Ngũ Hành Thiên

Chương 346: Người vô sỉ




Dịch giả: Tiểu Băng

Hai ngày sau, Ngải Huy mới biết tràng đại chiến tối hôm đó.

Áy là bởi vì hắn ngủ suốt hai ngày hai đêm sau mới dậy.

Ngải Huy sắp xếp lịch trình làm việc kín mít. Quan trọng nhất là phải tới điển tịch viện thảo đường để tìm ghi chú của Tiêu tiền bối. để tăng thời gian ở lại trong thảo đường, thì phải tu Hỗn Độn Nguyên lực. Và trong khoảng thời gian giữa tu Hỗn Độn Nguyên lực và tra tìm điển tịch, Ngải Huy sẽ suy nghĩ Kiếm thuật.

Cuộc sống của hắn bận rộn mà phong phú, căn bản không có thời gian đi bận tâm cái khác, mà hắn căn bản cũng không hứng thú với chuyện gì.

Cả Côn Luân hiện giờ trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Bây giờ cái tên Côn Luân Kiếm Minh là nóng bỏng tay, danh tiếng vang dội, áp đảo cả Long Hưng đạo tràng.

Cuộc chiến tối hôm ấy náo động cả Ngân Thành.

Một chiêu kiếm như Thiên Ngoại Phi Tiên kia, được người ta truyền cho nhau tới mức kỳ diệu. Nhiều cao thủ lai lịch bí ẩn, cho thấy Côn Luân Kiếm Minh cũng có bối cảnh rất thâm sâu.

Kẻ bị giết chết cũng bị người ta công bố rộng rãi.

Thủ lĩnh Hoàng Sa tặc, Xích Tôn.

Hoàng Sa tặc hoành hành nhiều năm, phạm tội ngập trời, giết hại mạng người vô số, nhưng vẫn tiêu dao tự tại, vì họ có thực lực cường hãn. Thủ lĩnh của họ, Xích Tôn, khi còn trẻ thiên phú hơn người, được kỳ vọng có thể trở thành đại sư thiên tài. Không ngờ sau đó bị thương nặng, thực lực tổn thất lớn, mất đi khả năng lên cấp đại sư, hắn cũng vì điều ấy mà tính tình thay đổi, ngày càng trầm luân.

Dù hắn không còn lên được đại sư, nhưng nhờ thiên phú mạnh mẽ, khiến thực lực vẫn vượt xa Nguyên tu bình thường. Chỉ sau mấy năm, đã trở thành thủ lĩnh tội phạm nổi danh thiên hạ.

Hoàng Sa tặc trước đây chỉ là một đám cướp nhỏ đi cướp lén lút, nhưng qua tay hắn, trở thành một đám hung danh hiển hách, ai nghe cũng sợ mất mật.

Đại Ngụy thương hội thực lực không yếu, lại bị họ diệt môn, đủ thấy họ mạnh, và tàn nhẫn cỡ nào.

Nhưng mà đường đường Xích Tôn, lại bị một chiêu kiếm bêu đầu, Ngân Thành làm sao không náo động?

Đánh bại hoặc đánh chết Xích Tôn, đều không thể nói rõ cái gì, nhưng chỉ một chiêu kiếm bêu đầu, thì chỉ có một khả năng, đại sư!

Chỉ có đại sư, mới có thể làm được.

Đại sư bình thường, cũng không đủ làm cho người ta điên cuồng như thế, mà bởi vì vị Côn Luân chân nhân thần bí này, tu luyện là Kiếm thuật.

Đại sư Kiếm thuật!

Ngũ Hành Thiên chưa bao giờ có đại sư Kiếm thuật!

Kiếm thuật suy thoái và sa sút, từ hồi Ngũ Hành Thiên thành lập. Tiến vào thời đại Nguyên lực, Kiếm thuật chẳng còn chút tác dụng, chỉ có vài kẻ trẻ tuổi ái mộ sự huy hoàng một thời của nó mà đi theo nó. Những kẻ tự xưng là "Đại sư kiếm thuật" gì đó, dưới mắt giới nguyên tu, chỉ là những thằng hề muốn kiếm tiền.

Tới mức người ta lưu hành một câu nói, những kẻ yêu thích kiếm thuật, đều là những kẻ mơ mộng, không tưởng.

Không ai chứng minh được giá trị của Kiếm thuật.

Chỉ có một hai chiêu kinh diễm, mà cũng trở thành truyền thừa, bé nhỏ như vậy chẳng ai để mắt.

Kiếm thuật đã chết, đây mới là điều người ta nghĩ.

Xưa nay chưa bao giờ xuất hiện đại sư Kiếm thuật chân chính, càng thêm chứng minh quan điểm này. Đại sư cần phải tìm ra được "Đạo" của bản thân, xưa nay không có đại sư, theo mọi người, điều này đã chứng minh Kiếm thuật vốn không có đường đi, không có tương lai, càng không có hệ thống để chống đỡ.

Nhưng bây giờ, một vị Đại sư kiếm thuật đã xuất hiện.

Tất cả mọi nhận thức liên quan tới kiếm thuật, chỉ trong một đêm, đã hoàn toàn thay đổi.

Kiếm thuật không phải là không có "Đạo", mà chỉ là chưa tìm ra mà thôi!

Ngân Thành náo động, Ngân Vụ Hải náo động, Ngũ Hành Thiên náo động.

Ngay cả Trưởng Lão Hội cũng phái người tới khen ngợi, biểu thị đồng ý cung cấp các loại tài nguyên, đồng ý trợ giúp Côn Luân Kiếm Minh mở rộng sức ảnh hưởng, đồng ý cung cấp điển tịch Kiếm thuật Trưởng Lão Hội thu gom được vân vân.

Những con rắn rết ẩn núp xung quanh Côn Luân Kiếm Minh, trong chớp mắt, đều biến mất.

Côn Luân Kiếm Minh trở thành thánh địa trong lòng những nguyên tu yêu thích Kiếm thuật, tiểu Dạ trấn trở nên cực kỳ náo nhiệt. Kiếm thuật trở thành xu hướng mới trong tu luyện, ở Ngân Thành, nếu nhà nào trong nhà không có một vị Phu tử Kiếm thuật, thì đều là chưa ra hồn.

Thế nên, phu tử Kiếm thuật của Côn Luân Kiếm Minh, đều biến thành hàng hot.

Sở Triều Dương, cũng nằm trong danh sách đó.

"Tới phủ người ta chỉ đạo Kiếm thuật?"

Ngải Huy bị quấy rầy, không hề che giấu sự bất mãn.

Lão đầu nói với hắn, đồ vật ở trong lầu bảy điển tịch viện, Ngải Huy cảm thấy có vị trí chính xác như thế, hẳn là rất nhanh là tìm được. nhưng khi hắn tiến vào điển tịch viện lầu bảy, hắn mới biết mình suy nghĩ quá ngây thơ.

xung quanh hắn, là những giá sách không nhìn thấy cuối, giá nào cũng nhét đầy thư tịch cũ nát, những bản nháp xám trắng, nhiều chỗ còn để lộn xộn, muốn ở đây mà tìm được bản ghi chú của Tiêu tiền bối, thì quả thực là quá khó. Nguy hiểm ở chỗ, Hỗn Độn Nguyên lực của hắn không đủ sức cầm cự cho hắn ở lại đây lâu dài.

Hắn hận không thể biến một phút thành hai phút, vậy mà ngay lúc này, lại còn có người vào làm phiền, bảo hắn tới phủ người khác chỉ điểm Kiếm thuật.

Dù người này có là Côn Luân chân nhân cũng không được!

Tuy người ta mang khăn che mặt, nhưng Ngải Huy vẫn nhìn ra được đối phương đang cười khổ.

Côn Luân chân nhân giải thích: "Người này năm đó xem ta như hậu bối, chăm sóc cho ta rất tốt. nếu không phải ta còn có việc không phân thân ra được, ta cũng sẽ không tới làm phiền ngươi."

Ngải Huy không hề bị lay động.

Hoa Khôi Đi theo phía sau Côn Luân chân nhân, đang cố sức nháy mắt ra dấu cho Ngải Huy. Nhưng Ngải Huy ngoảnh mặt làm ngơ, kẻ bị thiệt lần này đâu phải là mình.

Côn Luân chân nhân nói: "Trình độ các phu tử trong Minh ta đều biết rõ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Sở huynh là thích hợp nhất. Kính xin Sở huynh giúp tại hạ việc này. . ."

Ngải Huy không chút do dự từ chối: "Không được! Ta rất bận, có rất nhiều việc phải làm!"

Hoa Khôi biến sắc, hung tợn trừng mắt nhìn Ngải Huy, Ngải Huy vẫn làm lơ.

"Sở huynh. . ." Côn Luân chân nhân còn muốn khuyên, nhưng chưa bao giờ đi cầu người, nàng thực không biết phải nói làm sao.

Hoa Khôi vội vã mở miệng thay: "Chân nhân đợi chút, để ta nói với Sở huynh mấy câu."

Côn Luân chân nhân như trút được gánh nặng: "Vậy ta chờ ở bên ngoài."

Côn Luân chân nhân mới vừa đi ra tiểu viện, nước bọt Hoa Khôi đã muốn phun vào mặt Ngải Huy: "Ngươi không thấy ta nháy mắt ra dấu hả? Ngươi không biết cứ đồng ý đi đã hả? nhờ ngươi giúp có một tí, mà ngươi cứ cà khịa như vậy, là có ý gì?"

Ngải Huy dõng dạc: "Nhưng ta thực sự rất bận, làm sao có thời giờ đi trợ giúp?"

Hoa Khôi cười gằn: "Bận bịu cái rắm, ngày nào cũng chạy tới điển tịch viện lêu lổng, vậy cũng gọi là bận bịu? cũng không ở trong khu tu luyện, mà chạy tới khu tạp khu ở lầu bảy, ngươi đang tìm cái gì?"

Ngải Huy rùng mình, không ngờ mình làm gì người ta đều biết tuốt. nhưng hắn cũng đã đề phòng tới việc này, một kẻ mới vào tổng bộ, mà hôm nào cũng chạy tới điển tịch viện, đương nhiên dễ khiến người ta hoài nghi.

Ngải Huy thần sắc bất động: "Đương nhiên là tìm bảo bối."

Hoa Khôi ngờ vực: "Bảo bối gì?"

Ngải Huy đàng hoàng trịnh trọng: "Tâm đắc của các tiền bối nhiều như vậy, nếu cố gắng tìm, nhất định sẽ tìm ra thứ tốt."

Hoa Khôi bĩu môi không tin: "Nhiều tuyệt học như vậy ngươi không học, còn đòi tìm bảo bối trong tạp khu?"

ánh mắt Ngải Huy khinh bỉ: "Ta có Hội huân à? Ta có tiền à?"

tuyệt học bảo vật trong thảo đường muốn đổi phải dùng Hội huân hối đoái, muốn mua thì phải trả tiền hoặc thiên huân.

điểm Thiên huân tương đương điểm hội huân, chỉ một điều này thôi, cũng đủ làm cho Ngải Huy cảm thấy Mục Thủ Hội có dã tâm rất lớn, có liên quan với Trưởng Lão Hội.

Hoa Khôi không biết nói gì, vì đối phương đã hỏi ngược lại "Ta có tiền à?", hắn gật gù đồng tình: "Không ngờ ngươi là quỷ nghèo."

Hoa Khôi bỗng phấn chấn: "Vậy ngươi càng phải đồng ý mới đúng. Không phải không có tiền sao? Không phải không có Hội huân sao? Ta cho!"

Ngải Huy ngờ vực ngắm nghía đánh giá Hoa Khôi: "Ngươi có tiền hả? biết ngươi cũng lâu rồi, có thấy mời ta ăn cái gì bao giờ đâu? "

Hoa Khôi rất thẳng thắn: "Năm mươi hạt Hỗn Độn Nguyên lực đậu, hai trăm điểm Hội huân."

Ngải Huy giật mình vì sợ.

Hỗn Độn Nguyên lực đậu là đặc sản của thảo đường, bên trong ẩn chứa Hỗn Độn Nguyên lực, có thể tăng nhanh Hỗn Độn Nguyên lực. Ngải Huy nhớ được giá của nó, mỗi một hạt giá hai hạt thượng phẩm Tinh Nguyên đậu.

Hai trăm điểm Hội huân, chính là tương đương hai trăm điểm thiên huân, Ngải Huy biết rõ giá trị của nó. Giá cả ở Thảo đường rẻ hơn nhiều so với Trưởng Lão Hội, nên ở đây, giá trị của hai trăm điểm Hội huân cao hơn.

Ngải Huy đưa tay: "Giao đậu trước!"

Hoa Khôi khinh bỉ: "Tí tẹo đó cần phải thiếu ngươisao?"

nhưng thấy Ngải Huy không hề bị lay động, không còn cách nào khác, đành phải móc Hỗn Độn Nguyên lực đậu giao ra, vừa đưa vừa phẫn nộ: "Tốt xấu gì ta cũng là người dẫn đường của ngươi, cho chút mặt mũi cũng không được à, chỉ biết có nhận tiền không biết nhận người hả?"

Ngải Huy cẩn thận cất kỹ Hỗn Độn Nguyên lực đậu, miệng đáp: "Ta là quỷ nghèo mà."

Hoa Khôi cố kềm chế cho chưởng cho tên kia một cái, hắn hít thật sâu, mới mở miệng: "Ngươi phải cẩn thận, lần này ngoài ngươi, còn có những người khác nữa. Nhớ kỹ, tới chỗ đó, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn."

Ngải Huy gật đầu: "Yên tâm, ta không rảnh quản việc không đâu, ta còn phải tới điển tịch viện tìm bảo bối."

Hoa Khôi cau mày: "Không phải cho ngươi Hội huân rồi sao?"

Ngải Huy vẻ vô tội: "Ta vẫn là quỷ nghèo."

Hoa Khôi không còn muốn nói lý với người này, quay đầu đi ra ngoài.

Một lát sau, Côn Luân chân nhân đi vào, thập phần vui vẻ: "Thực rất cảm tạ Sở huynh, Sở huynh cứ yên tâm, vị tiền bối kia của ta là người rất tốt, nếu có chuyện gì khó xử, xin Sở huynh cứ nói."

Ngải Huy đầy mặt khiêm tốn: "Thân là người của Côn Luân, có thể cống hiến cho Côn Luân, Triều Dương việc nghĩa chẳng từ. Nếu chỉ là chỉ điểm Kiếm thuật, đương nhiên quyết không làm bôi nhọ tên tuổi Côn Luân ta. Chỉ là kiếm trong tay tại hạ không chịu nổi gánh nặng. . ."

Hoa Khôi trợn mắt lên, ngân chiết mai bị ngươi ăn vào trong bụng rồi chắc?

Côn Luân chân nhân không chút do dự đưa trường kiếm trên tay cho Ngải Huy: "Thanh kiếm này là kiếm mới làm ra, vậy đưa cho Sở huynh."

Ngải Huy vội vã nhận lấy kiếm minh chủ đưa, ngoài miệng nói: "Minh chủ người thực khách khí, cho ta một cái thảo kiếm khá một chút là được, thật là. . ."

Hoa Khôi ngây người, hắn chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như vậy.