Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 472




60472.Sau khi thăm Khưu Doanh Doanh, An Điềm về nhà với tâm trạng nặng nề, nhưng khi vừa bước xuống xe thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là đội trưởng vệ sĩ trông dường như có điều gì đó muốn nói với cô.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” An Điềm đứng lại, thắc mắc nhìn đội trưởng vệ sĩ.

Đội trưởng không ngờ An Điềm lại nhạy cảm như vậy, còn chưa vào đến phòng khách biệt thự là đã cảm nhận ra điều bất thường rồi.

Nhưng là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh được, hơn nữa việc này cũng là do Cố tổng dặn dò, anh ta chỉ biết làm theo thôi, cho dù An Điềm có nổi giận thì chắc cũng sẽ không mắng anh ta đâu.

Nghĩ vậy, đội trưởng liền ngẩng đầu lên nói với An Điềm: “Cô An Điềm, hôm nay biệt thự có một người khách đến, có vẻ sẽ ở lại đây một khoảng thời gian!”

“Khách sao? Sẽ ở một khoảng thời gian à?” An Điềm cau mày, hỏi thẳng vào câu quan trọng nhất, “Là nam hay nữ?”

Đội trưởng thở dài đáp: “Là nữ ạ.”

“À, là nữ.” An Điềm gật đầu, giọng điệu nghe ra có vẻ bình thản.

Nhưng đội trưởng vệ sĩ vẫn chủ động giải thích: “Khi tôi đi đón cô Ninh…”

“Cô Ninh?” An Điềm hỏi lại.

“Chính là khách của chúng ta, cô Ninh Tuyết Tuyết.”

“Ừ, anh nói tiếp đi.” An Điềm chỉnh lại cái quai túi xách đang đeo, vẫn nói rất nhẹ nhàng.

“Khi tôi đi đón cô Ninh Tuyết Tuyết thì cô ấy đã chủ động kể lại mọi chuyện của cô ấy cho tôi, cô An Điềm có muốn nghe không?” An Điềm mới là phu nhân chính thức của tập đoàn Cố Thị, điều này đội trưởng vệ sĩ rất hiểu, anh làm đội trưởng vệ sĩ đã lâu nên luôn biết phán đoán tình hình.

“Nếu anh đã có hứng kể thì tôi cũng sẽ có hứng nghe.” Anh Điềm khẽ đằng hắng trả lời.

“Vâng.” Đội trưởng vệ sĩ gật đầu tiếp tục nói, “Cô Ninh Tuyết Tuyết kể với tôi, bố mẹ cô ấy và bố mẹ Cố tổng là bạn thân, khi còn bé đã cùng lớn lên bên Cố tổng, sau đó cả nhà cô ấy dọn qua Mỹ sống, từ đó bớt liên lạc với Cố tổng. Bây giờ cô Ninh Tuyết Tuyết về thăm Cố tổng, Cố tổng theo lời nhờ vả của bố mẹ cô ấy phụ trách dẫn cô ấy đi chơi thành phố H này, nhận tiện cho cô ấy ở nhờ lại đây một khoảng thời gian.”

“À, là thanh mai trúc mã của Cố Thiên Tuấn!” An Điềm gật đầu, “Thảo nào Cố Thiên Tuấn lại tích cực như vậy.”

Cho dù An Điềm có cố che giấu đến đâu thì giọng điệu chua chát vẫn hiện ra rất rõ.

Nghe đến đó, đội trưởng vệ sĩ lập tức biết điều không nói gì nữa.

“Cô Ninh đó bây giờ đang ở đâu? Bây giờ tôi cũng đang sống ở đây, cũng nên đến chào hỏi người ta một tiếng.”

“Chắc bây giờ cô ấy đang ở phòng khách.”

“Tôi biết rồi.” An Điềm nói xong liền xách giỏ bước vào phòng khách bằng gương mặt không cảm xúc.

Đội trưởng vệ sĩ đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn theo bóng lưng An Điềm: Dạo này biệt thự thật sự náo nhiệt quá, Cố Thiên Kỳ vừa đi thì lại xuất hiện một Ninh Tuyết Tuyết!

An Điềm còn chưa vào đến phòng khách biệt thự đã nghe thấy một giọng phụ nữ lảnh lót: “Cô làm giúp việc cái kiểu gì vậy? Tôi muốn uống cà phê chồn, loại pha phin! Cô xem cô này, mang cho tôi cái cà phê quỷ quái gì vậy? Cái này là cho người uống à? Các người lúc bình thường chăm sóc anh Thiên Tuấn như vậy đấy sao?”

Anh Thiên Tuấn?

An Điềm cười méo xệch: Gọi thân mật như thế, nghe ra đúng là có ý rồi!

Cô gái trong phòng khách vẫn liên tục chê bai giúp việc: “Còn nữa, anh Thiên Tuấn sao lại ở trong căn biệt thự tầm thường này? Nhìn xem mấy thứ đồ gỗ, mấy thứ đồ điện trong nhà này mà xem, anh ấy phải sống cuộc sống thấp kém thế này, tôi thật sự đau lòng quá!”

“Xin lỗi, cô Ninh, anh Cố bình thường thích uống trà, còn cô An Điềm bình thường thích uống nước trái cây, vậy nên trong nhà cũng không có nhiều cà phê, vả lại biệt thự này chỉ là biệt thự nghỉ dưỡng của anh Cố, thường không dành để tiếp khách, vậy nên mấy thứ chuẩn bị cho khách có hơi thiếu thốn một chút.”

Có lẽ người giúp việc này theo An Điềm đã lâu nên cách ăn nói cũng giống hệt An Điềm, không tỏ ra kiêng dè gì cả.

“Khách sao?” Ninh Tuyết Tuyết có vẻ rất không thích cái từ này, “Tôi là bạn thân từ bé của anh Thiên Tuấn, chúng tôi là người thân, sau này sẽ còn có quan hệ thân thiết hơn bất kì người thân nào đấy! Cô nói chuyện kiểu gì thế?”

Quan hệ còn thân thiết hơn cả người thân? Không lẽ là vợ chồng?

An Điềm cố nở nụ cười, nhấc chân bước vào phòng khách, thấy bên dưới chùm đèn pha lê lung linh là một cô gái mặc một bộ báy búp bê màu đen, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, có mái tóc đen dài hơi xoăn, gương mặt đẹp như búp bê Barbie phiên bản Trung Quốc, nếu không phải tận tai nghe thấy thì An Điềm thật sự không dám tin, mấy lời hung dữ vừa rồi lại phát ra từ miệng của một cô gái đáng yêu đến như thế.

Ninh Tuyết Tuyết đang mắng mỏ giúp việc, trông thấy An Điềm bước vào thì liền quay người lại, bốn mắt nhìn nhau với An Điềm, trông thấy người đối diện mình có đôi mắt không những đẹp mà còn long lanh như mặt hồ.

Ninh Tuyết Tuyết chưa bao giờ trông thấy đôi mắt đẹp như thế, cô chớp mắt một chút rồi tiếp tục quan sát An Điềm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi nhỏ hồng đào, còn có cả gương mặt trái xoan.

Chết tiệt!

Ninh Tuyết Tuyết thầm mắng trong bụng, người phụ nữ này sao lại có thể đẹp đến như thế?

“Chào cô, cô chắc là quản gia của biệt thự này nhỉ?” Ninh Tuyết Tuyết đánh đòn phủ đầu, mỉm cười chào An Điềm, “Tôi là Ninh Tuyết Tuyết, bạn thân từ bé của anh Thiên Tuấn.”

An Điềm hôm nay mặc áo sơ mi trắng phối với quần dài màu đen, lại cộng thêm đôi giày cao gót màu đen, tuy trông khá khiêm nhường nhưng không đến mức bị xem thành quản gia, Ninh Tuyết Tuyết sở dĩ nói như vậy là vì muốn thị uy với An Điềm.

“Cô Ninh, đây không phải là quản gia mà là cô An Điềm.” Người giúp việc vừa rồi mới bị Ninh Tuyết Tuyết mắng liền cúi đầu nhắc khẽ.

“À, thật là ngại quá!” Ninh Tuyết Tuyết liền cười xởi lởi, bước lên nắm tay An Điềm, “Thật sự xin lỗi, tôi mới từ Mỹ về, vẫn còn bị lệch múi giờ, thì ra cô là An Điềm, bạn của anh Thiên Tuấn! Lúc tôi đến thì anh Thiên Tuấn có nói với tôi rằng cô là khách, tôi phải chăm sóc cô tử tế. Vừa rồi tôi không phải cố ý nhận nhầm người đầu, mong cô đừng để bụng nhé!”

Tôi là khách? Cô sẽ chăm sóc tôi? Tự giác phong cho mình làm nữ chủ nhân của biệt thự này như vậy, cô lấy đâu ra dũng khí thế?

An Điềm trong bụng đang điên cuồng mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, rụt tay lại, không quan tâm Ninh Tuyết Tuyết mà quay sang nói với người giúp việc kia: “Cố Thiên Tuấn sắp tan làm rồi, cô xuống bếp giúp chuẩn bị cơm tối nhé, cảm ơn cô.”

“Vâng, cô An Điềm.” Người giúp việc gật đầu với An Điềm rồi cùng với mấy người khác quay xuống bếp làm việc.

Mấy người giúp việc xuống bếp được một lúc rồi, An Điềm mới quay người lại cười nói với Ninh Tuyết Tuyết lúc này đang cố kìm cơn giận: “Thật ngại quá, cô Ninh, tôi trước nay làm việc luôn tùy theo việc nặng nhẹ mà làm trước hay sau, cho hỏi lúc nãy cô mới nói cái gì ấy nhỉ?”