Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 323: Máu chảy không ngừng




Lâm Phiên Phiên bị anh hỏi, tim trong ngực như đông cứng lại, lúc này Phiên Nhàn mới mở miệng nói giúp cô: “Còn không phải vì vụ án đầu cơ cổ phiếu của Hoắc Mạnh Lam à, là cổ đông lớn nhất của công ty, tất nhiên Phiên Phiên phải ra tòa làm chứng rồi.”

Lời này cũng không tính là giả, có điều, chỉ nói ra một nửa sự thật.

Sở Tường Hùng gật đầu nhẹ, anh đã sớm nghe nói chuyện Hoắc Mạnh Lam bị bắt rồi, vậy nên Phiên Nhàn trả lời như thế, anh không nghi ngờ một chút nào, dừng một lát, anh lại nói với Lâm Phiên Phiên: “Anh nghĩ chúng ta nên tìm chỗ nào đó nói chuyện, có một số chuyện... nhất định phải nói cho rõ.”

Lâm Phiên Phiên quay đầu không nhìn anh, đang định cương quyết từ chối, đột nhiên một chiếc xe vượt lên từ phía sau, khiến xe của ba người phải ngoặt sang rồi thắng gấp.

Do quán tính, cả người Sở Tường Hùng đều đổ về phía Lâm Phiên Phiên. Tức khắc, trái tim Lâm Phiên Phiên đập mạnh điên cuồng không thể khống chế được.

Đột nhiên, cảm thấy mu bàn tay có chút lành lạnh, Lâm Phiên Phiên vô thức cúi đầu nhìn, liền phát hiện một giọt máu đỏ tươi rơi chính xác trên mu bàn tay cô.

Con ngươi Lâm Phiên Phiên co lại, ý nghĩ đầu tiên chính là Sở Tường Hùng bị thương vì cú thắng xe gấp vừa rồi.

Sự thực thì, máu đúng là của Sở Tường Hùng, nhưng không phải vì bị thương, mà máu này chảy từ mũi của anh.

Vừa nãy phanh xe, mũi của Sở Tường Hùng không hề va vào đâu cả, nhưng lại chảy máu như vậy, hơn nữa còn chảy mãi không ngừng.

Trong chớp mắt, Lâm Phiên Phiên trở nên hoảng loạn, thậm chí quên cả lấy khăn giấy, đưa tay lau dòng máu tươi đã chảy đến khóe môi của Sở Tường Hùng, run rẩy nói: “Tường Hùng, Tường Hùng, anh sao thế, sao mũi anh đột nhiên lại chảy nhiều máu thế này?”

Sự quan tâm và lo lắng đã ăn sâu vào trong cốt tủy, nhất thời Lâm Phiên Phiên quên mất bản thân phải giữ khoảng cách với Sở Tường Hùng.

Phiên Nhàn nhìn thấy liền mở túi đưa cho Sở Tường Hùng một tờ khăn giấy.

Sở Tường Hùng thấy Lâm Phiên Phiên quan tâm, lo lắng lau máu cho mình thì khóe môi kéo lên một nụ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi của Lâm Phiên Phiên: “Không sao, chảy một lúc là đỡ ngay thôi...”

“Anh nói gì thế, cái gì mà chảy một lúc sẽ đỡ ngay, lẽ nào anh thường xuyên bị như vậy?”

Lâm Phiên Phiên vừa chặn máu giúp Sở Tường Hùng vừa lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra.

Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy ai chảy máu cam nhiều và mạnh như thế này, huống chi người này còn là Sở Tường Hùng, điều này còn đau hơn cả cô bị chảy máu.

Phiên Nhàn ở bên cạnh chứng kiến chuyện này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói với tài xế: “Gần đây có bệnh viện nào không? Mau đến bệnh viện!”

Tài xế nói: “Bệnh viện Tiên Phong rất gần chỗ này, lái xe ba bốn phút là đến.”

Bệnh viện Tiên Phong chính là bệnh viện tư của Hứa Thịnh.

Ai ngờ Sở Tường Hùng vừa nghe phải đến bệnh viện của Hứa Thịnh thì lập tức từ chối: “Anh không muốn đến bệnh viện Tiên Phong, đổi bệnh viện khác.”

Sau khi biết sự thật Lâm Phiên Phiên rời đi từ chỗ Sương Sương năm đó, Sở Tường Hùng đã đoạn tuyệt với Hứa Thịnh vì âm mưu tàn nhẫn kia, mối quan hệ anh em thân thiết hơn hai mươi năm đổ vỡ trong một đêm, tất nhiên anh sẽ không chịu đến bệnh viện của Hứa Thịnh khám bệnh.

Tài xế vội vàng đáp: “Đến bệnh viện khác ít nhất cũng phải mười phút!”

Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên cuống lên, lạc giọng hét: “Vậy đến bệnh viện Tiên Phong, nhanh, nhanh lên!”

Tuy cô vô cùng không muốn đến bệnh viện của Hứa Thịnh, nhưng, bệnh không đợi người, Sở Tường Hùng chảy máu cam nhiều vậy, nếu không dừng chỉ e sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.

“Nhưng anh đã đoạn tuyệt với cậu ta rồi... anh không muốn gặp lại cậu ta...”

Sở Tường Hùng vẫn khăng khăng từ chối, nhưng giọng của anh đã lộ ra vẻ yếu sức.

Tuy một tay của Lâm Phiên Phiên đã ấn lên mũi của anh làm động tác cầm máu đơn giản, tay còn lại cầm khăn giấy mà Phiên Nhàn đưa cho giúp anh lau máu, vậy mà máu tươi vẫn không ngừng trào ra, máu còn nhuộm đỏ cả phần ngực áo sơ mi trắng của Sở Tường Hùng, nhìn mà phát hoảng.

Thấy vậy, trái tim Lâm Phiên Phiên đau đến mức như bị ai đó bóp chặt, nước mắt tuôn xuống lã chã, ngón tay dính đầy máu cũng run rẩy.

Từ trước đến nay, ở trước mặt cô, Sở Tường Hùng lúc nào cũng khỏe mạnh, không bệnh tật, thậm chí Lâm Phiên Phiên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Sở Tường Hùng bị bệnh, hơn nữa bệnh tình còn đột nhiên quái lại đến thế này.

Ba phút sau, khi chiếc xe đến bệnh viện Tiên Phong, Sở Tường Hùng mất nhiều máu đến mức đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, được Phiên Nhàn cõng xuống xe rồi đưa vào phòng cấp cứu.

Sau đó, Hứa Thịnh nghe được tin lập tức đi xuống, đích thân cấp cứu cho Sở Tường Hùng.

Chỉ mới đi vào được một lúc, anh ta lập tức đi ra, nói với Lâm Phiên Phiên và Phiên Nhàn đang đợi ngoài hành lang: “Sở Tường Hùng mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, nhưng nhóm máu của cậu ấy là nhóm máu Rh âm tính vô cùng hiếm gặp, nhóm máu này trong bệnh viện của tôi không dự trữ nhiều, căn bản là không đủ, hai người hãy gọi điện ngay cho Sở Mộng, bảo cô ấy đến bệnh viện tiếp máu cho Sở Tường Hùng, bọn họ là anh em sẽ có nhóm máu giống nhau.”

“Được, tôi lập tức gọi cho Sở Mộng ngay.”

Lâm Phiên Phiên nhanh chóng làm theo, gọi điện cho Sở Mộng.

Thật may lúc này Sở Mộng đang ở nhà, có lẽ không đến nửa tiếng là có thể có mặt ở bệnh viện.

Nhưng đối với Lâm Phiên Phiên mà nói, cô cảm thấy nửa tiếng là quá dài, cô sợ Sở Tường Hùng đang cần máu gấp sẽ không đợi được, dù cho có đợi được, cô cũng không yên tâm.

Vậy là, không hề do dự, Lâm Phiên Phiên vạch tay áo lên, nói với Hứa Thịnh: “Lấy máu của tôi cho Sở Tường Hùng đi.”

Hứa Thịnh ngây người ra, sau đó hỏi: “Nhóm máu của cô là gì?”

“Tôi...”

Bị Hứa Thịnh hỏi, Lâm Phiên Phiên mới giật mình phát hiện bao nhiêu năm nay cô không hề chú ý xem nhóm máu của mình là gì, sở dĩ cô có thể tự tin khẳng định bản thân có thân có thể truyền máu cho Sở Tường Hùng như thế, chỉ là vì sự thật kia.

Dù sao thì người bình thường, nhóm máu của hai anh em sẽ có xác suất giống nhau rất cao, như Sở Mộng, nhóm máu của cô ấy và Sở Tường Hùng chính là loại khác thường.