Ngũ Hành Thiên

Chương 267: Đoạn văn tử huyết




Dịch giả: Tiểu Băng

Điền Khoan không hề từ bỏ.

Hắn là kẻ bò ra từ trong đống người chết, đã từng trải qua những thời điểm gian nan gấp nhiều lần so với bây giờ, nên khó khăn hiện tại không đủ làm hắn tuyệt vọng.

Huyết tu dưới tay hắn còn lại mười sáu tên, trong đó một nửa bị thương.

Sức sống của Huyết tu ngoan cường hơn Nguyên tu, nhưng bị thương lại làm sĩ khí sa sút, liên tục thất bại, đối với những thương binh này là một đả kích to lớn. Huyết tu bỏ trốn khá nhiều, họ không muốn trở thành bia đỡ đạn cho Điền Khoan. Đám Huyết tu này là được tuyển chọn rất kỹ lưỡng từ mấy ngàn thương binh, có trực giác với sinh tồn cực kỳ nhạy cảm.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra quá trình Điền Khoan khống chế họ có chỗ sơ hở, lập tức lợi dụng nó để bỏ trốn.

Đồng bọn trốn thoát, là sự đả kích tinh thần rất lớn đối với những Huyết tu còn lại. Họ vốn không hề trung thành, chỉ cần có cơ hội, họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để thoát khỏi sự khống chế của Điền Khoan.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?

Điền Khoan trong lòng buồn bực, từ hồi tiến vào Tùng Gian Thành cứ như bị trúng tà, làm gì cũng không thuận lợi.

"Đại nhân, mặt của ngài?"

Bỗng nhiên, một tên Huyết tu kinh dị kêu lên.

Mặt? Mặt làm sao?

Điền Khoan giơ tay lên sờ mặt, thấy ướt nhẹp, bàn tay hắn cứng đờ.

Các Huyết tu đều nhìn Điền Khoan, ngơ ngác.

Điền Khoan nhìn xuống bàn tay, ngón tay dính đầy máu đỏ sậm, bốc mùi hôi thối. Hắn sợ hãi, bàn tay run run.

Không cần nhìn, hắn cũng biết Huyết văn trên má hắn đã vỡ, huyết dịch chính là từ chỗ vỡ đó chảy ra.

Đoạn văn!

Điền Khoan đầu óc trống rỗng, không ngờ đoạn văn trong truyền thuyết lại xảy ra trên người mình.

Da hắn nhanh chóng bị mất nước, khô héo hẳn đi, những nếp nhăn giăng đầy, tóc đen chuyển thành xám trắng. Những bắp thịt cường tráng teo tóp lại, sống lưng thẳng tắp cong đi, trong chớp mắt, Điền Khoan già hẳn đi mấy chục tuổi.

Đám Huyết tu điên cuồng lùi về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Điền Khoan, như đang nhìn thấy quái vật.

Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chính vì vậy, mới làm họ càng thêm sợ.

"Đoạn văn tử huyết, tại sao? Tại sao đoạn văn tử huyết?"

Giọng nói già nua khô khốc đầy sợ hãi và kinh hoàng, giọng nói của Điền Khoan như biến thành của một người khác.

Sợ hãi, vô cùng sợ hãi, Điền Khoan như dã thú rơi vào khốn cảnh.

Đoạn văn là chuyện Huyết tu sợ nhất, có nghĩa tu luyện đã đi vào lạc lối, cảnh giới sụp đổ, Huyết văn bắt đầu gãy vỡ. Huyết văn là cội nguồn sức mạnh của Huyết tu, một khi Huyết văn bắt đầu vỡ, sức sống tràn trề trong máu sẽ từ từ biến mất, máu đỏ sẽ thẫm dần đi, khi nó trở thành nước trong suốt, cũng là lúc Huyết tu tử vong.

Chỉ khi tu luyện bị sai lầm nghiêm trọng, mới xuất hiện việc Huyết văn bị vỡ.

Nhưng mình sai ở đâu?

Điền Khoan buộc mình phải tỉnh táo, mặc kệ đám Huyết tu đang bỏ chạy tứ tán.

Từ Điền Khoan, đám Huyết tu nhận ra, con đường làm Huyết tu không hề dễ dàng, mà vô cùng nguy hiểm.

Nguyên tu tuy tốc độ tu luyện chậm hơn, nhưng vô cùng an toàn, không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Bọn họ không biết Điền Khoan sẽ ra sao, nhưng biết hiện giờ hắn cực kỳ yếu.

Mấy tên Huyết tu nhìn Điền Khoan chằm chằm, sự thù hận dâng đầy trong mắt.

Tất cả Huyết tu, không một ai cảm kích Điền Khoan, chỉ có thù hận.

Nhưng Điền Khoan thường ngày quá ác, họ đều sợ hắn còn lưu lại hậu thủ, nên vẫn còn do dự, từng bước từng bước một lùi lại, thấy Điền Khoan như không phát hiện ra, thì nhanh chóng xoay người chạy vào trong rừng.

Điền Khoan không ngừng cẩn thận nhớ lại mọi hành động của mình thời gian qua, bỗng nhiên thức tỉnh.

Tại sao mình cảm thấy từ hồi tiến vào Tùng Gian Thành thì luôn không thuận lợi? Nguyên nhân là từ lúc mới bắt đầu, mình đã chọn sai đường, mượn nhờ vào ngoại lực là chuyện xưa nay mình chưa từng làm. Nhìn qua thì mình luôn chiếm được tiên cơ, sắp xếp thỏa đáng, kỳ thực thì thật đáng tức cười, nhìn những kẻ bỏ trốn kia mà xem, trong mắt đầy thù hận, chỉ hận không thể ngàn đao bầm thây hắn.

Từ khi nào thế nhỉ?

Là từ khi bắt đầu đánh nhau với cái tên kia của Binh Nhân Bộ, mình bị thương, tâm chí bị dao động. Đến khi thấy Úc Minh Thu đánh trọng thương Tư Đồ Chung, mình trở nên sợ hãi. Tiến vào Tùng Gian Thành, âm hưởng của cuộc chiến trường nhai làm mình mất đi nhuệ khí.

Cứ tự bước lùi từng bước một, sự sợ hãi dần chiếm cứ trái tim, làm bản thân ngày càng do dự. Mượn nhờ ngoại lực, có nghĩa đã mất đi niềm tin đối với bản thân.

Đây chính là Tâm Ma.

Tâm Ma sinh sôi, tâm chí dao động, ảnh hưởng đến tất cả.

Sinh tử huyền ảo, Huyết Linh lực thay đổi, cân bằng bị đánh vỡ, cảnh giới tan vỡ, Huyết văn vỡ ra.

Mắt Điền Khoan lại sáng trong, tay trái chống xuống, hơi nghiêng về phía trước, tay phải nắm chặt, quay người, đuôi rung lên một cái.

Đùng!

Tiếng vang giòn như rang đậu, xương đuôi sáng lên một đoàn huyết quang.

Từng đoạn cột sống sáng lên, từng cái một kêu lên giòn giã, huyết quang sáng rực.

Điền Khoan đứng dậy, sống lưng lại thẳng tắp, nếp nhăn trên mặt biến mất, da lại đầy lên, bóng loáng, chỉ có mái tóc vẫn trắng phơ như tuyết.

Chuy huyết là hắn vật bảo mệnh của hắn.

Hắn là Thần vệ, tu luyện chính là thân thể. Thường ngày trong tu luyện, đều sẽ chứa đựng một tia tinh huyết ở bên trong xương sống, chính là chuy huyết. Hắn chỉ là tích lũy để dự phòng, không ngờ có ngày thực cần dùng đến nó.

Hắn tu luyện lâu như vậy, qua từng vòng Huyết Luyện, chỉ ngưng tụ được một sợi chuy huyết.

Tuy ít ỏi, nhưng vô cùng cường đại, nhanh chóng kích thích ổn định tình hình cho hắn.

Điền Khoan khẽ thở dài, hắn vẫn luôn tưởng mình là kẻ không biết sợ hãi, bây giờ mới biết mình cũng nhát gan.

Có phải là chuyện xấu không? Điền Khoan cảm thấy không phải, mà ngược lại, theo hắn thấy, đây còn là chuyện tốt. Sớm biết mình nhát gan, sớm biết nhược điểm của bản thân, làm sao là chuyện xấu được? Trải qua đoạn văn, kinh nghiệm sống của hắn càng thêm sâu sắc.

Có lẽ đây mới là ý nghĩa của tu luyện.

Huống chi, hắn đâu phải là không có cơ hội.

Chỉ cần cuộc chiến này hắn thắng lợi, một lần loại bỏ khúc mắc cho cả đời.

Nghịch chuyển sinh tử, "tuyệt xử phùng sinh", chính là do chúng ta tạo nên.

Chỉ có thắng lợi, mới có thể chứng minh tất cả.

Điền Khoan ngẩng đầu, Nguyên lực trong Tùng Gian Thành gợn sóng kịch liệt, như nước đang sôi.

Đám Ngải Huy đang đóng cây kim châm thứ chín.

Điền Khoan chậm rãi bước đi.

"Cây kim châm thứ chín." Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm.

Nghiêm Hải đầy kính nể nhìn tiểu thư, mấy ngày nay hắn tận mắt nhìn thấy tiểu thư thay đổi. Khí chất của Tiểu thư trở nên mờ mịt, khó đánh giá, như núi cao lờ mờ trong sương mù, lúc nào cũng có thể tản đi theo gió.

Tiểu thư đã mạnh hơn.

Hắn không nhìn thấy tiểu thư tu luyện, nhưng lại cảm nhận được tiểu thư thay đổi. Hắn không hiểu huyền cơ bên trong, trong lòng bất chợt nhớ lại cuộc nói chuyện ngăn ngắn của hắn và tiểu thư mấy ngày trước.

Bí mật nhất định nằm trong đó, hắn thầm nghĩ, mình không hiểu chỉ vì cảnh giới của mình quá thấp mà thôi.

"Ghê gớm thật."

Thiếu nữ áo đỏ than thở, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, Nguyên lực gợn sóng kịch liệt, bầu trời xuất hiện những đợt sóng gợn đủ màu,.

Thiếu nữ áo đỏ bỗng nói: "Chúng ta phải đi."

"Đi?" Nghiêm Hải mờ mịt.

"Rời khỏi Tùng Gian Thành." Thiếu nữ áo đỏ thu hồi mắt xuống: " Nguyên lực của Tùng Gian Thành đã được kích phát, bầu trời, dưới đất, cây cỏ xung quanh đều vận chuyển, chúng ta phải rời ra xa, nếu không sẽ bị cuốn vào trong đó."

Thiếu nữ áo đỏ và Nghiêm Hải lặng lẽ rời khỏi Tùng Gian Thành, tìm một ngọn núi đủ cao, tới đó tiếp tục quan sát sự thay đổi trong Tùng Gian Thành.

Khi cây thứ chín kim châm đóng xuống xong, bầu trời Tùng Gian Thành hỗn loạn, lóng lánh đủ màu, sau đó hóa thành một vòng xoáy sặc sỡ. Vòng xoáy không ngừng dung hợp, mở rộng, dần trở nên rõ ràng.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Ngũ Hành Nguyên lực trên bầu trời Tùng Gian Thành tạo thành một vòng tròn Ngũ Hành hoàn mỹ.

Úc Minh Thu loạng choạng rơi xuống đất, cả người lảo đảo, ngồi phịch xuống, sau đó ngã ngửa, cả người co quắp.

Hắn mệt gần chết, một ngón tay cũng không muốn động, không biết có ai tới giúp mình không...

Các ngươi muốn làm gì cũng mặc kệ các ngươi, người đẹp trai buồn ngủ rồi, ta muốn ngủ. . .

Mắt hắn nặng trĩu, bóng tối dần bao phủ toàn thân.

Bộ dạng thê thảm của Úc Minh Thu làm mọi người giật mình, may mà có tiếng ngáy vang lên ngay sau đó, khiến ai nấy đều thở phào. Mọi người kính nể hắn, biểu hiện những ngày qua của Úc Minh Thu, xứng đáng được tất cả mọi người tôn kính. Nếu không có hắn trấn thủ bầu trời, không ai còn sống được bây giờ, chứ đừng nói là đi định kim châm.

Ngũ Hành hoàn trên trời dần ổn định lại.

Đám Huyết Thú hung ác sợ hãi, dồn dập quay đầu chạy trốn.

Làn thủy triều đỏ mau lẹ cuốn chạy ra ngoài thành.

Cả Tùng Gian Thành vang dậy tiếng hoan hô.

Ngải Huy mệt đứt hơi ngồi phịch xuống.

Chín cái kim châm, sư phụ sư nương, ta hoàn thành rồi.

Hắn như nhìn thấy lúc sư phụ như hiến vật quý đưa cho hắn chín cây kim châm, hướng dẫn cho hắn phương án bố trí, hắn nhếch miệng nở nụ cười.

Bên cạnh hắn, đám đội viên cũng ngã trái ngã phải. Đội Viện Giáp số một là đội chiến đấu nhiều nhất, nhiệm vụ nặng nhất. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, mọi người không cần cố gắng nữa, thi nhau ngã xuống.

Tuy mệt bở hơi tai, nhưng ai cũng tha thiết mong chờ nhìn về phía ngọc thêu phường.

Ngọc thêu phường, cánh cửa tĩnh thất từ từ mở ra.