Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 168: Bị anh trêu đùa




Nói xong Đông Phùng Lưu nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá Đường Tinh Khanh một lượt.

Ánh mắt của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh không khỏi rùng mình, anh nói như vậy là đang trêu đùa cô sao?

Thật sự không biết xấu hổ! Rõ ràng là đã có vợ sắp cưới, vậy mà vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt!

Ngay lúc đó cô lạnh lùng hừ một tiếng, nói một cách khinh thường: “Chuyện của tôi không cần tổng tài phải quan tâm, tôi thích dáng vẻ của tôi hiện tại, không cần phải trang điểm gì cả.”

“Ồ? Ở trên thế giới này còn có người phụ nữ không thích ăn diện sao?” Đông Phùng Lưu khẽ cười, rõ ràng không tin lời nói của Đường Tinh Khanh.

“Củ cải rau xanh, đều có thể được yêu, đạo lý này tổng tài cũng hiểu chứ?” Đường Tinh Khanh nói mang theo ý châm chọc.

Nghe được sự giễu cợt trong lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cũng không để ý nhiều, lông mày anh hơi cau lại, cười nói: “Đường An Kỳ, lần nào cô cũng đối đầu lại với tôi, lại còn ăn mặc xấu như vậy, không phải là muốn gây sự chú ý với tôi sao? Hôm nay tôi thẳng thắn nói cho cô biết, cô rất may mắn, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó.”

“…”

Khóe miệng Đường Tinh Khanh hơi run lên, người này bị bệnh sao, sao lại có thể tự luyến tới mức nghĩ nghĩ cô như vậy.

Không thể không nói, Đường Tinh Khanh mới biết được tình trang tự luyến của Đông Phùng Lưu, anh đã quen với việc được các cô gái theo đuổi, nên đã vô tình cho rằng tất cả các cô gái tiếp cận anh đều có ý đồ cả sao?

Đồng thời, trong lòng Đường Tinh Khanh âm thầm kết luận, chắc chắn não bộ của Đông Phùng Lưu có vấn đề từ khi tai nạn giao thông xảy ra.

Không trả lời câu hỏi của anh, Đường Tinh Khanh kéo ghế ngồi xuống, thái độ lãnh đạm: “Tôi nói với anh một cách rất nghiêm túc, tôi là bà mẹ đã có con và cũng không hề có ý gì với tổng tài như anh cả, anh nghĩ thế nào về tôi đó là chuyện của anh, nếu không có chuyện gì căn dặn thì xin mời tổng tài về đi.”

Hai mắt Đông Phùng Lưu hơi nheo lại, hành động của Đường Tinh Khanh khơi gợi cho anh một ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, ngay khi cô muốn xoay người đi chỗ khác, anh nhanh chóng cúi người xuống, nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn cô.

Nụ hôn kết thúc, Đông Phùng Lưu thỏa mãn về hương vị ngọt ngào của Đường Tinh Khanh, vừa thả lỏng sự khống chế với cô vừa nói một cách bá đạo: “Tôi cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn cô nhớ cho kỹ, chỉ cần cô còn một ngày làm thư ký cho tôi, thì một ngày đó vẫn là người của tôi. Tôi không cho phép cô nói chuyện với tôi bằng thái độ lạnh lùng đó.”

Nói xong, không hề liếc nhìn Đường Tinh Khanh mà nhẹ nhàng bước vào văn phòng.

“…”

Đường Tinh Khanh thở phì phì trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Đông Phùng Lưu, như vậy là sao, nói không được thì giở trò lưu manh sao? Sao cô lại không biết Đông Phùng Lưu lại trẻ con tới vậy chứ!

Thật là tức chết mà!

Đường Tinh Khanh tức giận chùi đi nơi mà Đông Phùng Lưu vừa hôn, tức giận nghĩ ngợi.

Nhưng hậu quả của việc chọc giận Đường Tinh Khanh chính là buổi sáng hôm đó Đông Phùng Lưu không có cà phê để uống.

Nam Cường Thịnh tìm Đông Phùng Lưu để nói chuyện, đi ngang qua bàn thư ký thấy sắc mặt của Đường Tinh Khanh rất kém, nên quan tâm hỏi han: “Tinh Khanh, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn em có vẻ không được vui?”

Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh, sắc mặt dịu đi, cô không muốn nói về tên khốn Đông Phùng Lưu kia, chỉ có thể lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là sáng nay lúc ra cửa suýt nữa bị chó cắn.”

“Cái gì?” Không ngờ Nam Cường Thịnh nghe xong lại phản ứng rất mạnh, anh ta cau mày lo lắng hỏi han: “Tình hình an ninh chỗ em không tốt vậy sao? Có muốn chuyển chỗ ở khác không?”

Lúc đầu Đường Tinh Khanh chỉ thuận miệng nói bừa, cô không hề suýt bị chó cắn, sự thực là bị chú chó tên là Đông Phùng Lưu kia cắn.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh thờ ơ nhún vai nói: “Không sao đâu, cũng chỉ một lần, hình như là chó đực, cắn loạn thôi, không sao cả. Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”

Lời nói của Đường Tinh Khanh đã thành công chuyển dời sự chú ý của Nam Cường Thịnh, anh ta chợt nhớ ra nói: “Ừm, hôm nay anh đến bàn bạc với Lưu một số chuyện.”

Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh gật đầu, đột nhiên cô nhớ ra một việc, gương mặt nghiêm túc nhìn Nam Cường Thịnh, nói: “Nam Cường, ở công ty anh đừng gọi em là Tinh Khanh, hãy gọi tôi là An Kỳ. Chỉ cần nhìn thấy em ăn mặc như thế này thì hãy gọi em là An Kỳ hoặc Đường An Kỳ, nếu không thì sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”

“Được.” Nam Cường Thịnh cố gắng nhẫn nhịn gật đầu, anh ta nhìn thấy Đường Tinh Khanh vẫn mặc theo phong cách vừa già vừa xấu của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khác nhau một trời một vực với người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua, không khỏi tiếc nuối, nói một cách bất đắc dĩ: “Sao em lại vẫn ăn mặc như vậy, vì sao không trang điểm như hôm qua, dù sao Lưu mất trí nhớ cũng không thể nhận ra em.”

Đường Tiểu Khả nhìn cách ăn mặc của mình, cô bĩu môi, nhìn Nam Cường Thịnh vẻ anh không hiểu được đâu và nói: “Không phải, nếu như em trở lại dáng vẻ ban đầu, không chỉ riêng công ty không cho em vào, có lẽ Đông Phừng Lưu cũng không nhận ra em. Còn nữa, Doãn Thiên Nhã nếu tới công ty tìm Đông Phùng Lưu, nhìn thấy nữ thư ký xinh đẹp như vậy, cô ta có đồng ý không? Cô ta không lấy dao trong túi ra giết em mới là lạ, anh phải hiểu, lúc trước đây cô ta nhìn thấy em xấu xí mới đề cử em làm thư ký của Đông Phùng Lưu…”

Đường Tinh Khanh liên tục nói khiến Nam Cường Thịnh cười không ngừng, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của cô vô cùng sinh động, dù có bề ngoài xấu xí thì Nam Cường Thịnh vẫn cảm thấy dáng vẻ như vậy của Đường Tinh Khanh rất hấp dẫn người khác.

Ngay sau đó không nhịn được cười nói: “Được được, em nói có lý, vậy cứ làm theo em nói.”

Nhìn thấy dáng vẻ cười mãi không ngừng lại của Nam Cường Thịnh, Đông Tinh Khanh khẽ hừ một tiếng, rồi cô lại nghĩ tới việc đã nhờ Nam Cường Thịnh, nhìn anh ta hỏi: “Đúng rồi, chuyện tối hôm qua tôi nhờ anh thế nào rồi, anh có thể hỏi Đông Phùng Lưu về chuyện của con trai tôi không?”

“A.” Nghe xong, nụ cười của Nam Cường Thịnh bỗng ngừng lại, anh ta dần dần thu lại gương mặt tươi cười của mình, nghiêm giọng nói: “Còn chưa, hôm nay anh định tìm Lưu để nói chuyện này… em đừng lo lắng, chuyện anh đã đồng ý với em, chắc chắc sẽ giúp em tới cùng, em cứ yên tâm tiếp tục làm thư ký đi.”

“Được.” Đường Tinh Khanh tiếc nuối gật đầu, cho tới bây giờ, cô chỉ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào Nam Cường Thịnh, chứ không thể tìm được người thứ hai có thể giúp được cô.

Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh vừa định mở miệng trêu chọc cô thì có một giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên: “Nam Cường? Sao cậu lại tới đây?”

Đông Phùng Lưu cau mày đi từ trong văn phòng ra, lúc đầu anh nghĩ muốn hỏi tại sao Đường Tinh Khanh không mang cà phê vào, liền nhìn thấy anh em tốt của mình đang nói chuyện phiếm hết hết sức thân mật với thư ký của mình.

Họ mới gặp nhau vài lần mà đã trò chuyện thân thiết tới vậy?

Nam Cường Thịnh quay đầu lại nhìn thấy Đông Phùng Lưu, còn chưa kịp nói chuyện, Đông Phùng Lưu mở miệng hỏi, có chút nghi ngờ: “Trước đây hai người quen nhau sao?”