Ngũ Hành Thiên

Chương 203: Tân Huyết thú




Dịch giả: gaygioxuong

"Nghiêm Hải, ngươi đã đến chậm." Đội trường có vẻ không hài lòng.

"Đụng độ với một con Huyết Mã Nghĩ, dính chút nội thương." Nghiêm Hải giải thích.

Tuy rằng Huyết Mã Nghĩ trong thành hầu như đã bị quét sạch, nhưng lẻ tẻ vài con lọt lưới vẫn thường lẻn ra, tấn công làm mọi người bị thương.

Gương mặt y tái nhợt khiến sắc mặt đội trưởng hòa hoãn lại rất nhiều: "Không bị ngoại thương là được, nếu không thì đành phải tống ngươi đến khu cách ly rồi. Tất cả mọi người cẩn thận một chút, sẽ thường xuyên có Huyết Mã Nghĩ lẻ tẻ lọt lướt. Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta không nặng nề lắm. Huyết Mã Nghĩ hầu như đã bị thanh trừ hết, chúng ta chỉ phải cố thủ cửa vào đường ngầm, nếu bị tập kích thì chúng ta sẽ báo động. Hiểu chưa?"

"Hiểu!" Chỉ lác đác có vài người đáp lại, sĩ khí của tất cả mọi người xuống rất thấp.

Đội trưởng không nói được câu gì, ngay bản thân gã cũng còn mất hết sĩ khí. Trong trận chiến ngày hôm qua, đội ngũ của gã đã bị chết quá nửa, chỉ còn hơn ba mươi người sống sót. Tuy đã được bổ sung người mới, nhưng điều đó vẫn không thể làm cho gã có một chút cảm giác an toàn nào.

Cảm giác phải ngồi yên một chỗ chờ chết, khiến con người ta tuyệt vọng.

Vị trí họ phải cố thủ ngày hôm nay, nằm trên một gò núi nhỏ ở phía tây thành. Nơi này có rất nhiều đường ngầm, tất cả đều là kiệt tác của Huyết Mã Nghĩ. Dưới lòng đất thành Tùng Gian đã rỗng từ đông sang tây từ nam chí bắc. Thành chủ phủ thực sự bó tay hết cách với những đường ngầm này, ngay cả bịt kín bằng đá cũng vô dụng, còn có phương pháp nào có hiệu quả được nữa?

Mọi người chỉ có thể cầu khẩn những Huyết thú khác không biết đào động. Cũng còn may là thể hình Huyết Mã Nghĩ tương đối nhỏ, Huyết thú có thân hình hơi lớn một chút là không thể lẻn vào thành qua những đường ngầm chỉ to bằng cỡ nắm tay này. Nhưng vẫn ẩn tàng rất nhiều yếu tố nguy hiểm, ví dụ như những loài côn trùng nhỏ bé, có nhiều khả năng chúng sẽ thông qua đường ngầm của Huyết Mã Nghĩ để lẻn vào thành.

Xung quanh đường ngầm, thành chủ phủ đã bố trí các loại cạm bẫy với số lượng lớn. Về phần có thể chặn được bước tiến của Huyết thú hay không thì chẳng ai biết được. Bởi vậy, xung quanh đường ngầm nào cũng có người canh gác, cho dù không thể ngăn cản được thì ít nhất vẫn có thể báo động.

Gò núi nhỏ nằm ngay giữa hướng gió, mọi người đều co cụm trong những ngóc ngách kín gió.

"Hôm nay là ngày thứ năm thì phải?"Bỗng nhiên có người hỏi: "Chúng ta thật sự sẽ có chi viện không? Mười ngày nữa chăng?"

Mọi người nín lặng. Chẳng ai có thể, cũng chẳng có ai dám trả lời câu hỏi này.

Thành chủ phủ tuyên bố ra rả, chỉ cần mọi người có thể cố thủ được mười lăm ngày, đến lúc đó đội ngũ cứu viện sẽ đến nơi, cao tầng Ngũ Hành Thiên sẽ không thể thấy bọn họ chết mà không cứu.

Nghiêm Hải liếc nhìn đội trưởng.

Hai người là hàng xóm, quan hệ rất thân thiết. Khi mới chân ướt chân ráo đến thành Tùng Gian, y đã được đội trưởng giúp đỡ rất nhiều. Nếu như nói trong toàn bộ thành Tùng Gian, y không muốn người nào chết trong thời kỳ này nhất thì người đó chính là đội trưởng.

Nghiêm Hải cực kỳ khâm phục cách làm người của đội trưởng. So với sự nhát gan nhu nhược của mình, y cảm thấy bất cứ ở phương diện nào đội trưởng cũng giỏi hơn y. Thiên phú của y bình thường, tính cách nhu nhược, nếu không thì đã chẳng bị loại sớm như vậy.

Không chỉ một lần y có suy nghĩ, có lẽ mình nên biến đội trưởng thành Huyết tu?

Nhưng y hơi phân vân, không biết đội trưởng có nguyện ý tiếp nhận hay không?

Nghiêm Hải tin tưởng tuyệt đối, Thần Huyết mới là con đường tốt nhất. Với tài năng của mình, đội trưởng sẽ nhanh chóng có thể bộc lộ hết tài năng trong tổ chức. Thế nhưng, không giống như y, đội trưởng còn có người thân.

Nghiêm Hải đã gia nhập Thần Huyết được một thời gian rất dài. Y hiểu rất rõ, giữa Huyết Tu và Nguyên Tu là một vực thẳm không thể vượt qua. Một khi vực thẳm này xuất hiện giữa bản thân và thân nhân, thì đó là điều tàn khốc nhất trên thế gian.

Có những nỗi đớn đau còn đớn đau hơn cả cái chết.

Không đến giờ phút cuối cùng, y tuyệt đối sẽ không biến đội trưởng thành Huyết Tu. Đội trưởng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng vào lúc này, tính cách đó trái lại lại trở thành điểm yếu của gã, sẽ khiến gã càng đau khổ hơn.

Y không muốn đội trưởng oán hận mình, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa.

Chết sẽ được giải thoát khỏi tất cả, sống sẽ phải gánh chịu tất cả. Có đôi lúc, rất khó đánh giá cái nào tốt hơn.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta canh gác giúp ngươi." Đội trưởng nói với Nghiêm Hải.

Nghiêm Hải nhìn đội trưởng, há miệng mấp máy, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đội trưởng vỗ vai y, mỉm cười.

Sau đó gã đi tới một chỗ ngay cạnh lối vào hang ngầm, khoanh chân ngồi xuống.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Nghiêm Hải dần thiếp đi. Con quỷ bị giết chết khiến tâm thần y bị trọng thương.

Bỗng nhiên, tiếng báo động chói tai làm y giật mình tỉnh lại. Y đứng bật dậy.

"Cẩn thận! Có sinh vật nào đó tới!" Đội trưởng đứng dậy, gào lên nhắc nhở mọi người.

Một vệt đỏ bay từ bên trong hang ngầm ra, xuyên thẳng qua lồng ngực đội trưởng.

"Không!"Nghiêm Hải thét lên, khuôn mặt vặn vẹo. Y ngơ ngác đứng im một chỗ, nhìn đôi mắt đội trưởng dần tắt lịm nguồn sáng rồi trở nên vô hồn. Thân thể gã đổ rầm xuống đất, làm tung lên một đám bụi.

Dù tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt ở xung quanh, Nghiêm Hải vẫn cứ mắt điếc tai ngơ. Lúc này, khuôn mặt còm nhom tái nhợt của y như mất hồn, mắt dán chặt vào người đội trưởng đã ngã nhào xuống, nhưng vẫn không hề thấy gã nhúc nhích.

Vệt đỏ giống như một luồng kiếm quang đầy ma quái. Nó đổi hướng trên không trung một cách dễ dàng, tốc độ nhanh như tia chớp.

Trong nháy mắt, trên mặt đất la liệt xác người.

Vệt đỏ vừa hạ xuống mặt đất, đã hiện ra bản thể là một con Huyết Xà to bằng cánh tay, trên lớp vảy đỏ kín mít Huyết Văn màu đen bắt mắt. Con ngươi lạnh giá, không có một chút tình cảm nào. Nó nhìn chằm chằm Nghiêm Hải đang đứng ngây ra như phỗng, ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, trên người con mồi trước mặt có khí tức của đồng bọn nó.

Nhìn chằm chằm Nghiêm Hải một lúc, Huyết Xà lao vụt đi, không còn thấy bóng dáng.

Tiếng báo động chói tai đồng thời vang lên ở mấy nơi trong thành, lập tức kích thích thần kinh mọi người. Vừa mới diệt trừ Huyết Mã Nghĩ xong, một đợt Huyết thú mới đã bắt đầu xuất hiện.

"Chúng ta hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi!" Vẻ mặt Viện trưởng đầy phẫn nộ: "Năm đến bảy ngày? Chẳng phải ngươi đã nói bọn chúng cần phải năm đến bảy ngày mới lột xác? Chết tiệt! Ngay từ ngày đầu tiên Huyết Mã Nghĩ đã bắt đầu tấn công chúng ta!"

"Chứng tỏ chúng ta đã phán đoán tình thế sai lầm." Vương Trinh thản nhiên nói: "Đợt này có khả năng chính là đợt đầu tiên hoàn thành lột xác."

"Báo cáo! Có sáu nơi phát ra báo động, đội ngũ canh gác. . . đã bị diệt sạch rồi." Nguyên tu chạy đến báo cáo lạc giọng nói.

Vương Trinh nín lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi: "Là Huyết Thú gì?"

"Tạm thời chúng ta có thể xác định là có Huyết Xà, Huyết Thử và Huyết Hồ Điệp."Nguyên tu đáp.

Vương Trinh lẩm bẩm: "Đợt trước hoàn toàn là Huyết Mã Nghĩ, đợt này đã bắt đầu xuất hiện các loài khác nhau. Xem ta chúng sắp bắt đầu hoàn thành một vòng lột xác mới, chúng ta sẽ phải chịu áp lực càng ngày càng lớn. Huyết Văn thì sao?"

"Huyết Văn rất rõ." Mắt Nguyên tu ánh lên niềm kinh sợ: "Rõ ràng hơn nhiều so với Huyết Văn Mã Nghĩ."

"Phái tổ tinh nhuệ săn chúng." Vương Trinh quả quyết nói. Cho dù tình hình càng ngày càng nguy cấp, ông ta vẫn không chịu từ bỏ: "Huy động học viên và dân thường. Tại mỗi vị trí nhất định trong thành, chúng ta đều phải bố trí trạm gác. Chúng ta cần phải nắm bắt được vị trí chính xác của Huyết Thú."

"Vâng!" Nguyên tu vội vàng nói.

Tổ tinh nhuệ là lực lượng quan trọng nhất của thành Tùng Gian, là tập hợp của hộ vệ tất cả các đạo tràng, năng lực mạnh hơn nhiều so với đội ngũ được tổ chức từ học viên và dân chúng.

Viện trưởng rùng mình hít sâu một hơi, ông ta biết rõ kế hoạch ban đầu của Vương Trinh. Theo kế hoạch đó, Vương Trinh dự tính khoảng tầm đến ngày thứ chín thì mới đẩy tổ tinh nhuệ ra ngoài sáng.

Sớm hơn tới bốn ngày so với kế hoạch.

"Thông báo cho Đội Viện Giáp số 1, bảo chúng nó chuẩn bị xuất kích."Vương Trinh đột nhiên nói.

"Không được!" Viện trưởng bật thốt lên phản đối: "Chúng nó vẫn còn trẻ con! Hơn nữa, đừng quên xuất thân của chúng!"

Vương Trinh đột nhiên nổi giận: "Xuất thân! Bây giờ xuất thân từ đâu cũng vô dụng! Mọi người đều phải chiến đấu, chúng nó phải chiến đấu, ngươi phải chiến đấu, ta cũng phải chiến đấu! Mọi người đều phải chiến đấu vì chính mình!"

Lần đầu tiên Viện trưởng nhìn thấy Vương Trinh nổi trận lôi đình như thế, ông ta chợt bình tĩnh lại: "Ngươi cảm thấy chúng nó có khả năng đảm nhiệm được không?"

Viện trưởng bình tĩnh lại khiến cho Vương Trinh nguôi giận đi rất nhiều, ông cố gắng giữ giọng bình thường: "Không chắc. Nhưng ta cảm thấy chúng nó có tiềm lực. Ta luôn luôn quan tâm đến chúng nó. Chúng tiến bộ nhanh hơn chúng ta tưởng tượng, năng lực thích ứng của chúng cũng tốt hơn so với chúng ta tưởng tượng. Chúng nó là tiểu đội có biểu hiện tốt nhất, là tiểu đội có tiềm lực nhất. Chúng nó có khả năng biến thành lá bài tốt nhất trên tay chúng ta!"

Viện trưởng thất kinh: "Ngươi đặt cược vào chúng nó?"

"Đúng vậy!"Vương Trinh trầm giọng nói: "Ta đã suy xét mọi khả năng, chúng ta không cầm cự được quá mười lăm ngày. Cho đến tận ngày hôm qua, ta mới ý thức được, tình thế không còn đường sống này có hai biến số. Một biến số là Hàn sư và Vương Thủ Xuyên. Ta không thể ngờ được, Vương Thủ Xuyên lại thật sự có thể hoàn thành bản thiết kế. Vấn đề trước mắt là Hàn sư có thể thực hiện được hay không? Chúng ta có thể kéo dài đến lúc Hàn sư phong trấn thành Tùng Gian hay không?"

Viện trưởng buột miệng hỏi: "Biến số còn lại là Đội Viện Giáp số 1?"

"Đúng vậy! Sau khi chúng nó đánh bại Huyết Văn Mã Nghĩ lần trước, ta mới đột nhiên ý thức được, Đội Viện Giáp số 1 cũng là một biến số. Tiềm lực của chúng nó có lẽ lớn hơn nhiều so với chúng ta đã nghĩ, chúng nó có khả năng phát triển tới độ cao đáng sợ. Ngải Huy giờ đã bảy cung, còn trước trận chiến là bao nhiêu? Sức chiến đấu của Sư Tuyết Mạn bắt đầu bùng phát, năng lực của nó mạnh nhất trong đám bọn chúng. Chỉ cần thích ứng được với chiến đấu, nó sẽ là quân bài chủ chốt của chúng ta. Đoan Mộc Hoàng Hôn thì sao? Nhìn biểu hiện của nó lần này mà xem, thoát thai hoán cốt. Kể cả những học viên khác, năng lực đều đột ngột tăng vọt. Vì sao ta lại cấp cho chúng nó nhiều tài nguyên như vậy? Bởi vì ta không biết giới hạn của chúng nó là bao nhiêu. Chúng là một đám thiên tài, có lẽ chúng có thể sáng tạo ra kỳ tích."

Viện trưởng đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Cũng có thể chúng nó sẽ chết. Chúng có thể thích ứng với cường độ chiến đấu cao như thế không? Đó là một ẩn số."

"Nhưng mà đáng giá đánh cược một lần." Vương Trinh nhìn xoáy vào ông ta: "Nếu như bị chết, thì điều đó đã chứng tỏ chúng không phải là biến số, chúng ta sẽ không có một ai trốn thoát. Chiến đấu, sau đó không ngừng thắng lợi, càng ngày càng mạnh. Chúng nó phải vượt qua quá trình đó, chúng ta mới có thể nhìn thấy hi vọng."

Viện trưởng lắc đầu: "Không có ai có thể phát triển vượt bậc chỉ trong thời gian ngắn như vậy."

"Ngươi đã quên trận chiến Bình minh đẫm máu sao." Vương Trinh thản nhiên nói: "Ngươi nhìn mà xem, cũng là mười lăm ngày, lịch sử luôn lặp lại một cách đáng sợ."

Viện trưởng ngây người ra một thoáng: "Đó là truyền thuyết. . ."

"Không phải là truyền thuyết!" Vương Trinh nhìn xoáy vào ông ta: "Bởi vì ta chính là người sống sót."

Viện trưởng dường như đã hóa đá.

Nhưng đúng vào lúc này, một vị Nguyên tu đột ngột cuống cuồng chạy vào: "Báo cáo, Đội Viện Giáp số 1 bị Huyết thú tập kích, đang chiến đấu ác liệt với chúng!"

Viện trưởng và Vương Trinh đồng thời biến sắc.

"Không có chi viện sao?"Viện trưởng nóng nảy hỏi.

"Chi viện vừa xuất phát từ phía bên kia. Nơi bọn họ đóng quân cách khá xa tổ tinh nhuệ." Nguyên tu liếc nhìn hai vị đại nhân: "Nguyên tu gần đó nhất, đại khái cũng cần năm phút đồng hồ mới tới kịp."

Năm phút đồng hồ. . .

Gương mặt Viện trưởng trắng bệch. Đối với một trận chiến đấu ác liệt, năm phút đồng hồ đã đủ phân ra thắng bại. Dù cho bây giờ ông ta bay từ phủ thành chủ đến đó cũng phải mất mười phút.

Vương Trinh lại vui vẻ nói: "Ngươi coi, không cần phải đắn đo nữa rồi!"

Viện trưởng căm hận trừng mắt nhìn Vương Trinh một cái rồi bay lên trời. Ông ta vẫn không thể bỏ mặc những học viên này.

Nụ cười trên mặt Vương Trinh biến mất, ánh mắt đầy lo lắng.