Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 134




Giống như đụng tới chuột rắn rết gì đó, Phong Quang buông tay hắn ra nhảy ra sau một bước, cô thoạt nhìn cực kỳ kinh sợ, “không được, sao tôi lại ở cùng một tổ với anh chứ!!!”

Nhậm Ngã Hành đếm xỉa tới, bước chân đi trước.

Phong Quang là một thầy thuốc chuyên nghiệp, kỹ năng không cao, cô cũngkhông cho rằng bản thân có bản lĩnh có thể vượt qua thông đạo này, cho nên cô đương nhiên đi sau lưng hắn, duy trì khoảng cách ba bước chân, “Này, tôi nói, anh sẽ không đến đích rồi lại đâm sau lưng tôi một kiếm nữa chứ?”

Giang hồ lục đục với nhau, cho dù các người là bạn bè cùng tổ đội, các người ở cùng trong một phụ bản, vì tiền tài bảo vật, vì thần binh cũng có thể rút đao hỗn chiến, Phong Quang lựa chọn tiếp tục cùng Phong Trần Nhất Thương đánh phụ bản, là vì cô tin tưởng có nhiều người như vậy, Nhậm Ngã Hành sẽ không vì ân oán cá nhân mà giải quyết cô, nhưng bây giờ không có người khác ở đây, ai biết hắn có thể đột nhiên đâm cô một kiếm rồi nói cô bị quái nhỏ đánh chết không? Phong Trần Nhất Thương là bạn của hắn, nhấtđịnh là sẽ tin lời của hắn.

Nhậm Ngã Hành cũng không liếc nhìn cô một lần, “Giết cô, lãng phí thời gian.”

“Hừ, anh cũng biết giết bản tiểu thư là một chuyện không tốt chứ gì? Coi như anh thức thời vì tuấn kiệt.” cô nâng cằm lên, rất đắc ý.

Giọng nói vừa mỏng lại lạnh của Nhậm Ngã Hành lại vang lên, “Làm chuyệnkhông có tính khiêu chiến, đó là lãng phí thời gian của tôi.”

“anh!” Phong Quang tức giận dậm chân, “Nghĩ muốn giết bản tiểu thư cũng rất khó đó?”

“Sao?” Hắn cúi đầu, “Tiểu thư một giây liền nằm.”

Bởi vì cách biệt chiều cao, Phong Quang nhìn thấy ánh sáng xẹt qua nhưng trong mắt hắn lại có cảm giác không thú vị, cô cho rằng đây là trào phúng, nhưng cô không thể phản bác, bởi vì mỗi lần bị hắn công kích, cô thật đúngkhông sống quá một giây.

cô hờn dỗi cắn môi, vốn là môi anh hồng càng thêm hồng nhuận như chu sa, hắn biết, trong đời thực khi cô tức giận, cũng có động tác nhỏ như vậy… Nhậm Ngã Hành thất thần trong một cái chớp mắt, hắn thu hồi ánh mắtkhông để ý đến cô nữa, không nói một câu tiếp tục đi đến phía trước.

Hắn vì chính mình không tự giác liên tưởng đến một màn hương diễm đó mà cảm thấy buồn bực.

Phong Quang cảm nhận được sự tức giận của hắn, lại không biết hắn đangtức cái gì, nơm nớp lo sợ thong thả đi sau lưng hắn, cô không dám nói chuyện với hắn nữa, sợ hắn thật sẽ đột nhiên rút kiếm giải quyết cô luôn, côchỉ cần an toàn duy trì khoảng cách với hắn, sinh mệnh liền được bảo đảm.

Hai người một trước một sau đi tới, có thể xem là an tĩnh.

Cương thi trên đường thường xuyên đột ngột xuất hiện ra vài con, khi Phong Quang một lần nữ biểu diễn âm nữ cao, Nhậm Ngã Hành trảm chết một đầu cương thi, hắn nghiêng tay, cô gái nhỏ nhắn này chính là sống chết ôm lấy tay hắn phát run.

Nhậm Ngã Hành: “…”

“anh nhìn tôi như vậy làm gì!” cô chột dạ buông tay hắn ra, tới chết cũngkhông chịu nhận, “Tôi không có sợ đâu!”

Vừa dứt lời, bên cạnh lại bay ra một cương thi bị chặt đứt cánh tay, cô kêu to một tiếng, lần này trực tiếp đụng vào lòng hắn.

Nhậm Ngã Hành bị đâm cho lui về sau một bước, một tay theo bản năng đặt ở trên lưng cô, tay kia thì cầm kiếm, động tác lưu loát làm cho cương thi trở về hoàng tuyền.

Đợi đến khi xung quanh không có động tĩnh, Phong Quang lặng lẽ mở một con mắt, khi đã thấy an toàn rồi, cô còn chưa kịp thở một hơi, liền ý thức được tư thế này không được ổn lắm, nhanh chóng bay ra khỏi lòng hắn, côcao ngạo hừ một tiếng, “anh đừng hiểu lầm, tôi vừa rồi không có…”

“không có sợ hãi?” Nhậm Ngã Hành hỏi lại cô cũng không nói ra được câu nào, khóe mắt không cẩn thận quét qua ngực cô, trong lòng có chút nhớ lại vừa rồi khi cô nhào vào hắn, cảm giác được hai luồng mềm nhũn phía trước đó ở trên người hắn.

Nghĩ đến cảm giác đó, ngón tay hắn giật giật, ngoài đời đụng tới cảm giác còn thoải mái hơn, hắn từng được thể nghiệm qua.