Ngũ Hành Thiên

Chương 393: Đào bới




Dịch giả: Tiểu Băng

Triệu Bách An mua vật liệu đá về, có hình chữ nhật, cao bằng người.

Hà mù ngồi xổm trước tảng đá, không khởi công ngay, mà khẽ xoa khắp bề mặt đá.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy bàn tay của hắn, trắng nõn như tuyết, trong suốt như ngọc, tinh tế thon dài, mỗi một động tác đều tràn ngập vẻ đẹp khó diễn tả thành lời.

Cơ thể Hà mù vốn cao gầy như cây trúc, tạo cảm giác yếu đuối mong manh, giờ khắc này dường như thay đổi thành một người khác. Hai mắt nhắm nghiền, thần thái nghiêm túc thành kính, cả người toả ra sự tự tin mãnh liệt, mọi cử động đều như được tính trước kỹ càng.

Mọi người bị sự tự tin của hắn làm cho ngừng thở, mở to mắt.

Ngón tay thon dài lướt qua mặt đá, như cành trúc xẹt qua mặt nước.

Hắn thu tay, đứng dậy, hai chân khẽ dạng ra, duỗi cả hai tay, lòng bàn tay áp lên khối đá.

Ánh sáng trắng bạc lại xuất hiện từ lòng bàn tay, bao trùm lên tảng đá. Trong bạch quang, đột ngột xuất hiện rất nhiều vật nho nhỏ.

Mũi khoan, cưa hình cầu, búa đục đủ loại, số lượng rất nhiều, to nhỏ không đều, màu trắng bạc. Riêng mũi khoan đã có mấy chục cái, cái to bằng cánh tay, cái nhỏ như cây tăm. Chúng như được bàn tay vô hình điều khiển, bay lượn quanh tảng đá, theo trật tự đâu vào đấy, không loạn chút nào, người xem hoa cả mắt.

Tảng đá thỉnh thoảng lại có vụn đá bắn tóe ra, nhưng không tạo ra một âm thanh nào.

Tảng đá thô ráp dần trở thành hình trụ tròn, hoa văn bắt đầu hiện ra với tốc độ mắt thường cũng thấy được, và càng lúc càng trở nên tinh tế, sắc sảo!

Cả quá trình như nước chảy mây trôi, vui tai vui mắt, cực kì tỉ mỉ, chính xác, đẹp không tả xiết.

Chưa tới một canh giờ, một cái tinh tế trụ đá hoa văn đã hiện ra. Ngải Huy đi tới nhìn kỹ, hoàn mỹ không chút sai sót, độ tinh tế vượt qua yêu cầu của hắn.

Ngải Huy kinh ngạc không nói nên lời, nhưng mừng còn nhiều hơn, binh khí Sư lợi hại cỡ này, một ngàn thiên huân một năm, đáng giá!

Hà mù vẫn chưa biểu diễn xong.

Cái trụ đá thứ hai hoàn thành còn nhanh hơn, chỉ mất nửa canh giờ. Cái thứ ba trụ đá hoàn công thời gian lần thứ hai rút ngắn, cuối cùng tốc độ, duy trì ở một canh giờ bốn cái trụ đá.

Chưa tới sáu canh giờ bên trong, hai mươi cây trụ đá đều đã hoàn thành, mà lúc này mới vừa buổi trưa.

Tất cả mọi người đều bị biểu diễn của Hà mù làm cho phát sợ, tận mắt nhìn toàn bộ quá trình, mãi cho đến khi trụ đá cuối cùng hoàn thành, ánh mắt mọi người đều bị hút chặt vào đó.

Thanh Phong là người kiến thức rộng nhất, mà cũng phải thán phục: "Cái nơi nhỏ bé Khúc Giang này không ngờ lại có cao thủ cỡ này. Ta đã nhìn thấy rất nhiều binh khí Sư, nhưng chưa từng thấy ai tài nghệ như thế, không thể tưởng tượng nổi, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

Hắn liên tục nói hai lần câu "Không thể tưởng tượng nổi" để hình dung sự khiếp sợ của bản thân.

Triệu Bách An lắp bắp: "Thực sự là kỹ thuật như thần!"

Hà mù im lặng ngồi đó, sắc mặt tái hơn một chút, ngoài ra không có gì khác biệt so với lúc đầu, những lời khen của mọi người không làm hắn có bất kỳ một biến đổi nào.

"Ngày hôm nay quả thực được mở mang tầm mắt." Ngải Huy khen, nhưng không nói nhảm nhiều: "Đã như vậy, vậy chúng ta lên đường . Bách An và Hà tiên sinh nhìn xem cần mua cái gì, chúng ta sẽ không dừng lại ở đây quá lâu. À, nhớ mua một cái đằng xe."

Triệu Bách An vội nói: "Rõ."

Hà mù đứng dậy, đứng cạnh Triệu Bách An.

Ngải Huy bảo Thanh Phong cuốn trụ đá lên, sau đó xách Thanh Phong, bay về hướng Thiên Đô phong.

Thanh Phong bỗng cười gằn: "Ngươi là sợ ta gây bất lợi cho bọn họ?"

Ngải Huy không hề phủ nhận: "Không sai."

Thanh Phong giận dữ: "Ta là người nói không giữ lời sao?"

Ngải Huy không hề bị lay động: "Cái đó phải hỏi chính ngươi."

Thanh Phong khựng lại.

Ngải Huy biết người này nham hiểm xảo trá, nhìn qua Thanh Phong không có cơ hội nào để thay đổi thế cục, nhưng Ngải Huy không hề thả lỏng cảnh giác với hắn.

Thanh Phong hừ lạnh: "Ta đã cùng đường mạt lộ, ngươi còn kiêng kỵ cái gì?"

Ngải Huy thản nhiên: "Cẩn thận một chút cũng không sao."

Thanh Phong không nói lời nào.

Cốc Thiên Ninh vẫn ở trên núi chờ đợi, nhìn thấy bóng Ngải Huy, vui mừng khôn xiết. Hắn tuy đã nghe danh Ngải Huy, nhưng hồi còn ở Cảm Ứng Tràng, hắn chưa từng cùng Ngải Huy qua lại, nên không có lòng tin lắm vào lời hứa của Ngải Huy.

Cốc Thiên Ninh chỉ huy tộc nhân tiếp nhận trụ đá, dặn họ cẩn thận, không được làm sứt mẻ, cẩn thận cứ như ôm đồ sứ quý.

Thanh Phong nhìn lướt qua tộc nhân Cốc thị, khinh thường nói: "Ngươi thực là càng ngày càng kém, đám người thực lực kém cỏi này, mà ngươi cũng lãng công tốn sức. Bọn họ đều là người Cựu Thổ đúng không? Rõ ràng, ngươi cũng là người Cựu Thổ, chẳng trách. Nhưng nhiều người Cựu Thổ như vậy, ngươi lo được cho hết không?"

Đám tộc nhân Cốc thị đều là người trẻ tuổi, nghe thấy Thanh Phong nói vậy, thì trợn mắt nhìn hắn.

Ngải Huy mặc kệ hắn, nói thẳng: "Ngươi tốt nhất câm miệng."

Thanh Phong giận dữ: "Ta là môn hạ đại tông, ngươi dám vô lễ thế à!"

Đám tộc nhân Cốc thị vội thu mắt về, tuy mới tới Ngân Vụ Hải thời gian ngắn ngủi, nhưng đương nhiên đại tông là ai bọn họ vẫn biết.

Ngay cả Cốc Thiên Ninh cũng nghi ngờ nhìn Thanh Phong.

Ngải Huy cười gằn: "Lên sẹo rồi thì quên đau hả?"

Thanh Phong giật thót. Hắn tưởng Ngải Huy là độc hành hiệp, nên mới không kiêng kị đại tông. Khi biết được thân phận của Ngải Huy, Thanh Phong lại nghĩ Ngải Huy nhất định không dám trêu chọc đại tông.

Không ngờ, Ngải Huy lại không đi theo khuôn phép chung.

Thanh Phong rất khó hiểu, lẽ nào Ngải Huy thật sự không thèm để mắt tới đại tông? Ngải Huy không phải là độc hành hiệp không có ràng buộc, mà là lão đại tùng gian phái, không lẽ hắn không sợ tùng gian phái rước phải tai họa?

Hay hắn vẫn muốn giết người diệt khẩu?

Thanh Phong khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng sợ hãi, hắn trời sinh đa nghi, câu vừa nãy chỉ là muốn thăm dò Ngải Huy. Hắn luôn nghĩ nhiệm vụ của mình là bí mật, Ngải Huy không biết hắn đã thất thế với tông môn, vì hắn không biết Ngải Huy chính là Sở Triêu Dương.

Ngải Huy không chút kính nể đại tông, điều này không phải chuyện tốt.

Ngải Huy mặc kệ hắn, nếu Thanh Phong đàng hoàng làm tốt việc bồi luyện, hắn sẽ không cố ý làm khó dễ. Nhưng nếu Thanh Phong có dở chứng, hắn nhất định sẽ giết ngay.

Đại tông ư, cách hắn quá xa xôi.

Thấy Ngải Huy không sợ uy hiếp, Thanh Phong thành thật lại hẳn.

Đám Cốc Thiên Ninh nhìn Ngải Huy đầy kính nể, nhận ra Ngải Huy còn lợi hại hơn mình tưởng.

Điều này cũng làm họ càng thêm chờ mong vào Ngải Huy.

Ngải Huy không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ là muốn giúp một chút mà thôi .

Ngải Huy hỏi Cốc Thiên Ninh: "Chúng ta cần Địa Hỏa, đây là chỗ sâu nhất trong động chưa?"

Cốc Thiên Ninh vội trả lời: "Còn đi xuống nữa."

Dứt lời, hắn liền đi trước dẫn đường, khu động Thiên Đô phong này, bọn họ đã sớm thăm dò rất kĩ.

Cả đám đi sâu xuống nền đất, nghe thấy tiếng dòng nước ngầm. Những động đá thường đều có sông ngầm.

Cốc Thiên Ninh không dừng lại, vẫn tiếp tục dẫn đường: "Vùng này đều có sông ngầm dưới lòng đất, nếu có chỗ có thể có Địa Hỏa, thì chỉ có chỗ sâu nhất kia thôi."

Hang động trở nên chật hẹp, vách động xung quanh cũng khô ráo hẳn, trong không khí nhàn nhạt mùi lưu hoàng.

Ngải Huy phấn chấn, có Địa Hỏa, kế hoạch của hắn mới có thể thực hiện.

Cuối cùng bọn họ đi tới một hang động nhỏ chứa được chừng năm người, nhiệt độ cao hơn những nơi khác nhiều.

"Chính là chỗ này."

Cốc Thiên Ninh chờ mong nhìn Ngải Huy.

Ngải Huy nhìn quanh, thầm gật đầu, động này cách Địa Hỏa đã không xa. Hắn nói: "Đào cái động này ra to chút, các ngươi tổng cộng bao nhiêu người?"

Cốc Thiên Ninh vội trả lời: "Năm mươi sáu người."

"Vậy thì đào để chứa chừng 100 người, trước tiên đào ra xung quanh, chiều cao trần động duy trì khoảng một trượng."

Cốc Thiên Ninh vội chỉ huy mọi người làm việc. Bọn họ tuy cảnh giới thấp, nhưng dù sao cũng đã tu luyện Nguyên lực, còn là Thổ Nguyên lực, nham thạch dưới nền đất cũng là nham thạch bình thường, mọi người cùng nhau ra tay, hiệu suất rất nhanh.

Khoảng chừng sau hai canh giờ, một cái động chứa chừng hơn trăm người đã xuất hiện.

Động rất rộng, bốn phía vách còn được Cốc Thiên Ninh gắn ít thạch phát sáng, hang động sáng sủa lên hẳn.

Thạch phát sáng có chứa ít Nguyên lực, chỉ dùng để chiếu sáng, không có tác dụng gì khác, rất phù hợp.

Ngải Huy chỉ vào giữa động: "Từ đó đào thẳng xuống thành một cái giếng, đường kính chừng nửa trượng."

"Rõ."

Cốc Thiên Ninh không nói hai lời, liền bắt đầu đào xuống dưới. Hắn là Thổ tu, nham thạch có cứng, trước mặt hắn, cũng trở thành bùn mềm, đám tộc nhân xung quanh giúp chuyển nham thạch đi.

Càng đào, nham thạch càng nóng, từ màu xanh biến thành màu đen, trán Cốc Thiên Ninh bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

Ba.

Một tiếng nham thạch vỡ, một vệt hồng quang, từ chỗ vỡ hiện ra.

Hồng quang chói mắt từ trong giếng bốc lên, chiếu sáng cả hang động đỏ rực. Nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, làm đám tộc nhân cảnh giới thấp đều phải lùi lại.

Cốc Thiên Ninh thở phù: "May mắn không làm nhục mệnh."

Bất giác, hắn nói như một thuộc hạ mà hắn cũng không biết.

Ngải Huy nói: "Các ngươi đều lùi ra ngoài động."

"Dạ."

Cốc Thiên Ninh vội dẫn tộc nhân lùi ra ngoài, hắn đứng ngoài cửa tò mò nhìn vào trong.

Thanh Phong cũng đứng ở cửa động, hiếu kỳ nhìn vào. Lúc đầu hắn còn chưa hiểu, giờ thì hiểu rồi. Ngải Huy là muốn giúp bộ tộc Cốc thị tăng cao nồng độ Thổ Nguyên lực.

Hắn không tin, nếu chỉ đơn thuần tăng nồng độ Nguyên lực, điều đó không khó, cái khó chính là duy trì, cần tiêu hao rất nhiều vật liệu phẩm chất cao, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Bộ tộc Cốc thị nghèo khó, lấy đâu ra những vật liệu đó?

Nhưng Thanh Phong không phản đối ra miệng.

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra một chuyện, lão sư Ngải Huy là Vương Thủ Xuyên!

[Lấy thành vì bố] Vương Thủ Xuyên!