Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 10: Quần áo lụa là không có mắt




Trong lúc vô tình Phượng Vũ bị mọi người cho là yêu nghiệt, nhưng thực ra trong lòng đang âm thầm buồn bực.

Một kích kia của Quỷ Giáp Hổ nhìn như hung mãnh, thực ra vẫn chưa dùng hết toàn lực. Bởi nó cũng bị vẻ ngoài mê hoặc, cho rằng Phượng Vũ chỉ mạnh hơn so với Linh Sĩ bình thường một chút xíu, không đáng phải dùng hết toàn lực. Có bản lĩnh, không bằng tiết kiệm chút sức lực để chạy trốn.

Coi thường Phượng Vũ, không thể nghi ngờ đây là sai lầm lớn nhất đời này của Quỷ Giáp Hổ. Đáng tiếc nó cũng không có cơ hội sửa lại.

Quỷ Giáp Hổ hành động nhanh chóng, Phượng Vũ đã nghĩ không thể thành công tránh thoát công kích của nó, nắm chặt trong tay ngọc bội từng chữa trị thân thể cho nàng, dùng hết sức tụ tập tất cả Phong nguyên tố bắt giữ được vào ngọc bội, chuẩn bị cố gắng chống cự.

Nàng biết năng lượng trong ngọc bội gần như bị hao hết, một khoảng thời gian sau còn chưa thể khôi phục như cũ. Nhưng sống chết trước mắt, nàng không có gì để có thể dựa vào, trong tay chỉ có vật này có thể ngăn cản lại mấy phần công kích.

Trong lúc nguy cấp, viên thịt nhỏ vốn ở trên vai nàng cọ tới cọ lui cũng chợt ngẩng đầu lên, lỗ tai nhỏ cảnh giác với chấn động. Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu thấy Quỷ Giáp Hổ miệng máu mở to hung hăng nhào tới thì viên thịt nhỏ chán ghét hét lên một tiếng, sau đó —— cư nhiên phản công lại.

Đây không phải là tự mình tìm chết sao? Phượng Vũ thấy lo lắng, lại bởi vì đang dùng toàn lực tụ tập Phong nguyên tố, không có thời gian kêu nó trở lại, chỉ đành trơ mắt nhìn tiểu nhục đoàn với vẻ mặt ghét bỏ đánh về phía Quỷ Giáp Hổ, cắm đầu lao vào da lông thật dày màu trắng của đối phương.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, ánh chớp lửa chợt lóe, móng vuốt của Quỷ Giáp Hổ đã treo ở trên đầu Phượng Vũ. Nàng thậm chí có thể thấy rõ ràng móng vuốt của đối phương qua bao năm tháng vẫn còn đọng lại khối máu, ngửi được mùi hôi thối trong miệng nó.

—— ngay tại lúc này!

Phượng Vũ nhắm ngay bụng dưới Quỷ Giáp Hổ, dùng Phong nguyên tố thu được trong ngọc bội mạnh mẽ bắn ra.

Nàng hoàn toàn không hi vọng có thể một chiêu giết chết Quỷ Giáp Hổ, chỉ hy vọng có thể đánh nó lùi ra một chút, mình có cơ hội tốt để chạy trốn.

Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, lại thật quá ngoài dự đoán của nàng.

Khi Phong nguyên tố tăng tốc, ngọc bội giống như một viên đạn bắn vào bụng Quỷ Giáp Hổ, chợt bạo phát ra một làn ánh sáng xanh nhạt. Trong tích tắc, từng trận máu thịt thoáng chốc bắn ra trước mặt Phượng Vũ.

Trong nháy mắt thành công gây thương tổn cho Quỷ Giáp Hổ, một vật nhỏ màu trắng từ miệng vết thương của Quỷ Giáp Hổ chui vào trong bụng nó.

—— Cái đó là. . . . . . Viên thịt nhỏ?

Tung ra ngọc bội, Phượng Vũ theo kế hoạch lắc mình tránh đi thấy vậy cũng không khỏi đờ ra.

Mặc dù lớp da Quỷ Giáp Hổ cứng rắn, nhưng nội tạng thì không có được như vậy. Chỉ thấy một điểm nho nhỏ nổi lên trong bụng con hổ nhanh chóng di chuyển, móng vuốt nhỏ đỏ đến mức, toàn bộ nội tạng bị xé thành mảnh vụn.

Theo cử động vên thịt nhỏ, Quỷ Giáp Hổ phát ra từng hồi tiếng rống giận. Trong bụng truyền tới đau đớn kịch liệt khiến nó nổi điên, hai mắt đỏ như máu, nó muốn bắt bóp chết kẻ địch thật đau đớn, vậy mà đối phương lại đang trong cơ thể nó tùy ý làm loạn, làm nó không có cách nào ra tay.

Lại một âm thanh tiếng nội tạng vỡ vụn, đôi mắt Quỷ Giáp Hổ càng trừng lớn hơn nữa.

Nó có thể cảm thấy tim mình bị đánh trúng, trừ phi có linh đan lục cấp trong truyền thuyết, nếu không cái mạng này đúng là không thể cứu trở về.

Sinh mạng trong nháy mắt bị cướp đi, nhưng ngay cả diện mạo kẻ địch nó cũng không nhìn thấy.

Mang theo không cam lòng và oán hận nồng đậm, thân hình khổng lồ của Quỷ Giáp Hổ ầm ầm ngã xuống.

Trong nháy mắt kẻ địch ngã xuống, viên thịt nhỏ nhanh nhẹn từ miệng vết thương lao ra, lăn lộn ở trong bụi cỏ, sau khi miễn cưỡng chà đi cả người đầy vết máu, chạy đến trước mặt Phượng Vũ, lấy lòng cọ chân nàng.

Thấy một màn như vậy, Phượng Vũ im lặng. Ai sẽ tin tưởng, viên thịt nhỏ nhỏ như vậy, có thể dễ dàng giết chết Quỷ Giáp Hổ cao lớn cường tráng hơn nó không biết bao nhiêu lần?Tuy nói vận số chiếm một phần rất lớn, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của viên thịt nhỏ cả gan làm loạn.

Chỉ là, Phượng Vũ tương đối khó chịu với việc dựa dẫm vào tình cờ và vận số để được thắng lợi.

Nếu như không có viên thịt nhỏ. . . . . .

Nếu như dùng ngọc bội thu thập Phong nguyên tố không có tác dụng. . . . . .

Chỉ cần tồn tại một giả thiết, thì nàng cũng đã mất mạng rồi.

"Quá yếu, phải gắng sức nâng cao thực lực mới được." Phượng Vũ tự nhủ. Vận may thế này mờ mịt giống như trò chơi, ngẫu nhiên lần này có thể, nhưng nếu lệ thuộc thành thói quen, chỉ có thể tự chịu diệt vong.

Lúc này, băng sơn thiếu nữ và mấy tên tùy tùng tiến lên thăm dò cũng đều nghe thấy nàng nói nhỏ, không khỏi lặng im. Ngay cả thiếu nữ dày dặn kinh nghiệm cũng mở to mắt xem thường: thực lực của ngươi đã rất khủng bố rồi có được không, như vậy còn nói mình kém cỏi, làm những người già chúng ta để mặt mũi vào đâu hả?

Được giáo dục tốt khiến thiếu nữ kiềm chế không nói ra những lời nà. Nàng ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của Phượng Vũ: "Người bạn nhỏ này, có thể biết tên của ngươi không?"

Sau khi biết được thực lực của Phượng Vũ, giọng điệu nàng theo bản năng thay đổi, không còn tùy tiện xưng hô nàng là tiểu muội muội.

Chú ý tới sự thận trọng của đối phương, Phượng Vũ biết nàng hiểu lầm. Chỉ là, muốn nói rõ ràng, vậy sẽ làm bại lộ sự thực viên thịt nhỏ là Thủy Ma thú biến dị. Nàng suy nghĩ một chút, quyết định không nói ra thì tốt hơn.

"Ta tên là Phượng Vũ, xin hỏi ngươi tên gì đây?"

"Ta tên là Phó Tư Đường." Họ của người thiếu nữ làm nàng chú ý: "Ngươi là người của Phượng gia ở Lam Phong trấn?"

"Đúng vậy."

Có được đáp án xác thực, Phó Tư Đường có chút mê muội: nàng đến Lam Phong thành cũng hai ngày rồi, nhờ vào người bạn tốt lắm miệng này, đối với địa phương đã mười năm chưa đến cũng hiểu không ít. Chuyện Phượng gia xuống dốc, tất nhiên cũng nghe nói. Nhưng nếu tiểu cô nương thực lực kinh người này là người của Phượng gia, Phượng gia lại vì sao không có nửa điểm tin đồn?

Phải biết, Tát Lan Tạp lấy sức mạnh làm chủ, tự do tung hoành, nhân tài kinh tài tuyệt diễm là đối tượng ao ước của mỗi gia tộc. Nhà bình thường xuất hiện thiên tài, cũng phải ăn mừng thật lớn. Bởi vậy, coi như gia tộc này hiện tại không còn hưng thịnh, những gia tộc khác cũng sẽ theo dõi cường giả tương lai ra sao , cho bọn họ một chút mặt mũi.

Ở Lam Phong trấn, nếu như những gia tộc khác biết được Phượng gia có vị thiên tài như Phượng Vũ, nhất định sẽ không giống hiện tại xem thường Phượng gia như vậy.

Chỉ là, cũng có chút tương đối lo sợ những gia tộc sẽ ám sát thiên tài của gia tộc này. Có lẽ, Phượng gia Gia chủ chính là suy nghĩ đến an toàn của Phượng Vũ, mới không có để lộ ra tin tức Phượng Vũ là thiên tài thôi.

Trải qua suy nghĩ, Phó Tư Đường tự cho là đã tìm ra nguyên nhân, lại hỏi một vấn đề khác: "Mười năm trước, ta từng kết bạn với trưởng tử Phượng Tường của ngươi. Sau lại nghe nói chi trưởng gặp kiếp nạn lớn, Phượng Tường cũng từ đó không rõ tung tích. Xin hỏi, ngươi gần đây có tin tức của hắn không?"

Phượng Tường? Chính là ca ca Phượng Vũ. Ở trong ký ức, hắn đối với Phượng Vũ vô cùng yêu thương. Trong nhà xảy ra biến cố, lại bị người thân chà đạp, người thân duy nhất Phượng Vũ nhận định chính là Phượng Tường. Vô số lần ban đêm nàng nằm mơ thấy Phượng Tường trở lại đón nàng, rồi lại vô số lần từ trong mộng khóc tỉnh.

Có lẽ do thừa kế trí nhớ vốn có của Phượng Vũ, nàng còn nhớ rõ Phượng Tường đối với thiếu nữ này rất có hảo cảm, vẻ mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên ôn hòa hơn: "Vẫn không có tin tức ca ca. Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi và ca ca là bằng hữu sao?"

Phượng Vũ vừa dứt lời, Lâm Tần Kiệt đứng ở một bên khoanh tay nghe các nàng nói chuyện liền không nể mặt mà cười ha hả: "Ha ha ha! Mỹ ~ nữ ~ tỷ ~ tỷ ~ Tiểu Phó, nếu đại tỉ nhà ngươi biết ngươi giành mất danh hiệu Phó thị Đệ Nhất Mỹ Nhân của nàng, lại muốn gây thêm nhiều khó khăn cho ngươi."

"Câm miệng!" Sắc mặt Phó Tư Đường tái xanh, nhỏ giọng quát.

"Ôi ôi, người ta thật là sợ." Lâm Tần Kiệt che ngực khoa trương làm ra dáng vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt lại tươi cười đầy xấu xa: "Từ khi ngươi đến nhà ta, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta thật là diễm phúc vô biên đấy. Ngày hôm qua còn có người hỏi ta, ngươi có phải hay không ta tương lai ——"

"Lâm Tần Kiệt, ngươi muốn thử một lần tư vị của Viêm Động Thuật sao? !"

Nghe vậy, Lâm Tần Kiệt lập tức chạy xa ra đến mấy trượng: "Đừng đừng đừng, ta không nói còn không được sao."

Nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, Phượng Vũ lại nhìn Phó Tư Đường giận dữ, mơ hồ có một suy đoán, lẽ nào. . . . . .

Không đợi nàng kịp chứng thực suy đoán của mình, trên đường phía trước chợt truyền tới một giọng nói phách lối: "Đám người không có mắt các ngươi, chẳng lẽ không thấy bố cáo bên ngoài sao? ! Các ngươi bắt ma thú là chuyện nhỏ, nếu là quấy rầy bản thiếu gia bắt Thủy Ma thú, thì đúng là tội lớn!"

Người tới tuổi chưa tới mười hai, nhưng bởi vì sống an nhàn sung sướng, trổ mã tốt, bề ngoài nhìn qua so với bạn cùng lứa tuổi thì lớn hơn hai ba tuổi. Vốn được xem là ngũ quan đoan chính, nhưng bởi vẻ mặt vênh váo, làm cho người ta đặc biệt chán ghét. Người này chính là con trai duy nhất của Phượng gia gia chủ hiện tại, Phượng Lôi.

Dáng điệu hắn hung hăng vênh váo, nghênh ngang đi tới trước mặt nhóm người Phượng Vũ, lại còn bày ra bộ dáng uy phong, chợt nhìn thấy Phó Tư Đường mỹ mạo vô song, nhất thời ngây dại.

Chốc lát, trên mặt hắn lộ ra một bộ dạng sớm trưởng thành mà dâm — tà tươi cười: "Mỹ nữ, ngươi là người nhà nào? Vì sao ta ở tại Lam Phong trấn mà chưa từng gặp qua ngươi?"