Ngũ Hành Thiên

Chương 398: Thảo tặc




Dịch giả: Tiểu Băng

Thanh Phong nhìn Ngải Huy chằm chằm, tư thế Kiếm Thức Hô Hấp khá kỳ quái, tuy hắn nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn thấy hiếu kỳ. Nguyên lực được thân kiếm hút vào, gia nhập Chu Thiên vận chuyển, cái vận chu thiên này xưa nay chưa từng nghe nói.

Hắn luôn cảm thấy trên người Ngải Huy có rất nhiều bí mật, rất nhiều hành vi thần bí, nhưng nghĩ kĩ lại thấy hình như cũng bình thường. Thứ kì quái nhất là trên người Ngải Huy có một cảm giác quen thuộc kì lạ như đã từng gặp nhau ở đâu đó, nhưng vì trí nhớ của hắn thường xảy ra sự cố định kì, nên hắn không thể nào nhớ ra được.

Ngải Huy là người cuối cùng hoàn thành Chu Thiên vận chuyển, chu kỳ vận chuyển Kiếm Thức Hô Hấp dài hơn vận chuyển chu thiên bình thường rất nhiều.

Thấy mọi người đều đợi Ngải Huy, đám nguyên tu nhận ra ngay Ngải Huy chính là thủ lĩnh.

Ngải Huy mở mắt ra, thấy một đám nguyên tu đứng cung kính thì hiểu ngay.

Hắn không quen với chuyện này.

Thông qua những Nguyên tu này, Ngải Huy biết họ đang ở Thải Vân Hương, còn cách Thiển Thảo Thành không xa, điều này làm hắn hài lòng.

Ngải Huy hỏi chuyện làm ăn vượt biên, có lời nhiều không, mỗi ngày vận chuyển được bao nhiêu người vân vân. Các câu hỏi đều được các Nguyên tu trả lời rất thoải mái.

Mỗi ngày họ có thể vận chuyển bảy, tám chuyến, nhưng cũng có nguy hiểm, đặc biệt là lúc giao hàng, người quá nhiều dễ sinh ra chuyện ngoài ý muốn. Họ nhiều lần rất khó chịu, vì người Cựu Thổ quá nghèo, thứ tài sản duy nhất có thể bỏ ra được, chỉ có Pháp bảo tàn kiện. Thế nên mỗi ngày họ đều thu được một đống Pháp bảo tàn kiện.

Cũng may bây giờ giá của Pháp bảo tàn kiện khá cao, chỉ hơi phiền là muốn bán thì phải tới những thành lớn, thì mới tìm được người mua. Mỗi ngày họ mất hơn nửa thời gian để làm việc này.

Ngải Huy lấy ra một ít Nguyên lực đậu, đưa cho những Nguyên tu, coi như trả công cho họ.

Các Nguyên tu rất vui mừng, vội nhắc hắn dạo này ở biên cảnh Phỉ Thúy Sâm có một đám thảo tặc chuyên tập kích đội buôn, bảo hắn phải cẩn thận.

Đám Ngải Huy bay về hướng Phỉ Thúy Sâm.

Ngải Huy hỏi Triệu Bách An: "Ngươi có biết đám thảo tặc đó không?"

Triệu Bách An vội trả lời: "Biết một chút, là do dưỡng nữ của bộ thủ Thảo Sát Bộ Trịnh Viễn Hồng là Trịnh Hiểu Mạn lập ra. Thảo Sát Bộ không chịu hàng, lực lượng nòng cốt đều bị tàn sát. Có người nói là bởi vì có người ngầm báo tin, nên Trịnh Hiểu Mạn và một ít người nòng cốt của Thảo Sát Bộ mới thoát chết, lập nên thảo tặc. Trước đây thì không có động tĩnh gì, hiện tại Thải Vân Hương lượng người giảm xuống, nên hoạt động của họ tăng mạnh. Những nguyên tu không ưa đại tông đều tới đó đầu nhập, nên thanh thế hiện nay rất lớn. Thảo tặc ra tay với những đội buôn của Thâm Hải thương hội là ác nhất, ngay cả người mang hàng cũng không tha, trong khi những thương hội khác chỉ cần nộp tiền mãi lộ, là được thả cho đi. Còn những thương hội nhỏ thì họ không chạm tới."

Triệu Bách An có vẻ khá tôn kính đám thảo tặc.

Ngải Huy thấy bất ngờ: "Ồ, như thế thảo tặc này nghe ra là người tốt?"

"Đúng vậy, rất tốt." Triệu Bách An giải thích: "Trịnh Hiểu Mạn tuy tính tình nóng nảy, nhưng xưa nay không lạm sát kẻ vô tội, kỷ luật nghiêm minh, còn tốt hơn cả Thảo Sát Bộ hiện giờ. Đại tông thường ngày bế quan không ra, nhưng thuộc hạ của họ đều là những kẻ siêu tham lam, đã làm hỏng thanh danh của đại tông."

Ngải Huy hỏi: "Là Thâm Hải thương hội?"

"Đúng vậy!" giọng Triệu Bách An có phần giận dữ: "Mọi việc làm ăn ở Phỉ Thúy Sâm dù to hay nhỏ, Thâm Hải thương hội đều thò tay vào. Ngươi muốn kiếm tiền, thì phải gia nhập vào họ, nếu không, họ sẽ quấy tung không cho ngươi làm ăn, gây phiền phức cho ngươi, vu oan hãm hại, dùng đủ trò tồi tệ. Nhưng nếu gia nhập bọn họ, thì đa phần lợi nhuận đều thuộc về họ, mỗi tháng đều phải hiếu kính, nhọc nhằn khổ sở cuối cùng chẳng còn lại được bao nhiêu. Hơn nữa cả nhà đều bị liên lụy, phạm vào sai lầm gì, cả nhà đều không thoát. Nếu chỉ có một mình Đại tông, đâu cần phải đòi hỏi nhiều như vậy? Thâm Hải thương hội, chính là một đám châu chấu, uống máu ăn xương, vô cùng đáng ghét!"

Thanh Phong sững sờ: "Nghiêm trọng như thế?"

Triệu Bách An liếc hắn, trước nghe hắn tự xưng môn hạ đại tông, nên giờ không nhịn được châm chọc: "Môn hạ Đại tông đương nhiên phong hoa tuyết nguyệt, hào xa lả lướt, đâu cần phải quan tâm bọn tiểu dân có sống được hay không?"

Ngải Huy hỏi: "Với thực lực của Thâm Hải thương hội, muốn tiêu diệt thảo tặc đâu có khó?"

Triệu Bách An lắc đầu: "Ngược lại thì đúng hơn, Thâm Hải thương hội bị đánh bại rất nhiều lần, hoàn toàn không có cách xử lý thảo tặc. Họ ở trong đầm lầy, lại từng là người của Thảo Sát bộ, có học thức, biết cách chiến đấu. Người Phỉ Thúy Sâm lại kính phụ học, căm hận sự tham lam quá quắt của Thâm Hải thương hội, nên thường mật báo tin tức cho họ. Thâm Hải thương hội đã tăng mức độ trừng trị một vài gia tộc, nhưng không tạo được hiệu quả gì."

Ngải Huy gật đầu: "Nên dù hiện giờ người ở Thải Vân Hương ít, Trưởng Lão Hội cũng mặc kệ, không gian hoạt động của thảo tặc càng tốt hơn."

Triệu Bách An đầy tự tin: "Đúng vậy, đại nhân không cần phải lo, chỉ cần không phải Thâm Hải thương hội, thảo tặc sẽ không làm khó chúng ta."

Ngải Huy lắc đầu: "Không gặp phải vẫn tốt hơn."

Hắn chỉ muốn tới thăm Minh Tú sư tỷ, không muốn gặp chuyện gì.

Thanh Phong bỗng nói: "Các ngươi muốn đi Phỉ Thúy Sâm, vậy chúng ta chia tay ở đây."

Ngải Huy ngạc nhiên: "Vì sao?"

Thanh Phong nói: "Thảo tặc không có ân oán với các vị, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho ta. Huống hồ chỉ cần đi vào Phỉ Thúy Sâm, Thâm Hải thương hội tất sẽ tìm được ta, bọn họ có bí thuật để tìm ra ta. Ta thấy kiếm thuật của ngươi đã đến bình cảnh, ta bồi luyện cũng không còn ý nghĩa gì, chúng ta từ biệt ở đây đi."

Ngải Huy nghĩ nghĩ, thấy Thanh Phong nói có lý, gật đầu: "Đã như vậy, thì làm theo ý ngươi. Ngươi phải cẩn thận, hy vọng sau này chúng ta không còn là địch."

Thanh Phong lắc đầu: "Ta làm sao địch lại ngươi? Sau này ngươi tất thành Tông Sư, tiền đồ không thể đo lường, ta không phải loại không biết tự lượng sức mình. Cáo từ!"

Dứt lời, hắn rởi khỏi Tam Diệp Đằng Xa, bay đi hướng khác.

Ngải Huy nhìn kỹ theo một hồi mới thôi. Thời loạn lạc, gặp nhau rồi chia tay như lục bình. Tạo hóa trêu người, tương lai làm sao, ai mà biết?

Không có Thanh Phong, Triệu Bách An phải ra điều khiển Tam Diệp Đằng Xa.

Triệu Bách An điều khiển Tam Diệp Đằng Xa đi chậm hơn hẳn so với Thanh Phong, Ngải Huy cũng không giục. Hắn ngồi trong xe nghĩ về Kiếm thuật, những lúc đóng trại nghỉ chân thì vào thảo đường đi tìm bản chép tay.

Mỗi lần tiến vào thảo đường, chưởng quỹ đều đề cử cho hắn vài nhiệm vụ. Dạo này Mục Thủ Hội phát triển tốt, phạm vi tiếp nhận nhiệm vụ rất rộng. Các thế gia đang đua nhau dựng danh tiếng, nên rất thiếu người. Chưởng quỹ còn giao cho hắn một phong thư, là Diệp phu nhân viết.

Trong thư Diệp phu nhân viết rất khẩn khoản, bảo mình đang thiếu người đáng tin cậy, rất mong muốn hắn tới giúp đỡ. Lại khéo léo bày tỏ dạo này mình đã có quyền thế, có thể mang tới tiền đồ tươi sáng cho hắn vân vân.

Ngải Huy viết thư trả lời, bảo mình đang đi du lịch thiên hạ, mài giũa kiếm thuật, cảm ơn sự thưởng thức của phu nhân, sau này có cơ hội, sẽ tới quấy rầy phu nhân vân vân.

Mọi nhiệm vụ chưởng quỹ đề cử, hắn đều từ chối.

Cuộc sống mỗi ngày của hắn hiện giờ rất đơn giản.

Hà mù và Mặc Trung đều mặc kệ hắn, hai người đặt hết sự quan tâm vào đám gỗ đá chở trên xe. Lúc ở Cựu Thổ họ thiếu nguyên lực, không nghiên cứu được. Bây giờ không còn chuyện gì khác phiền nhiễu, hai người đều cắm đầu vào nghiên cứu.

Họ chưa bao giờ tiếp xúc vật liệu của Cựu Thổ, nên bây giờ họ như lạc vào một thế giới hoàn toàn mới.

Mặc Bất Ngữ tính cách hoạt bát, nhưng cũng trở nên yên tĩnh hẳn. Cô bé kế thừa tay nghề của Mặc Trung, tuy còn rất non nớt, nhưng lại có thiên phú. Cô bé như có trực giác trời sinh với cây cỏ, đây là thiên phú tốt nhất đối với một thảo binh tượng.

Binh khí tượng và thảo binh tượng, một bên là rèn Kim Nguyên, một bên là chế Mộc Nguyên, cũng có nhiều điểm tương đồng.

Hà mù bình thường kín như hũ nút, nhưng khi thảo luận với Mặc Trung, lại như cái máy nói, ngôn từ cay nghiệt. Mặc Trung trung hậu thành thật, nhưng lúc thảo luận luyện chế, cũng đỏ mặt tía tai, một bước không nhường, nói mà không hợp lời là đòi vung vẩy nắm đấm luôn.

Triệu Bách An tuy sinh nhà thương nhân, nhưng đi theo Ngải Huy đầy vẻ thư sinh, không có chút dáng vẻ thương nhân nào. Cũng may Triệu Bách An kinh nghiệm tuy không đủ, nhưng cũng coi như được luyện từ nhỏ, nên cũng dần lão luyện hẳn lên.

Sự tiêu điều ở những nơi họ đi qua còn nghiêm trọng hơn Ngân Vụ Hải rất nhiều.

Những con đường trước đây mua bán nhộn nhịp, nay chẳng còn bao nhiêu đội buôn. Thảo tặc càn quét là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chính, là do người ở Thải Vân Hương sụt giảm, thành thị tiêu điều, lợi nhuận kiếm được sụt giảm nghiêm trọng.

Trừ khi chở hàng tới Man Hoang, thì mới kiếm được lời nhiều, nếu không thì miễn bàn. Nhưng muốn chở hàng tới Man Hoang, trong thời trộm cướp như ngóe hiện nay, là vô cùng nguy hiểm. Man Hoang lại cũng chẳng phải nơi thái bình, nơi của những kẻ liều mạng đi khai hoang, dễ bị bí quá hóa liều.

Càng tới gần Phỉ Thúy Sâm, số lượng đội buôn càng ít.

Triệu Bách An nhắc Ngải Huy, họ đã bắt đầu tiến vào địa bàn của thảo tặc.

Tuy Triệu Bách An tin vào thảo tặc, nhưng Ngải Huy nhận ra hắn vẫn lo lắng.

Ngải Huy lại chẳng lo gì cho mình, hắn chỉ lo cho Minh Tú sư tỷ. Minh Tú sư tỷ xuất thân từ Lục gia, ca ca Lục Thần là đại đệ tử đại tông, thảo tặc dù không căm ghét cô, thì cũng không thể đối xử tử tế với cô được.

Nếu mà bắt được Minh Tú sư tỷ, lại còn có thể đàm phán đòi tiền tài của Lục gia.

Hi vọng Minh Tú sư tỷ có người bảo vệ, với quyền thế của Lục gia ở Phỉ Thúy Sâm, chắc là không sao.

Ngải Huy mơ hồ cảm thấy một tia bất an.

Hắn bảo đám Triệu Bách An dừng ở một trấn nhỏ, chờ hắn trở về.

Hắn quyết định tự bay tới Thiển Thảo Thành, như vậy sẽ nhanh hơn.