[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 6: Tiệc rượu ở Thụy Sĩ




Kim Jae Joong nhận cốc nước cam mà tiếp viên hàng không đưa đến, để lộ một nụ cười vô cùng thân thiện. Cô tiếp viên hàng không xấu hổ gật đầu, sau đó nghiêng đầu hỏi người đàn ông vẫn vùi đầu xem tài liệu ngồi bên cạnh Kim Jae Joong

“Xin hỏi, ngài có cần gì không ạ?”

Người nọ không hề ngẩng đầu

“Một tách cà phê đen”

Tiếp viên hàng không vừa định lên tiếng trả lời, Jae Joong ở chỗ bên cạnh cười cười nói

“Cộng thêm một phần sữa với đường.”

Tiếp viên hàng không cúi đầu chuẩn bị đồ uống trên xe đẩy, lúc bưng tách cà phê lên mới phát hiện không có nơi đặt bởi vì trên chiếc bàn nhỏ trước mặt người đàn ông bên trong đều là tài liệu. Kim Jae Joong khoát khoát tay, tiếp viên hàng không nhận thấy hai người này quen biết nhau, liền đặt tách cà phê và cốc nước cam lên bàn của Jae Joong.

Jung Yun Ho giơ tay để lấy tách cà phê nhưng phát hiện Kim Jae Joong cho thêm đường và sữa vào tách cà phê của mình, nhíu mày

“Cậu làm hỏng cà phê đen của tôi rồi.”

“Anh biết không, có người đã từng nói về mối quan hệ của cà phê, sữa và đường.”

Giọng nói của Jae Joong rất du dương, Jung Yun Ho buông tài liệu trong tay, sau đó nhìn cậu vừa thêm sữa vào cà phê vừa tiếp tục nói

“Cà phê là một thứ rất độc lập, bản chất đắng tinh khiết, nhưng cho dù sữa nguội như vậy cũng có thể khiến nó ấm áp, pha thêm một chút đường hương vị sẽ trở nên ngọt ngào ngon miệng.”

Cậu dùng thìa nhỏ quấy đều, sau đó mang tách cà phê sang cho Yun Ho

“Nếm thử cà phê được pha với tỷ lệ hoàn hảo của ngài Kim đi.”

Yun Ho nhận lấy nhưng không uống

“Nếu như tôi nói tôi vẫn muốn một tách cà phê đen, cậu có nghĩ tôi rất già mồm?”

Jae Joong nở nụ cười

“Trong ấn tượng của tôi, cố chấp với cà phê đen chỉ có hai loại người, một loại người cần cà phê đen để gây tê thần kinh, người như thế thường lạnh lùng hơn nữa còn câu nệ, loại người còn lại cần cà phê đen làm bằng chứng cho sự đau khổ, cảnh báo thức tỉnh chính mình, người như thế thường có bí mật trong lòng. Đương nhiên, cũng có tổng hợp của hai loại người đó, người như thế thường mang theo bí mật để gây tê thần kinh của chính mình.”

Nói đến đây, Jae Joong không nói tiếp nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Jung Yun Ho. Trong đôi mắt phượng dài nhỏ có sự bình tĩnh lãnh đạm mà Kim Jae Joong luôn yêu thích hiện lên, sau đó cậu mở miệng hỏi anh

“Cưng yêu, anh thuộc loại người nào?”

Jung Yun Ho đặt tách cà phê xuống, cười khe khẽ

“Tôi cho rằng, cậu đã điều tra cặn kẽ thân phận của tôi rồi, cậu thăm dò hỏi ra câu hỏi này, cậu không cảm thấy ngu ngốc sao? Thế nào, cũng đã xác nhận hợp tác rồi, bắt đầu hứng thú với bí mật của tôi sao?”

Jae Joong duỗi cánh tay

“Cưng yêu, anh quá nhạy cảm, chúng ta đang nói chuyện phiếm thôi mà, anh đề phòng như thế mệt chết đi được.”

Jae Joong cúi đầu bật ra hai tiếng cười, không tiếp tục chủ đề này. Trực giác nói với cậu, Jung Yun Ho thẳng thắn như vậy hơn nữa có thể nhìn rõ một chút cảm giác của cậu, hiện tại không hề thích hợp để đi mổ xẻ sâu hơn nữa.

Cậu thờ ơ cầm lấy tài liệu trong tay Jung Yun Ho

“Nói về sự chênh lệch thời gian, chúng ta đến bên kia đúng vào buổi chiều, chúng ta chỉ có một buổi tối để thu hút sự chú ý của bà ta, nếu không đàm phán vào ngày tiếp theo sẽ rất phiền phức.”

Yun Ho gật đầu

“Đúng vậy, nhưng mà buổi tối này vừa khéo đưa đến cho chúng ta một cơ hội tốt. Tại Thụy Sĩ có một buổi tiệc từ thiện của một người phụ nữ, được mời tham dự đều là vợ và con gái của một số nhà thương gia nổi tiếng hoặc nhân vật chính trị quan trọng, đàn ông cần phải có thư mời của người phụ nữ đồng hành mới có thể làm khách mời danh dự.”

Nét mặt của Jae Joong không được tốt lắm, M.J không có chi nhánh ở Thụy Sĩ, cũng không quen biết với dòng dõi quý tộc thương gia bên kia, ở Hàn Quốc bên này, có một vài ứng cử viên nhưng dường như cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Ngước mắt nhìn Jung Yun Ho, nhìn thấy nụ cười trên môi của anh thì Jae Joong yên tâm, không cần hỏi nhiều, cậu biết Jung Yun Ho đã có biện pháp. Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng

“Cưng yêu, không muốn nói cho tôi, anh thân mật với tiểu thư nhà nào ở Thụy Sĩ sao”

“Tôi tưởng cậu phải nhớ như in tư liệu của tôi chứ, tôi đã học khóa dự bị đại học ở Thụy Sĩ.”

Kim Jae Joong chợt hứng thú, đôi mắt chớp chớp, bí mật hỏi

“Cưng yêu, chẳng lẽ mối tình đầu của anh là ở nơi này?”

Yun Ho cũng cười

“Cậu đã từng được nghe nói đến tập đoàn Singh Son của Thụy Sĩ chưa?”

“Ông trùm đồng hồ đó hả?”

Yun Ho gật đầu, sau đó Jae Joong bỗng nhiên tiếp cận con mắt của Yun Ho, viền môi đỏ mọng hơi vểnh lên, trong con ngươi to tròn lóng lánh nước

“Lẽ nào anh là con ngoài giá thú lưu lạc ở nước ngoài của họ… Nhưng nhìn con mắt không giống nha…”

“Tôi nhớ lúc tôi còn học ở Thụy Sĩ bức thư tình đầu tiên của tôi là do cháu gái của tập đoàn Singh Son viết, cũng không còn nhớ rõ hình dáng của cô ấy nữa, hình như tên là… tên là, a nhớ rồi, Miranda.”

“Cưng yêu, sao anh lại nói chuyện vô tình như vậy.”

Kỳ thật ngay cả Jae Joong cũng không chú ý, trong giọng nói của cậu chợt nhuộm chút cười cợt là do đâu, trái lại nét mặt của Yun Ho càng thêm phần mê hoặc

“Xem ra tiệc rượu ở Thụy Sĩ lần này, phải phiền đến cô ấy rồi.”

Sau đó vào lúc sáu giờ tối, Jae Joong được gặp Miranda trong lời nói của Yun Ho. Tóc vàng, người cao gầy, đôi nhãn cầu màu xanh lam, không phải là một người đẹp Phương Tây quá nổi bật. Miranda thấy Jung Yun Ho, phấn khích không thể kiềm chế được, tông điệu tiếng Anh cũng đột ngột thay đổi

“Anh Jung! Lâu không liên lạc, em tưởng anh đã quên em rồi cơ!”

Một cái ôm thân thiện, Jung Yun Ho hôn tay Miranda

“Sao lại thế, trước đây quá bận rộn, nếu như gặp em rồi mà cũng quên mất thì không ai trên thế giới này được nhớ đến cả.”

Kim Jae Joong bất đắc dĩ thở dài, cưng yêu, loại lời kịch này cổ lỗ sĩ lắm rồi. Nhưng những người phụ nữ giống sinh vật đơn bào kiểu này rất dễ lừa gạt, Miranda vô cùng phấn chấn, bắt đầu khoác tay Jung Yun Ho

“Anh Jung, anh mặc bộ tây trang thật đẹp, rất vui khi anh có thể cùng em tham gia bữa tiệc tối này.”

Yun Ho vỗ vỗ bàn tay đang quấn quanh tay anh

“Uhm, được rồi, Miranda, anh có một người bạn, anh đã nhờ em giúp đỡ tìm một người bạn gái dẫn cậu ấy đi vào, em không quên chứ?”

“Anh Jung đã nói, sao lại quên được.”

Sau đó Miranda quay đầu lại gọi

“Dtohrung Deung Na Thaksin Cậu mau đến đây đi.”

Jae Joong nhìn lại theo tiếng gọi, cậu khá có hứng thú với bạn gái tạm thời trong đêm nay của mình, nhưng khi cậu thấy một người nhanh nhẹn tiến đến, nụ cười trên môi đông cứng lại. Jung Yun Ho vô thức quay đầu nhìn bạn gái của Jae Joong, chợt không nhẫn nhịn được liền bật cười. Miranda có chút nghi hoặc

“Anh Jung, anh làm sao vậy, không phải anh nói bạn anh thích phụ nữ người Đông Nam Á sao, trong đám bạn của em chỉ có Dtohrung Deung là người Thái Lan. A, đúng rồi, còn có Janji Non, cô ấy là người Indonesia, nhưng mà đêm nay cô ấy bận việc, không thể đến.”

“Không có gì, Miranda, cô gái đó là bạn cùng đại học của em à?”

“Vâng, Judo của cô ấy siêu lợi hại.”

“Đã nhìn thấy rồi.”

Thế là Jae Joong với nụ cười cứng ngắc trên môi nhìn cô Dtohrung Deung nặng ít nhất một trăm sáu mươi pound kia hạnh phúc giơ tay ra khoác tay mình, làn da ngăm đen bóng loáng, chỉ có hàm răng là trắng phóc

“A Anh cười lên nhìn thật đẹp trai, đêm nay Miranda đúng là may mắn của em…”

“Ha ha… Em cũng… rất… đặc biệt.”

Jung Yun Ho! Anh cố tình!

Phòng tiệc bày biện rất lộng lẫy, đèn chùm pha lê tuyệt đẹp, thức ăn được cắt tinh xảo đẹp đẽ, còn có tất cả những loại váy ren rực rỡ sạch đẹp nhất cùng những khuôn mặt tươi cười giả dối.

Jung Yun Ho và Kim Jae Joong đi vào phòng tiệc, hai người lặng lẽ quét mắt một vòng, sau đó họ đối mặt một chút, bà già đó đang ngồi trong góc phòng phía bên phải, khuôn mặt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt bột phấn xuống, tận lực giả bộ cười nói đứng đắn và nhân từ,

nhưng Kim Jae Joong cũng thấy được bà ta đang khao khát đàn ông. Bởi vì biểu hiện đơn giản nhất là, lúc một vài người đàn ông còn trẻ có triển vọng đến chào hỏi, bàn tay bà ta vươn ra ngoài rất lâu không muốn thu về.

Cánh tay cậu bị người bạn gái Judo nắm lấy đã có chút đau nhức

“Anh đẹp trai, chúng mình đi ăn gì đó nhé?”

Jae Joong tặng nàng một nụ cười hoàn mỹ

“Em ăn trước đi, anh lập tức sẽ đến bên cạnh em, anh đi tìm bạn của anh nói mấy câu đã.”

Nét mặt đang tươi cười của Dtohrung Deung chậm rãi bị nhấn chìm, cô ta ngỡ ngàng gật đầu. Jae Joong xoay người bước đi, cầm một ly sâm banh, nhìn bốn phía nhưng không phát hiện bóng dáng của Jung Yun Ho, nhìn kỹ lần nữa, ngay cả Miranda cũng không thấy.

Lông mày giật giật, không phải là anh ta muốn khôi phục tình cũ, củi khô lửa bốc đấy chứ. Lắc ly sâm banh trong tay, Jae Joong quay người muốn đi đến phía bà Rim bên kia, vừa chuyển động thì bị một người kéo ống tay áo, sau đó hơi thở ấm áp phả vào

“Lên vũ đài như vậy không quá sáng tạo đâu…”

Độ ấm quen thuộc khiến khóe miệng Jae Joong cong lên

“Tôi đã nghĩ rằng cưng yêu lo hâm nóng tình cảm mà quên nhiệm vụ!”

Người phía sau cũng nở một nụ cười mờ nhạt

“Vẫn chưa vẽ tranh cho cậu, đâu còn nhớ rõ việc hâm nóng tình cảm.”

Sau đó anh cầm ly sâm banh của Jae Joong

“Tôi để Miranda chào hỏi người quản lý khách sạn, trong một thời gian…”

Jae Joong nghe xong lời Yun Ho nói, quay đầu lại cười với anh

“Suy nghĩ rất chu toàn thế nhưng anh đã quên một điểm quan trọng.”

Yun Ho gãi lông mày, Jae Joong đưa ngón tay chạm vào bên trong ly sâm banh một chút, sau đó đầu ngón tay khẽ lướt qua môi dưới của Yun Ho, vị rượu nhàn nhạt khuếch tán, Yun Ho chỉ cảm thấy đầu ngón tay ấm áp pha lẫn hương rượu khiến trái tim anh có chút rung động. Tiếp theo Jae Joong cầm lấy cái ly, đem rượu sâm banh đổ vào trên áo sơ mi của Yun Ho. Yun Ho không trốn

tránh, để mặc cậu tiếp tục, cho đến khi chiếc ly trống rỗng, Jae Joong đưa nó cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh

“Được rồi, cưng yêu, lúc tôi biểu diễn cũng muốn anh cố gắng diễn xuất đó.”

Yun Ho thấy Jae Joong hoa lệ xoay người, từng bước một hướng về phía chiếc đàn pianô màu trắng nọ, cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, bỗng nhiên lắc đầu bất lực

“Thật sự là… người tùy hứng.”

Ánh sáng trong chớp mắt biến mất, các vị khách không hề hoảng hốt bởi vì có một tia sáng trắng hiện lên, sau đó mọi người thấy được vùng trắng ấy, chiếu ra ánh sáng êm dịu.

Mái tóc đen tuyền, xõa xuống đôi mắt, ngón tay thon dài tinh tế.

Yun Ho nghe được tiếng đàn, bài hát《đồng hành cùng anh》. Không phải là một giai điệu thanh thoát, phách nhịp cũng không dịu dàng.

Anh bỗng nhiên nở nụ cười, không rõ vì sao, anh rất muốn cười, Kim Jae Joong buồn bực đứng trước máy bán hàng tự động, Kim Jae Joong dùng chân quật ngã người, Kim Jae Joong luôn luôn cười, vào thời khắc này, an tĩnh như thế, khoan thai như thế, đẹp đẽ như thế.

Chợt nhớ lúc đó mình tùy ý phác họa gương mặt đó, mắt to, môi mềm mại nhưng Kim Jae Joong dưới ngòi bút của Jung Yun Ho khi đó không hề cười.

Khúc nhạc kết thúc, ánh đèn sáng lên, không biết là ai bắt đầu, những tràng vỗ tay rải rác bỗng nhiên trở nên nhiệt liệt, tuy nhiên người được vây quanh bởi những tiếng pháo tay lại chỉ mỉm cười rồi vội vã ly khai, Jung Yun Ho cũng nhìn chăm chú vào bước chân hấp tấp của người kia giống như những vị khách ấy, kéo bản thân thoát khỏi cảm xúc riêng tư nào đó, Jung Yun Ho thấy bà Rim không dấu vết đi ra ngoài, a, đúng rồi, còn có Dtohrung Deung đã si dại và Miranda hơi ngẩn ngơ.

Trong hành lang của phòng tiệc, Kim Jae Joong dựa vào bờ tường chậm rãi thở dốc, đây là làm sao vậy? Đánh đàn một chút lại căng thẳng… Có lẽ nguy hiểm rồi…

Mùi son phấn nồng nặc, hương nước hoa và đồ trang điểm khiến Kim Jae Joong rất buồn nôn, nhưng cậu lại lộ ra một nụ cười không thể nhận thấy, cố ý dùng giọng nói mẫn cảm

“Là ai ở đó vậy…”

“A… Là tôi…”

Quả nhiên là thanh âm già nua giả tạo và chói tai, sau đó là khuôn mặt trắng bệch đáng sợ, nụ cười cố ý lấy lòng, giả vờ quan tâm

“Xin hỏi là ngài Kim của M.J phải không?”

Jae Joong thấy khuôn mặt của phu nhân Rim, bỗng dưng muốn cười

“Đúng… Bà là…”

“A, có thể cậu không nhớ tôi nữa, tôi là chủ tịch của điện tử Dae Seong bên Hàn Quốc, Rim Wan Ae. Tôi nghĩ rằng, ở bữa tiệc bên Hàn Quốc chúng ta chắc là đã gặp nhau.”

“A… Bà Rim. Đã vô lễ rồi.”

“Ha ha, sao lại gặp ngài Kim ở Thụy Sĩ thế này?”

Vẻ mặt Jae Joong cố ý trở nên khó xử

“Tôi vì trốn người mới đến Thụy Sĩ, cùng bạn bè đến tham gia bữa tiệc này, vừa rồi ngứa tay không nhịn được nên đi đánh đàn, nhưng… quá huênh hoang rồi…”

“Ngài Kim có chuyện gì khó xử sao?”

Jae Joong vẫn chưa mở miệng, bỗng nhiên có một tiếng gầm nhẹ nối gót

“Kim Jae Joong! Anh biết em ở đó!”

Đến rồi! Thời gian ra tay thật đúng lúc, Jung Yun Ho, anh rất ăn ý với tôi. Vẻ mặt hoang mang rối loạn, Jae Joong tỏ ra không có cách nào xoay sở, ngay sau đó, Rim Wan Ae cho rằng mình chắc hẳn là hoa mắt rồi, bà ta chỉ cảm thấy một cơn gió mang theo mùi rượu sâm banh thổi qua, tiếp theo người đàn ông vừa mới đánh đàn tựa như trong mộng, bị người áp vào bờ tường, trong con mắt của người bức chế Jae Joong phát ra tia lửa rừng rực

“Rốt cuộc em muốn trốn anh đến khi nào?! Em muốn chạy khỏi lòng bàn tay của anh sao?!”

Chú thích:

160 pound: vào khoảng 72,5 kg.

Judo: là một võ thuật của người Nhật Bản.