Ngự Hoàng

Chương 257: Phiên ngoại 2 - Một phần trách nhiệm




Ngôn Vô Trạm vừa động, Hoằng Nghị lập tức quát lớn, "Ngủ!"

Y không cho hắn qua, đây là việc của y.

Ngôn Vô Trạm một chân đã bước xuống đất, vì câu nói này, hắn lại dừng lại, đây là hoàng cung của hắn, Hoằng Nghị là người của hắn, hắn sao cho phép có người ở trước mặt hắn làm càn, thế nhưng... Hắn có thể làm gì?

Dùng thân phận hoàng đế đè ép Ông ngoại Hoằng Nghị?

Dù hắn đè ép được rồi, giam giữ, cũng giết rồi, Hoằng Nghị phải làm gì bây giờ?

Lần này ông ngoại y tới, rõ ràng cho thấy là vì chuyện Hoằng Nghị vào cung làm phi, hắn đi tới, chỉ sẽ chọc tức ông, khiến mâu thuẫn trở nên xấu hơn.

Ngôn Vô Trạm không ngại ông ngoại y, thế nhưng hắn phải suy nghĩ cho Hoằng Nghị, hắn và ông ngoại y không nể mặt nhau, người khó xử là Hoằng Nghị.

Cân nhắc chỉ chốc lát, Ngôn Vô Trạm quyết định cùng Hoằng Nghị đối mặt, dù không đè ép được đối phương, cũng không thể để Hoằng Nghị cứ bị đánh, giống như lúc đó Vân Dương cầu xin thái hậu, cùng lắm thì, hắn cũng cầu xin ông tác thành cho bọn họ.

Vì Hoằng Nghị, hắn nguyện lòng hạ thấp bản thân.

Nhưng người kia vừa động, Hoằng Nghị lại gầm nhẹ một tiếng, lần này, rõ ràng mang theo tức giận, "Ngủ!"

Lần này, tuyệt đối là mệnh lệnh, Hoằng Nghị không muốn nói thêm lần thứ hai. Nếu hắn không muốn khiế mình chết càng khó coi, cũng không cần tới thêm phiền...

Người kia nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, kéo lại màn giường, hắn không nằm xuống, mà là nắm chặt nắm tay ngồi tại chỗ, hắn là hoàng thượng, nhưng không phải là không gì làm không được...

Lần vi phục xuất tuần này hắn đã biết rõ rồi, thế nhưng bây giờ, ở trong cung của hắn, hắn lại không có cách nào bảo vệ Hoằng Nghị...

"Hoằng Gia, làm sao bây giờ?"

"Đã sắp xếp xong xuôi, không có con, trong vòng một năm, việc làm ăn của Hoằng Gia cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì."

Lời nói gọn gàng lại dứt khoát kia của Hoằng Nghị ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này, có thể nói là lời lẽ hùng hồn, mỗi một chữ y nói, Ngôn Vô Trạm đều nghe rõ rõ ràng ràng, hiếm có một câu hoàn chỉnh, sau khi nói xong, kết quả đổi lại vẫn như cũ là một cái tát vô tình...Tay của người kia lại một lần nữa siết chặt lại, chỉ nghe âm thanh, hắn đã biết Hoằng Nghị đau cỡ nào.

"Một năm?"

Hoằng Nghị sắp xếp một năm, còn lại thì sao? Hoằng gia không chỉ hoàn toàn dựa vào Hoằng Nghị, thế nhưng y đột nhiên lại cứ mặc kệ như vậy, Hoằng Gia làm sao bây giờ?

"Mẹ ngươi thì sao?"

"Con sẽ sắp xếp người chăm sóc tốt cho bà."

Lại một cái tát.

"Nuôi ngươi có ích lợi gì?"

Hoằng Nghị vì nghĩa không từ, giúp Ngôn Vô Trạm đoạt lại giang sơn, tổn thất phải chịu tạm thời chưa kể, thế nhưng lần này ông trở lại, không phải chuyên tâm kinh thương, trái lại di dời sự nghiệp đến đế đô, những thứ này bọn họ đều có thể chấp nhận, Hoằng Nghị đi cũng cùng lắm nửa năm, bọn họ lại nghe được tin y vào cung làm phi.

Hoằng Gia tuy rằng đời đời kinh thương, nhưng cũng là danh môn vọng tộc, gia giáo càng nghiêm ngặt, Hoằng Nghị thân là đàn ông, lại gả cho người khác, dù người đó là ai, Hoằng Nghị cuối cùng là gả cho, hậu quả này có thể nghĩ. Mặt mũi Hoằng Gia mất sạch, Hoằng Nghị cũng thành trò cười.

"Theo ta trở về."

Hoằng Nghị quỳ thẳng tắp, y cúi thấp đầu, khoang miệng bị đánh rách không ngừng chảy máu, theo bờ môi y, để lại trên vạt áo thượng y mấy vệt đỏ, nhưng đã như vậy, nghe thấy lời của ông ngoại, Hoằng Nghị lại cố chấp lắc đầu...

"Con không đi."

Không phải trở về, mà là sẽ không rời đi.

Y vào cung, y lựa chọn người đàn ông này thì sẽ không hối hận.

Vĩnh viễn, không bỏ không rời.

"Mẹ ngươi bị bệnh." Nghe được tin này liền ngã bệnh.

Hoằng Nghị ngẩn ra, sắc mặt rõ ràng tái nhợt một chút, dừng lại chỉ chốc lát, hắn nhỏ giọng nói: "Con trai bất hiếu."

Ông ngoại hắn chợt hít và một hơi, đầu cũng quay sang một bên, lúc quay đầu lại, trong mắt đã bắn ra ánh lửa, lần nữa giơ lên bàn tay tê dại, ông không chút nể tình đánh liền mấy cái, sau đó ông một đạp đạp lên ngực Hoằng Nghị, thân thể dựng thẳng vang dội ngã xuống, trong nháy mắt ngã xuống đất dù Hoằng Nghị hết sức nhẫn nhịn, một búng máu vẫn phun ra...

Nếu Hoằng Nghị không có căn cơ, lần này e là cũng sẽ bị đạp chết rồi.

Hoằng Nghị lau đi máu ngoài miệng, y lặng lẽ quỳ lại một lần nữa.

Màn giường che đi mọi thứ, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì lại rõ ràng hiện ra trước mắt người kia, dựa vào cái gì đánh Hoằng Nghị, ông ta sao lại dám đánh Hoằng Nghị...

Thế nhưng Hoằng Nghị là vì hắn mới như vậy như vậy.

"Một lần cuối cùng." Ông ngoại Hoằng Nghị dùng sức hít hơi, dường như đang đè nén lửa giận của mình, ông nhìn chằm chằm Hoằng Nghị, cho y một cái cơ hội cuối cùng, "Còn lời gì không?"

Hoằng Nghị nghe vậy, rất cung kính dập đầu với ông ngoại y một cái, sau đó mới nói...

"Đừng làm tổn thương hắn..." Nói tới chỗ này, Hoằng Nghị dừng một chút, y nhìn mũi giày ông ngoại, hồi lâu sau y mới đưa nói ra câu kế tiếp, "Hoằng Nghị bất hiếu, để mẹ, coi như chưa sinh ra đứa con trai này là ta."Tay ông ngoại Hoằng Nghị lần nữa vung lên, nhưng giơ lên phân nửa lại chợt thu lại, ông nhìn Hoằng Nghị, nói liên tục ba chữ được, đến giờ phút cuối cùng, y không xin ông, y không chịu thua, còn lo lắng vì người kia lo lắng...

Tâm tâm niệm niệm đều là người kia.

Hoằng Nghị xin ông, đừng giết hắn.

Y đây là hạ quyết tâm cùng bọn họ cắt đứt quan hệ...

Tốt, tốt.

"Quỳ!"

Sau khi rống giận, ván cửa phát ra tiếng vang kịch liệt, Ngôn Vô Trạm nhanh chóng kéo màn giường ra, mùi máu tươi đập vào mặt, ở cùng vị trí hắn nhìn thấy Hoằng Nghị quỳ thẳng tắp, mà ông ngoại của y đã chẳng còn tung tích...

Ván cửa hoa mỹ vẫn đang lắc lư, Ngôn Vô Trạm vội vàng chạy tới, hắn nâng cái đầu rũ xuống của Hoằng Nghị lên, hắn thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia dấu bàn tay trùng điệp chồng lên nhau, hắn nhìn không ra dấu vân tay, mặt Hoằng Nghị đã sưng lên.

Trên mặt đất có một vũng máu, vạt áo Hoằng Nghị cũng được nhuộm đỏ, người kia đau lòng lau vụn máu trên cằm y, nhưng máu trên môi chà thế nào cũng chà không sạch...

Hắn biết, trong miệng Hoằng Nghị hiện giờ chắc chắn đều là lỗ hổng, đau đớn không cần nói cũng biết, nhưng càng khó chịu hơn, lại là trong lòng.

"Để ta xem thử..."

Dù hắn đang hết sức kiềm chế, thế nhưng tay sờ treen môi Hoằng Nghị vẫn là đang run rẩy, hắn vừa đụng tới chỗ mềm mại kia, cổ tay lạnh như băng đã bị Hoằng Nghị nắm lấy...

"Đi ngủ." Hoằng Nghị không cho hắn xen vào.

Con ngươi đầu tiên là co rút một hồi, chân mày rất nhanh nhíu thật chặt với nhau, Hoằng Nghị như vậy, hắn làm sao ngủ...

"Dưới đất lạnh." Y mặc quần áo, Ngôn Vô Trạm hoàn chỉ mặc áo trong.

"Biết lạnh thì mau đứng lên."

Đẩy tay người kia định đở ra, Hoằng Nghị nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, "Đây là việc ta phải gánh."

Chỉ là quỳ, không khiến y lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ đã là ông ngoại y nhân từ.

Với tính cách của ông ngoại y, hôm nay ngoại trừ đến khởi binh hỏi tội, chính là giết chết người làm ảnh hưởng đến mình, Hoằng Nghị không biết ông ngoại y vì sao cuối cùng thay đổi ý định, nhưng với y mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Chí ít không cần cãi lời và tổn thương ông ngoại y nữa.

Nếu như ông ra tay, y nhất định là phải che chở Ngôn Vô Trạm.

"Hoằng Nghị, đáng không?" Hắn biết ngang bướng của Hoằng Nghị, Hoằng Nghị đã quyết định thì sẽ không thay đổi nữa, dù hiện giờ hắn kéo y trở lên giường, Hoằng Nghị cũng sẽ trở lại như vậy, nhìn gương mặt bất kể lúc nào cũng bình tĩnh đến lạnh lùng, người kia đau lòng hỏi.

Vì hắn, từ bỏ sự nghiệp, cha mẹ không màng, áp lực và dư luận chỉa vào, dứt khoát kiên quyết theo hắn...

Ngôn Vô Trạm cảm thấy là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên sẽ ở cùng một chỗ, thế nhưng gánh nặng của Hoằng Nghị không phải đơn giản như vậy.

Trái lại, nếu như Hoằng Nghị bảo hắn từ bỏ giang sơn, hắn có thể làm được sao?

Có lẽ được, nhưng tuyệt đối sẽ không dứt khoát, kiên quyết như Hoằng Nghị làm vậy.

"Đừng lại hỏi ta những lời như vậy, rất lâu trước đây, ta đã trả lời rồi."

Vuốt ve lưng bàn tay người kia, Hoằng Nghị đẩy hắn ra, ngày mai Ngôn Vô Trạm còn phải lên triều, mà y, cũng muốn một mình yên tĩnh.

Hoằng Nghị không để ý tới hắn nữa, mặc kệ hắn nói gì, làm gì, Hoằng Nghị cũng không để ý đến hắn, Ngôn Vô Trạm dứt khoát cùng y đợi ở đây, Hoằng Nghị hỏi hắn, ngươi có phải rất muốn ta chết nhanh một chút không...

Một câu nói, người kia ngoan ngoãn trở về giường, thế nhưng, bọn họ một quỳ gối trong phòng, một nằm trên giường, đều giống nhau không chợp mắt.

Ngủ không được.

Hoằng Nghị đã cưới hắn, hắn là vợ Hoằng Nghị...

Hắn là trách nhiệm của y, y gánh lấy rồi, cũng sẽ không lại buông ra.

Lời ngày đó nói trước mặt Lạc Cẩn, hôm nay vẫn rõ ràng như cũ, lời nói đùa của hắn, hứa hẹn của Hoằng Nghị, một đời của y...

Người không thể không kiên định*, gánh nặng trọng trách mà đi.

(*Sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị, nhậm trọng nhi đạo viễn - 士不可以不弘毅, 任重而道远; Ý nghĩa tên của Hoằng Nghị là ý chí kiên định, sắt đá)

Không biết sao, Ngôn Vô Trạm nhớ tới những lời này, người cũng như tên sao... đứa nhỏ cố chấp.

Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên hồn vía lên mây lúc lên triều, vì Hoằng Nghị vẫn quỳ ở đó, bất luận hắn nói thế nào, Hoằng Nghị cũng không chịu đứng lên, đã suốt đêm rồi...

Vội vội vàng vàng kết thúc buổi lên triều, Ngôn Vô Trạm trực tiếp trở lại Noãn Xuân Các, ở cùng vị trí, cùng tư thế, Hoằng Nghị quỳ thẳng như trước.

"Hoằng Nghị, xem như ta xin ngươi, đứng lên đi."

Hoằng Nghị lắc đầu.

"Vậy ăn một chút."

Muỗng dán bên miệng, Hoằng Nghị lại mắt cũng không nâng lên, y không ăn, không uống, cũng không chịu đứng lên, đến tối hậu, ngay cả nói cũng không nói lời nào.

Ngôn Vô Trạm dùng hết mọi cách cầu xin y, thậm chí là uy hiếp, đều không có kết quả gì.

Cứ như vậy, Hoằng Nghị quỳ ba ngày.

Trong thời gian này, ông ngoại y vẫn không xuất hiện, Ngôn Vô Trạm bảo Hoài Viễn đi tìm, cũng không có bất kỳ manh mối, bỗng dưng đến, bỗng dưng biến mất, chỉ để lại một Hoằng Nghị cố chấp.