Ngự Hoàng

Chương 265: Phiên ngoại 10 - Đều đã qua rồi




Đế đô, đường phố.

"Ngươi có muốn đi vào xem thử không?" Vân Dương ngậm lấy tẩu thuốc, nhìn dưới bảng hiệu lầu xanh đối diện treo lơ lửng một tấm biển khác khá bắt mắt, bốn chữ thiếp vàng bên trên đó phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, chói đến người khác chỉ muốn nhắm mắt...

Danh Kỹ Ngự Ban.

Uổng cho Lạc Cẩn nghĩ ra được.

Cũng vì tấm biển này, lầu này của Lạc Cẩn dù là ban ngày cũng làm ăn thịnh vượng.

Ai cũng biết, thân phận người bên trong không ngừng tiếp khách, có rất nhiều người là tới góp vui, nhưng nhiều hơn là trả thù mà thôi.

Hứa Gia kia mặt mũi mất sạch.

Ngôn Vô Trạm nghe nói người của Hứa Diệu Tổ không ít lần kéo tới gây phiền phức, thế nhưng Lạc Cẩn kia là ai chứ, gã dám đến, chỉ có thể là trứng chọi đá, trở thành thứ giải khuấy cho Lạc Cẩn mà thôi.

Hắn cũng biết, Hứa Gia thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, muốn ở trong cung diệt trừ Lạc Cẩn, đáng tiếc là, dưới gầm trời này, Lạc Cẩn có thể lặng yên không tiếng động hái xuống tính mạng bất kỳ ai, nếu muốn giết Lạc Cẩn, còn khó hơn lên trời.

Lạc Cẩn không cho hắn quản việc này, hắn không cần vì vậy mà đắc tội Hứa Gia, Ngôn Vô Trạm không tỏ rõ lập trường, Hứa Gia sẽ không có cách gây ra sóng gió gì.

"Không đi." Ngôn Vô Trạm quay đầu bước đi, đừng nói đi vào, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn lại, hắn đối với kết cục của Hứa Diệu Tổ không có hứng thú, hắn đối với thủ đoạn biến thái của Lạc Cẩn càng không có hứng thú.

Nghĩ tới người nào đó, một số ký ức liền xông tới, hắn hôm nay là đến giải sầu, hắn không muốn nghĩ tới những chuyện khiến hắn không rét mà run kia, người kia hất đầu một cái, bước chân trở nên lớn hơn.

"Nghe nói trong lầu mỹ nhân vô số." Vân Dương phun khói ra, thuận miệng nói.

Bọn họ vừa nãy đã nghe hát, ăn cơm, hiện giờ chính là lúc nên giải khuây.

"Sao, ý của ngươi là, hôm nay ra ngoài, chủ yếu là vào trong lấu của Lạc Cẩn 'tìm hiểu' một hồi?" Người kia hỏi ngược lại.

"Không hẳn là không thể."

Ngôn Vô Trạm đột nhiên dừng lại, Vân Dương không chuẩn bị, lại vượt quá một bước, y miễn cưỡng quay lại, nhìn thấy là gương mặt trầm xuống của người kia.

"Ta phát hiện, ngươi gần đây rất thích nổi nóng, động một chút là xụ mặt."

Câu nói này làm cho người kia rõ ràng ngẩn ra một hồi, Vân Dương không nói, hắn vẫn thật sự là không phát hiện...

Hắn gần nhất, dường như thật sự rất thích giận dỗi.

Không chỉ với Vân Dương, đối với mấy người khác cũng vậy...

Thời điểm chung đụng nhiều rồi, cũng càng thêm hiểu rõ, liền trở nên không thể rời bỏ rồi...

Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, cũng làm cho hắn có cảm giác tim đập thình thịch, muốn nhìn nụ cười của bọn họ, cũng muốn cùng bọn họ cười, dù bọn họ đòi hỏi thế nào hắn cũng không thèm để ý, dù là bọn họ cần hắn, bọn họ muốn thế nào hắn sẽ như vậy.

Thế nhưng, lại chịu không nổi một chút lạnh nhạt.

Dù là một trò đùa cũng không được.

Cái thứ gọi là tình cảm này, quả nhiên giống như độc dược vậy, trúng phải rồi, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, muốn từ bỏ quả thực là nói chuyện viển vông.

Ngay cả kẻ từ nhỏ đã học cách làm sao vô tình như hắn này cũng bị thay đổi.

Ở trước mặt bọn họ, hắn càng ngày càng không giống hoàng thượng.

Chỉ là người yêu bình thường, bầu bạn gần gũi, cũng vui cười giận mắng.

"Ngươi có biết hay không, ngươi như vậy, rất thiếu 'làm'." Xoa nắn mặt người kia, cũng thuận thế ôm hắn vào trong lòng, một giây lúc đến gần nhất, Vân Dương nhỏ giọng nói, chữ cuối cùng kia, y không nhấn mạnh.

Đây là trên đường, đường phố phồn hoa nhất đế đô, hai tên đàn ông ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, Ngôn Vô Trạm vừa muốn đẩy y ra, Vân Dương liền ôm chặt hắn.

"Nếu không thì không đi dạo nữa, chúng ta tìm phòng khách sạn đi, chúng ta không cần về cung nữa."

Tiesng thì thầm bên tai làm cho mặt người kia chợt đỏ, ngay cả vành tai đều là cùng một màu, biểu hiện này của hắn, khiến Vân Dương không nhịn được cười ra tiếng...

"Không thể chờ?" Y hỏi hắn, "Ngươi gần nhất không chỉ rất thích giở tính trẻ con, còn càng ngày càng... dâm đãng."

Người kia lập tức trừng tới, lại bị Vân Dương dùng sức đẩy một cái, hắn đứng không vững, vốn tưởng rằng sẽ ngã chổng vó, nhưng không ngờ cái mông đầy đặn ngồi lên thứ gì đó.

Xác định hắn ngồi vững rồi, Vân Dương mới rút tay từ trên vai hắn ra, "Chờ ta một chút."

Ngôn Vô Trạm không rõ vì sao, nhưng lúc này, Vân Dương đã ngậm tẩu thuốc đi rồi, ông chủ quán trà nhanh tay nhanh mắt vội vàng tới bắt chuyện, Ngôn Vô Trạm lúc này mới phát hiện đây là một quán trà ngoài trời, còn là loại giản dị nhất kia.

Vân Dương muốn uống trà, bọn họ có thể tới trà lầu, sao phải ngồi ở chỗ này...

Người kia buồn bực chán ngán nhìn trời, không bao lâu, bên cạnh liền truyền tới âm thanh chén dĩa đặt xuống bàn, hắn nhìn cũng không nhìn đã nói "Để đó đi", hắn cho rằng đó là ông chủ quán trà đem trà ra, mãi đến tận khi ngửi thấy được một mùi thuốc lá quen thuộc, hắn mới phát hiện người sau lưng che nắng cho hắn là Vân Dương...

Đặt trong tay cũng không phải nước trà rẻ tiền, mà là một chén đậu hủ.

Đậu hủ rất bình thường, trên phố tùy tiện có thể thấy được.

Nhưng dù là một chén đồ như vậy, khiến người kia hoàn toàn ngây ngẩn rồi, cái miệng kia lại không tự chủ được nhếch lên rồi...

"Thứ ta nợ ngươi, ăn đi."

Lời nói nhẹ nhàng thản nhiên, thế nhưng khiến Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa đỏ mắt, tên nhóc Vân Dương này lại vẫn nhớ...

Chuyện vốn đã nên quên đi này, việc khiến hắn cả đời cũng không muốn nhớ tới.

Chén đậu hủ Vân Dương hất đổ kia, không phải vì hắn đụng vào đồ của Phó Đông Lưu, mà là hắn ăn thứ người khác Vân Dương đưa cho, nhưng lúc đó, Ngôn Vô Trạm không biết sự thật...

Đả kích và tổn thương kia, Ngôn Vô Trạm chưa từng nói, nhưng vẫn tồn tại.

Cũng uất ức.

Lớn như vậy, lần đầu tiên uất ức như vậy.

Nhìn chén kia đậu hủ kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn ăn không vô.

Vân Dương ngồi vào sau lưng hắn, nắm lấy tay hắn múc một muỗng từ bên trong, người kia lẳng lặng há miệng ra, nuốt xuống thứ trong muỗng, sau đó Vân Dương lại đút hắn một muỗng...

Cứ như vậy, hai người yên lặng ngồi trên phố chợ ồn ào, từng chút một ăn sạch sẽ một chén đậu hủ này, Vân Dương đút xong muỗng cuối cùng, đột nhiên dùng sức ôm chặt hắn...

"Xin lỗi..."

Câu nói này, y sớm đã nên nói.

Chén đậu hủ này, y cũng sớm đã muốn mua cho hắn.

Mắc nợ hắn, đối với hắn không tốt, Vân Dương đều nhớ...

Người kia không cử động, tay nắm lấy muỗng vẫn để giữa không trung, mắt trợn to đã không còn nhìn thứ thấy, hắn chỉ biết là, đậu hủ ăn vào, chua...

"Thật tốt, ta vẫn có thể ôm ngươi, vẫn có thể nói ra câu xin lỗi này..."

Vân Dương chôn mặt trong hõm vai hắn, y rất dùng sức, dáng vẻ kia như là muốn làm chính mình ngộp chết vậy, Ngôn Vô Trạm bị y xiết, đầu cũng ong lên, dù vậy, hắn cũng không đẩy Vân Dương ra...

Bàn tay phủ lên cái tay vòng trên eo mình, người kia nói nhỏ, "Không, Vân Dương, cám ơn ngươi có thể trở về, cám ơn ngươi còn sống."

Hắn cái gì cũng không muốn, hắn chỉ muốn người sau lưng hắn này.

Uất ức hắn chịu, còn kém xa Vân Dương nhiều lắm, tổn thương con dao hai lưỡi, cùng lúc tổn thương đối phương, người thêm vào muốn phải chịu nhiều hơn...

Vân Dương của hắn, đã đủ rồi.

"Đều đã qua rồi." Không cần lại nghĩ tới, cũng không cần lại nhớ tới, bỏ xuống, "Ta là của ngươi, vẫn luôn là vậy, từ một giây đồng ý với ngươi theo ngươi, tướng quân, ta chính là của ngươi rồi."

Mắt mở to chầm chậm nhắm lại, người kia cười khổ, âm thanh phát ra run rẩy rõ ràng...

"Này, đừng khóc..."

Có thể quen biết với Vân Dương, có thể cùng y nếm trải những thứ này, đời này của Ngôn Vô Trạm không tiếc, hắn yêu người đàn ông kia, dùng tính mạng để yêu.

Vân Dương không còn gì cả, y còn có hắn, mà Ngôn Vô Trạm hắn, hắn cái gì cũng không cần, chỉ cần một Vân Dương mà thôi.

Một Vân Dương còn sống.

...

Gần đây, Ngôn Vô Trạm phần lớn ở cùng Vân Dương, hoặc là đi theo thái hậu, hoặc là đơn độc ở chung, hắn không tới Noãn Xuân Các, cũng không lật thẻ bài bất kỳ ai, hết cách rồi, bốn tên kia quá giày vò, mạng già của hắn sắp giao ra rồi.

Thế nhưng, tránh được một lúc, không tránh được cả đời, hắn sớm muộn cũng phải đối mặt, nhưng trước khi chịu đựng lửa giận của bọn họ, hậu cung lại nổi lên một vòng sóng lớn trước.

Sau khi sắc lập phi tử mới, hoàng thượng ngày đêm đều ở lại Noãn Xuân Các, người mới thành hôn, triền miên không dứt cũng có thể thông cảm, chúng phi tần không làm khó, không tranh giành, chỉ chờ hoàng thượng nếm trải mới mẻ mau chóng trở về, một tháng thoáng qua này, hoàng thượng cuối cùng không còn đặt sự chú ý lên Noãn Xuân Các, vì vậy chúng phi tần đem hết thủ đoạn cả người, trăm phương ngàn kế muốn cùng hoàng thượng vui vẻ một phen.

Hoài Viễn bị Ngôn Vô Trạm phái đi tra xét sự tình, vì vậy thái giám thân cận kia trở thành nhân vật nóng bỏng tay, chúng nữ phi tần công khai ám chỉ, khen thưởng, hối lộ, các loại chiêu thức không từ thủ đoạn nào, các nàng chỉ mong trên thẻ bài hoàng thượng lật ra viết tên các nàng...

Yên bình ngắn ngủi qua đi, Ngôn Vô Trạm phải đối mặt là thử thách lớn nhất từ sau khi bọn họ vào cung, cũng là cửa ải khó đầu tiên.