi cô: “Đêm em có sợ không?”

“...”  Trước câu hỏi đầy bất ngờ này, Thi Hảo có hơi giật mình, cô nhớ lại tình tiết bộ phim mình được xem ở buổi công chiếu: “Chắc không đâu.”

Lương Tây Kinh: “Em chắc chứ?”

Thi Hảo mím môi, hơi gật đầu: “Em chắc, anh đi về đi.”

Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng rực lên nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng nói: “Em ngủ sớm đi, nếu không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”

Hàng lông mi Thi Hảo khẽ run: “Anh lái xe chậm thôi.”

Lương Tây Kinh thấy cô vào phòng mới quay người rời đi.

Dù đã đi đến cổng khu dân cư nhưng anh cũng không vội rời khỏi đây.

Anh đứng dựa vào thân xe, nhớ lại một loạt phản ứng vừa nãy của Thi Hảo, trong lúc đó, khóe môi anh luôn lặng lẽ cong lên nở nụ cười đầy vui vẻ. Lương Tây Kinh có thể nhìn ra được Thi Hảo đang rất căng thẳng.

Anh cũng biết cô đang lo lắng điều gì nên cũng không ép cô cho anh ở lại.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lương Tây Kinh lái xe về nhà cũ.

Bây giờ Thi hảo mới chỉ tạm thời mềm lòng đồng ý cho phép anh theo đuổi cô, còn muốn để Thi Hảo hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa đồng ý ở bên anh, trước hết anh cần khiến một người khác hoàn toàn không quan tâm chuyện này nữa.

-

Lương Hanh không hề cảm thấy kinh ngạc trước chuyện Lương Tây Kinh thường xuyên về nhà cũ.

Ông vẫn chưa đi ngủ nghỉ ngơi nên khi nghe thấy tiếng xe, ông và bác Tôn liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng thầm thì: “Trước đây lúc nó ở bên Thi Hảo, phải bao lâu nó mới trở về thăm tôi một lần?”

Bác Tôn nhịn cười nói: “Ông còn so đo với cậu ấy chuyện này nữa.”

Lương Hanh hừ lạnh: “Sao trước kia tôi lại không phát hiện hai đứa không phù hợp với nhau chứ.”

Bác Tôn hắng giọng một tiếng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Cậu ấy sắp vào đây rồi.”

Lương Hanh lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, đôi mắt ông ta nhìn vào đoạn tin tức đang phát trên TV.

Lương Tây Kinh đi vào phòng khách thấy Lương Hanh đang ở đây, anh lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường: “Sao ông vẫn chưa ngủ?”

Bây giờ đã hơn mười giờ, bình thường giờ này Lương Hanh nên đi ngủ rồi mới phải.

Giọng điệu Lương Hanh lạnh nhạt: “Ông xem hết bản tin này đã.”

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn TV, đi đến bên cạnh ông rồi ngồi xuống: “Cháu xem với ông.”

“...”

Lương Hành vừa liếc mắt nhìn đứa cháu trai này của mình đã biết ngay nó đang có ý đồ gì.

Nhưng ông cũng không vạch trần Lương Tây Kinh mà chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Bản tin cũng chỉ có thời lượng mười mấy phút.

Xem hết bản tin, Lương Hanh chuẩn bị về phòng để đi ngủ.

Đúng lúc này, Lương Tây Kinh lên tiếng nói: “Để cháu đưa ông lên.”

Lương hanh nhìn anh một cái, không chịu nổi thái độ ân cần này của anh nữa: “Cháu có việc gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có vòng vo tam quốc nữa.”

Nghe ông nói vậy, Lương Tây Kinh cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Ông biết cháu muốn nói chuyện gì với ông mà.”

Lương Hanh giả ngu: “Cháu không nói sao ông biết được?”

Lương Tây Kinh nhìn ông, ánh mắt rất bình tĩnh: “Ông nội, cháu thích Thi Hảo, cháu muốn ở bên cô ấy.”

Lúc đầu anh cũng không muốn quanh co lòng vòng nhắc đến chuyện này với Lương Hanh nhưng anh chỉ muốn cho ông thời gian chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ nói.

Nhưng nếu ông đã hỏi thì Lương Tây Kinh cũng sẽ thuận theo tự nhiên ăn ngay nói thật với ông.

Anh không ngại để Lương Hanh biết chuyện anh rất, rất thích Thi Hảo.

Thật ra Lương Hanh cũng có đôi chút bất ngờ về chuyện Lương Tây Kinh lại thành thật nói ra như thế. Ông vẫn nhớ mang máng, sau khi hai vợ chồng Tiêu Bạch Hủy luôn tỏ ra mình rất không thích nó thì bản thân Lương Tây Kinh trước đây lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau hai vợ chồng bà ta, nói ba mẹ con nhớ hai người, từ khi nào lại trở nên không thích bày tỏ tình cảm nữa.

Sau này Lương Tây Kinh chuyển đến sống cùng Lương Hanh, không nói đến chuyện giãi bày lòng mình mà đến cả nói chuyện cũng nói ít đi rất nhiều.

Thỉnh thoảng Lương Hanh có mua cho anh thứ gì, dù có hỏi han một lúc lâu rằng cháu có thích hay không thì anh cũng sẽ không lên tiếng trả lời ông.

Suốt ngày anh làm bộ lạnh lùng, không cho ai tới gần.

Khi anh dứt câu, Lương Hanh không nói lời nào, Lương Tây Kinh cũng không lên tiếng thúc giục ông.

Anh im lặng không nói gì một lúc lâu, sau đó lại nói thêm: “Cháu biết ông đang lo lắng chuyện gì nhưng cháu và Thi Hảo không phải bọn họ. Cháu không phải hạng người vô trách nhiệm như thế, Thi Hảo cũng không phải.” Lương Tây Kinh dừng một lát rồi chậm rãi nói: “Cháu hi vọng ông có thể chấp nhận Thi Hảo, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì dù là ai trong chúng ta cũng không thể nào đoán trước được, ông không thể vì chuyện của họ mà có thành kiến với tất cả những người có hoàn cảnh gia đình môn không đăng hộ không đối được.”

Năm đó ba mẹ Lương Tây Kinh chính là hai người khác nhau một trời một vực, như ngày và đêm. Lúc đó bọn họ cũng kiên định muốn ở bên nhau, muốn Lương Hanh đồng ý.

Nhưng đáng tiếc là tiệc vui chóng tàn.

Sau khi bọn họ kết hôn với nhau chằng bao lâu, giữa họ đã có mâu thuẫn. Thời gian dần trôi qua, mâu thuẫn đó cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.

Cuối cùng, người gánh chịu đỉnh điểm của sự mâu thuẫn giữa họ chính là Lương Tây Kinh.

Tất cả những tâm trạng tiêu cực của bọn họ đều trút hết lên người Lương Tây Kinh.

Nếu không phải như thế thì Lương Hanh cũng không đến nỗi ép Thi Hảo và Lương Tây Kinh phải chia tay nhau.

Nghĩ đến chuyện này, Lương Tây Kinh nhấn mạnh: “Đối với cháu mà nói, cháu chưa bao giờ cảm thấy Thi Hảo có điểm gì thua kém những thiên kim tiểu thư mà ông muốn giới thiệu cho cháu.”

Trái lại, đúng với câu người tình trong mắt hóa Tây Thi, Lương Tây Kinh cảm thấy Thi Hảo còn ưu tú hơn mấy cô ấy rất nhiều.

Cho dù có thể hoàn cảnh gia đình của cô không xuất sắc như bọn họ nhưng đối với anh, Thi Hảo mãi mãi luôn là người tốt nhất cũng phù hợp nhất.

Nghe những lời này của Lương Tây Kinh, Lương Hanh không nhịn được thầm nghĩ trong lòng… Thi Hảo quả thật khiến Lương Tây Kinh thay đổi rất nhiều.

Lương Tây Tinh của bây giờ mới là đứa trẻ trong trí nhớ của ông.

“Ông nội?” Lương Tây Kinh nhìn Lương Hanh bình tĩnh uy nghiêm.

Lương Hanh nghe tiếng Lương Tây Kinh gọi mình thì hoàn hồn: “Cháu thích Thi Hảo như thế sao?”

Lương Tây Kinh hơi giật mình, quyết đoán trả lời: “Thích ạ.”

Lương Hanh im lặng một lát rồi lại hỏi anh: “Cháu đã bao giờ nghĩ đến chuyện các cháu có thể đi đến cuối con đường với nhau hay không? Nhỡ đâu một ngày nào đó hai đứa chia tay nhau thì Thi Hảo sẽ thế nào?”

Lương Tây Kinh ngơ ngác, suy nghĩ vài giây nói: “Bây giờ cháu không thể trả lời ông một cách chắc chắn được, tương lai chúng cháu sẽ không chia tay nhau.

Anh không thể biết trước chuyện tương lai ra sao. Anh chỉ có thể nói với Lương Hanh rằng anh và Thi Hảo sẽ cùng nhau cố gắng để tiếp tục ở bên nhau. Nếu như sau khi bọn họ đã cố gắng rồi mà kết quả giữa hai người vẫn không được như ý muốn, vậy chí ít họ sẽ bớt tiếc nuối vì ít ra mình đã cố gắng hết mình.

Hơn nữa, Lương Tây Kinh cảm thấy nếu như sau này người sóng vai bên anh không phải là Thi Hảo, bên cạnh anh cũng không cần những người khác tồn tại.

Lương Hanh im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh, tỏ vẻ rất miễn cưỡng nói: “Cháu đừng khiến ông thất vọng.”

Nói xong câu này, Lương Hanh không thèm nói chuyện với Lương Tây Kinh nữa, ông đi thẳng lên lầu đi ngủ.

Lương Tây Kinh cứ sững sờ đứng im tại chỗ mấy giây, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi nhìn về phía quản gia không đi theo ông đang đứng bên cạnh mình: “Bác Tôn, vừa nãy ông cháu nói vậy là có ý gì?”

Bác Tôn thấy khuôn mặt vốn dĩ còn cau có căng thẳng của anh đã giãn ra thì cười ha hả nói: “Ông cụ như này là đồng ý rồi đấy, những chuyện khác cậu cần cố gắng nhiều hơn.”

Ông ấy vỗ vỗ vai Lương Tây Kinh: “Cô Thi luôn rất ưu tú, ông cụ cũng rất thích cô ấy. Chỉ là trong chuyện tình cảm có quá nhiều chuyện không thể đoán trước, cậu cũng không được trách ông cụ nhẫn tâm.”

Lương Tây Kinh trả lời: “Cháu biết.”

Bác Tôn hắng giọng: “Tôi đi lên lầu trên đây, cậu chủ cũng đi nghỉ sớm đi.”

Lương Tây Kinh: “Cảm ơn bác Tôn.”

“Chậu chủ khách sáo rồi. Đây đều là chuyện bác Tôn phải làm.”

-

Lương Tây Kinh ở lại phòng khách tiêu hóa lời Lương Hanh vừa nói, sau đó mới kìm nén khóe môi đang cong lên của mình đi lên lầu.

Sau khi tắm xong, anh lại thao thức không ngủ được.

Suy nghĩ một lát, Lương Tây Kinh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thi Hảo, hỏi xem cô đã ngủ chưa.

Thi Hảo: “Ngủ rồi nhưng bị anh đánh thức đó.”

Lương Tây Kinh: “Thật không?”

Nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, Thi Hảo oán thầm trong lòng, cô còn có thể lừa anh hay sao?

Cô đang chuẩn bị trả lời anh bằng một gói biểu cảm tức giận, Lương Tây Kinh đã gọi điện thoại cho cô trước.

Thi Hảo nằm trên giường, chậm rãi nhận cuộc gọi: “Alo.”

Lương Tây Kinh: “... Em bị anh đánh thức thật sao?”

Trước câu hỏi của anh, Thi Hảo không nói gì.

Nhưng Lương Tây Kinh lại rất hiểu cô: “Em không ngủ được à?”

“... Sắp ngủ được rồi.” Thi Hảo mạnh miệng.

Lương Tây Kinh trầm giọng cười một tiếng, giọng nói khàn khàn tê tê dại dại phát ra từ loa điện thoại truyền đến tai Thi Hảo, khiến vành tai Thi Hảo nóng lên đầy chột dạ.

“Anh cười gì mà cười?” Thi Hảo nói một câu dọa dẫm chả có tý uy hiếp gì với anh: “Anh mà còn cười nữa là em cúp máy đấy.”

Ngay khi nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh thôi không cười nữa, hắng giọng: “Đến làm ở công ty mới, em thấy thế nào?”

Anh biết trước khi đi ngủ Thi Hảo có xem bộ phim thể loại giật gân kinh dị nên không ngủ được nhưng anh cũng biết cô quen mạnh miệng, không muốn thừa nhận.

Bởi vậy, Lương Tây Kinh chỉ có thể đổi chủ đề, nói một vài chuyện vụn vặt lăn tăn với cô, phân tán sự chú ý vẫn đang nghĩ về nội dung tình tiết bộ phim của cô.

Thi Hảo hiểu dụng ý của Lương Tây Kinh nên phối hợp nói: “Cũng không tệ lắm, những đồng nghiệp mới của em đều rất đáng yêu.”

Lời này của cô khiến Lương Tây Kinh có chút ý kiến.

Lông mày như ngọn núi của anh hơi nhướng lên, ấu trĩ hỏi: “Em nói thế có ý là đồng nghiệp cũ của em không đáng yêu sao?”

Thi Hảo: “Ngoại trừ ông chủ cũ của em ra thì đồng nghiệp cũ cũng rất đáng yêu.”

Lương Tây Kinh nghẹn lời trước câu nói này của cô.

Đáng lẽ anh không nên lắm mồm hỏi cô.

Nhận ra sự im lặng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo kìm nén khóe môi đang cong lên của mình: “Tổng giám đốc Lương, sao anh không nói gì thế?”

Một lúc sau Lương Tây Kinh mới hỏi: “Trong mắt em, ông chủ cũ của em không có một chút xíu ưu điểm gì sao?”

Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là có đấy.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo nín cười, cố ý nói: “Công tư phân minh chắc cũng được coi là ưu điểm nhỉ?”

“...”

Lương Tây Kinh bị sốc với câu trả lời này, anh đưa tay lên day day xương lông mày: “Em không thích anh công tư phân mình ư?”

Thi Hảo cảm thấy anh đang đào hố cho cô nhảy vào.

Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Anh nên hỏi nhân viên hiện tại của anh thì hơn.”

Lương Tây Kinh nghe hiểu câu này của cô là có ý gì, anh ừ một tiếng, vẫn truy tìm căn nguyên hỏi cô: “Vậy nhân viên cũ thì sao?”

Lương Tây Kinh hỏi tới cùng: “Nhân viên cũ có thích không?”

Thi Hảo im lặng không nói gì một lát, sau đó mới nói: “Quan trọng lắm sao?”

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

Thi Hảo “À” lên một tiếng, sau màn hình điện thoại anh không nhìn thấy cô giơ tay chạm nhẹ vào khóe môi đang cong lên của mình, úp úp mở mở nói: “Cũng tạm được.”

Nhận được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cười cười.

Mặc dù anh không quá hài lòng về đáp án này nhưng anh biết đây là câu trả lời tốt nhất Thi Hảo có thể đưa cho anh ngay lúc này.

Lương Tây Kinh đáp lời, lại hỏi cô những vấn đề khác trong công việc.

Chủ đề nói chuyện của hai người trải dài từ chuyện công việc cho đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, thậm chí còn nhắc đến quá trình sửa chữa phòng mới của Thi Hảo.

Thời gian dần trôi qua, trong lúc họ không nhận ra, mí mắt Thi Hảo bắt đầu díu lại, cô hoàn toàn không chịu được nữa ngủ thiếp đi.

Lương Tây Kinh hỏi cô ngày mai cô có chỗ nào muốn đi không, anh hỏi một hồi lâu vẫn không thấy người bên kia trả lời mình. Anh nín thở tập trung lắng nghe, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thi Hảo.

Thi Hảo đã ngủ thiếp đi rồi.

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười, dán sát điện thoại vào mặt mình nói ngủ ngon với cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.

Anh không cúp điện thoại, đề phòng nửa đêm Thi Hảo nằm mơ tỉnh lại lại sợ hãi.

-

Một đêm ngủ ngon không mộng mị.

Ngày hôm sau, khi Thi Hảo tỉnh lại, điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin.

Cô xem thấy điện thoại không còn một chút pin nào thì kinh ngạc mất mấy giây, nhớ ra lúc mình ngủ vẫn đang gọi điện thoại với Lương Tây Kinh, cô ngủ thiếp đi mà quên cúp máy.

Cắm sạc điện thoại xong, Thi Hảo mở lại máy.

Vừa mở máy lên, thông báo có tin nhắn wechat đã ùn ùn kéo đến đè lên nhau, trên màn hình lại hiện lên tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến, hỏi cô đã thức chưa.

Thi Hảo: “... Tối hôm qua sao anh không cúp máy?”

Cô cũng đã ngủ thiếp đi rồi, anh còn gọi điện làm gì.

Lương Tây Kinh không nói anh không cúp vì anh lo cho em, nhắm mắt lại trả lời: “Anh quên mất.”

Thi Hảo: “.”

Cô biết chắc chắn Lương Tây Kinh không phải quên cúp máy, mà nguyên nhân cụ thể là gì, cô cũng lờ mờ biết được.

Nhưng cô không tiếp tục hỏi anh nữa, Thi Hảo chuyển chủ đề nói sang chuyện khác: “Anh dậy lâu rồi à?”

Lương Tây Kinh: “Anh sắp đến cổng khu dân cư em ở rồi.”

Thi Hảo: “Hả?”

Cô không hiểu ý của Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh: “Anh đưa em đi làm nhé?”

Thi Hảo liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại, bối rối trả lời: “Không nói chuyện với anh nữa, em đi rửa mặt đã.”

Nếu còn nói chuyện nữa thì cô đi làm trễ mất.

Lương Tây Kinh bật cười: “Anh đợi em ở cổng, em không cần vội đâu.”

Rửa mặt xong, Thi Hảo không kịp ăn bữa sáng đã vội vội vàng vàng chạy ra cổng khu dân cư.

Vừa ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Lương Tây Kinh đang đứng ven đường.

Nhìn thấy chiếc xe đỗ ở đấy, Thi Hảo do dự vài giây, sau đó mới tiếp tục đi đến chỗ anh.

“Chào buổi sáng.” Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, nhân tiện mở cửa xe ra.

Thi Hảo không lên xe ngay, cô và Đới Phong liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh: “... Anh nhất định muốn đưa em đi làm sao?”

Lương Tây Kinh: “Em không muốn anh đưa em đi à?”

Thi Hảo nhìn chiếc Bentley trước mặt mình, ăn ngay nói thật: “Giờ này đường xá có hơi tắc, em muốn đi tàu điện ngầm đi làm.”

Nếu cô đi làm bằng chiếc xe này chắc sếp sẽ khuyên cô nghỉ việc mất.

Tuy tối hôm qua Lương Tây Kinh xuất hiện tại buổi công chiếu phim với cô có không ít người biết, quan hệ của hai người họ cũng không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm…

Chỉ có điều lái chiếc xe này đi làm cũng có phần quá phách lối khoa trương.

Tạm thời Thi Hảo vẫn chưa muốn nổi tiếng.

Không cần Thi Hảo nói ra thì anh cũng biết được suy nghĩ thật lòng của cô, Lương Tây Kinh đóng cửa xe lại: “Anh đến công ty trước đi.”

Đới Phong: “... Vâng.”

Nói chuyện với Đới Phong xong, Lương Tây Kinh hai tay đút túi quần nhìn về phía Thi Hảo: “Đi thôi.”

“Anh nhất quyết muốn đi tàu điện ngầm với em sao?” Thi Hảo vẫn chưa quên vẻ mặt của Lương Tây Kinh khi đi tàu điện ngầm với mình vào lần trước, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Giờ này người đi tàu điện ngầm nhiều lắm đấy.”

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô: “Em nói thế là do không muốn anh đi hay là đang lo anh không thích ứng được?”

Trước câu hỏi anh đưa ra, Thi Hảo im lặng không trả lời.

Lương Tây Kinh khẽ cười, nói: “Trước đây có rất ít cơ hội có thể đi cùng em, bây giờ đi nhiều hơn, có lẽ anh sẽ thích ứng được.”

Anh đã nói đến mức này rồi, Thi Hảo không có lý do gì để tiếp tục từ chối.

Cô gật gật đầu, đi về một hướng khác: “Được.”

Lương Tây Kinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc người ở ga tàu điện ngầm sẽ rất đông.

Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến biển người mênh mông ở nơi này, vốn dĩ anh còn không để ý nhưng bây giờ vẫn kinh ngạc.

Anh hỏi Thi Hảo: “Hàng người dài như vậy, phải xếp hàng bao lâu mới có thể đi vào?”

Thi Hảo nhìn hàng người phía trước khắp một lượt: “Không lâu lắm đâu, xếp hàng cũng chỉ tầm xấp xỉ mười lăm phút thôi.”

Lương Tây Kinh: “...”

Thấy Lương Tây Kinh nhíu mày, Thi Hảo nhướng mày, cười nhạo nói: “Anh hối hận rồi à?”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy nụ cười đầy đắc ý của cô, anh giơ tay lên nhéo má cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em muốn thấy anh hối hận lắm sao?”

Thi Hảo đẩy tay anh ra: “Em trang điểm rồi đấy.”

“...” Lương Tây Kinh nhắm mắt lại, sau đó ánh mắt thâm sâu lại nhìn vào mặt cô.

Từ sau khi từ chức ở tập đoàn, cách trang điểm của Thi Hảo đã có sự thay đổi rất lớn.

Trước kia vì để làm tốt chức vị thư ký của Lương Tây Kinh, cũng vì ngăn chặn không cho người ngoài có cơ hội đánh giá thấp mình, cảm thấy cô quá non nớt quá trẻ nên cách trang điểm của cô luôn theo hơi hướng trưởng thành nghiêm túc.

Nhưng bây giờ, cô trang điểm bình thường lại giống như một đóa hoa sen mới nở, vừa thuần khiết lại rất xinh đẹp.

Khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chất chứa tình cảm của Lương Tây Kinh, hơi thở của Thi Hảo như nghẹn lại, trái tim đập dồn dập như trống, vô cùng căng thẳng.

Cô có hơi xấu hổ mím môi dưới, né tránh ánh mắt anh: “Đừng nhìn nữa.”

Thi Hảo nhỏ giọng nói.

Lương Tây Kinh không lên tiếng trả lời, anh rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn cánh tay đang buông thõng bên hông của cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh có thể nắm tay em không?”

“?”

Thi Hảo kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Gì cơ?”

Lương Tây Kinh có biết anh đang nói gì không vậy.

Biết cô đang nghi ngờ chuyện gì, Lương Tây Kinh nói có sách mách có chứng nói: “Ở đây nhiều người, anh sợ em đi lạc.”

Thi Hảo nghẹn họng không nói lên lời, chỉ im lặng nhìn anh dường như muốn nói… Anh coi em là trẻ con ba tuổi hay sao?

Lương Tây Kinh cong môi cười, bàn tay thuận theo cánh tay cô di chuyển xuống dưới, ngón tay len vào những kẽ tay cô, lòng bàn tay anh dán sát vào lòng bàn tay cô, mười ngón đan xen: “Anh sợ lạc đường.”

“...”

Thông qua hai lòng bàn tay đang dán sát vào nhau, Thi Hảo có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay dày rộng của anh. Thuận chí nương theo đầu ngón tay anh kề sát vào mu bàn tay mình, cô còn cảm nhận được trái tim anh cũng đang đập nhanh như mình vậy.

Thi Hảo ngơ ngác thất thần mất hai giây, chỉ biết đi theo anh.

Cô biết cô thích nắm tay anh.

Sau khi tay hai người đan vào nhau, lúc đi vào trạm lại tách ra, sau đó Lương Tây Kinh lại tự nhiên nắm tay Thi Hảo lần nữa.

Lần bọn họ nắm tay này, đến tận khi tàu điện ngầm đến trạm dừng, Lương Tây Kinh vẫn không nỡ buông tay Thi Hảo ra.

Công ty mới của Thi Hảo cách lối vào trạm tàu điện ngầm cũng khá gần, chỉ cần ba phút đi bộ đã tới.

Sau khi đi ra lối ra trạm tàu điện ngầm, Lương Tây Kinh đưa cô đến dưới lầu công ty.

“Em vào đây.” Thi Hảo nhìn anh: “Anh mau đến công ty đi.”

Lương Tây Kinh hỏi ý kiến của cô: “Tan làm anh tới đón em nhé?”

“...”

Thi Hảo hỏi: “Anh không bận sao?”

Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc nói: “Không bận.”

Thi Hảo liếc mắt nhìn anh, không nhịn được lẩm bẩm: “Hôm nay là thứ hai mà.”

Sao Lương Tây Kinh có thể không bận được chứ.

Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt có niềm háo hức đang dâng trào, trầm giọng nói: “Em muốn không?”

Bận hay không bận không quan trọng.

Chỉ cần Thi Hảo đồng ý, anh có thể tới bất cứ lúc nào.

Thi Hảo nhìn anh một lúc, sau đó lắc đầu từ chối: “Không muốn.”

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, nhìn cô trong giây lát: “Được, em đi làm đi, anh đến công ty đây.”

Thi Hảo gật đầu: “Gặp lại sau nhé.”

Sau khi hai người chào tạm biệt nhau xong, Thi Hảo quẹt thẻ đi làm.

Vừa đến văn phòng, Thi Hảo đã nhận được ánh nhìn chăm chú của vô số đồng nghiệp. Cô cũng không ngạc nhiên chút nào, hôm qua cô và Lương Tây Kinh xuất hiện tại buổi công chiếu phim, những lời Lương Tây Kinh nói, đồng nghiệp của cô đều nghe thấy, hơn nữa còn nhìn thấy tận mắt luôn rồi.

Thi Hảo hít sâu một hơi rồi bình tĩnh rồi đi đến phòng uống nước rót một ly nước trước đã.

Sau khi lấy nước xong cô quay về chỗ ngồi, người đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô cứ nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nếu đồng nghiệp đã không chủ động mở miệng hỏi, Thi Hảo cũng giả ngu không chủ động mở miệng nói ra.

Tình trạng này kéo dài mãi cho đến khi Bối Diệp Đồng đến công ty mới chấm dứt.

Cô ấy liếc mắt nhìn một vòng rồi gọi: “Thi Hảo, cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Thi Hảo: “...”

Dưới sự chú ý của đông đảo mọi người có mặt trong văn phòng, Thi Hảo đi vào phòng làm việc của Bối Diệp Đồng, sau khi đi vào cô thở phào một hơi.

Nhìn thấy hành động này của cô, Bối Diệp Đồng cười cười: “Cô căng thẳng như vậy làm gì? Bọn họ hỏi cô chuyện giữa cô và tổng giám đốc Lương à?”

Thi Hảo: “...”

Cô có hơi bối rối trước câu hỏi này: “Chị cũng nhìn thấy sao?”

Bối Diệp Đồng nói đùa với cô: “Muốn không nhìn thấy cũng khó, lúc sau hai người các cô xuất hiện trên top tìm kiếm cô hẳn phải biết chứ.”

Ban đầu, Thi Hảo và Lương Tây Kinh chỉ lộ diện cùng nhau tại buổi công chiếu phim, cư dân mạng cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của hai người họ. Nhưng sau khi xem hết video rồi sau đó lại có người đào ra được thân phận của Lương Tây Kinh, cư dân mạng lại bắt đầu thảo luận sôi nổi về hai người.

Cũng không ngạc nhiên khi hai người bị những cư dân mạng không biết hai người là ai đưa lên top tìm kiếm.

Bởi vì hầu hết bình luận của cư dân mạng về họ cũng khá tốt nên Lương Tây Kinh mới không bảo Dương Cao Phi trực tiếp xóa top tìm kiếm đi mà chỉ hạ hạng của chủ đề trên top tìm kiếm thấp xuống, để độ hot giảm xuống một cách tự nhiên.

Thi Hảo: “Tôi biết.”

Bối Diệp Đồng hắng giọng, liếc cô: “Tổng giám đốc Lương đang theo đuổi cô à?”

Thi Hảo sững sờ, có phần bất ngờ trước phán đoán chuẩn xác của cô ấy.

Bối Diệp Đồng: “Rất dễ đoán.”

Thi Hảo “À” một tiếng, không biết nên nói gì.

Bối Diệp Đồng cũng không làm khó cô, cô ấy nói thẳng: “Tôi gọi cô vào đây không phải vì chuyện này, tôi cũng chỉ tiện thể hóng chuyện mà thôi, công ty chúng ta rất có tình người, cho dù là chuyện nhân viên yêu đương hay yêu đương với ai cũng đều mặc kệ.”

Nói đến đây, cô ấy nháy mắt với Thi Hảo.

Thi Hảo buồn cười: “Thế tôi cảm ơn chị Đồng trước vậy.”

Bối Diệp Đồng: “Đến lúc tổng giám đốc theo đuổi được cô, nhớ để cậu ấy mời ăn cơm là được.”

Thi Hảo: “... Chắc chắn rồi.”

Nói chuyện với nhau về vài chuyện lặt vặt xong, Bối Diệp Đồng sắp xếp công việc mới cho Thi Hảo.

Vừa ra khỏi phòng làm việc của Bối Diệp Đồng, Thi Hảo đã đối mặt với ánh nhìn của mọi người nhìn vào mình, cô không nhịn được thấy buồn cười.

Đến khi Thi Hảo ngồi xuống, người đồng nghiệp bên cạnh rốt cuộc không nén nổi tò mò hỏi: “Thi Hảo, hôm qua khán giả xuất hiện trong buổi công chiếu phim của đám anh Thẩm là cô sao?”

Thi Hảo: “Là tôi.”

Mắt đồng nghiệp sáng lên: “Thế người bên cạnh cô… Là tổng giám đốc Thẩm sao?”

Thi Hảo: “Là anh ấy.”

Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía cô: “Thế cô và tổng giám đốc Lương?”

Thi Hảo biết mọi người tò mò muốn biết chuyện gì nhưng cô vẫn thừa nước đục thả câu nói: “Thì giống như những gì tổng giám đốc Lương nói trong video đó thôi, chúng tôi là bạn.”

Các đồng nghiệp: “...”

Đây không phải câu trả lời bọn họ muốn nghe.

Mọi người vẫn muốn hỏi thêm nhưng Bối Diệp Đồng đã đi từ trong phòng làm việc ra: “Đi họp thôi nào mọi người, còn chuyện trò thì để sau hãy nói.”

“...”

Bên kia, Lương Tây Kinh cũng giống như Thi Hảo, anh vừa đến văn phòng đã nhận được ánh nhìn của rất nhiều người.

Chỉ có điều anh là ông chủ nên cho dù mọi người có tò mò cũng không dám lên tiếng đặt câu hỏi.

Lương Tây Kinh nói một tiếng cho Thi Hảo biết mình đã đến công ty, sau đó mới bận rộn xử lý công việc trong tay.

Hơn mười giờ, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: “Em bận không?”

Thi Hảo liếc mắt nhìn đồng hồ, có hơi kinh ngạc: “Sáng hôm nay anh không họp à?”

Nếu cô nhớ không lầm thì vào mười giờ sáng thứ hai mỗi tuần, Lương Tây Kinh có một buổi họp cố định.

Lương Tây Kinh: “Đang họp.”

Thi Hảo: “?”

Lương Tây Kinh: “Bọn họ dài dòng quá.”

Thi Hảo chế giễu anh: “Sao trước kia anh không chê họ dài dòng đi mà bây giờ mới chê.”

Lương Tây Kinh: “Trước kia em ở đây.”