Thay Chị Lấy Chồng

Chương 343: Cháu trai, muốn làm gì vậy?




Tôi không nói gì, Lý Thục Bạch ở bên cạnh không nhịn được: “Ba, ba cảm ơn cô ta làm gì, cô ta là loại người gì ba không biết sao? Chính là kẻ vì tiền mà bám chặt lấy chú ba, bây giờ chú ba có tiền rồi, ba còn sợ cô ta sẽ chạy mất sao? Cô ta chết cũng sẽ đối xử tốt với chú ba, dù sao một con rùa vàng lớn như vậy, đổi là ai cũng không nỡ buông ra.”

Từ nãy, hai người Lý Thục Bạch và Lưu Thục Huệ đã không cho tôi sắc mặt tốt.

Suy cho cùng những chuyện trước đây họ cũng rất rõ ràng, nhận định tôi là hồng nhan họa thủy.

Bây giờ Lý Trọng Mạnh công khai tài sản, bọn họ càng cảm thấy tôi không công mà nhặt được lợi ích lớn.

Nghe cô ta nói, Lưu Thục Huệ tiếp lời: “Người phụ nữ này không đơn giản, con thấy Trọng Mạnh là bị cô lừa rồi.”

“Đủ rồi!” Lý Nam Hào tức giận, nhìn chằm chằm hai người phụ nữ: “Nếu như các con không phải là đến chúc phúc cho bọn chúng, thì có thể không đến, nhưng đã đến rồi, thì thu lại hết mấy tâm tư không sạch sẽ kia lại.”

“Ba! Con là con gái của ba, cô ta là người ngoài!” Lý Thục Bạch là người mạnh mẽ, không chịu cúi đầu.

Lưu Thục Huệ bị Lý Trọng Khánh kéo một cái, liền im miệng.

Lý Nam Hào rất không vui: “Nếu đã là con gái của ba, càng nên nhìn thấu đáo bản chất sự việc.”

“Bản chất gì? Cô ta sao?” Lý Thục Bạch trừng mắt nhìn tôi.

Lý Hào Kiệt ngồi ở đó, nghe lời Lý Thục Bạch và Lưu Thục Huệ nói, sắc mặt càng trở nên âm trầm.

Anh đột nhiên đứng dậy, đang muốn nói chuyện, thì Lý Trọng Mạnh bên cạnh tôi lại nói: “Nếu ai có ý kiến với vợ của tôi, bây giờ có thể đi, nếu còn gây chuyện ở đây, nói ra lời vô lễ với vợ tôi, tôi sẽ khiến người đó trả giá, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình thân.”

Lý Trọng Mạnh nói rất chậm, nhưng, từng câu từng chữ, toàn bộ đều thể hiện rõ anh nói được làm được.

Lý Thục Bạch mở miệng, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Chỉ là vị hôn thê mà thôi.” Rồi ngồi xuống

Lý Hào Kiệt đứng ở đó, nhìn Lý Trọng Mạnh, ánh mắt lạnh lẽo, hơi mang ý thù địch.

Mà lúc này, Thiểm Thiểm ngồi một bên, đột nhiên duỗi tay kéo lấy tay Lý Trọng Mạnh, ngọt ngào nói: “Ba, ba tức giận sao?”

Đây là lần đầu tiên Thiểm Thiểm gọi ba trước mặt mọi người.

Lý Trọng Mạnh vừa rồi vẻ mặt còn sắc bén, lúc này liền trở nên dịu dàng.

Anh hơi cúi người, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm: “Không có, ba không có tức giận, ba chỉ là không hi vọng có người bắt nạt mẹ mà thôi.”

“Vâng!” Mắt Thiểm Thiểm tròn lấp lánh: “Ba thật tốt.”

Lý Nam Hào ở bên, nghe thấy Thiểm Thiểm nói như vậy, tươi cười rạng rỡ.

Lúc này, ông đã không để bụng Thiểm Thiểm rốt cuộc là con của ai nữa, chỉ cần là con cháu nhà họ Lý, ông đều vui mừng.

Dù sao ông đã tuổi này rồi, bên cạnh lại có trẻ con, chốc lát thì không tức giận nữa.

Người nhà họ Lý, không cho ai mặt mũi, thì cũng cần giữ thể hiện cho Lý Nam Hào.

Cho dù trong lòng Lý Thục Bạch cực kì không vui, nhưng cũng không dám nói thêm nữa.

Mời rượu bàn này xong, tôi lại theo Lý Trọng Mạnh đi chúc rượu bàn khác.

Mười mấy bàn, mỗi bàn chúng tôi đều uống rượu, mặc dù Lý Trọng Mạnh nói không muốn uống thì không cần uống, nhưng những ngày như này, nhưng người kia tôi đều không biết ai là khách quý, ai không phải.

Nhỡ như gây ra chuyện không vui cũng không tốt.

Dứt khoát đều uống đi.

Sau khi uống hết một vòng, tôi đã có chút chóng mặt.

Lúc này, có hai người đàn ông đi tới, nói với Lý Trọng Mạnh: “Sếp Lý, chúc mừng, chúc mừng.”

Tôi thật sự chóng mặt rồi, liền nói với Lý Trọng Mạnh: “Em về nghỉ ngời trước, thuật tiện tìm Amy dặm lại lớp trang điểm.”

Anh quan tâm hỏi: “Cần anh đi với em không?”

Tôi lắc đầu, một mình rời đi.

Khi tôi đi đến cửa, vừa hay nhìn thấy Amy đang ăn ở một bên.

Anh ấy nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy, đi cùng tôi đến phòng trang điểm. Khi dặm lại lớp trang điểm, Amy vừa dặm lại lớp nền cho tôi, vừa nói: “Cô Sa, chúng ta có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, tôi có thể trang điểm cho cô hai ba lần, cũng là duyên phận.”

“Tôi biết cậu muốn nói gì, không cần nói nữa.”

Nghe giọng điệu này của Amy, tôi đã biết anh ấy muốn nói gì rồi.

Tôi cúi đầu, nhìn nhẫn đính hôn trên tay mình.

Nhẫn đính hôn đã đeo rồi, tôi đã là người của Lý Trọng Mạnh, vậy không nên lại đi nghĩ đến bất cứ chuyện gì của anh nữa.

“Nhưng, vừa rồi khi ánh mắt cô và Lý Hào Kiệt gặp nhau, cô lừa được người khác, nhưng cô lừa được chính bản thân mình sao?”

Cho dù tôi đã ngăn cản, Amy vẫn tiếp tục nói.

Lừa chính bản thân mình?

Tôi đương nhiên không lừa được bản thân mình!

Amy dặm lại lớp trang điểm cho tôi, tôi khẽ nhắm mắt lại, môi mỏng chế giễu nói,:“Anh nhầm rồi, tôi trước giờ chưa từng tự lừa mình.”

Tôi rất rõ bản thân mình yêu ai, không yêu ai.

Nhưng rôi càng rõ, cái gì mới là quan trọng nhất với tôi.

Lý Hào Kiệt lớn như vậy rồi, không cần tôi bảo vệ, nhưng Thiểm Thiểm thì khác, nó vẫn nhỏ, tôi không thể chấp nhận nó có bất kì sơ xuất nào.

“Haizz, cô…”

“Két!”

Khi Amy còn đang muốn khuyên tôi, phòng nghỉ truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi cho rằng Lý Trọng Mạnh đến giục tôi, cảm thấy Amy vẫn đang dặm lại trang lớp điểm cho tôi như cũ, cũng không mở mắt ra, chỉ nói: “Anh Mạnh, em lập tức sẽ xong.”

Khi tôi nói xong, cả phòng trang điểm rơi vào im lặng.

Không có ai đáp lời.

Amy đang chuốt mi cho tôi, dường như cũng thu tay lại.

Tôi cảm thấy một hơi thở có chút áp bức, bỗng ý thức được, người trong phòng trang điểm không phải là Lý Trọng Mạnh.

Tôi khẽ mở mắt, lại không nhìn về phía cửa ra vào, chỉ nói: “Sếp Lý, tôi nhớ tôi từng nói, tiệc đính hôn của chúng tôi không chào đón anh.”

“Nhưng anh cũng không đồng ý là sẽ không tới.”

Lý Hào Kiệt nhàn nhạt nói.

Lúc này, Amy đang cẩn thận chuốt mi cho tôi, liền đứng dậy, cả mặt đầy ý cười: “Hai người nói chuyện đi, tôi chờ ở bên ngoài.”

Tôi vốn định ngăn anh ấy lại, nhưng động tác của Amy rất nhanh, đặt lọ mascara xuống rồi ra ngoài.

Còn tiện tay đóng cửa lại.

Phòng nghỉ be bé, chỉ còn lại tôi và Lý Hào Kiệt.

Tôi đứng dậy, muốn ra ngoài

Nhưng vừa động, Lý Hào Kiệt lập tức đi tới, không nói hai lời, ấn tôi xuống sofa.

“Cháu trai, muốn làm gì vậy?” Tôi cố ý nói.

Không sai.

Tôi và Lý Trọng Mạnh kết hôn rồi, Lý Hào Kiệt sẽ là cháu trai của tôi.

Nghe tôi gọi như vậy, đáy mắt Lý Hào Kiệt xẹt tia cười chế giễu, biểu cảm trên mặt vừa tà mị vừa nguy hiểm.

Đôi môi màu anh đào khẽ mở: “Vừa hay, tôi còn chưa từng ngủ với thím.”

Một câu vừa dứt, khí tức nguy hiểm lan tỏa khắp căn phòng

Tôi giật mình.

Bàn tay người đàn ông này đã bắt đầu không thành thật.

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy lễ phục bó sát, bản thân tôi đi đứng cũng khó khăn, bây giờ Lý Hào KIệt muốn đưa tay vào, vậy thật là khó hơn lên trời.

Khi tôi cho rằng người đàn ông này sẽ bỏ cuộc, chỉ nghe “soạt” một tiếng.

Tôi liền cảm thấy thân mình vốn nằm trong váy bỗng mát lạnh.

Một giây sau, bàn tay to lớn ấm áp của ngời đàn ông đã phủ lên trên.

“A… Anh buông tôi ra!” Tôi bị dọa sợ rồi.

Lý Hào Kiệt đè lên tôi như vậy, đôi mắt đen nhìn chằm chằm tôi, giống như một con thú đang muốn ăn thịt người vậy, mang theo nụ cười tà mị: “Buông ra? Thím à, tôi muốn ‘ăn’ em ở đây, cho tới khi mọi người phát hiện…”