Ngũ Hành Thiên

Chương 510: Chỉ điểm




Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7

"Nói như vậy, hắn thật sự bị thương?"

Cung Thành Tú vuốt ve chén nhỏ rượu trong tay. Sau lưng y là Hàn Lạp và Cung Bội Dao.

Từ sau khi tỉ thí với Ngải Huy, Hàn Lạp rời khỏi Thanh Thủy thành, hoàn toàn vong ngã, hoàn toàn mất phương hướng bên trong Man Hoang. Lúc ấy Hàn Lạp gần như bất tỉnh, khắp người đầy vết thương do đánh nhau với hoang thú, may thay gã gặp được nhóm Cung Bội Dao, Hỏa Sơn tôn giả vừa vặn quay về, cứu được một mạng.

Không ngờ trong quá trình chăm sóc cho Hàn Lạp, Cung Bội Dao lại nảy sinh tình cảm với gã.

Khi Hàn Lạp vừa mới tỉnh lại, gã chẳng khác gì phế nhân. Ngay cả thần trí cũng không ở trong trạng thái bình thường, khi thì tỉnh táo, lúc lại điên điên, nhưng Cung Bội Dao không hề lay động, vẫn một lòng chăm sóc cho Hàn Lạp, đi đường thì cố ý lề mề, chậm chạp không chịu trở về nhà.

Được Cung Bội Dao hết lòng chăm sóc, những vết thương của Hàn Lạp dần khỏi hẳn, thần trí cũng trở lại bình thường, khi ánh mắt gã khôi phục thanh minh, gã cũng tấn chức trở thành Đại sư kiếm thuật.

Sau khi tấn chức Đại sư, thân phận của Hàn Lạp đương nhiên khác hẳn, việc gã kết giao với Cung Bội Dao đương nhiên cũng được Cung Thành Tú ngầm đồng ý.

Kiều Mỹ Kỳ bưng chén rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống: "Hắn đã không còn là Đại sư."

Hàn Lạp giật mình: "Cảnh giới của hắn sụp đổ?"

Được giao thủ với Ngải Huy mới là cơ hội giúp gã đột phá Đại sư. Kiếm trận của Ngải Huy tạo nên một ảnh hưởng cực lớn với gã. Thế nên tất cả những chuyện có liên quan tới Ngải Huy, gã đều vô cùng chú ý. Trong suy nghĩ của gã, người có thể trao đổi luận bàn kiếm thuật với gã, trở thành đối thủ cả đời của gã, trên đời chẳng có bao nhiêu người.

Ngải Huy lại chính là một người trong số đó.

Kiều Mỹ Kỳ nhìn Hàn Lạp: "Còn nghiêm trọng hơn là vỡ cảnh giới. Ngũ phủ tám cung trong cơ thể hắn, hơn phân nửa đều đã bị hủy. Hô hấp ngắn ngủi vô lực, thương thế nặng hơn rất nhiều so với lời đồn. Nếu không phải tinh thần hắn vẫn còn mạnh mẽ, thì ta thực rất lo cho hắn. Nếu mất việc làm ăn Tuyết Dung Nham, tiền của ta sẽ giảm đi nhiều lắm."

Hàn Lạp thất vọng, trong lòng thấy mất mát.

Cung Thành Tú thở dài, tiếc nuối: "Thực là đáng tiếc, nói như vậy, không phải là Kiếm Tháp?"

Kiều Mỹ Kỳ nhún vai: "Ta không biết."

Hàn Lạp lắc đầu: "Trên lý luận, Kiếm Tháp là có thể làm được. Kiếm Tháp cũng là một loại kiếm trận, về bản chất không hề khác nhau. Nhưng mỗi kiếm trận đều phải có mắt trận. Người tọa trấn mắt trận phải là cao thủ thực lực cường hãn. Kiếm Tháp muốn có uy lực mạnh mẽ thì phải có Đại sư kiếm thuật tọa trấn mắt trận mới làm được. Ngải Huy bị trúng Minh Linh Quả, may mắn sống sót, nhưng tuyệt đối không có khả năng chịu đựng được áp lực của kiếm trận."

Cung Bội Dao ngọt ngào nhìn Hàn Lạp, cô cực thích dáng vẻ đầy tự tin của Hàn Lạp.

Cung Thành Tú nhíu mày: "Chẳng lẽ sau lưng Ngải Huy thật sự có chỗ dựa?"

Kiều Mỹ Kỳ nhướng mày: "Ngải Huy có chỗ dựa không phải là chuyện tốt sao? Ít nhất, hiện giờ mọi người là bạn, không phải địch."

Mặt Cung Thành Tú giản ra, cười: "Không sai! Ít nhất hiện giờ mọi người là bạn, không phải địch."

Quan hệ của Cung phủ và Tùng Gian Cốc khá là mật thiết, y biết Ngải Huy đang mân mê Kiếm Tháp gì đó. Rất nhiều người đã quên, Ngải Huy là đệ tử duy nhất của Vương Thủ Xuyên.

Trấn Thần Phong khởi nguyên từ lý luận của Vương thị, vậy tại sao Ngải Huy lại không thể tạo ra được một thứ cùng loại như Trấn Thần Phong?

Thế nhưng, người ta lại chỉ nghĩ tới cao thủ, thứ đầu tiên Cung Thành Tú nghĩ tới chính là Kiếm Tháp của Ngải Huy.

Nhưng Hàn Lạp nói đúng, không có Đại sư, món trọng khí đó không thể nào dùng được. Trấn Thần Phong nhất định phải do Đại sư điều khiển cơ mà.

Không phải là Kiếm Tháp, Cung Thành Tú có chút thất vọng, nhưng cũng thở phào. Nếu thật sự có đại sát khí giống như Trấn Thần Phong, Cung phủ làm sao chịu nổi? Y đã nghe thấy uy lực của nó và rất sợ hãi.

Trọng khí có lực sát thương cường đại, chính là một con hoang thú cường hãn, nó sẽ kéo Cung phủ đi đâu đây?

Hoặc là huy hoàng, hoặc là hủy diệt.

***

Hắc Ngư Chủy Sơn.

Như thường ngày, Đậu tiên sinh đến xem xét Bắc Minh Ám Vương Thụ. Từ khi Bắc Minh Ám Vương Thụ cắm vào núi lửa, cứ thỉnh thoảng, lão lại tới xem xét một lần. Dù gì nó cũng đã đi theo lão rất nhiều năm, lão rất có tình cảm với nó.

Ở Tùng Gian Cốc, lão sống rất vui vẻ nhàn nhã, không còn phải đánh đánh giết giết, cũng không cần quan tâm cái gì ân oán tình cừu, mỗi ngày đều giống như mộ thầy giáo bình thường, dạy cho đám nhóc con trong cốc học hành, rất là dễ chịu.

Bỗng lão dừng lại: "Ngươi đến rồi."

"Ừ."

Ngải Huy ngửa đầu, nhìn Bắc Minh Ám Vương Thụ.

Hào quang đỏ rực như một tấm vải đỏ mỏng chui vào Bắc Minh Ám Vương Thụ khuất trong bóng tối. Bắc Minh Ám Vương Thụ không ngừng tham lam thôn phệ hào quang.

Vì có Bắc Minh Ám Vương Thụ, miệng núi lửa trở nên tối tăm mờ mịt, không còn ánh sáng.

So với khi vừa mới gieo xuống, Bắc Minh Ám Vương Thụ đã to hơn rất nhiều. Nó đã bắt đầu đâm chồi, lá dài ra.

Ngải Huy đã đứng như vậy rất lâu, cảm thấy chua xót, không ngờ cơ thể mình yếu ớt đến mức này.

Đậu tiên sinh nhíu mày: "Thương thế của ngươi có xu thế tăng lên?"

Dạo này sống tự tại nhàn nhã, đương nhiên lão không hề muốn cuộc sống như vậy bị phá hư. Nhưng trong thời loạn thế, muốn tiếp tục có được cuộc sống như mộng ấy thì Tùng Gian Cốc phải duy trì được lực uy hiếp của nó.

Ngư Bối Thành cách Tùng Gian Cốc không bao xa, kiếm quang đêm hôm đó đã làm lão phải rung động không nguôi, cũng khiến lão cảm thấy yên lòng.

Nhưng lão không ngờ, thương thế của Ngải Huy lại tăng lên!

Ở Tùng Gian Cốc một thời gian dài, Đậu tiên sinh rất hiểu tầm quan trọng của Ngải Huy đối với Tùng Gian phái, còn vượt xa những gì người ta thấy được ở bề ngoài.

Ngải Huy cười khổ, Đậu tiên sinh nói không sai.

Chỉ huy Thiết Lâu Kiếm Tháp khiến cơ thể hắn phải gánh chịu áp lực cực lớn, một kích phản công kia của Hạ Hầu Tuấn đã tạo nên tổn thương cho hắn, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là do kiếm vân.

Kiếm vân là cùng loại với kiếm thai. Nếu cơ thể Ngải Huy là gỗ, thì kiếm vân là lửa. Hiện giờ lửa rất vượng, mà gỗ thì lại thiếu thốn, nên mới làm cho hắn bị suy yếu.

Ngải Huy đã thử rất nhiều cách giúp tăng cường thân thể nhưng đều không có hiệu quả. Giống như hồi xưa, phương pháp tôi thể chỉ qua một đêm bị mất đi hiệu lực, Lâu Lan cũng đành bó tay, hiện giờ chưa tìm ra được cách nào tốt hơn.

Hiện giờ tinh thần của Ngải Huy cực kì tốt, nhưng cơ thể thì càng ngày càng yếu. Chỉ huy Thiết Lâu Kiếm Tháp chiến đấu khiến tình hình đã xấu lại càng thêm xấu.

Đậu tiên sinh trầm ngâm: "Trong máu thịt của ngươi có lôi đình, cho nên bài xích nguyên lực. Không có được nguyên lực bổ sung, cơ thể ngươi sẽ càng ngày càng yếu đi."

Ngải Huy giật mình: "Đậu tiên sinh, ông có cách?"

Không thể không thừa nhận, Đậu tiên sinh quả nhiên là Đại sư nhiều năm, liếc một cái là nhìn ra vấn đề.

Đậu tiên sinh nói: "Phải tìm cách từ những sức mạnh khác. Trước kia, người ta cho rằng ngũ hành nguyên lực là hoàn mỹ vô khuyết, có thể diễn biến thiên địa vạn vật, về sau mới biết được, đó chỉ là suy nghĩ của nguyên tu mà thôi. Ví dụ như cái Bắc Minh Ám Vương Thụ này, nó không có ở trong ngũ hành."

Ngải Huy vô cùng đồng ý, từ lâu hắn cũng đã nghĩ như vậy. Hồi đó, lúc mới đầu, kiếm thai của hắn cũng rất cổ quái, cũng không có ở trong ngũ hành. Lôi đình sau này hắn có cũng không hề nằm trong ngũ hành, nếu không, với hệ thống nguyên lực đã thành lập hơn một nghìn năm, tại sao nguyên tu vẫn chưa phá giải được bí mật của lôi đình?

Đậu tiên sinh trầm ngâm: "Có lẽ Bắc Minh Ám Vương Thụ có thể giúp được, nhưng hiệu quả như thế nào, phải thử thì mới biết."

Ngải Huy vội nói: "Làm phiền Đậu tiên sinh."

Đậu tiên sinh đi đến cạnh Bắc Minh Ám Vương Thụ: "Bắc Minh Ám Vương Thụ có thể hấp thu tất cả ánh sáng, những ánh sáng đó đều trở thành chất dinh dưỡng của nó, biến thành lá cây."

Bắc Minh Ám Vương Thụ tổng cộng có mười ba cái lá.

Đậu tiên sinh bứt một lá, đưa cho Ngải Huy: "Nếm thử đi, mùi vị không tệ lắm. Hồi trước lúc bị thương, ta đã từng ăn."

Lá của Bắc Minh Ám Vương Thụ có màu nâu xanh, những đường vân lá màu đen. Cầm vào tay, Ngải Huy mới biết lá cây này rất nặng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Đậu tiên sinh mới thò tay bứt từ trên cây xuống, hắn nhất định sẽ cho rằng mình đang cầm một cục sắt trong tay.

Còn là một cục sắt mới lôi ra từ trong lò, vì nó rất nóng.

Đậu tiên sinh nhắc nhở: "Nhanh ăn đi, lá của Bắc Minh Ám Vương Thụ không có cách nào giữ được, trừ phi người tìm được Bắc Minh Chi Vụ, nếu không sau khi hái xuống, nó sẽ tan ra thành hào quang, từ từ biến mất."

Ngải Huy không do dự nữa, bỏ lá vào miệng.

Lá cây tan ra trong miệng hắn, thành những tia nhiệt, chảy vào trong người hắn.

Ngải Huy cảm thấy huyết nhục khô cạn lập tức trở nên đầy đặn, hắn giật mình.

Có hiệu quả!

Sau khi tia nhiệt cuối cùng tan vào trong máu thịt, Ngải Huy cảm thấy cả người mình tràn đầy sức lực.

Cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không thấy, làm hắn rất vui. Hắn tháo băng trên mặt, mừng rỡ.

"Đừng vui quá sớm." Đậu tiên sinh tạt cho một chậu nước lạnh: "Bắc Minh Ám Vương Thụ chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi, nếu ngươi không tìm ra được cách bồi dưỡng máu thịt, cơ thể ngươi sẽ bị tinh thần vô cùng cường đại làm cho suy sụp. Nhưng nếu ngươi tìm ra được cách bồi dưỡng máu thịt, tinh thần của ngươi có thể sẽ còn tăng lên thêm. Có lẽ ngươi sẽ tìm ra một con đường mới lạ."

Đậu tiên sinh đã nói trúng vấn đề.

Ngải Huy tỉnh táo lại. Đậu tiên sinh nói không sai. Lá của Bắc Minh Ám Vương Thụ đúng là có hiệu quả tức thì, nhưng chỉ dùng được để cấp cứu, không thể nào so được với việc tu luyện thường ngày.

Nhưng hiệu quả của lá Bắc Minh Ám Vương Thụ cũng đã dẫn ra vài gợi ý cho Ngải Huy.

Khó trách nước thuốc của Lâu Lan tuy giúp khôi phục tinh thần cho hắn, nhưng hiệu quả bồi dưỡng máu thịt lại không xuất sắc. Tất cả dược liệu của Lâu Lan đều căn cứ trên hệ thống mà luyện chế, nước thuốc vẫn là kết quả của hệ thống nguyên lực. Cơ thể của hắn toàn là lôi đình, bài xích nguyên lực cực kì mãnh liệt, thế nên những phương pháp rèn luyện trước kia đều không có hiệu quả.

Xem ra, quả thực phải tìm những thứ nằm ngoài hệ thống nguyên lực.

Nhưng phải đi đâu để tìm ra thứ đó?

Hửm? Ngải Huy chợt nhớ ra trên người mình thật sự có một món đồ kiểu như vậy.