Thay Chị Lấy Chồng

Chương 336: Em không khóc thì anh không đi




Bởi vì Tề Lam ba hoa nói không ngừng, cả bữa cơm tối lại kéo dài hơn một tiếng.

Tuy đa số thời gian tôi cũng đang nghe cô ta nói, nhưng bởi phải chăm sóc Thiểm Thiểm, sợ nó ăn nhiều quá.

Lúc tôi nhìn Thiểm Thiểm, cũng liếc qua nhìn Lý Trọng Mạnh.

Lý Trọng Mạnh lúc này đã ăn xong, buông đũa xuống, chăm chú nhìn Tề Lam kể chuyện.

Ánh mắt ấy tuy vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong đôi mắt trong suốt lại là có một sự tập trung kì lạ.

Tập trung nhìn Tề Lam như thế.

Nhưng lại giống như thông qua Tề Lam nhìn người nào khác.

Mà lúc này tôi lại quay về hướng Tề Lam, mới phát hiện ra Tề Lam cũng đang chăm chú nhìn Lý Trọng Mạnh.

Sự tập trung của cô ta khác với Lý Trọng Mạnh.

Cô ta là đang nhìn Lý Trọng Mạnh.

Chỉ nhìn mình anh ta.

Lòng tôi “Thình thịnh” một chút, trong lòng dần dâng lên loại linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra,.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi gạt bỏ ý nghĩ để Tề Lam giúp trông Thiểm Thiểm.

Tề Lam vẫn còn đang nói rất hăng say, nói trắng ra chỉ kể cho Lý Trọng Mạnh nghe, tôi cũng chẳng có tâm tình nghe, liền hỏi Thiểm Thiểm: “Ăn xong chưa? Mẹ lên tầng chơi với con nhé?”

“Vâng.”

Thiểm Thiểm gật đầu, dùng khăn tay ở trước mặt lau miệng.

Tôi bế nó ra từ ghế trẻ em xuống.

Tề Lam lúc này lập tức dừng câu chuyện của mình, hỏi tôi: “Bà chủ cần tôi giúp không?”

“Không cần.” Tôi cười: “Mọi người cứ nói chuyện đi, lâu rồi không gặp Thiểm Thiểm, tôi chơi với thằng bé là được rồi.”

Lúc này, Lý Trọng Mạnh cũng đứng lên, đi theo tôi, dịu dàng nói: “Anh chơi cùng bọn em, sẽ không không chào đón anh chứ.”

“Làm sao sẽ.” Tôi cười nói.

Chờ nói xong, ánh mắt tôi lơ đễnh liếc về phía Tề Lam, cô ta vẫn đứng đó không hề động đậy.

Vẻ mặt nhìn Lý Trọng Mạnh không giấu được sự thất vọng.

Tôi cũng không nói gì, liền dẫn Thiểm Thiểm lên tầng.

Lý Trọng Minh cũng đi cùng.

Phòng ngủ nhỏ của Thiểm Thiểm là một phòng đồ chơi.

Lần này Lý Trọng Mạnh lại mua cho thằng bé một cái đường ray xe đua rất to, ở trên có thể chơi xe đua đồ chơi.

Một lần có thể để vài chiếc xe lên, có thể chạy đua.

Ba người chúng tôi chơi với nhau vài tiếng đồng hồ, đến 10 giờ Thiểm Thiểm cũng không chịu đi ngủ, sau lại vẫn là tôi nói mãi, cuối cùng kể bảy câu chuyện cổ tích cho nó, thì nó mới đi ngủ.

Chờ Thiểm Thiểm ngủ say rồi, tôi ra khỏi phòng, còn chưa xuống tầng liền nghe thấy giọng của Tề Lam.

Tôi rón rén đứng ở một góc, phòng khách chỉ để một đèn bàn.

Ánh đèn lờ mờ.

Lý Trọng Mạnh ngồi ở chiếc sofa đơn ở trong phòng khách, Tề Lam đứng ở một bên, đang kể liên miên không ngừng chuyện của mình.

Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu, tôi đứng đó, bỗng hiểu ra, quan hệ giữa Lý Trọng Mạnh và Tề Lam đã xảy ra thay đổi, nhưng sự thay đổi này là do gì?”

Tôi không biết.

Tóm lại nếu nói trải nghiệm của Tề Lam có gì thu hút Lý Trọng Mạnh, vậy tôi chắc chắn không tin.

Dưới tay Lý Trọng Mạnh có nhiều bệnh viện như thế.

Kinh nghiệm của Tề Lam, e là so với những y tá dưới tay Lý Trọng Mạnh, thật sự ra cũng na ná nhau.

Vậy thì, cô ta lại có cái gì khác biệt cơ chứ?

Chẳng qua, tôi không quan tâm điều này.

Nếu Lý Trọng Mạnh có thể rời lực chú ý từ tôi đi, vậy đối với tôi mà nói, thật sự là chuyện không thể tốt hơn.

Tôi không xuống tấng, mà lấy điện thoại về phòng ngủ.

Gọi điện cho Đào Nhi, nói rõ việc mai đưa Thiểm Thiểm đến phòng làm việc.

Đào Nhi bày tỏ, không cần phiền phức như thế, con gái nhà cô ấy được nghỉ do bảo mẫu trông, bảo mẫu nhà cô ấy rất đáng tin, dù gì trông một cũng là trông, trông hai cũng là trông.

Cô ấy bảo tôi mai trước đưa Thiểm Thiểm đến, sau đó cô ấy lại lái xe đưa Thiểm Thiểm về nhà cô ấy.

Tôi nghĩ nghĩ, thế cũng được, liền đồng ý.

Cúp máy xong, tôi đi đánh răng rửa mặt rồi nằm lên giường, ngủ được lúc, mơ màng mới cảm thấy Lý Trọng Mạnh về phòng ngủ và nằm xuống.

Lần này anh ta không ôm lấy tôi, mà là nằm một mình một bên.

——

Hôm sau trời vừa sáng, tôi và Lý Trọng Mạnh cùng nhau rời giường.

Tề Lam thấy tôi, vui vẻ chào hỏi.

“Bà chủ.”

Sau đó, cô ta lại nhìn Lý Trọng Mạnh theo sau tôi, vẻ mặt hớn hở hơn hẳn hướng Lý Trọng Mạnh chào hỏi: “Ông chủ.”

Lý Trọng Mạnh ở đằng sau tôi, tôi nghe thấy anh ta nhàn nhạt nói một câu: “Chào buổi sáng.”

Rõ ràng là chỉ là ba chữ,lại khiến tôi càng cảm thấy được giữa họ không đơn giản.

Đứng sau Tề Lam là dì Trần và Liễu Học Quân, hai người đều trừng mắt nhìn Tề Lam, vẻ mặt rất khó coi.

Với lại cả một buổi sáng, dì Trần phụ trách nấu cơm, Liễu Học Quân hỗ trợ.

Sau đó những việc khác đều do Tề Lam làm.

Bao gồm cả lấy đồ, pha trà, vân vân....

Lý Trọng Mạnh đưa tôi và Thiểm Thiểm đến dưới lầu phòng làm việc của Đào Nhi, sau khi anh ta rời đi, Đào Nhi cùng tôi đưa Thiểm Thiểm đến nhà cô ấy.

Trên đường đi, Thiểm Thiểm hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta giờ đi đâu?”

“Đi gặp em gái hôm trước ấy, con nhớ không?” Tôi hỏi thằng bé.

Khuôn mặt Thiểm Thiểm đầy vẻ kiêu ngạo nói: “Em gái nào? Nhiều em gái như vậy, con làm sao mà nhớ được.”

Tôi vừa nghe liền không nhịn được mà bật cười: “Lại còn nhiều em gái như thế? Con thì có em gái nào, con nói cho mẹ xem.”

Thiểm Thiểm nghe vậy, nghiêng đầu, dường như cẩn thận nghĩ xem mất một lúc lâu, bĩu môi có chút không vui nói ra hai chữ: “Không có...”

“Khụ.” Đào Nhi đang lái xe phía trước, nghe Thiểm Thiểm nói vậy, nhịn không được cười nói: “Công chúa nhỏ nhà chúng tôi là fan nhí của cháu đó, cháu cứ vậy mà quên nó sao?”

“Ai?” Thiểm Thiểm vừa nghe, đôi mắt long lanh nhìn Đào Nhi.

“Con đến rồi sẽ biết.” Tôi sờ đầu Thiểm Thiểm.

Rõ là đứa trẻ con chưa đến 5 tuổi, thế mà lại để ý mình có fan nhí hay không như thế?

Đào Nhi lái xe đến cửa nhà cô ấy, chúng tôi cùng nhau lên tầng.

Vừa mở cửa, con gái của Đào Nhi đã đứng ở cửa.

Hôm nay không giống với hôm trước, con bé mặc đồ ở nhà màu hồng, trên áo còn in hình công chúa Elsa trong Frozen

Con bé trông thấy Thiểm Thiểm, miệng mở tròn hình chữ “O”: “Anh!”

“Là em à.” Mắt Thiểm Thiểm bừng sáng.

Lúc đầu là dáng vẻ rất hưng phấn, nhưng rất nhanh lại giả vờ bộ dáng cool ngầu, cái gì cũng không nói.

Tôi trông bộ dạng này của thằng bé, thì ngồi xổm xuống hỏi nó: “Con có muốn chơi với em gái không?”

“Thì...”

“Không muốn thì mẹ dẫn con đi nhé.”

Tôi cố tình nói vậy.

Con gái Đào Nhi vừa nghe Thiểm Thiểm muốn đi, đôi mắt to long lanh nước, mặt tràn đầy sự vô tội hỏi: “Anh muốn đi sao?”

Dường như vành mắt rưng rưng nước.

Thiểm Thiểm thấy con bé như vậy, bĩu môi một cái, chẳng nói gì, trực tiếp rảo bước đi vào trong nhà Đào Nhi, vươn tay ra nắm tay con bé nói: “Em không khóc thì anh không đi.”

“Ừm! Vậy em không khóc nữa!” Con gái Đào Nhi vừa nghe vậy, lập tức lau nước mắt, nín khóc mỉm cười.

Hai đứa chẳng hỏi han gì chúng tôi, cứ thế đi vào trong.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

Tôi còn nghe thấy Thiểm Thiểm hỏi con bé: “Anh tên là Thiểm Thiểm, em tên là gì.”

“Em là Hạ Hạ.”

Lúc này, Đào Nhi đứng bên cạnh tôi, nhìn bóng dáng hai đứa bé, nói: “Đứa con trai này của cậu, tính cách giống y đúc ba nó.”