Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 302




Tiếu Tiếu buông tay ôm phụ thân ra, theo bản năng cách xa hắn từng bước, nàng khô khốc nói: “Phụ thân… căn phòng sau con… có rất nhiều… có rất nhiều…”

“Tiếu Tiếu, cái đó gọi là người lợn.” Biết nàng không hiểu, cho nên cố Ngôn tốt bụng nói cho nàng.

Tiếu Tiếu cứng cả người, nàng chưa từng nghe qua hai chữ người lợn, nhưng nàng có thể hiểu được hai chữ này kinh khủng như thế nào, nàng kinh ngạc nói: “Phụ thân… vì sao… phải làm người lợn?”

“Bởi vì họ là người xấu muốn hại mẹ con.” cố Ngôn cười hỏi: “Tiếu Tiếu, con thấy phụ thân làm sai sao?”

Tiếu Tiếu chậm rãi lắc đầu, nàng không thông minh, nhưng trực giác so với mấy người thông minh kia còn mạnh hơn, nàng giơ cánh tay phát run, thật cẩn thận níu góc áo phụ thân, như lấy lòng nói: “Con sẽ không nói cho nương, phụ thân đừng trách Tiếu Tiếu được không?”

“Tiếu Tiếu thật là thông minh.” Khóe mắt cố Ngôn khép lại, từ ái sờ sờ đỉnh đầu nàng, cười khẽ ra tiếng, “Mấy ngày này, Tiếu Tiếu ngủ ở phủ đệ của phụ thân được không?”

Tiếu Tiếu run lên, buông tay ra, nàng xin giúp đỡ nhìn Tô Bích, nhưng Tô Bích chỉ im lặng, sắc mặt nàng tái nhợt, miễn cưỡng cười một chút, xoay người muốn rời đi, “Con không muốn ở vương phủ, con muốn về hoàng cung tìm nương, con muốn nương…”

“Tiếu Tiếu.” cố Ngôn bắt lấy bả vai nàng, “Con thật sự rất không nghe lời.”

Tô Bích mắt thấy cố Ngôn nâng tay, hắn quát to một tiếng, “Chủ nhân!”

Dứt lời, một chưởng của cố Ngôn rơi xuống.

Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, thân mình mềm nhũn, được cố Ngôn ôm vào lòng, cố Ngôn lại nhìn Tô Bích, “Kêu cái gì?”

“Chủ nhân… Tiếu Tiếu là nữ nhi của ngài.”

Bộ dạng ngơ ngác của Tô Bích, trong mắt cố Ngôn rất buồn cười, hắn ôm lấy Tiếu Tiếu, để đầu nàng tựa lên vai hắn, hắn vỗ về lưng nàng từng chút một, bộ dạng lúc này lại như một phụ thân hiền lành, thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì? Ta cũng chỉ để Tiếu Tiếu trước tiên ngủ một giấc thôi.”

Tô Bích thế này giật mình thì ra Tiếu Tiếu vẫn còn hô hấp, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe được giọng nói thanh nhã như gió của nam nhân kia, “Nếu Tiếu Tiếu biến mất, Phong Quang sẽ đau lòng.”

Lý do hắn buông tha Tiếu Tiếu, giống như lý do mười mấy năm trước buông tha Hạ Phong Nhã, nhưng trong lòng Tô Bích hoảng sợ, lời vừa rồi là thật sao… thật sự dậy sát tâm đối với nữ nhi thân sinh của chính mình sao?

Tô Bích không dám hỏi, hắn cũng nhất định không có được đáp án.

cố Ngôn nhìn đám người lợn bởi vì nghe được âm thanh của hắn mà kích động, hắn nhẹ giọng, “Gọi mười hai tới, để hắn xóađi đoạn ký ức này của Tiếu Tiếu.”

“Dạ…” Tô Bích trả lời.

cố Ngôn dưỡng người có dụng ý khác thường, mà người có danh hiệu mười hai kia, am hiểu thôi miên, Tiếu Tiếu có thể quênđi chuyện này, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.

cố Ngôn hơi hơi nghiêng tay, nhìn nữ nhi trong ngực mà cười, “Tiếu Tiếu nha, nương con hy vọng con vui vui vẻ vẻ lớn lên, cha sao lại có thể phá hỏng kỳ vọng của nương con đây?”

Tô Bích đột nhiên hiểu ra, cố Ngôn chiều Tiếu Tiếu, không phải vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của hắn, mà chỉ vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của Phong Quang.

Sắc trời ngả về phía tây, Phong Quang đợi đã lâu trong tẩm cung rốt cục cũng đợi được cố Ngôn trở về, nàng thấy Tiếu Tiếu ngủ trong lòng hắn, sợ nàng cảm lạnh, cố Ngôn còn đem ngoại bào của mình đắp lên người Tiếu Tiếu.

Phong Quang nhận lấy Tiếu Tiếu đặt lên giường, ngồi ở bên giường đắp chăn lại cho tốt thay con mình, lại thấy vẻ mặt nữ nhi có chút tái nhợt liền hỏi cố Ngôn: “Tiếu Tiếu sao vậy? Hai người lúc đi ra ngoài không phải nói rất nhanh sẽ về sao?”

“Con chơi đã, ở bên ngoài thêm một chút.” cố Ngôn ngồi bên người Phong Quang, “Hôm nay trên đường nhiều người, Tiếu Tiếu thiếu chút nữa đi lạc, nàng bị dọa, Phong Quang, đợi Tiếu Tiếu tỉnh lại, nàng không nên quở trách con.”

Nghe được câu trước, Phong Quang quýnh lên, đợi sau khi nghe được câu sau, nàng hừ lạnh, “Chàng cho là chỉ có chàng thương Tiếu Tiếu sao? Tiếu Tiếu là đứa bé ta mang thai mười tháng sinh ra, bình thường ta đều xem là mạng mình mà chăm sóc, cho dù có đôi khi ta nói con vài câu, lúc đó cũng chỉ vì tốt cho con không phải sao?”

“Phải, bệ hạ nói rất đúng.”

“Đừng có nói cho qua.” Phong Quang liếc ngang nhìn hắn, sợ ầm ỹ đến Tiếu Tiếu, lại nhỏ giọng nói: “Đứa bé thứ hai của Phong Nhã sắp sinh rồi, chúng ta phải chuẩn bị quà mừng gì mới tốt?”

“Đưa một hộp nhân sâm trăm tuổi là được rồi.”

“Nàng ba lần cưới hôn phu, lần đầu sinh đứa nhỏ, ta đều đưa nhân sâm trăm tuổi, bây giờ lại đưa nữa, có phải không tốt lắmkhông?”

Mười mấy năm trước, Lam Thính Vũ ăn giải dược của Tô Bích đưa cho, độc trong thân thể đã giải, nhưng nhìn thấy Tô Bích và Kha Hoài thành một đôi, hắn liền một lòng xuất gia, cứ nghe được tin tức màu hồng phấn của hắn từng đợt truyền đến từ trong chùa miếu sau đó, ừm, chùa miếu mà, dù sao nam nhân cũng nhiều.

Hậu cung của Hạ Phong Nhã lập tức thiếu hai nam nhân, trong lòng Phong Quang cũng có chút băn khoăn, cho nên mới lần nào cũng nghĩ phải chuẩn bị quà tốt.

cố Ngôn cười nói đùa: “Nguyên nhân vì trong phủ công chúa có nhiều người, cho nên nàng mới càng phải cần bổ dưỡng bổ dưỡng.”

Nàng lập tức hiểu được ý tứ trong lời hắn, khinh bỉ nói: “cố Ngôn, chàng thật đen tối.”

“Đa tạ bệ hạ khích lệ.” cố Ngôn cười, “không giống như hậu cung của bệ hạ, chỉ có một, không thể so sánh với phủ công chúa có đến ba.”

Phong Quang sửng sốt, sau đó đỏ mặt, “Chàng thật không biết xấu hổ.”

“Phải, thần không biết xấu hổ, khó có dịp Tiếu Tiếu đang ngủ…” cố Ngôn ôm nàng đi đến một căn phòng khác, “không bằng, để cho thần lại hầu hạ bệ hạ một phen cho tốt?”

Nàng che mặt, hắn đều ôm người ta đi rồi, chẳng lẽ hắn còn chịu nghe nàng nói không đồng ý sao!?

Thế giới thứ bảy hoàn