Ngũ Hành Thiên

Chương 217: Một người đã đủ giữ quan ải




Dịch giả: Tiểu Băng

Điền Khoan không theo thú triều vào thành, mà chỉ nhìn chăm chú cái thành nhỏ không chút thu hút trước mặt. Nếu y không nhớ lầm thì nơi đây hẳn phải là Tùng Gian thành, một cái tiểu thành phổ thông của Cảm Ứng tràng.

Lúc y đến Tùng Gian thành, phát hiện phòng ngự của Tùng Gian thành hoàn hảo không tổn hao gì. Điều này làm y trở nên cẩn thận, y đi ngang qua mấy cái thành thị còn lớn hơn Tùng Gian thành, nhưng tường thành nào của đầy lỗ hổng.

Sau khi quan sát tỉ mỉ y mới phát hiện thấy một hiện tượng kỳ lạ, đẳng cấp Huyết văn thú ở quanh Tùng Gian thành đều tương đối thấp.

Hèn gì Tùng Gian thành vẫn còn giữ được khả năng phòng thủ hoàn chỉnh.

Trên đường đi của mình, y không ngừng săn bắt Huyết văn thú, nên đối với đẳng cấp của Huyết văn thú có phán đoán rất trực quan. Cảm Ứng tràng đông đảo dã thú, theo thời gian, Huyết văn thú không ngừng lột xác, đẳng cấp sẽ càng ngày càng cao.

Số lượng khổng lồ sẽ giúp chúng trở thành chủ nhân cuối cùng của Cảm Ứng tràng.

Tổ chức chưa bao giờ thử nuôi số lượng Huyết thú lớn như vậy, nên kết quả sau cùng trở thành thế nào, ngay cả cấp trên cũng không biết chắc.

Điền Khoan biết, y không những phải chạy đua thời gian với Ngũ Hành Thiên mà còn phải chạy đua với Huyết thú. Nếu tốc độ Huyết thú lột xác nhanh hơn tốc độ tiến bộ của Huyết tu, đối với bọn y, đó cũng không phải là chuyện tốt.

Một khi Huyết độc bùng phát, sẽ tạo nên thay đổi tất cả từ căn bản. Sự biến đổi này là không thể nghịch chuyển, không thể khống chế, đến lúc đó, muốn nói gì thì cũng đã muộn.

Nhưng trên đời, có cái gì mà không nguy hiểm? Cơ hội luôn ẩn dấu bên trong nguy hiểm, hơn nữa người làm đại sự sao có thể sợ đầu sợ đuôi?

Chết người ư? Có làm cái gì mà không làm cho người chết?

Điền Khoan cười nhạt, chỉ có những kẻ giả nhân giả nghĩa mới có ý nghĩ buồn cười như vậy.

Y nhớ lại, ngày đó, tên nữ nhân điên kia hình như chính là từ hướng này chạy tới? Chỗ này trình độ Huyết thú lột xác tương đối thấp, có liên quan gì tới nàng ta hay không?

Nhưng quanh đây không có khí tức của nữ nhân điên kia, chắc là nàng ta rời đi cũng đã lâu rồi.

Điền Khoan cau mày suy nghĩ, quanh đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tuy y không biết đó là chuyện gì, nhưng y chắc chắn tình huống đặc thù này tuyệt đối không có khả năng tự nhiên mà có.

Huyết luyện?

Rất có thể. Huyết luyện cần phải hấp thu cực nhiều Huyết Linh lực. Độ dày Huyết Linh lực của thực vật quá thấp, không thể thỏa mãn yêu cầu của Huyết luyện, phải có cực nhiều Huyết thú mới đủ cung cấp Huyết Linh lực.

Nhưng, để tạo thành chuyện lột xác thong thả trong phạm vi lớn như thế, nữ nhân điên đó đã phải hấp thu bao nhiêu Huyết Linh lực?

Tính nhẩm đại khái, Điền Khoan cũng biết nữ nhân điên tuyệt đối không thể nào chịu nổi số lượng Huyết Linh lực kinh người như thế.

Vậy thì là cái gì?

Điền Khoan nghĩ mãi không ra, cái thành nhỏ nhìn rất bình thường trước mắt này, trong mắt y lại có phần cao thâm mạc trắc. Nên y chọn cách cẩn thận nhất, phá hư cửa thành, dẫn Huyết thú vào thành.

Nếu ở trong thành có nhân vật nguy hiểm gì đó, trước mặt thú triều như vậy cũng sẽ lòi ra.

Cửa thành đột nhiên vỡ nát khiến Tùng Gian thành rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có. Các Nguyên tu đang ở trên đường chuẩn bị đi săn giết tức thì tử thương vô số.

Lão Trương nhìn thấy Huyết thú điên cuồng vọt tới, đôi mắt đỏ lên: "Chạy mau!"

Vân dực dương lên, lão bay lên không trung, những nguyên tu khác cũng cuống quýt đuổi theo. Từ bầu trời nhìn xuống, cơn lũ màu đỏ tràn ngập khắp đường phố, đất rung núi chuyển, uy thế đáng sợ.

Bỗng có một người la lên: "Đội Viện Giáp số 1, họ không có Vân dực!"

Lão Trương cúi đầu xuống nhìn, thấy đội Viện Giáp số 1 vẫn còn đang đứng trên mặt đất run rẩy nhìn cơn lũ đỏ đang quét tới. Lão nhìn thấy những khuôn mặt trẻ trung non nớt đang tái nhợt, sợ hãi và tuyệt vọng.

"Khốn kiếp!"

Lão văng một câu chửi, trong lòng cũng tuyệt vọng không thôi.

Vì không ai dám hạ xuống cứu người.

Không còn kịp nữa!

Lão tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trên mặt đất, đội viên đội Viện Giáp số 1 hoàn toàn rối loạn, mặt ai cũng trắng bệch, không còn chút máu. So với trước đây họ đương nhiên tiến bộ rất lớn, nhưng đối diện cơn lũ Huyết thú như nghiền cành khô gỗ mục như thế, không ai kháng cự nổi, đầu óc trống rỗng.

Mọi thứ ngăn cản trước cơn lũ đỏ đều hóa thành bụi đất.

Thân thể cao lớn, lân phiến cứng rắn, bước chân nặng nề, răng nanh sắc bén dữ tợn, ánh mắt băng lãnh, chúng như đến từ địa ngục, mang theo tử vong và hủy diệt.

Bây giờ muốn rút lui cũng không còn kịp nữa!

"Chuẩn bị chiến đấu!"

Sư Tuyết Mạn gào lên khàn cả giọng mà vẫn chìm lỉm trong tràng âm thanh ầm ầm như sấm sét.

Nhưng vẫn còn có người tỉnh táo, sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn tái nhợt hơn bình thường, nhưng sự điên cuồng trong mắt lại càng thêm rừng rực, gã hiểu, đây là cơn giãy dụa cuối cùng của mình trước tử vong.

Ngay cả hấp hối giãy dụa cũng không làm được thì mất mặt quá!

Nguyên lực cả người ầm ầm bùng phát, Thanh Hoa lặng lẽ nở trên mặt đất, không chút thu hút nhưng tràn đầy nguy hiểm.

Âm thanh thùm thụp không dứt bên tai.

Không ngừng có Huyết thú bị sẩy chân, trong một đội ngũ dày đặc đang điên cuồng chạy tới, một khi mất đi thăng bằng, kết quả không cần nói cũng biết. Huyết thú bị ngã xuống, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị đạp thành thịt vụn.

Tất cả Băng Lộ vân châu trong tay Sư Tuyết Mạn đều được quăng ra không chút đau lòng. Băng Lộ Vân Châu vừa bay ra ngoài liền hóa thành một tấm tường sương mù, bắn về phía quần thú.

Hai bên va chạm, vụ khí rót vào trong cơ thể hơn mười con Huyết thú đi đầu tiên, làm cả người chúng cứng đờ.

Không chờ Băng Lộ Vân Châu phát huy tác dụng, Huyết thú ở mặt sau đã không chút chần chừ nghiền đám Huyết thú đó thành bã.

Thế lao tới của cơn lũ màu đỏ không yếu đi chút nào.

"Bắn!"

Khương Duy, Tang Chỉ Quân và mọi người điên cuồng kéo căng dây cung, những mũi tên nhỏ bé chìm vào biển thú, không ngừng có Huyết thú đổ nhào xuống, nhưng vẫn không thể nào cản được tốc độ của cơn lũ.

Mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh, khoảng cách giữa hai bên ngắn dần, quần thú chỉ còn cách họ không đến năm mươi mét.

Đám người Sư Tuyết Mạn có thể nhìn thấy rõ những con mắt rực hồng của bầy thú, trong lòng mọi người chỉ còn tuyệt vọng, đầu óc họ trống rỗng, trong mắt chỉ còn sợ hãi vô biên.

Mập mạp quay sang Ngải Huy, giọng khàn khàn như khóc: "Ngải Huy! Chạy mau!"

Sư Tuyết Mạn tái người, thân ảnh gầy gò vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết gì tới sự tử vong đang tới gần.

Không!

Nàng tưởng tượng ra cảnh con rối yếu ớt kia bị cơn lũ này bị xé rách bươm như trang giấy.

Đồ khốn, nợ nần của chúng ta còn chưa tính xong ... Ngươi thiếu tiền ta còn chưa trả ...

Mắt Sư Tuyết Mạn bị nước mắt làm mờ đi, được rồi, dù sao mọi người đều phải chết...

Khoảng cách giữa quần thú và thiếu niên đang rút lại cực nhanh, hai mươi mét, mười mét, năm mét...

Không ai biết, khi quần Huyết thú tiến vào phạm vi hai mươi mét gần Ngải Huy, kiếm thai ở mi tâm tựa hồ nhận ra nguy hiểm, bắt đầu nhảy lên.

Tại trong thời gian cực ngắn, tần suất kiếm thai nhảy lên điên cuồng tăng vọt, trong nháy mắt liền đột phá mức độ cao nhất trong lịch sử.

Tri giác Ngải Huy tăng vọt, nhiều chi tiết trước giờ không thấy bây giờ lại hiện ra như đảo nhỏ trồi lên mặt nước.

Bàn tay nắm trường kiếm khẽ run, như tỉnh lại sau vạn năm ngủ say.

Ba thước... Hai thước... Một thước!

Cơn lũ đỏ tràn lên thân ảnh gầy gò, thời gian như dừng lại.

Không có bất cứ suy nghĩ gì, kiếm ở trong tay vung lên theo bản năng. Một luồng âm thanh kỳ dị từ thân kiếm vang lên, thân kiếm rung động, điện quang cuộn trào mãnh liệt bắn ra từ các lỗ nhỏ dày đặc chi chít trên Long Tích Hỏa, trong nháy mắt Long Tích Hỏa được ngân quang chói mắt bao bọc, thiểm điện trắng xóa dày đặc bao trùm thân kiếm.

Năm ngón tay nắm chuôi kiếm như đang nhấn phím đàn, mang theo một vận luật lạ lùng, Long Tích Hỏa hoành ngang trước ngực.

Sau đó, Long Tích Hỏa biến mất khỏi tay Ngải Huy.

Một vệt kiếm sáng lạn vô cùng chói mắt tỏa ra, một mảnh【 Huyền Nguyệt 】 khổng lồ với lớp thiểm điện bao viền xung quanh sáng lên, bay tới chìm vào đàn quần thú.

Như một vầng thái dương bùng nổ, ánh sáng chói lọi tràn ngập trời đất, tất cả những người quan chiến đều bị lóa mắt.

Hơn mười con Huyết thú gần nhất, chết ngay tại chỗ.

Huyền Nguyệt sắc bén là liêm đao của tử thần.

Thiểm điện bùng phát, vô số điện xà chạy loạn giữa bầy Huyết thú, Huyết thú bị bắn trúng, thân thể tê rần.

Đột ngột bị lóa mắt và thiểm điện làm mất cảm giác, khiến đám Huyết thú đi đầu theo bản năng giảm tốc độ lại, nhưng đàn phía sau không giảm được, cứ thế càn lên, tràng diện tức thì hỗn loạn.

Ngải Huy không bị ngân quang ảnh hưởng chút nào. Kiếm thai vẫn nhảy lên với tần suất điên cuồng kinh người, trái tim Ngải Huy cũng nhảy nhót theo tần suất ấy, đầu óc hắn cũng vậy.

Trong tốc độ điên cuồng đó, Ngải Huy lại cảm thấy thời gian trở nên vô cùng thong thả, thế giới kiếm mở rộng ra rất nhiều.

Huyết thú mất đi sự sống, thân thể cao lớn mang theo lực quán tính cực mạnh, tông vào Ngải Huy.

Mũi kiếm Ngải Huy hất một cái, thân thể Huyết thú liền bay sang một bên.

Động tác của hắn cực nhanh, nhanh đến mức mắt thường không nhìn theo kịp, Long Tích Hỏa đã hóa thành tàn ảnh. Hắn giống như tảng đá ngầm không ai lay động nổi, tất cả Huyết thú vọt tới trước mặt hắn đều bị tách ra, máu thịt, chân gãy, thi thể, với một tốc độ kinh người trút xuống hai bên.

Khi quang mang tan hết.

Mọi người tròn mắt nhìn thiếu niên cầm kiếm trong cơn lũ đỏ rực đang cuộn trào ào tới, bóng lưng đơn bạc, lại nguy nga như núi.

Một người đã đủ giữ quan ải, nửa bước không lùi.