Ngũ Hành Thiên

Chương 479: Tên điên Nhạc Bất Lãnh




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Nhạc Bất Lãnh.

"Nói chỉ điểm ta cũng không biết làm sao chỉ điểm, ta chưa từng tu luyện Lôi Đình, ta không biết. Ta chỉ có thể nói đại khái một chút cách ta tu luyện, hy vọng sẽ có ích cho ngươi."

Nhạc Bất Lãnh cố gắng nhớ lại, nét mặt dịu hẳn đi: "Chuyện quá cũ thì không nhớ nổi. Ta nhớ lần thất bại mới nhất là năm năm trước, dạo Huyết tai sắp bạo phát. Lần đó thất bại, kết quả cũng còn may, chỉ bị hủy diệt đại sư chi đạo."

Đại sư chi đạo bị hủy diệt, mà còn bảo kết quả cũng còn may...

Ngải Huy không nhịn được hỏi: "Còn có lần kết quả tệ hơn nữa?"

"Có chứ." Nhạc Bất Lãnh gật gù: "Có một lần trọng thương rơi xuống sa mạc, sáu Cung bị hủy, không cử động được, cũng không còn nguyên lực. Ta nằm yên năm ngày, không gặp được một người nào. Sau đó bị một đàn mối tìm thấy, gặm mất một nửa cánh tay trái, may mà còn xương, lúc đó ta tưởng mình chết rồi. Sau đó may mà bỗng có một trận bão cát rất to, cứu ta một mạng. Bị chôn dưới cồn cát, là bốn tháng hay sáu tháng nhỉ? Quên rồi. Nhưng mà nhờ thời gian đó ta lại ngộ ra 【 lãnh hôi hữu tẫn 】 và 【 Thổ Nguyên nghịch hỏa 】."

Nói tới tu luyện, Nhạc Bất Lãnh tựa như biến thành một người khác, gương mặt gầy gò giãn ra, phảng phất toả ra ánh sáng, đôi mắt tang thương sáng hẳn lên, đôi cánh tay gầy gò múa may theo lời nói, cả người lộ ra dáng vẻ cuồng nhiệt khó tả.

"Lúc đó đầu óc ta đã không còn minh mẫn, nhưng ta vẫn còn muốn sống. Ta bỗng nhớ ra, tro của lửa than có thể duy trì thời gian rất lâu không tắt. Lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn tận lực tranh thủ thời gian mà thôi. Không ngờ cách ấy lại dùng được. Đại khái qua hai tháng, rốt cục cũng khôi phục được một ít nguyên khí. Xung quanh đều là cát, không có Hỏa Nguyên lực đâu để lấy, nên đành nghĩ cách, cuối cùng cũng nghĩ ra được Thổ Nguyên nghịch hỏa phương pháp. Bỏ thêm mấy tháng nữa, mới chữa khỏi thương thế."

Ngải Huy ngơ ngác nhìn Nhạc Bất Lãnh, hắn không thể nào tưởng tượng được cảnh bị thương nặng, bị mối gặm mất một cánh tay, còn bị chôn trong cát mấy tháng.

Hắn đã từng trải qua thời gian đắng cay đau đớn, rèn luyện được tính nhẫn nại từ Man Hoang, nhờ nó, cường độ tu luyện của hắn vẫn luôn rất cao, nguyên tu Lôi Đình chi kiếm bị hắn đùa tới sắp phát điên.

Nhưng nếu so với Nhạc Bất Lãnh tiền bối, thì lại kém quá xa.

Nói đến tu luyện, Nhạc Bất Lãnh trở nên rất lưu loát, hoàn toàn không còn là lão già lạnh lùng ít lời, mà trở thành một người khác hẳn, chẳng cần ai hỏi, lão cũng nói tới hứng trí.

"Sau đó ta dựa vào 【 lãnh hôi hữu tẫn 】 và 【 Thổ Nguyên nghịch hỏa 】, tìm ra một đại sư chi đạo mới, nhưng còn đường đó vẫn đi không thông, xung kích Tông Sư thất bại." Nhạc Bất Lãnh lắc đầu một cái, dáng vẻ cứ như mình chỉ đi nhầm đường, nói qua luôn: "À quên, chúng ta vừa nãy đang nói chuyện năm năm trước. Năm năm trước lúc đó ta lại thất bại, nên ta cố gắng nghĩ cách, nhưng cách nghĩ chưa ra, thì Trưởng Lão Hội lại làm mất Hỏa Liệu Nguyên. Biết sau này kiếm vật liệu Hỏa Nguyên rất khó khăn, nên ta đã nghĩ tới một cách mới nữa."

Mọi người nghe tới nhập thần, được nghe Nhạc Bất Lãnh tiền bối nói về con đường tu luyện của mình, là cơ hội cực kì hiếm có.

Bàn Tử trong ao không nhịn được buột miệng hỏi: "Cách gì?"

Người ta thì sùng kính bội phục, Bàn Tử chỉ cảm thấy lão già này thực là lợi hại, càng nghe kể chuyện càng thấy mê.

Nhạc Bất Lãnh đắc ý hỏi ngược lại: "Ngươi cũng là Hỏa tu, ngươi đoán thử xem, cách gì?"

Bàn tử không ngờ lão giả chuyền lại quả bóng cho mình, thấy mặt lão đắc ý, thì khó chịu, hừ một tiếng: "Hỏa Liệu Nguyên không còn, đương nhiên không thể dùng cách bình thường. Năm năm trước lệnh khai hoang còn chưa có, chắc chắn không phải tới Man Hoang. Ngươi mới vừa nói cảnh giới tan vỡ, vậy thì phải tu luyện Nguyên lực lại từ đầu. Muốn tìm nguồn Hỏa Nguyên lực vô tận không hết..."

Bàn tử lầm bầm, bỗng sáng mắt lên: "Ta biết rồi! Là Thái Dương!"

Nhạc Bất Lãnh sửng sốt, không ngờ Bàn Tử đoán ra được, buộc lòng phải ngắm nghía đánh giá Bàn Tử, tư chất không tệ nha, nhưng còn kém Tổ Diễm nhiều.

Bàn Tử nhìn mặt lão, biết mình đã đoán đúng, tự đắc: "Vấn đề đơn giản như vậy, có gì mà khó?"

Sư Tuyết Mạn nghi hoặc: "Nhưng Hỏa Nguyên lực của Thái Dương hình như hơi yếu?"

Người ta đã thử dùng Thái Dương Hỏa Nguyên lực để tu luyện từ rất lâu, nhưng hỏa nguyên lực của mặt trời quá yếu, tu luyện rất vất cả, dùng hỏa nguyên lực trong núi lửa còn dễ hơn.

"Lửa của mặt trời đương nhiên rất yếu, dùng bình thường đương nhiên không được." Nhạc Bất Lãnh lặng lẽ nói: "Nhưng ta biết có một nơi lửa mặt trời rất nhiều."

Bàn tử hỏi: "Ở đâu?"

"Xa trên tầng không."

Tê, mọi người hít sâu.

Xa trên tầng không rất là nguy hiểm, hơi bất cẩn là mất mạng ngay, thực lực của Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn bây giờ chưa đủ để đặt chân trên đó.

Tang Chỉ Quân chen miệng vào: "Tiền bối không phải cảnh giới tan vỡ sao? Không có thực lực đại sư, làm sao lên được tới trên đó?"

Nhạc Bất Lãnh thuận miệng nói: "Ta quen chỗ đó, chỗ đó đương nhiên nguy hiểm, nhưng quen đường thuộc chỗ thì chả sao cả. Đương nhiên, lúc đầu rất khổ sở, nhưng sau đó thì đỡ hơn."

Mọi người đã bội phục tới sát đất, sự kiên nhẫn và độ điên cuồng của Nhạc Bất Lãnh tiền bối đã vượt qua mức tưởng tượng của họ. Không có Đại Sư chi cảnh, lại dám đi lên tầng không, đó là cửu tử nhất sinh. Sư Tuyết Mạn đã từng được được sư phụ bảo vệ lên đó, nên rất hiểu, sự nguy hiểm trên đó không phải hời hợt như tiền bối nói.

Dù có kinh nghiệm phong phú, thì sự đau đớn thống khổ cơ thể phải chịu đựng cũng không giảm bớt tí nào.

"Lần này ta lĩnh ngộ đại sư chi đạo là 【 diệt tông hỏa 】." Nhạc Bất Lãnh ánh mắt lấp lóe, như có tia lửa cháy trong đó: "Ta cảm thấy lần này hi vọng xung kích Tông Sư khá lớn, vì trước đó chưa từng có ai tu luyện lửa mặt trời tới cảnh giới của ta, 【 diệt tông hỏa 】của ta là độc nhất vô nhị."

Nhạc Bất Lãnh ngữ khí ngạo nghễ bá đạo, nhưng không ai cảm thấy khó chịu.

Diệt tông hỏa, cái tên nghe thôi cũng làm người ta phải sợ, hỏa diễm có thể diệt được Tông Sư!

Nhạc Bất Lãnh bỗng quay sang nhìn Ngải Huy, trầm giọng nói: "Lôi Đình của ngươi cũng là độc nhất vô nhị. Ta đã nhìn Kiếm Tháp của ngươi, có chút ý nghĩa. Nhưng, như vậy chưa đủ. Tiềm năng, ngươi phải khai quật hết tiềm năng của mình ra! Nhìn ngươi như mụ đàn bà, thế đang tu luyện cái thứ chó má gì hở?"

Mấy câu chẳng chút lưu tình của Nhạc Bất Lãnh ào ào xối xuống, làm ai nấy há hốc mồm.

Ai nấy biến sắc, Ngải Huy bình thường lúc nào cũng cười hì hì, nhưng tính khí rất chi là xấu. Hắn là kẻ gặp mạnh càng mạnh hơn, thích mềm không thích cứng!

Nhưng lần này Ngải Huy lại cung kính hành lễ: "Xin tiền bối chỉ điểm!"

Nhạc Bất Lãnh chẳng vì Ngải Huy cung kính lễ phép mà cười, trái lại còn nhíu mày: "Ta đã chỉ điểm xong. Nên làm như thế nào, đó là chuyện của bản thân ngươi. Con đường ngươi đi không giống ai, không ai chỉ dạy được cho ngươi hết."

Nhớ ra đồ đệ mình còn phải nằm trong tay người ta, lão nghĩ nghĩ, nhìn Ngải Huy, giọng đầy ẩn ý: "Ta cảm thấy ngươi giống như ta, là người có khát vọng. Khát vọng của ta là trở thành Tông Sư, đánh bại Đại Cương. Ta không biết khát vọng của ngươi là cái gì, khó hơn hay đơn giản hơn khát vọng của ta, nhưng nếu ngươi đã có khát vọng, ngươi phải tàn nhẫn với bản thân. Những cách làm hiền hòa không thể đủ để hoàn thành khát vọng."

Ngải Huy giật mình.

Nhạc Bất Lãnh quay sang Sư Tuyết Mạn: "Tổ Diễm để ở đây đấy, ta đi tu luyện."

Dứt lời, phóng lên trời, biến mất.

Mọi người đều thất thần, Nhạc Bất Lãnh mang lại cảm xúc quá mãnh liệt. Không ai ngờ được một người luôn bị coi là kẻ thất bại Nhạc Bất Lãnh lại là một người ngoan cường như vậy.

Đúng, rất ngoan cường.

Dù cho tới bây giờ, Nhạc Bất Lãnh vẫn chưa thể trở thành Tông Sư, vẫn là người thất bại, có lẽ nhiều năm sau nữa, người ta vẫn sẽ chỉ nhớ tới Đại Cương, không ai nhớ tới một Nhạc Bất Lãnh xung kích Tông Sư tám lần vẫn thất bại.

Nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng tới sự kính nể mọi người dành cho lão.

Ngải Huy ngẩn ngơ xuất thần, trong đầu hắn vang vang lời nói của Nhạc Bất Lãnh.

Mọi người thấy hắn như thế thì không đành lòng. Theo họ thấy, Ngải Huy đã quá tàn nhẫn với bản thân rồi, tu luyện không biết mệt mỏi, về mặt chăm chỉ không còn gì xoi mói. Sự điên cuồng của Nhạc Bất Lãnh, căn bản không phải một người bình thường có thể làm được.

Nhạc Bất Lãnh tiền bối là một kẻ điên!

Đám Khương Duy định lên tiếng an ủi Ngải Huy, nhưng Sư Tuyết Mạn ngăn lại. Mọi người nhìn Sư Tuyết Mạn, Sư Tuyết Mạn chỉ lắc đầu.

Ngải Huy đứng đó xuất thần.

Trên sườn Hắc Ngư Chủy sơn, trong một hố bùn rộng cả mấy dặm.

Vương Tiểu Sơn mệt bở hơi tai nằm trong bùn, nửa má chìm trong bùn nhão, thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn lên trời.

Hắc Ngư Chủy sơn thỉnh thoảng lại phun trào khói đen, bay qua khoảng nhìn trời xanh của hắn

Nguyên lực trong người hắn gần như đã cạn kiệt, thể lực cũng vậy.

Một người xây một toà thành, Vương Tiểu Sơn khẽ nhúc nhích mặt, vô cùng cay đắng.

Hắn đã đánh giá quá cao bản thân.

Mọi người cũng đánh giá hắn quá cao.

Thể lực tiêu hao, tư duy lại mờ mịt, hắn bỗng nhớ tới hồi ở Vạn Sinh Viên, Ngải Huy dẫn họ tránh né Huyết Thú.

"Ai là Thổ tu?"

Lúc đó Ngải Huy đã hỏi câu này, cuộc đời hắn cũng vì thế mà thay đổi. Lúc họ trốn trong vũng bùn sau nham thạch, trong bóng tối chờ viện quân, không ai biết, sự kích động trong lòng Vương Tiểu Sơn còn nhiều hơn là sợ hãi. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình thì ra cũng có thể trợ giúp người khác.

Khoảng thời gian sau đó, hắn thường vui mừng vì có khả năng cùng mọi người vượt qua.

Hắn từng rất nhiều lần nhớ lại chuyện ấy, người như hắn mà còn sống qua Huyết tai, thực rất là may mắn.

Bộp.

Một giọt mưa to như hạt đậu đập lên mặt hắn, đau đớn.

Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa chi chít, rào rào đập vào mặt hắn, làm hắn hầu như không mở nổi con mắt ra được.

Đau quá...

Bỗng trước mắt lại hiện lên Tùng Gian Thành ngày trước, cũng trong màn mưa to giàn giụa, Ngải Huy quỳ gối trước mộ phần.

Nhất định là rất đau...

Sự bi thương và xấu hổ từ trong kí ức của ngày cũ lại trào dâng, nhớ ngày trước hắn đã tự nhủ trong lòng, Vương Tiểu Sơn, sau này ngươi nhất định sẽ giúp đỡ được mọi người.

Nước mưa đập rào rào lên mặt, trong lòng hừng hực cảm giác.

Không biết sức mạnh từ đâu trào dâng, Vương Tiểu Sơn giãy dụa bò dậy, bắt đầu xây thành trong màn mưa.