Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 116: Sào huyệt, đã muộn một bước




Rốt cuộc, có người nhịn không được nên đã đứng ra.

Long Phi Dạ nhận định trong nhóm người này có nội gian, vì vậy nhất định sẽ có!

Hai tròng mắt bình tĩnh và lạnh lùng của hắn lúc này mới chậm rãi di động, nhìn về hướng người nọ vừa lao ra, chỉ thấy đó là một nam nhân trung niên, ăn mặc không giống như những thủ vệ bình thường.

"Hoắc Dương, chính là ngươi!"

Thượng Quan chấp sự giật mình, gia hỏa này đúng là thợ cả thủ vệ bên núi phía nam, được đề cử là người dẫn đầu của đời kế tiếp, là một tay đắc lực do hắn đề bạt lên, như thế nào sẽ là mật thám?

Hoắc Dương nhìn Thượng Quan chấp sự, xấu hổ cúi đầu, Mục Thanh Võ lập tức tiến lên đè Hoắc Dương lại.

"Các ngươi mai phục như thế nào, người đâu?" Long Phi Dạ lạnh giọng, rốt cuộc tự mình thẩm vấn.

"Những người đó đã mai phục ở trên núi phía nam từ lâu, bọn họ cũng không phải tới vì Vương Phi nương nương, bọn họ......"

Hoắc Dương nếu đã đứng ra, đó chính là quyết tâm phải chết, không có gì phải sợ. Nhưng, đón nhận con ngươi lạnh băng của Long Phi Dạ, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, dừng một lát trước khi nói tiếp.

"Bọn họ...... bọn họ là đặc biệt ở chỗ này để chờ Hoàng Thượng, cũng không biết vì sao khi nghe nói Vương Phi nương nương lên núi, liền xuống tay đối với Vương Phi nương nương."

Thượng Quan chấp sự đột nhiên tức giận, "Được lắm, Hoắc Dương, ngươi đã mai phục bao lâu! Ngươi làm sao có thể đem người vào trong?"

Mấy năm gần đây, mỗi năm Thiên Huy Hoàng Đế sẽ dành một ngày tự mình tới trà trang Thiên Hương hái trà, dấu diếm thân phận, cải trang vi hành, đều do Thượng Quan chấp sự tự mình tiếp đãi.

Cho nên, mấy năm nay Thượng Quan chấp sự luôn tăng cường phòng bị ở ngọn núi phía nam.

"Nửa năm trước, bọn họ đã mai phục tại vùng phụ cận, vì thế rất nhanh liền có thể lại đây." Hoắc Dương đúng sự thật trả lời, hắn thậm chí không có mặt để nhìn quan chấp sự, quỳ hai đầu gối xuống.

"Thượng Quan chấp sự, ta đã không đáp ứng được kỳ vọng của ngươi! Ta là bị ép buộc, các nàng đã bắt mẫu thân ta, ta không còn lựa chọn nào khác!"

Vừa nghe lời này, Thượng Quan chấp sự giận không thể át, ngay sau đó một chân hung hăng đá "Ngươi là người duy nhất có mẫu thân sao? Hôm nay đã chết nhiều huynh đệ như vậy, ai không có mẫu thân? Ngươi, đồ vương bát đản!"

Hoắc Dương là người đứng đầu đội, có hắn làm nội ứng, thích khách muốn tránh thoát thủ vệ và tiến vào núi phía nam sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, Hoắc Dương là người có thể biết ai chuẩn bị lên núi hái trà đầu tiên.

"Người Bắc Lịch quốc?" Long Phi Dạ nheo hai mắt nguy hiểm, không nghĩ tới đối tượng mật thám muốn ám sát cư nhiên là hoàng đế, lần này Bắc Lịch không phải là đang chơi với lửa hay sao?

"Nô tài không biết những người đó là ai, chỉ có một nữ nhân tiếp xúc với nô tài. Bình thường, bọn họ đều tránh ở một hang động phía đông của các vách đá phía nam. Với tốc độ của bọn họ, đi từ bên này đến đó cũng phải mất một khoảng thời gian uống hai tách trà."

Hoắc Dương đúng sự thật trả lời, ngay từ đầu hắn đã ôm tâm lý may mắn, nhưng khi được nhìn thấy hình chuột thì lập tức sợ hãi. Bên cạnh đó, nhìn một đám các huynh đệ chết oan chết thảm, hắn thật sự là nhịn không được.

Vừa nghe lời này, Long Phi Dạ đến lập tức đứng lên, lạnh giọng, "Người cũng bị bắt cóc tới đó?"

Hoắc Dương sợ tới mức run rẩy, nói đứt quãng, "Nô tài...... nô tài không..... không biết, nếu các nàng không xuống được núi, vậy, cũng chỉ có thể tránh ở nơi đó."

Long Phi Dạ không nói bất cứ điều gì, xoay người rời đi, Mục Thanh Võ cũng vội vàng đuổi theo.

Thượng Quan chấp sự nhìn Hoắc Dương, tức giận đến nỗi nói không nên lời, sau một lúc lâu mới lạnh giọng "Người tới, nhốt hắn lại cho ta!"

Nói xong, cũng vội vàng đuổi theo, tới cửa còn không quên giao đãi một câu, "Tiếp tục tìm trang chủ, tiếp tục tìm!"

Hắn cầu nguyện, Vương Phi nương nương nhất định phải ở trong hang đá. Nếu không, trà trang Thiên Hương xuất hiện một mật thám như thế, chạy trời không khỏi nắng.

Lúc này, bên ngoài trời đã hơi sáng, gió lạnh thấu xương.

Trời mới biết tốc độ du hành của Long Phi Dạ nhanh bao nhiêu, Mục Thanh Võ thậm chí không thể đuổi kịp, càng đừng nói đến Thượng Quan chấp sự.

Cứu người là sự tình tính bằng giây, Tần Vương điện hạ nhanh một bước, Vương Phi nương nương sẽ chịu ít tra tấn hơn.

Nhưng, khi bọn hắn đuổi tới vách đá phía đông của dãy núi phía nam, lại nhìn thấy Tần Vương điện hạ đang đứng ở bên cạnh vách núi mà không đi xuống.

Tần Vương điện hạ là đang đợi bọn họ sao?

Mục Thanh Võ nghĩ như thế, nhưng rất nhanh liền phủ định ý niệm này. Võ công của hai người như hắn và Thượng Quan chấp sự cộng lại, đều không có khả năng bằng một mình Tần Vương điện hạ, Tần Vương điện hạ trước nay đều không cần chi viện.

Thượng Quan chấp sự vừa đuổi tới, lập tức bẩm báo "Điện hạ, nơi này chính là một vách đá phía đông."

"Phía dưới là cái gì?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.

Nơi này là ngọn núi phía nam và cách trà trang Thiên Hương hai ngọn núi, Thượng Quan chấp sự hiếm khi đến nơi đây, vì thế cũng không quen thuộc với hoàn cảnh quanh mình.

Hắn nhìn xuống, chỉ thấy dưới vực sâu sương mù một mảnh mênh mông, tầm nhìn rất thấp, hơn nữa tựa hồ là do ánh sáng không đủ, sương mù kia có chút biến thành màu đen.

"Sương buổi sáng còn chưa tản đi?" Thượng Quan chấp sự nói, lại lẩm bẩm tự nói, "Nhưng...... sương mù này hình như là màu đen."

Mục Thanh Võ cũng nhìn xuống, lại một mực chắc chắn "Đây là chướng khí!"

Nếu Long Phi Dạ không trải qua đàn muỗi độc, có lẽ hắn cũng sẽ cho rằng đây chính là chướng khí. Nhưng, trước kia đã trải qua một hồi đàn muỗi độc, Long Phi Dạ rất khẳng định, một mảnh đen nghìn nghịt trong vực sâu đúng là đàn muỗi độc, quy mô còn muốn lớn hơn so với trước kia.

Tuy nhiên, hắn không cách nào khẳng định, đàn muỗi độc này là do người thao tác, nhằm bảo vệ chỗ này, hay là bởi vì thời gian và khí hậu biến hóa mà tập hợp lại với nhau.

"Trước đây ai đã từng tới nơi này?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.

Mục Thanh Võ và Thượng Quan chấp sự đều khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Thượng Quan chấp sự vội vàng trả lời, "Hoắc Dương biết nơi này, hẳn là đã từng tới đây!"

"Mang lại đây!" Long Phi Dạ lạnh giọng, thanh âm lạnh băng ẩn chứa sự phẫn nộ, trời mới biết khi nào sẽ bộc phát ra ngoài.

Sau khi Thượng Quan chấp sự rời đi, Mục Thanh Võ mới thấp giọng hỏi, "Điện hạ, đây...... chẳng lẽ không phải là chướng khí?"

"Đàn muỗi độc."

Tầm mắt Long Phi Dạ vẫn luôn dừng ở màn sương đen dưới vực sâu, ánh mắt có chút ngưng trọng. Đối mặt với đàn muỗi độc, tất cả thủ hạ là độc sư của hắn đều bó tay không có biện pháp, chỉ có Hàn Vân Tịch mới có biện pháp, đáng tiếc, hiện tại hắn muốn cứu lại chính là nàng.

Nữ nhân đáng chết, đang êm đẹp lên núi hái trà làm gì!

"Đàn muỗi độc, điều này......" Mục Thanh Võ kinh hãi.

Ai ngờ, trong khi bọn họ đang nói chuyện, sương đen trong vực sâu đột nhiên bắt đầu lăng lên, hơn nữa, còn đồng thời không ngừng khuếch tán theo bốn phương tám hướng.

Là có người đang điều khiển đàn muỗi độc sao? Người đang ẩn nấp ở trong vực sâu, muốn chạy trốn lên đây sao?

Ánh mắt Long Phi Dạ trở nên lạnh giá, chuẩn bị ứng chiến. Nhưng, tình huống rất nhanh liền vượt qua tưởng tượng của hắn.

Chỉ thấy đàn muỗi độc khuếch tán với tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát sau đã chiếm đầy toàn bộ vực sâu, lại còn không ngừng tản đầy ra bốn phương tám hướng ra ngoài, lan rộng đến những khu rừng núi xung quanh.

Long Phi Dạ và Mục Thanh Võ chỉ có thể lui ra sau, nhảy đến chỗ cao để quan sát.

Khi trời càng ngày càng sáng, ánh sáng càng ngày càng mạnh, bọn họ cũng có thể nhìn thấy càng ngày càng rõ ràng hơn. Từ trên cao quan sát xuống dưới, chỉ thấy đàn muỗi độc giống như một mảnh mây đen thật lớn, rộng lớn và mạnh mẽ, dần dần bao bọc núi rừng xung quanh.

Thượng Quan chấp sự áp Hoắc Dương chạy tới, hai người vừa thấy cảnh này, đều cùng nhau kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.

Sắc mặt Hoắc Dương tái nhợt, ngay sau đó hô to, "Đi! Các chủ tử, chạy nhanh đi! Đây là khí độc đang bùng nổ, nơi này trong mười năm khí độc sẽ đại bùng nổ một lần, khi ta còn nhỏ đã từng gặp qua! Tất cả những ngọn núi xung quanh sẽ đều bị bao phủ, hãy nhanh chóng chạy trốn! Một khi dính phải thứ này lập tức sẽ bị độc chết."

Ban đầu đã có?

Long phi Dạ rất bất ngờ, lập tức hỏi, "Có bao nhiêu ngọn núi sẽ gặp nguy hiểm? Kéo dài trong bao lâu?"

Hoắc Dương khoa tay múa chân "Tất cả một vòng xung quanh đây đều sẽ gặp nguy hiểm, không bao lâu ngọn núi sẽ bị bao phủ đầy khí độc. Nhanh nhất cũng phải đến giữa trưa ngày mai mới có thể tan đi."

Lời này vừa ra, Long Phi Dạ lập tức liền minh bạch!

Quy mô đàn muỗi độc trong trận này lớn như thế sẽ không phải do người điều khiển. Nhưng vẫn có thể bị người lợi dụng. Người bắt cóc Hàn Vân Tịch cũng là người dùng độc, tự nhiên sẽ không sợ đàn muỗi độc.

Hiện tại, tất cả các lối xuống núi đều đã bị phong tỏa, lại có ba đội nhân mã đang lục soát núi. Nhóm thích khách đang có điều kiêng kị nên không dám lộ diện, không dám đưa ra điều kiện làm tiền với hắn, điều này không thể nghi ngờ là muốn sau khi toàn thân trở ra, mới tìm đến hắn để nói điều kiện!

Mà sự bùng nổ của đàn muỗi độc này, đúng là cơ hội đào tẩu tốt nhất của các nàng.

Sự tình...... phiền toái!

Long Phi Dạ nhìn diện tích đàn muỗi đen càng lúc càng lớn, nhíu mày tuấn lãng. Tấn công bằng độc, chính là nhược điểm duy nhất của hắn.

Hoắc Dương đứng ở một bên nhìn khí độc không ngừng lan tràn, cực kỳ sợ hãi, vài lần muốn mở miệng nhưng lại không dám.

Rốt cuộc, Mục Thanh Võ và Thượng Quan chấp sự đều nhịn không được.

"Điện hạ, chúng ta hãy rút đi!" Mục Thanh Võ nghiêm túc nói.

Thượng Quan chấp sự lúc này mới dám nhân cơ hội mở miệng, "Điện hạ, nếu không rút chỉ sợ không kịp, các nàng bắt cóc Vương Phi nương nương nhất định sẽ có yêu cầu, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

Đôi tay Long Phi Dạ nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo, bọn hắn đã rất gần cho đến khi bị độc tấn công lại.

Tất cả sự thất bại của hắn đều là bởi vì độc!

Rất tốt!

Hắn rút!

Hắn chờ xem gian tế này rốt cuộc có thể trốn được bao xa?

"Rút!" Long Phi Dạ lạnh giọng, xoay người rời đi. Đám người Mục Thanh Võ cũng đều không dám ở lâu, vội vàng đi theo.

......Edit & Dịch: Emily Ton.......

Trong lúc này, đàn muỗi độc đã rải đầy khắp nơi trên các ngọn núi.

Hàn Vân Tịch bị thanh y túm đến cửa sơn động, nhìn thấy trước mắt một mảnh đen dày đặc, nàng không khỏi thở ra một hơi khí lạnh, cư nhiên nhiều như vậy, thật là đáng sợ!

"Ngươi...... ngươi...... không có khả năng, ngươi không thể kiểm soát chúng!"

Hàn Vân Tịch lắc đầu, đàn muỗi độc khổng lồ như thế không có khả năng là do người điều khiển, mặc dù là lợi dụng khí hậu và địa hình đều không thể làm được.

Thanh y lạnh lùng cười, "Đúng nha, người có thể kiểm soát đàn muỗi độc đã chết."

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức kinh ngạc. Lần trước đúng là nàng đã giúp Long Phi Dạ giết nữ gian tế kia.

Thanh y hiển nhiên không biết chuyện này, Hàn Vân Tịch sẽ không ngốc đến mức chủ động nói ra. Hiện tại, cuối cùng nàng đã minh bạch thanh y đang chờ đợi gì.

"Đây là hiện tượng tự nhiên, ngươi chính là đang chờ đợi cơ hội này, muốn nhân lúc hỗn loạn để đào tẩu!"

Thanh y nhìn qua, đột nhiên nắm lấy cằm Hàn Vân Tịch, nhét vào miệng nàng một viên thuốc, Hàn Vân Tịch bị bất ngờ, trực tiếp nuốt xuống.

"Yên tâm, nó sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi." Thanh y hừ lạnh.

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lại biết thêm một tin tức, nữ nhân này có giải dược của muỗi độc, chứng tỏ rằng nàng hiểu cách dưỡng muỗi độc.

Lần trước, nữ mật thám có thể kiểm soát đàn muỗi độc gọi là muỗi tỷ. Long Phi Dạ đã bức cung ra được từ trong miệng tù binh, vị muỗi tỷ này chính là đội trưởng của tất cả các nữ mật thám. Điều này cũng có nghĩa là, thanh y chính là cấp trên trực tiếp của muỗi tỷ!

Nói cách khác, người tổng phụ trách cho toàn bộ nội gian Bắc Lịch quốc mai phục tại Thiên Ninh quốc, chính là thanh y.

"Ngươi nhất định chính là người phối ra loại độc của Mục Thanh Võ?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng, rất khẳng định, nàng ta cũng giống như vị muỗi tỷ đều có thể chơi muỗi, nhưng muỗi tỷ không có khả năng tạo ra Vạn Xà Độc, mà thanh y, thật ra có thể có khả năng này.

"Hàn Vân Tịch, nữ nhân quá thông minh, cũng không phải chuyện tốt." Thanh y lạnh lùng nhắc nhở.

Hàn Vân Tịch không trả lời, đáy mắt léo lên ánh sáng nhấp nháy, nàng nghĩ, nàng không tra ra được người đã trực tiếp hạ độc với Mục Thanh Võ, nhưng nếu bắt được người đã tạo ra độc, cũng coi như là đã tìm được hung thủ, đúng không?

Thanh y...... bổn Vương phi đã để mắt đến ngươi.

Lúc này, một hắc y nhân bay tới từ trong đàn muỗi độc, cung kính bẩm báo, "Thanh tỷ, chúng ta có thể đi theo hướng Tây Bắc."

Thanh y gật gật đầu, kéo Hàn Vân Tịch bay xuống. Ngay trước khi bọn họ ngã xuống, Hàn Vân Tịch thoáng nhìn thấy một màu đỏ, loé lên từ phía cửa động......

Tên Cố Thất Thiếu kia, không sợ độc sao?

(本章完: Kết thúc chương)