Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 338: Mở ra ác mộng




Thái hậu không thể chờ đợi nhấc vải đỏ lên, chỉ thấy trong khay đặt không phải thứ gì khác, chính là thứ bà ta muốn nhất... Dược Quyên Phiến!

Chiếc Dược Quyên Phiến này hình bầu dục, mặt quạt dùng lụa trắng tinh khiết cực kỳ cao cấp tạo thành, cán quạt thì là ngà voi quý, tua màu tím.

Dù là bộ phận nào của Dược Quyên Phiến lấy ra đều vô cùng đắt giá, nhưng, có đáng tiền nữa cũng không sánh nổi dược liệu được thêu trên hai mặt Dược Quyên Phiến, chính diện là Huân Hương Thảo, mặt sau thì là Tử Bách Hợp.

Huân Hương Thảo chính là thuốc trị liệu mất ngủ hữu hiệu nhất, Tử Bách Hợp làm tinh thần tỉnh táo.

Chứng mất ngủ nghiêm trọng đến đâu trước mặt Dược Quyên Phiến đều “quạt” một phát liền hết, mà sử dụng lại thuận tiện, không có bất kỳ tác dụng phụ gì!

Cái này uống thuốc cùng châm cứu không thể nào bằng.

Thái hậu thích đến ghê gớm, bà ta không tự giác nghiêng người tới, đưa tay muốn cầm. Nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại trước nàng một bước cầm lấy Dược Quyên Phiến.

Hàn Vân Tịch chậm dãi ung dung quạt Dược Quyên Phiến: “Thái hậu nương nương, thứ này người nhận ra sao?”

“Đương nhiên!”

Thái hậu rất khẳng định, ánh mắt không dời Dược Quyên Phiến, lúc này cổ bà ta đột nhiên ngứa, so vớ bình thường ngứa không khác nhau nhiều lắm, bà ta tiện tay cào xuống, cũng không có để trong lòng.

“Thái hậu nương nương, gia gia Cố Thái y năm đó kê thuốc cho người chính là cây quạt này.” Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Vấn đề này Hàn Vân Tịch trước đó cũng đã nói, Thái hậu nhẹ gật đầu: “Chính là cây quạt này.”

Hàn Vân Tịch chính là không lập tức cho đấy, nắm ở trong tay lật đi lật lại: “Thái hậu nương nương, người sẽ dùng chứ?”

“Ừm, trái phải hai mặt, một mặt yên giấc, một mặt tỉnh tinh thần.” Thái hậu rốt cục không kiên nhẫn được nữa: “Vân Tịch, đưa ai gia nhìn một cái đi.”

Hàn Vân Tịch liếc qua bàn tay gãi ngứa của Thái hậu, đáy mắt lướt qua một tia mỉa mai, nàng cố ý hai tay dâng lên: “Thái hậu nương nương, vui vẻ nhận đi!”

Thái hậu cầm lấy Dược Quyên Phiến, bộ dáng không kịp chờ đợi kia giống như là sợ Hàn Vân Tịch đổi ý, bà ta đem Dược Quyên Phiến trên dưới lật qua lật lại nhìn, lập tức ngửi thấy mùi thuốc, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn lên, nhếch miệng lộ ra từng tia từng tia mỉa mai.

Từ từ mà ngửi đi, trò hay còn ở phía sau đấy!

Hàn Vân Tịch nhẫn nại chờ Thái hậu hít đủ rồi, mới hỏi nói: “Thái hậu nương nương, thứ này không phải giả chứ?”

“Ha ha, vẫn là Vân Tịch ngươi có bản lĩnh!” Thái hậu nói một cách đầy ý vị sâu xa.

“Đồ vật không phải giả chứ?” Hàn Vân Tịch cần một lời khẳng định.

Chuyện này nàng muốn làm thật xuất sắc, mà lại muốn làm đến không có bất kỳ lỗ hổng nào để Thái hậu không thể tìm nàng cùng Cố Bắc Nguyện gây phiền phức.

Thái hậu từ trước tới nay chưa từng thấy qua Dược Quyên Phiến thật, cũng chưa từng thấy Huân Hương Thảo với Tử Bách Hợp thật, nhưng, bà ta hiểu rất rõ những vật này, bà ta tại thọ yến vừa nhìn liền biết thứ này không phải giả!

Trong Thiên hạ có thể trên cùng một Quyên Phiến hai mặt chính phản thêu hai loại dược liệu khác nhau, cũng chỉ có Dược Quyên Phiến mới làm được.

Mà lại, bà ta vừa mới quạt mặt trái Dược Quyên Phiến, mùi thơm Tử Bách Hợp lập tức liền xua tan cảm giác mệt mỏi mấy ngày liên tiếp mất ngủ mang lại, bây giờ bà ta có thể nói tinh thần sảng khoái!

“Không giả, đúng là Dược Quyên Phiến.”

Thái hậu rất hào phóng cho Hàn Vân Tịch một lời khẳng định, mặc dù cầm được Dược Quyên Phiến phát sinh rất nhiều điều không thoải mái, thậm chí bỏ qua cơ hội làm khó dễ Hàn Vân Tịch, nhưng, nhìn bảo bối mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, Thái hậu vẫn là dưới đáy lòng ngầm cảm kích Hàn Vân Tịch.

Phải biết thứ này bà ta đã tìm sắp hai mươi năm rồi, không hề có một chút tin tức nào! Mặc dù Thái hậu không muốn thừa nhận, nhưng, sự thật xác thực như thế, nếu như không có Hàn Vân Tịch, cả đời này đoán chừng bà ta cũng không tìm thấy.

Đương nhiên, suy nghĩ cảm kích bất quá chỉ một nháy mắt thôi, trong lòng Thái hậu, mặc kệ ai cầm Dược Quyên Phiến đều phải cho bà ta.

“Vậy thì tốt rồi, Thái hậu nương nương, vậy thần thiếp không quấy rầy nữa.” Nói chuyện rõ ràng rồi, Hàn Vân Tịch liền cáo từ.

Thái hậu cũng không giữ nàng, khách khí hai câu liền để nàng đi.

Mà Hàn Vân Tịch vừa đi, nét vui mừng mà Thái hậu giấu kín liền toàn biểu hiện trên mặt, bà ta thật vui vẻ, tâm tình lập tức liền trở nên tốt đẹp.

Bà ta cẩn thận từng li từng tí vuốt ve Dược Quyên Phiến, lại nhẹ nhàng vỗ, quả thực là yêu thích không nỡ buông tay.

Bà ta thậm chí cũng chờ không được, hi vọng màn đêm nhanh chóng đến, để cho bà ta thử một chút hiệu quả trị liệu của Dược Quyên Phiến, yên ổn, ngon lành ngủ một giấc.

Thời điểm bà ta vỗ vỗ Dược Quyên Phiến, tự nhiên chỗ này hơi ngứa gãi gãi, chỗ kia ngứa gãi gãi, Lý ma ma mới được cất nhắc lên thay thế Quế ma ma đứng một bên nhìn thấy, vội vàng lo lắng hỏi: “Thái hậu nương nương, người thế nào, có phải đụng vào mấy thứ bẩn thỉu rồi hay không?”

“Có thể là mới vừa vào đông, da quá khô, ôi, phía sau lưng cũng ngứa, mau gãi cho ai gia!”

Thái hậu vừa nói, vẫn vừa ngắm nghía Dược Quyên Phiến, hoàn toàn không có chú ý tới bất thường trên người.

Lý ma ma thay bà ta gãi một hồi, bà ta cũng không thấy ngứa nữa.

Từ sau khi Hàn Vân Tịch đi, Thái hậu vẫn cầm Dược Quyên Phiến, việc gì cũng không làm, liền đợi đến trời tối.

Bà ta mất ngủ quá lâu, quên luôn bình thường chìm vào giấc ngủ là thời gian nào.

Dùng qua cơm tối, bà ta cùng Lý ma ma ở trong ngự hoa viên dạo một vòng sau rồi trở lại, bà ta cố ý ngâm nước nóng, thật sớm lên nằm trên giường.

“Thái hậu nương nương, lão nô tới giúp người quạt nhé!” Lý ma ma chủ động xin làm.

“Không cần, ngươi gác đêm đi.”

Đoán chừng lúc này ai cũng không cách nào từ trong tay Thái hậu cầm Dược Quyên Phiến đi, Lý ma ma chỉ có thể trải chăn xong, canh ở một bên trên mặt đất.

Thái hậu lười biếng nằm xuống, mặt mày nhàn nhã, hoàn toàn không có lo nghĩ trước khi ngủ xưa nay, bà ta đem Dược Quyên Phiến đối mặt với mình, cố ý liếc mắt nhìn Huân Hương Thảo mới nhẹ nhàng quạt.

Theo động tác của bà ta, mùi thuốc nhàn nhạt đặc thù của Huân Hương Thảo liền dần dần tản ra, tràn ngập quanh Thái hậu.

Cái mùi thơm này, có khiến người ta tinh thần an bình, toàn thân buông lỏng hiệu quả thần kỳ. Dần dần, dần dần, động tác của Thái hậu càng ngày càng chậm, nét mặt của bà ta từ thanh thản chuyển thành hưởng thụ, rất nhanh liền lại từ hưởng thụ biến thành buồn ngủ mông lung.

Không bao lâu, bà ta thế mà thật sự ngủ thiếp đi, tay của bà ta rủ xuống, Dược Quyên Phiến “bịch” một tiếng rơi xuống đất, bà ta cũng đều không tỉnh.

Lý ma ma thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, đợi hồi lâu, xác định Thái hậu thật sự ngủ thiếp đi mới cẩn thận từng li từng tí nhặt Dược Quyên Phiến lên.

Một đêm này Thái hậu ngủ được đặc biệt sâu, cho dù nửa đêm về sáng bà ta gãi ngứa liên tục đều không biết.

Hôm sau, Hàn Vân Tịch để Triệu ma ma sử dụng chút bạc nghe ngóng tin tức Càn Khôn cung.

“Vương phi nương nương, Thái hậu hôm qua rất sớm đã ngủ, một giấc đến hừng đông. Ngày hôm nay tất cả nô tài Càn Khôn cung đều được thưởng!” Triệu ma ma chi tiết bẩm báo.

“Chà chà, tâm tình tốt như vậy sao?” Hàn Vân Tịch tâm tình cũng không tệ.

“Có thể không tốt sao? Giấc ngủ chính là mạng của bà ta! Vương phi nương nương, người... người dễ dãi với bà già kia như vậy sao?” Triệu ma ma thật không cam lòng.

“Người ta thường nói hạnh phúc là xây dựng trên đau khổ, nhưng, trên thực tế đau khổ là xây dựng trên hạnh phúc.” Hàn Vân Tịch cười đến vô hại.

Hạnh phúc? Đau khổ? Cái này có quan hệ gì cùng Dược Quyên Phiến? Triệu ma ma không hiểu.

“Vương phi nương nương, lão nô không hiểu người có ý gì?”

“Ngày mai lại đi nghe ngóng tin tức đi.” Hàn Vân Tịch thần thần bí bí.

Ngày thứ hai, Triệu ma ma vừa nghe được tin tức liền vội vàng đến nói cho Hàn Vân Tịch.

“Vương phi nương nương, hôm nay lòng người toàn bộ Càn Khôn cung hoảng sợ, nghe nói Lý ma ma vừa mới được đề bạt bị đánh thành tàn phế rồi! Thái hậu đêm qua dùng Quyên Phiến, vốn muốn đi ngủ, thế mà bị ngứa làm tỉnh. Nghe nói là da đầu bị ngứa, gãi thế nào cũng đều ngứa, đến buổi sáng mới khôi phục bình thường.”

Triệu ma ma hưng phấn: “Vương phi nương nương, là người động tay động chân gì rồi có phải hay không?”

Hàn Vân Tịch liếc qua, chững chạc đàng hoàng: “Nô tài to gan, còn dám nói xấu bổn vương phi, kéo ra ngoài cho chó ăn!”

Triệu ma ma đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười, bà hiểu rồi.

Cái gọi là đau khổ xây dựng trên hạnh phúc, trước tiên cho Thái hậu nếm thử mùi vị giấc ngủ ngon ngọt, bà ta sao có thể khắc sâu hơn cảm giác thống khổ khi mất ngủ chứ?

Chính vào chạng vạng tối, trong Càn Khôn cung, Thái hậu mới vừa vặn tỉnh ngủ, đêm qua giày vò một đêm, bà ta chỉ có thể giống như kiểu trước đây ban ngày ngủ bù.

Dược Quyên Phiến rõ ràng dùng rất tốt, thế nhưng không biết vì cái gì buổi tối hôm qua da đầu của bà ta đột nhiên ngứa.

Nếu trước đây da đầu ngứa còn được, dù sao bà ta cũng tỉnh, giày vò thế nào đều được. Nhưng thế nào buổi tối hôm qua bà ta dùng Quyên Phiến da đầu mới ngứa lên, khi đang buồn ngủ, trong tình trạng một chút tinh thần đều không có, da đầu ngứa không thể không gãi, không thể không thức dậy gội đầu, thật là khổ sở biết bao nhiêu!

Khổ sở nhất không phải muốn ngủ ngủ không được, mà là rõ ràng đang chìm sâu vào giấc ngủ, sắp ngủ lại không thể ngủ!

Đây quả thực là ác mộng!

Dược Quyên Phiến dùng tốt như vậy, Thái hậu cũng không nghi ngờ Dược Quyên Phiến, bà ta gọi thái y đến xem, nhưng không thái y nào có thể nói ra nguyên nhân.

Tóc của bà ta từ trước đến nay đều sạch sẽ, sống đến ngần này tuổi rồi cũng chưa từng xuất hiện da đầu ngứa như vậy! Mà lại, toàn thân bà ta đều tốt, duy chỉ có da đầu ngứa.

Thái y còn đi nghiên cứu đồ ăn của Thái hậu mấy ngày nay, cũng không tra ra cái gì dẫn đến dị ứng. Thực sự tìm không ra nguyên nhân bệnh, mấy thái y tất cả đều hầu hạ tại Càn Khôn cung, chờ xem tình trạng tối nay.

Thái hậu vẫn là vừa thu thập, giống ngày đầu tiên cót được Dược Quyên Phiến như thế, sớm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Bà ta nhẹ nhàng quạt Dược Quyên Phiến, rất nhanh liền buồn ngủ, nhưng mà ai biết ngay tại lúc bà ta hạnh phúc sắp đi ngủ, da đầu lập tức lại bắt đầu ngứa.

Thái hậu vô cùng buồn ngủ, ý thức ở vào trạng thái rời rạc, bà ta vô ý thức gãi đầu, ngủ tiếp.

Thế nhưng, không bao lâu da đầu liền lại ngứa, bà ta lại cào.

Lần này, mặc kệ Thái hậu cào thế nào đều vô dụng, rất nhanh da đầu lại giống đêm qua ngứa khó nhịn được như thế.

Hết lần này tới lần khác, Thái hậu buồn ngủ đến mí mắt đều không mở ra được, buồn ngủ với ngứa cùng tồn tại, sao nó lại thống khổ đến vậy?

“Người đâu... người đâu...”

Thái hậu bất lực mở miệng: “Gãi ngứa... nhanh...”

Từ má má mới tới vội vàng giúp bà ta gãi ngứa, đáng tiếc, gãi thế nào cũng đều vô dụng. Từ ma ma chỉ có thể đem thái y gọi đến.

Thái hậu rất không muốn dậy, nhưng lại không thể không thay quần áo. Thái y đến đây, bà ta tựa ở trên giường quý phi, con mắt nửa mở nửa khép, hữu khí vô lực, khó chịu đến nỗi nói cũng không muốn nói.

Thái y sau một phen kiểm tra, bắt đầu thảo luận, có người nói là đồ ăn dị ứng, có người nói là nhiễm bệnh ngoài da, còn có người nói là dị ứng dược vật, cũng có người nói là trúng độc.

Đáng tiếc, không chẩn đoán được chính xác.

Lúc này trong đầu Thái hậu chỉ muốn ngủ, còn đâu tâm tư mà suy nghĩ nhiều.

“Ra ngoài... một đám phế vật, tất cả đều ra ngoài!”

Bà ta chỉ vào cửa, mặc dù rất phẫn nộ, thế nhưng không còn khí lực phát tiết.

Một đêm này, Thái hậu lại bị giày vò đến sáng, hai cái biện pháp gãi ngứa cùng gội đầu cùng tiến hành, đến sáng sớm sắc trời sáng lên, cảm giác ngứa mới hết.

Thái hậu mỏi mệt không chịu nổi, nhưng không ngủ bù, mà là lạnh lùng hạ lệnh: “Buổi tối hôm qua thái y nào nói ai gia trúng độc, truyền vào đây!”

Thái hậu có ngu đi nữa cũng đoán được chuyện không đúng, cái này nhất định với Hàn Vân Tịch không thoát khỏi liên quan.

Hàn Vân Tịch, ngươi nếu dám hạ độc, ngươi sẽ chết chắc!