Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 507




60507.Ngày tháng cứ thế nhè nhẹ trôi qua, vết thương của An Điềm đã lành lặn, nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn nằng nặc bắt An Điềm phải ở lại bệnh viện thêm một khoảng thời gian nữa mới yên tâm.

An Điềm bất lực, cũng đành phải nghe theo sắp xếp của Cố Thiên Tuấn.

Có điều, trong khoảng thời gian An Điềm dưỡng thương, Cố Thiên Tuấn thật sự đã giao việc công ty lại cho Trương Hiển Hy và Cố Thiên Kỳ, bản thân hoàn toàn không hề nhúng tay hay hỏi han gì.

Nhưng Cố Thiên Tuấn làm như vậy thật sự khiến một người không muốn bước chân vào kinh doanh như Trương Hiển Hy cảm thấy mệt mỏi, anh thật sự rât mong Cố Thiên Tuấn có thể mau chóng quay lại làm tổng tài.

Thế mà cuối cùng lại hay tin Cố Thiên Tuấn sẽ còn ở trong bệnh viện chăm An Điềm thêm một khoảng thời gian nữa.

Khi Trương Hiển Hy hay tin này từ Susan thì tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, vứt hết tài liệu hồ sơ trong tay mà chạy đến đẩy cửa phòng bệnh, kết quả lại trông thấy cảnh Cố Thiên Tuấn đang dỗ An Điềm ngủ!

Mình thì bị công việc đè cho ngập đầu ngập cổ thở không ra hơi, còn anh ta ở đây lại thong dong ru vợ ngủ, thật sự là quá đáng mà!

Trương Hiển Hy lập tức nổi giận đùng đùng, bước lên định mở miệng: “…”

“Suỵt…”

Cố Thiên Tuấn khẽ lắc đầu với Trương Hiển Hy, ngăn anh lại đúng một giây trước khi anh hét lên.

“Cố…”

“An Điềm đang ngủ, ra ngoài nói chuyện đi.”

Trương Hiển Hy bị Cố Thiên Tuấn chặn họng hai lần, ngước mắt lên nhìn An Điềm đang ngủ rất say, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nén được cơn giận mà cùng Cố Thiên Tuấn bước ra ngoài phòng bệnh.

“Cố Thiên Tuấn, anh làm như vậy có phải quá ác rồi không?” Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của Trương Hiển Hy, lúc này đây khi đối diện với Cố Thiên Tuấn thì lại trở nên uất ức giống như cô vợ nhỏ bị chồng ức hiếp.

“Con người ta sống trên đời cần phải trải nghiệm nhiều cách sống thì cuộc sống mới phong phú được.” Cố Thiên Tuấn đứng thản nhiên giảng đạo lí với Trương Hiển Hy.

“Sở dĩ tôi chống đối với bố mẹ mình là vì không muốn phải dính vào chuyện kinh doanh của gia tộc! Cho dù tôi có bằng thạc sĩ quản lí kinh doanh, nhưng vẫn muốn chọn nghề thiết kế thời trang, làm việc mình muốn làm! Thế mà bây giờ chưa làm được mấy năm thì lại bị đẩy vào giúp anh quản lý Cố Thị, thế này là thế nào?”

Trương Hiển Hy nhìn vào gương mặt đẹp trang đang câng câng của Cố Thiên Tuấn mà cảm thấy chỉ muốn chộp lấy một cái đồ kẹp giấy mà bấm mấy phát vào mặt của anh!

“Rèn luyện thêm đi, rèn luyện thêm đi!” Cố Thiên Tuấn vỗ vai Trương Hiển Hy, dỗ dành ngon ngọt, “Anh xem, sau khi anh giúp tôi xử lí công ty thì có phải càng ý thức ra được rằng việc thiết kế thời trang rất có ý nghĩa với anh, càng kích thích tinh thần sáng tác của anh không?”

Trương Hiển Hy ngẩn người, sau đó gật đầu: Hình như đúng là như vậy thật!

“Thế thì đúng rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc, thành công tẩy não Trương Hiển Hy.

“Thế khi nào anh mới quay lại công ty?” Trương Hiển Hy tuy đã chịu tiếp tục giúp Cố Thiên Tuấn, nhưng trong lòng cũng không muốn cứ mãi như thế.

“Tôi sẽ mau chóng về thôi.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn về xa xăm rồi nhẹ nhàng hỏi, “Cố Thiên Kỳ ở công ty biểu hiện ra sao?”

“À, nhắc đến Cố Thiên Kỳ, tôi thật sự thấy kinh ngạc đấy!” Nhắc đến Cố Thiên Kỳ, Trương Hiển Hy dường như có rất nhiều điều muốn nói.

“Anh nói xem.” Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn Trương Hiển Hy.

“Lúc đầu, anh bảo sẽ giao lại phần lớn quyền lực công ty cho tôi, Cố Thiên Kỳ và vài giám đốc khác, nhưng trên thực tế thì chỉ giao lại cho tôi và Cố Thiên Kỳ.” Trương Hiển Hy thở dài, “Khi đó, tôi không hề có chút lòng tin nào với Cố Thiên Kỳ, bởi cậu ta chỉ là một cậu nhóc mới tốt nghiệp đại học thì có được bao nhiêu năng lực chứ? Nhưng mà sau này…”

“Sau này thế nào?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn chợt sáng lên, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, nhanh đến mức Trương Hiển Hy cũng không nhận ra.

“Biểu hiện của Cố Thiên Kỳ lại vượt quá dự liệu của tôi, trong các buổi họp có biểu hiện rất tốt, quan hệ với các thành viên trong công ty cũng ổn, bây giờ đa số các giám đốc trong công ty đều rất nể phục Cố Thiên Kỳ.”

“Thế thôi sao?” Cố Thiên Kỳ nhìn Trương Hiển Hy, giọng vẫn rất bình thản.

“Chứ anh còn muốn thế nào?” Trương Hiển Hy nhún vai, nhìn Cố Thiên Tuấn nói đầy bất mãn, “Năng lực cậu ta mà cao hơn một chút nữa thôi là có thể đuổi kịp anh rồi đấy, nếu thật sự như vậy, cậu ta mà đột nhiên có dã tâm muốn chiếm Cố Thị thì anh lúc đó còn thong dong được như thế này không?”

“Sao lại không?” Cố Thiên Tuấn hỏi lại, sau đó lấy lại vẻ cao ngạo của mình, “Dù sao nó cũng không thắng nổi tôi đâu.”

“…”

Trương Hiển Hy đã quá quen với thái độ tự tin này của Cố Thiên Tuấn, giờ chỉ muốn xác nhận thời gian Cố Thiên Tuấn quay lại công ty: “Thiên Tuấn, cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, khi nào thì anh chính thức quay lại Cố Thị?”

“An Điềm nằm viện thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi, sau khi cô ấy xuất viện thì tôi sẽ về công ty.” Cố Thiên Tuấn lần này xem như đã có thể yên tâm định ngày.

“Vậy được, vậy tôi sẽ cố thêm vài ngày nữa!” Trương Hiển Hy bất lực, đành phải nghe theo quyết định của Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn lại đưa mắt nhìn về xa xăm: An Điềm sắp xuất viện rồi, không biết khi cô ấy xuất viện liệu có xảy ra chuyện lớn gì không đây?

Trong một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố H…

“Được rồi mọi người, buổi họp hôm nay kết thúc tại đây, kế hoạch chuẩn bị bắt đầu, mong là sau khi sự thành, sự nghiệp của mọi người sẽ càng phát triển hơn!”

Cố Thiên Kỳ mặc một bộ đồ vest màu xám, không thắt cà vạt, mái tóc bình thường rũ xuống lúc này được vuốt ra sau, cậu thiếu niên luôn cười ấm áp bây giờ đã biến thành một người đàn ông tung hoành thương trường.

Cho dù gương mặt so với Cố Thiên Tuấn thì trông vẫn còn rất non, nhưng người khác nhìn vào vẫn không dám xem thường.

“Vâng, cậu Cố!”

Câu nói vừa rồi của Cố Thiên Kỳ đã cổ vũ tinh thần mọi người, tất cả đều nhìn chàng trai trẻ này, đặt hết niềm tin vào anh.

Sau khi mọi người đi rồi, Cố Thiên Kỳ mới mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Lúc này, Thẩm Sở Hà mặc bộ váy ngủ màu đỏ rượu bưng một cốc cà phê ra trước mặt Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ vừa xoa huyệt thái dương vừa đưa tay ra nhận cốc cà phê, nhưng bàn tay chìa ra lại chỉ chộp vào một khoảng không, không đụng trúng cốc cà phê.

Nghi hoặc ngước mắt lên, Cố Thiên Kỳ lúc này mới trông thấy Thẩm Sở Hà đã lùi ra xa mình một bước.

Cố Thiên Kỳ đã mệt mỏi cả ngày, thế nên cũng chẳng muốn nói gì với Thẩm Sở Hà, chỉ thu tay lại rồi tiếp tục xoa lên huyệt thái dương.

Thẩm Sở Hà đang định đùa với Cố Thiên Kỳ một chút, thấy thế thì liền cúi mặt, đành đưa cốc cà phê ra cho Cố Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ, cậu xem hôm nay cậu đã mệt cả ngày rồi, có chắc tối nay còn đi gặp Chu Hán Khanh không? Hay là cậu cứ nghỉ ngơi ở chỗ mình, đợi mai hoặc vài ngày nữa hẵng đi, dù sao anh ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu mà.”

Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ nhận cốc cà phê trong tay Thẩm Sở Hà khẽ nhấp một ngụm.

Cố Thiên Kỳ nuốt cà phê xong mới thong dong nói: “Cố Thiên Tuấn vài ngày nữa là về công ty rồi, mình phải nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc, bây giờ đã đến lúc xử lí Chu Hán Khanh rồi.”