Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 149




Phong Quang theo bản năng kêu một tiếng, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại có thể dùng khinh công bay lên thì giữa không trung, thân thể của côđược người ôm lấy.

Gió đem trang phục và mũ trên đầu Nhậm Ngã Hành thổi xuống dưới, khuôn mặt hoàn chỉnh của hắn lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra ngoài, hắn rất bình thản, ánh mắt thâm thúy hờ hững, giống như một giếng cổ gợn sóngkhông thể kinh động đến, lại như bầu trời đêm đầy những vì sao đang rơi xuống, ánh sáng lấp lánh ở bên trong.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Phong Quang không khỏi ngây người, hắn vốn là người có tính tình không để ý đến bất kỳ ai, nhưng cía nhìn chăm chú ngoài ý muốn này làm cho cô cảm thấy cô trong mắt hắn rất khác so với những người khác, sau đó là một trận tim đập nhanh.

Hắn ôm cô vùn vụt rơi xuống đất, “không sao chứ?”

Phong Quang sửng sốt một hồi mới nhớ ra việc giãy dụa rời khỏi lòng hắn, nhưng cô thất bại, bởi vì hắn không dự tính buông cô ra, “Này, tôi cảnh cáoanh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng ôm ý tưởng kỳ quái gì với tôi!”

Nghe vậy, Nhậm Ngã Hành vừa vui buồn lẫn lộn, cho nên hắn buồn bực, “côkhông cân nhắc việc có nhiều bạn trai sao?”

Hỏi xong, hắn quỷ dị cảm thấy đỉnh đầu chính mình tựa như có một mảnh tái xanh, còn là bị chính hắn đến đội nón xanh cho.

Phong Quang lấy một loại ánh mắt nhìn thú hiếm nhìn hắn hồi lâu, “anh đùa gì thế?”

Ngừng lại giây lát, hắn nghiêm túc nói: “Tôi không có đùa.”

“Vậy anh chính là đầu óc có vấn đề.” cô nhận định nói xong, lựa chọn logout khỏi game.

cô gái trong lòng Nhậm Ngã Hành biến mất, hắn đứng trong gió đêm, bóng dáng thế nào lại giống như… cô độc thê lương.

Phong Quang thoáng cái trở về trên giường ngủ, cô mặc kệ Nhậm Ngã Hành người này có bình thường hay không, hôm sau học viện có môn, không có cách nào, cô chỉ có thể buống tha cho việc ngủ nướng. Sáng sớm liền đi, tài xế gọi điện thoại tới nói xe xảy ra vấn đề không thể đưa cô đi, cô tỏ vẻkhông sao cả, dù sao hiện tại cô được tẩy trắng rồi, cũng không còn nhiều người qua đường chỉ trỏ lui tới nữa, cô ngồi phương tiện giao thông côngcộng cũng không sao, chẳng qua vừa ra khỏi cửa… Nhìn thấy một chàng trai và một chiếc xe đạp, cô có chút mơ màng.

“Chào buổi sáng.” Âu Tuân cầm một gói to chứa bữa sáng đưa cho cô.

Phong Quang không có năng lực lý giải tiếp nhận, trứng gà cuộn đơn giản và bánh bao rau dưa, còn có một ly sữa bò, cô một lúc lâu sau mới mở miệng, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

“không có gì.” Khóe miệng cậu cong lên một chút, dường như cảm thấy rất vui vẻ.

Phong Quang nhìn phản ứng của cậu, không chắc lắm hỏi: “Cái này… khôngphải là cậu làm chứ?”

“Phải, em không thích sao?”

“Thích.” cô lập tức trả lời, hơn nữa cô cũng thật sự thích mấy thứ đơn giản một chút, chẳng qua vì mỗi lần ngủ nướng cô bình thường sẽ không ăn tốt bữa sáng, cô thụ sủng nhược kinh hỏi cậu, “Nhưng mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, cậu là mấy giờ thì rời giường làm?”

“6 giờ.” Cậu đem câu tối hôm qua vẫn luôn không ngủ đè ép trở về.

Nhưng với loại người như Phong Quang mỗi ngày đều hận không thể ngủ thẳng đến mười hai giờ thì, này cũng là quá sớm! Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại áy náy không nguôi, bởi vì ngày hôm qua cô nói cậu là bạn trai của cô, mục đích là để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, nhưng hiện tại xem ra hình như là cô nhặt được bảo vật.

“Vậy cậu… đợi tôi ở đây bao lâu rồi?”

“không lâu.” Mới hơn hai giờ mà thôi, vì để bảo đảm bữa sáng còn nóng, cậu còn chuẩn bị một thùng giữ ấm, nhưng mà cậu không để cho Phong Quang nhìn thấy.

Mỗi một lần cậu trả lời đều nhẹ nhàng bâng quơ, Phong Quang hẳn là tin, nhưng tính cách của cậu vốn cũng hướng nội, chỉ sợ có làm có nhiều hơn cũng sẽ nói không có gì.

cô không nhịn được nhào vào lòng cậu, hay tay ôm thắt lưng cậu, “Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”