Ngũ Hành Thiên

Chương 264: Đâm lao phải theo lao




Dịch giả: Tiểu Băng

Thanh Hoa không ngờ nở ra rồi khép lại, những sợi dây leo xanh xanh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện khắp nơi, đâm chồi sinh trưởng, những đóa hoa xanh mềm mại quyến rũ, nở rộ rực rỡ, như một bức tranh thuỷ mặc tú lệ.

Những đóa hoa ấy rất đa dạng, có cúc sung mãn rực rỡ, có mẫu đơn kiều diễm hào phóng, có mai mảnh khảnh thanh tao, có lan nồng nàn thanh nhã, chủng loại phong phú nhưng nở rất cân đối hài hòa với nhau.

Chỉ có đám đội viên biết, mỗi loại hoa là một hàm ý khác nhau.

Chiến trường hỗn loạn, ngay lập tức trở nên ngay ngắn rõ ràng, khiến độ uy hiếp của họ tăng gấp bội.

Huyết tu cũng mơ hồ cảm nhận được sự biến hóa, từ vũng bùn, bọn hắn hình như đã bước sang cối xay thịt.

Công kích của địch nhân tăng mạnh, mà sự phản kích của bọn hắn, lại thỉnh thoảng gặp trúc trắc.

Những sợi dây leo xanh tươi đã biến thành những sợi xúc tu của quái vật.

Cả đám huyết tu không ai không có vết thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm gia tăng cảm nhận về nguy hiểm.

Sao đội Viện Giáp số một lại trở nên lợi hại như vậy?

Không ai chấp nhận nổi sự thật này. Bọn hắn biết đội Viện Giáp số một, có một số đã từng giao thủ với đội này, biết thực lực của họ, thế nên bọn hắn rất tự tin.

Nhưng bây giờ thế cục lại hoàn toàn xoay chuyển.

Làm sao chúng mạnh được đến thế?

Một Huyết tu không còn chịu nổi, bắn tín hiệu cầu cứu.

Thiếu nữ áo đỏ cũng nhìn ra Điền Khoan không ổn, thở dài: "Đáng tiếc."

Nghiêm Hải sửng sốt: "Tiểu thư đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc cho Điền Khoan."

"Điền Khoan đại nhân?" Nghiêm Hải giật mình: "Không lẽ tiểu thư cho là Điền Khoan đại nhân sẽ thất bại?"

Nghiêm Hải sợ Điền Khoan tới tận xương tủy, hắn đã nhiều lần nhìn thấy Điền Khoan nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Trong lòng hắn, Điền Khoan đại nhân chẳng những có thực lực sâu không lường được, mà đầu óc mưu lược cũng đáng sợ không kém. Một cường giả vừa có dũng vừa có mưu, làm sao thua được?

Tuy cục diện trước mắt hiện đang lâm vào giằng co, nhưng nhìn kiểu nào cũng không ra Huyết tu sẽ thất bại. Sao Tiểu thư lại bảo Điền Khoan đại nhân sẽ thất bại?

Nghiêm Hải không bao giờ muốn Điền Khoan đại nhân thất bại, vì Điền Khoan đại nhân đối với hắn không tồi.

"Biết chúng ta cần cái gì không?" Thiếu nữ áo đỏ bỗng đổi chủ đề.

Nghiêm Hải không hiểu từ "Chúng ta" kia là chỉ Thần tu, hay là chỉ tiểu thư với Điền Khoan đại nhân, hắn không dám hỏi, chỉ dám cung kính lắng nghe.

"Là nội tâm." đôi mắt Thiếu nữ áo đỏ thẫm hẳn đi: "Nguyên tu tu luyện, là đi từng bước, bọn họ cần phải có tư chất, bước bắt đầu đã cao hơn người ta, sau đó luyện dần, nước chảy đá mòn. Còn đạo của Thần tu chúng ta thì khác. Chúng ta không cần tư chất, cơ thể ngươi có yếu kém cũng chẳng sao. Chúng ta lúc nào cũng có thể mất mạng. Cái chúng ta cần là ngộ tính, sinh tử thay đổi thất thường, chúng ta chỉ cần tu tâm. Thế sự nhân tình, chỉ cần giữ được bản tâm của mình, thì mọi điều đều là thoảng qua như mây khói, nhưng nếu tâm thần dao động, thì mây khói chính là ngàn vạn sát cơ. Hữu tử vô sinh. Ngươi phải nhớ kỹ, chênh lệch ngộ tính cũng không sao cả, chỉ cần bản tâm ngươi không thay đổi, ngươi cũng không bao giờ ngã xuống."

Nghiêm Hải cái hiểu cái không, nhưng hắn biết tiểu thư đang chỉ điểm cho mình, trong lòng rất là cảm kích. Cung kính nói: "Ơn Tiểu thư chỉ điểm, tiểu nhân ghi nhớ!"

"Ta chỉ là bất chợt ngộ ra một chút mà thôi." Thiếu nữ áo đỏ khẽ cười: "Phải cảm ơn Điền Khoan, nếu không nhờ hắn, ta đâu có ngộ ra được."

Nghiêm Hải ngu ngơ, hắn không hiểu tiểu thư cảm ngộ thì có liên quan gì tới Điền Khoan đại nhân. Hắn biết mình trình độ quá thấp, mấy điều này bây giờ hắn chưa hiểu được, nhưng những gì tiểu thư nói hôm nay, sau này nhất định sẽ rất lợi hại, rất có ích lợi cho mình.

Hắn không dám phân tâm, cố gắng nhớ kỹ từng lời vừa rồi của tiểu thư.

Thiếu nữ áo đỏ lại trở về bình thường, mỉm cười: "Có điều Điền Khoan tính tình tàn nhẫn, nhất định không chịu thua dễ dàng như thế."

"Tiểu thư, chúng ta..." Nghiêm Hải do dự: "Có cần tới giúp Điền Khoan đại nhân hay không?"

"Giúp?" Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu: "Hắn không cần giúp."

Nghiêm Hải ngậm miệng.

Thiếu nữ áo đỏ khẽ liếc Nghiêm Hải: "Điền Khoan tâm chí dao động, chắc là bị thương làm cả người mệt mỏi. Tí nữa hắn hồi phục tinh thần lại, nếu hắn vẫn còn muốn tiếp tục tiến tới, trận chiến này nhất định sẽ thắng, nếu không hắn sẽ chết."

Nghiêm Hải há hốc miệng: "Vì sao không thể tạm rút lui, để sau này Đông Sơn tái khởi?"

"Bởi vì đây là con đường hắn chọn." Thiếu nữ áo đỏ có vẻ xuất thần: "Lúc nào hắn cũng tự đưa mình ra đặt cược, đi được đến ngày hôm nay, chính là nhờ sự kiên quyết đó của hắn, chỉ có đi qua con đường huấn luyện bằng máu, tìm đường sống từ trong chỗ chết. Nếu bỏ chạy, mất đi nhuệ khí, hắn sẽ thua ngay. Đến lần chiến đấu tiếp theo, hắn chết chắc."

Một câu cuối cùng, thiếu nữ áo đỏ nói rất chắc chắn.

Nghiêm Hải run người, cảm thấy Thần luyện chi đạo, thực là quỷ dị khó lường.

"Có câu này ngươi phải nhớ kỹ." Thiếu nữ áo đỏ buồn bã nói.

Nghiêm Hải vội vàng cung kính cúi đầu: "Thỉnh tiểu thư ban cho."

"Con đường mình đã chọn, có quỳ cũng phải lết đến nơi."

Nghiêm Hải rung động. Một câu này vang dội trong đầu hắn, trong lòng hắn chợt có điều ngộ ra, Huyết Khí trong cơ thể trào lên cuồn cuộn. Nghiêm Hải ngây người không nhúc nhích.

Thiếu nữ áo đỏ liếc qua, rồi quay đi, tiếp tục xem trận chiến.

Sắc mặt Điền Khoan xanh mét.

Hắn vốn cho rằng chiến đấu không chút sơ hở, sẽ không thể lâm vào giằng co. Trước khi chiến đấu, hắn đặt trọng điểm lên người Ngải Huy, vì theo hắn thấy, Ngải Huy mới là kẻ có độ uy hiếp nhất của đội viện Giáp số một, chỉ cần diệt được Ngải Huy, những người còn lại chỉ là một đám ô hợp.

Nhưng thực không ngờ, Ngải Huy tuy trúng chiêu, nhưng đám ô hợp lại đột nhiên bộc phát.

Có cần tự mình ra tay không?

Điền Khoan do dự. Bên cạnh hắn còn bốn Huyết tu, có cần đưa vào trận chiến luôn không?

Lực lượng lần này hắn đưa tới không ít, tám Huyết tu để đối phó đội viện Giáp số một, lúc đó hắn còn cảm thấy mình đang giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng kết quả bây giờ đã hoàn toàn ngược lại.

Hắn không có ý định ra mặt, Úc Minh Thu lúc nào cũng như thanh kiếm sắc đang treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể chém xuống. Hắn đã tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của Úc Minh Thu, không muốn lấy cái mạng nhỏ của mình để thử thanh kiếm đó.

Úc Minh Thu bị Huyết Cầm đầy trời cuốn lấy, Điền Khoan nhìn thấy đó rõ là cơ hội trời cho, để thực hiện hành động lần này, hắn đã bố trí mười hai Huyết tu, bốn người còn lại hiện đang thực hiện nhiệm vụ ở nơi được chỉ định trong Tùng Gian Thành.

Lúc vừa mới trở thành Huyết tu, thực lực tăng lên nhanh chóng, nhưng không trải qua tu luyện, hắn rất lạ lẫm với sức mạnh mình có. Thực lực của bọn hắn mạnh hơn đám nguyên tu bình thường rất nhiều, nhưng số lượng quá ít, bốn mươi lăm Huyết tu đấu với cả Tùng Gian Thành, chỉ như một nắm cát rơi vào hồ nước trong.

Đến lúc này, hắn chỉ còn cảm ứng được hai mươi tám Huyết tu.

Mỗi một Huyết tu chết đi đều là hao tổn, nhưng hắn rất bình thản, vì chúng đã nằm trong dự liệu, hắn không có ý định đưa những Huyết tu đó ra làm pháo hôi bình thường, mà là làm pháo hôi cao cấp.

Tác dụng của bọn chúng, là tạo ra thế cục hỗn loạn.

Điền Khoan không ngờ lại có Huyết tu chạy trốn, bọn đó chạy ra khu rừng ngoài thành, rồi biến mất. Nếu không phải tình hình chiến đấu kịch liệt, Điền Khoan nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn đó, nhưng bây giờ hắn không có thời gian đi đuổi bắt về.

Đối với Điền Khoan, đây là một bài học đau đớn. Giám sát một lúc bốn mươi lăm người, với hắn là quá khó, dù hắn không sợ. Hắn chưa từng có kinh nghiệm về việc này, nên đến lúc quyết định, hắn lại chọn cách thức chiến đấu quen thuộc của mình, chính điều ấy đã dẫn tới sự hỏng bét hiện giờ.

Úc Minh Thu đến, càng làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Huyết Cầm, là một điểm quan trọng trong kế hoạch của hắn. Tùng Gian Thành chưa bao giờ gặp phải uy hiếp từ bầu trời, bây giờ đột nhiên xuất hiện Huyết Cầm, thế là đủ để khiến Tùng Gian Thành tử thương nghiêm trọng.

Không ngờ Úc Minh Thu lại tới, chỉ bằng sức một mình mình, lại cứu sống cả bầu trời Tùng Gian Thành. Thiếu đi uy hiếp lớn nhất, đám còn sống sót của Tùng Gian Thành nhanh chóng tổ chức lại, chống cự Huyết Thú. Đấu với Huyết Thú trên bộ, bọn hắn rất có kinh nghiệm, tuy số lượng hơi ít hơn dự tính, nhưng vẫn chưa đến mức làm hỏng kế hoạch của Điền Khoan.

Nhưng chính điều này lại làm cho Huyết tu tử thương nghiêm trọng, đối thủ không cường đại, nhưng số lượng áp đảo, nên vẫn chiếm được ưu thế.

Đều là do tên Úc Minh Thu chết tiệt!

Trong lòng Điền Khoan nguyền rủa Úc Minh Thu không biết bao nhiêu lần, nhưng hiển nhiên có nguyền rủa bao nhiêu cũng chẳng hỗ trợ tí nào đối với tình thế trước mặt. Tình thế hiện giờ buộc hắn đâm lao phải theo lao, hắn hơi ảo não, là do mình gấp gáp quá.

Theo kế hoạch phải cắm xuống chín cây kim châm, hiện giờ đã cắm được một cây, còn tám cây. Nhưng bây gờ tám Huyết tu đều bị đội viện Giáp số một ngăn chặn, nếu bỏ qua, chẳng phải tám huyết tu kia đã chết vô ích.

Mất một lúc tám Huyết tu, tình cảnh của hắn càng thêm bết bát.

Do dự một lúc, Điền Khoan quyết định, phát động tín hiệu công kích.

Bốn Huyết tu đang trốn trong bóng tối, tựa như bốn đạo u linh, lặng lẽ tiến vào trong trận chiến.

Hào quang trong mắt Lâu Lan ảm đạm hẳn xuống, trở thành thâm trầm. Con mắt đỏ sậm khiến chiếc mặt nạ trắng xám càng thêm lãnh khốc.

Lâu Lan bỗng hóa thành một luồng cát.