Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 391: Tha thứ cho tôi đi




Lúc Phương Minh xuất hiện ở quán rượu, Nam Cường Thịnh thừa nhận mình tại thời khắc đó vô cùng hồi hộp. 

Nhất là khi Phương Minh vén rèm bước vào trong phòng, thậm chí Nam Cường Thịnh cảm thấy lòng bàn tay mình rịn ra từng tầng mồ hôi. 

Nhưng mà Nam Cường Thịnh cũng không vội vã đi vào trong phòng, anh ta muốn đợi đến khi Phương Minh xem hết nội dung trong băng ghi hình mới tiến vào giải thích, như vậy thì sự việc sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều. 

Thực ra sau khi Phương Minh bước vào cũng nghi ngờ rằng liệu mình có vào nhầm phòng hay không. 

Nhưng sau khi cô ấy đi ra ngoài xác định đây đúng thật là căn phòng mà mình đã hẹn Đường Tinh Khanh. 

Sau khi Phương Minh nhìn thấy hoa hồng và băng ghi hình trên bàn thì rất hiếu kỳ, bèn gọi điện thoại cho Đường Tinh Khanh nhưng lại chỉ cảm thấy buồn bực vì Đường Tinh Khanh không bắt máy. 

Phương Minh ngồi trong phòng đã đặt trước, nhìn lên băng ghi hình trên bàn, cuối cùng vẫn mở nó ra. Có lẽ là Đường Tinh Khanh muốn nói với mình điều gì đó thông qua băng ghi hình, cho nên mới hẹn mình đến đây. 

Cuốn băng ghi hình kia cuối cùng cũng được Phương Minh mở ra, hình ảnh đầu tiên Phương Minh nhìn thấy là bóng hình của Nam Cường Thịnh nhưng bởi vì nhìn qua màn hình camera nên không có tiếng nói, Phương Minh chỉ có thể dựa vào nội dung video để đoán trong thời gian đó có chuyện gì xảy ra với Nam Cường Thịnh. 

Từ trong hình ảnh Phương Minh có thể nhận thấy rõ ràng rằng Nam Cường Thịnh hình như cũng không muốn gặp mặt Doãn Thu Ngọc hơn nữa khi chuẩn bị rời khỏi đó còn bị người ta chặn lại. 

Sau đó Nam Cường Thịnh hình như bị ép hoặc là có nguyên nhân khác mà uống cạn ly rượu, tiếp đó Nam Cường Thịnh như biến thành người khác, mà Doãn Thu Ngọc cũng bắt đầu chủ động quyến rũ Nam Cường Thịnh. 

Phương Minh hít vào một hơi thật sâu, mặc dù cô ấy là một người đơn giản, trong cuộc sống cũng rất tùy tiện nhưng không có nghĩa là Phương Minh là một cô gái không có đầu óc, nếu thật sự như vậy cô ấy cũng không thể nào tập hợp được một nhóm anh em đua xe. 

Thông tin lộ ra trong băng ghi hình rất đơn giản, tối hôm đó Nam Cường Thịnh đã bị Doãn Thu Ngọc gài bẫy, trong rượu có bỏ thuốc. 

Nhưng Nam Cường Thịnh nỗ lực hết sức khắc chế bản thân, nên cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì quá đáng. 

Phương Minh không ngờ mọi chuyện là như vậy. 

Video vẫn còn tiếp tục chiếu, trong lúc đó Doãn Thu Ngọc đã từng đi ra khỏi phòng, có lẽ đó là lúc Phương Minh đến giằng co với Doãn Thu Ngọc. 

Trong toàn bộ thời gian đó Nam Cường Thịnh vẫn tiếp tục duy trì sự đứng đắn, mặc dù nhìn rất đau khổ nhưng cũng không làm loạn. 

Nói thực, Phương Minh rất khâm phục Nam Cường Thịnh trong video, thậm chí còn khiến cô ấy cảm thấy rất ân tâm. Nhưng mà cô lại cảm thấy xấu hổ vì chính cảm giác an tâm này, dù sao thì cô ấy cũng không phải là gì của Nam Cường Thịnh, cho dù Nam Cường Thịnh làm gì với Doãn Thu Ngọc thì cô cũng không có quyền làm gì cả. 

Sau đó Phương Minh lại nhìn thấy hình ảnh của mình xuất hiện trong video, nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, mặt Phương Minh đỏ lên. 

Cô rất muốn tắt video đi, dù sao thì chuyện tiếp theo đó là do cô làm, biết rõ tình huống cụ thể, nhưng mà cô ấy lại không muốn tắt video đi, trong tiềm thức của cô hình như còn muốn tái hiện lại tình huống lúc đó một lần nữa. 

Trong lúc bản thân Phương Minh đang cảm thấy băn khoăn, bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ nhắc nhở. 

Phương Minh giật mình, trong chớp mắt tắt video đi, quay lại, đứng ở cửa phòng không phải là ai khác mà chính là người trong video - Nam Cường Thịnh. 

Nhìn Nam Cường Thịnh hình như anh ta đã đứng đó lâu lắm rồi, nhưng bởi vì Phương Minh quá nhập tâm xem video nên không phát hiện ra. 

Phương Minh nhất thời xấu hổ không biết nói gì, theo thói quen cô ấy muốn nổi giận nhưng mọi hiểu lầm hôm đó về Nam Cường Thịnh đã bị video này gỡ bỏ, nếu cô ấy còn nổi giận thì không hợp tình người lắm. 

Phương Minh ngẩn người ra, mặt đỏ bừng, không rõ trong miệng đang lẩm bẩm điều gì. 

Hình như là nhìn ra Phương Minh đang xấu hổ, Nam Cường Thịnh cũng có vẻ hơi xấu hổ, anh ta nói nhỏ: "Thật ngại..." 

Phương Minh chậm chạp một lúc mới không vui nói: "Anh là ma sao? Đứng bên cạnh tôi bao lâu rồi? Nói thật đi." 

Thật ra Nam Cường Thịnh vẫn đứng bên cạnh nhìn phản ứng của Phương Minh nhưng anh ta cũng không nói thật: "Tôi vừa mới tới, nhìn em đang xem nhập tâm nên không quấy rầy em." 

Lúc này Phương Minh mới nhớ tới trọng điểm, cô ấy nhìn Nam Cường Thịnh, cau mày nói: "Sao anh lại ở đây, chẳng lẽ Đường Tinh Khanh lại lừa tôi thêm lần nữa." 

Mặc dù lời lẽ hung dữ nhưng Nam Cường Thịnh cũng nhìn ra cảm xúc hiện giờ của Phương Minh vẫn tương đối ổn định, bởi vậy anh ta mỉm cười ngồi đối diện cô ấy, trịnh trọng nói: "Xin lỗi em, tôi và Tinh Khanh đều lừa em, bởi vì em luôn trốn tránh nên đành phải ra hạ sách này." 

"..." Phương Minh không biết nên nói gì, chỉ nhìn vào bức tường đằng sau lưng Nam Cường Thịnh. 

"Dù sao cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy cũng không hay, bây giờ em đã xem video hẳn đã biết nguyên nhân hôm đó vì sao anh làm ra chuyện quá đáng như vậy, xin lỗi em, mặt dù nói là bị người khác bỏ thuốc nhưng mà làm ra loại chuyện quá đáng như vậy với một cô gái cũng khó mà tha thứ được." 

Nam Cường Thịnh gật gật đầu, biểu lộ áy náy. 

Phương Minh nghe đến mức xuất thần, không biết vì sao, khi xem băng ghi hình đó cô ấy lại cảm thấy có chút thất vọng. 

Thì ra là Nam Cường Thịnh làm vậy là vì tác dụng của thuốc mà không phải vì cô ấy. 

Nam Cường Thịnh thấy hai mắt Phương Minh vô hồn, nhắc nhở: "Phương Minh, em... còn không đồng ý tha thứ cho tôi sao?" 

Khuôn mặt Phương Minh không biểu cảm, gật nhẹ đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, ấp úng nói: "Đây cũng không phải lỗi của anh, tất nhiên là tôi tha thứ cho anh rồi." 

Phương Minh vẫn còn chìm đắm trong nỗi thất vọng. 

Thậm chí còn tưởng tượng, nếu như lúc ấy mình không ngăn cản Nam Cường Thịnh thì sẽ xảy ra chuyện gì? 

Cô ấy rất muốn hỏi Nam Cường Thịnh nhưng chuyện như vậy sao có thể nói ra miệng được. 

Bởi vậy chỉ có thể cắt đứt ý nghĩ "Không biết xấu hổ" của mình. 

Nam Cường Thịnh không biết vì sao Phương Minh đã tha thứ cho mình rồi mà vẫn không vui, anh ta tiếp tục nói: "Đương nhiên, cũng là do em quá đẹp... tôi..." 

"Hả?" 

Phương Minh thề rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nghe thấy người khác nói mình đẹp. 

Bình thường những từ này thường dùng để hình dung Đường Tinh Khanh, không chút liên quan gì tới cô gái có tính cách như cô cả. 

Cho nên phản ứng đầu tiên của Phương Minh chính là mình đã nghe nhầm. 

Nam Cường Thịnh tiếp tục mỉm cười nói: "Thực ra, khi nhìn thấy bóng lưng của em trong bệnh viện tôi đã cảm thấy em rất đẹp, vẻ đẹp ấy khiến tôi không nỡ rời mắt." 

"Đủ rồi đủ rồi..." 

Phương Minh không ngờ Nam Cường Thịnh lại miêu tả rõ ràng như vậy, da mặt thiêu đốt như bị bỏng vậy. 

"Thật xin lỗi." 

"Thật sự là... buồn nôn." 

Phương Minh nghiêng mặt qua một bên, tránh né ánh mắt nóng bỏng của Nam Cường Thịnh.