Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 271: Bố ruột vs bố nuôi




Bây giờ Đường Ngũ Tuấn cứ mở miệng là gọi bố, vốn dĩ hắn rất muốn nghe tiếng gọi này từ miệng Đường Ngũ Tuấn.

Thật không ngờ, bây giờ nghe rồi, lại không phải gọi hắn.

Nghĩ thế, ý đồ trả thù Đông Phùng Lưu càng mạnh mẽ, hắn phải nhanh chóng hủy hoại Đông Phùng Lưu, vậy thì Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn mới toàn tâm toàn ý trở về bên hắn, ba người bọn họ sẽ sống những ngày vui vẻ vô lo như lúc ở Mỹ.

Lửa giận của Tịch Song âm thầm bùng phát, khi hắn nghe được Đường Ngũ Tuấn đòi gọi điện thoại cho Đông Phùng Lưu, mà Đường Tinh Khanh lại không nói gì, hắn mở cửa phòng đi vào.

Thấy Đường Tinh Khanh ngồi xổm trước mặt Đường Ngũ Tuấn, đang kéo tay thằng bé, vắt óc suy nghĩ một cái cớ.

Tịch Song cười với Đường Ngũ Tuấn, nói: “Ngũ Tuấn, bố nuôi đã trở về.”

Nói rồi, hắn dang cánh tay, sẵn sàng đón Đường Ngũ Tuấn nhào tới bất cứ lúc nào.

Nếu mọi ngày sau khi trở về, Tịch Song bày ra tư thế đó, Đường Ngũ Tuấn nhất định sẽ mừng rỡ nhào vào lòng Tịch Song.

Tuy nhiên, vừa nãy bọn họ đã cãi nhau về Đông Phùng Lưu, tuy Đường Ngũ Tuấn vẫn giữ lý trí nhưng thằng bé vẫn đang ép Đường Tinh Khanh ra quyết định, lúc này Tịch Song vào, không phải là vừa đúng lúc cho Đường Tinh Khanh một đường lui sao.

Trong lòng Đường Ngũ Tuấn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cho Tịch Song một chút thể diện, cười nói với hắn: “Bố nuôi rốt cuộc đã về.”

Thế nhưng, không mừng rỡ nhào tới như mọi ngày.

“...”

Tịch Song vẫn dang hai cánh tay, Đường Ngũ Tuấn không nhào tới, chỉ có vẻ hơi xấu hổ.

Có lẽ do tố chất tâm lý vốn có, cho dù ở trong tình huống xấu hổ, Tịch Song vẫn bình tĩnh nở nụ cười vui vẻ, hắn đi tới trước mặt Đường Ngũ Tuấn, ôm thằng bé vào lòng, hỏi: “Ngũ Tuấn, ăn trưa chưa? Bố nuôi đặc biệt quay về ăn cơm cùng mẹ con đó, con muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?”

“Ở nhà ăn đi, ăn bên ngoài nhiều không tốt.” Đường Ngũ Tuấn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nói.

Đường Ngũ Tuấn buông bỏ sự bất đắc dĩ trong lòng, để bản thân duy trì sự lý trí, đồng thời quyết định tìm cơ hội khác ép hỏi Đường Tinh Khanh cũng được.

“Được, bố đã bảo dì bắt tay nấu cơm, lúc bố về nước có mua cho con một món quà rất hợp với con, có muốn đi xem cùng bố nuôi không?” Tịch Song đứng dậy bế Đường Ngũ Tuấn lên, cười hỏi.

Vừa nghe đến có quà, phiền muộn trong lòng Đường Ngũ Tuấn liền biến mất, thằng bé háo hức nhìn Tịch Song, vội vàng nói: “Có ạ, bố nuôi, con muốn xem quà bố tặng cho con!”

Thứ Tịch Song tặng đều khá hợp với sở thích của thằng bé nên Đường Ngũ Tuấn mới vui vẻ như vậy.

“Đi thôi, trong phòng sách của bố.”

“Oh yeah! Bố nuôi giỏi nhất!” Đường Ngũ Tuấn vui vẻ la lên.

Thấy Tịch Song ôm Đường Ngũ Tuấn đi, Đường Tinh Khanh mới thở dài một hơi, rốt cuộc cô không cần nghĩ cách thuyết phục Đường Ngũ Tuấn, đôi khi có con trai IQ cao cũng là một cái tội, chỉ số IQ của thằng bé cao hơn cô, nói dối cũng mệt...

...

Bên kia.

Đông Phùng Lưu ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt sầm lại, bên cạnh là Nam Cường Thịnh với sắc mặt nghiêm trọng, hai người đàn ông ngồi như vậy đã khá lâu rồi, không ai bằng lòng lên tiếng trước.

Ngày thứ hai, đây đã là ngày thứ hai Đường Tinh Khanh mất tích.

Hôm qua Đông Phùng Lưu phát hiện Đường Tinh Khanh không đi làm nên đến chung cư tìm cô, không ngờ gõ cửa không ai mở, anh lo lắng không thôi, tìm người mở khóa đến, kết quả phát hiện trong phòng trống rỗng, đồ đạc sắp xếp gọn gàng như chưa từng có ai ở!

Vừa lúc chủ cho thuê tới kiểm tra nhà, nhìn thấy Đông Phùng Lưu, bèn hỏi anh là ai.

Trong cơn nóng giận, Đông Phùng Lưu bắt hắn nói ra toàn bộ sự thật, chủ cho thuê nhà bị Đông Phùng Lưu dọa sợ, ấp úng nói vốn dĩ khách thuê ở đây đã dọn đi, hôm nay hắn tới kiểm tra xem đồ đạc có hư tổn gì không.

Nghe chủ cho thuê nhà nói, Đông Phùng Lưu hoàn toàn nổi giận!

Người phụ nữ kia không phải đã đồng ý với mình không bỏ đi sao! Hôm qua vẫn yên lành, hôm nay lại để cô chạy mất!

Đông Phùng Lưu tức đến mức đá thẳng vào cánh cửa, chủ cho thuê nhà run rẩy nhìn cánh cửa của mình, trong lòng vô cùng xót xa nhưng lại không dám nói bậy.

Đông Phùng Lưu bùng lửa giận trước chung cư của Đường Tinh Khanh, cảm thấy cô lừa gạt mình, lại không cam lòng để cô chạy mất như vậy! Nghĩ tới nghĩ lui, Đông Phùng Lưu tức giận rời đi, anh đi đến công ty của Nam Cường Thịnh, hỏi anh ta Đường Tinh Khanh ở đâu!

Nam Cường Thịnh sửng sốt một lúc mới hiểu được Đông Phùng Lưu đang nói gì, khi anh ta biết cuối cùng Đường Tinh Khanh vẫn trốn đi, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ và thương xót, Đường Tinh Khanh à, sao phải khổ vậy chứ.

Sáu năm trước đã trốn khỏi Đông Phùng Lưu một lần, bây giờ lại thêm một lần, cô làm tổn thương Đông Phùng Lưu nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phải là một kiểu tàn nhẫn sao.

Nhìn Đông Phùng Lưu nổi trận lôi đình suýt chút nữa sắp nổ tung, Nam Cường Thịnh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Lưu, bây giờ tôi còn không biết cô ấy đi đâu... Cậu bình tĩnh lại đã, chúng ta đợi đến ngày mai xem, có thể ngày mai cô ấy về thì sao?”

Lúc đầu Đông Phùng Lưu vẫn chưa tin lời của Nam Cường Thịnh, tâm trạng của anh tệ đến mức hận không thể đi giết người, anh không thể nào chấp nhận được sự thật Đường Tinh Khanh đột nhiên rời bỏ anh, rõ ràng hôm qua vẫn tốt đẹp...

Nhưng dưới sự khuyên giải và an ủi của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu đành cắn răng tỉnh táo lại, anh sẵn lòng cho Nam Cường Thịnh thêm một ngày, nếu trong vòng một ngày anh ta vẫn không thể tìm ra Đường Tinh Khanh, anh sẽ tự mình ra tay!

Nam Cường Thịnh vốn cho rằng Đường Tinh Khanh có điều khó nói, không muốn nói với Đông Phùng Lưu nên anh ta tìm hiểu tình hình trước.

Nam Cường Thịnh về đến nhà, điều đầu tiên chính là gọi cho số điện thoại ở Mỹ của Đường Tinh Khanh, nhưng thật không ngờ số ở Mỹ đã bị gạch bỏ rồi. Nam Cường Thịnh rơi vào đường cùng, lại gọi vào số trong nước của Đường Tinh Khanh nhưng lại tắt máy, không ai nghe.

Để điện thoại di động xuống, Nam Cường Thịnh rùng mình, cảnh tượng như vậy y hệt sáu năm trước. Sáu năm trước, Đường Tinh Khanh cũng đột nhiên biến mất không nói tiếng nào, gọi điện thoại không ai nghe, đến nơi cô ở trước đây cũng không tìm thấy.

Để lại cả nhóm bạn bè lo lắng có phải cô bị kẻ xấu bắt cóc hay không

Bị buộc vào đường cùng, Nam Cường Thịnh đành đi tìm Phương Minh, Phương Minh lại cười nhạo anh ta, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, Đường Tinh Khanh không ở chỗ tôi. Nếu Đường Tinh Khanh thật sự đột nhiên biến mất, cô ấy sẽ giống như sáu năm trước, chỉ vì rời bỏ Đông Phùng Lưu, tôi ủng hộ cách làm của cô ấy, tôi cũng sẽ không giúp anh đi tìm cô ấy. Anh dẹp ý nghĩ này đi!”

Hành động của Phương Minh quả thực khiến Nam Cường Thịnh vô cùng thất vọng, tuy rất đau lòng nhưng anh ta cũng biết Phương Minh đứng ở lập trường của Đường Tinh Khanh để nói.