Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 19: Rung động trên sàn đấu (4)




Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

Lúc này, Mặc Hi cùng Khoát Hải đứng trên đài, Mặc Hi dùng chân đạp vào mặt đất, muốn xem sàn thi đấu này được làm bằng chất liệu gì, vừa rồi Khoát Hải và Thiên Tiêu đánh kịch liệt như vậy, thế mà cái sàn đấu này vẫn không hư hỏng chút nào.

Ngẩng đầu nhìn về phía Khoát Hải đứng đối diện, khuôn mặt không tình nguyện cùng với tức giận trông rất buồn cười, mở miệng nói: “Chú thật sự xem thường lời cháu nói như vậy sao.” Mặc Hi rất tự tin với cường độ thân thể mình, mặc dù không có ánh hào quang như Khoát Hải lúc nãy, không biết rốt cuộc là cái gì, nhưng chỉ dựa vào cái này, Mặc Hi tự nhận có thể liều một chút, trước mắt Khoát Hải này, mặc dù khí lực thật sự rất lớn, nhưng tốc độ thì không được nhanh, mà nếu cô sử dụng năng lượng thì tốc độ với còn nhanh hắn hơn nhiều.

“. . . . . .” Khoát Hải nghe Mặc Hi nói, kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng bảo hắn đánh một đứa trẻ, không nói đến mất thể diện, hơn nữa chính hắn cũng không hạ thủ được, dù sao người ta cũng không làm chuyện gì quá đáng, nói: “Bé con nói cái gì chứ, muốn đánh liền đánh, nhường nhóc đánh trước, đánh xong cho nhanh chút!! Thật tức chết ông đây.”

“Đây là chú nói, đừng trách cháu không nhắc nhở chú nhé.” Mặc Hi cũng lười nói cái gì, chỉ có thực lực mới có thể nói chuyện, không phải sao?

Trên đài mọi người nhìn họ, mặc dù cách rất xa, nhưng bọn họ không phải nhân vật đơn giản, cho nên cũng nghe được hai người đang nói gì, tất cả mọi người đều không khỏi bất ngờ, cô bé này thật sự thú vị, chỉ sợ Khoát Hải thật sự tức chết, ha ha.

Mặc Hi chỉ biết một ít về thuật chiến đấu, tại lúc trước chỉ vì không muốn mình bị thương hoặc bị ép buộc nên mới phải tập, nhưng mấy cái thuật chiến đấu này thế nhưng cô lại được đạt được á quân trong cuộc thi dành cho thiếu niên ở kiếp trước.

Liếc nhìn Khoát Hải, Mặc Hi trực tiếp triển khai động tác, khi đối phương vẫn còn buồn bực, vẻ mặt phiền não đã vọt tới hắn, khỏang cách của hai ngươi không tới năm thước, khoảng cách này đối với Mặc Hi mà nói chẳng qua không tới một giây, nắm tay phải không chút dư thừa nào vung ra, mang theo một làn gió bởi vì quá nhanh mà phát ra tiếng gió, đánh vào bụng Khoát Hải……

“Oanh. . . . . .” Tiếng động kia không giống như đánh vào thân thể, mà giống như đánh vào một tấm thép, mà một tiếng này, làm cho toàn trường rung động.

Rung động! Tuyệt đối là rung động!!

Cường độ thân thể của Khoát Hải là bao nhiêu? Cường độ thân thể của một Võ giả cao cấp là bao nhiêu?Khí kình của Khoát Hải vừa vặn đạt đến cấp 40, để chịu được khí kình cấp 40 này thì cường độ thân thể của hắn ít nhất cũng phải cấp 30, thế mà thân thể cấp 30 lại bị một đứa trẻ chín tuổi đánh ra tiếng kêu hơn nữa khi thấy Khoát Hải lui về phía sau mấy bước và ho khan, hình như không phải là giả vờ, cô bé…!!! Đó chỉ là cô bé chín tuổi mà có thể đánh ra như thế.

Trên đài sắc mặt mọi người có chút cứng lại, ngay cả người gặp chuyện cũng không sợ hãi như An Dĩ Mẫn , sắc mặt dù không thay đổi nhưng trong mắt lại hiện vẻ khiếp sợ cũng không gạt được người khác, sao ông cũng không nghĩ đến, Mặc Hi nói lợi hại!!! Thật sự lợi hại như vậy!! Cô bé chỉ mới chín tuổi mà có thể làm được như vậy, mặc dù không có dị năng, nhưng mà thiên phú như vậy!! Chỉ có thể là thiên tài, hơn nữa có thể nói là biến thái, đây là chuyện mà người có thể làm được sao??

Ở một bên Thần cũng rung động, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, trên mặt mang theo hứng thú cùng tán thưởng, Mặc Mặc đứa trẻ này không đơn giản a, nghĩ đến lúc ở phòng làm việc, anh khinh địch như thế, nếu như anh bị một quyền như vậy, chỉ sợ cũng đau chết mất!! Ha ha, thú vị a thú vị….

Mà chuyện kế tiếp làm cho miệng bọn họ chưa kịp khép vào lại mở ra, chỉ thấy Mặc Hi không dừng lại động tác, khi Khoát Hải còn đang bị đau trong nháy mắt lại vung một quyền về hướng hắn, thừa nhận sai lầm của hắn chính là mạng của hắn, võ thuật chính là phải nhanh!! Chuẩn!! Ngoan!! Hơn nữa, Mặc Hi cũng biết, đòn vừa rồi là do đối phươg khinh địch, cô không cho rằng bây giờ có thể đánh bại tên to xác này, ánh sáng màu vàng lúc nãy không biết là cái gì, thoạt nhìn rất lợi hại, cô bây giờ chẳng qua là muốn nhìn bản thân đạt tới trình độ như thế nào.

“Binh!” Lại là một âm thanh vang lên, chẳng qua là lần này Mặc Hi công kích không thành công, cú đám kia vung ra đã bị Khoát Hải lấy tay chặn lại, như vậy cũng không ngăn được thế công của Mặc Hi.

Tiếp thục ra quyền, mỗi quyền đều dùng hết tất cả sức mạnh, nhanh mà mạnh, Khoát Hải chỉ có thể phòng thủ, bị đánh phải liên tục lui về sau, thật ra Khoát Hải không cần chật vật như vậy, nhưng mà tâm tình của hắn bây giờ chỉ có thể nói là mừng như điên để hình dung, việc bị Mặc Hi đánh cho không thể hoàn thủ càng khiến hắn cao hứng.

Quá tuyệt vời! Thật là quá tuyệt vời, cô bé chỉ mới bao nhiêu tuổi mà thực lực đã như vậy, tốc độ và cường độ thân thể kia, chỉ cần tiếp tục cố gắng, như vậy, việc Võ giả có thể đánh bại Dị năng giả không còn là mộng tưởng, cô bé này nhất định sẽ giúp hắn thực hiện, thật sự quá tuyệt vời!!

Trong mắt Khoát Hải rất vui sướng, chẳng qua trên mặt hắn một bên xanh, một bên tím,đều là do Mặc Hi đánh.

Mặc Hi lộn nhào một cái, dừng công kích, đứng trên mặt đất, nhìn Khoát Hải chỉ cách có bốn thước, nói: “Tại sao chú không dùng ánh sáng màu vàng lúc nãy, hơn nữa, chú không thể nghiêm túc đánh với cháu sao?”

Mặc Hi biết, nếu như hắn dùng ánh sáng màu vàng kia thì cô nhất định không thể dồn ép hắn như vậy, chẳng qua cô chỉ chiếm được ưu thể trước, hơn nữa, cô xem ra, vừa rồi hắn một mực phòng ngự, căn bản không có công kích, cho dù cô cố ý lộ ra sơ hở, hắn đều không có công kích.

“Ha ha!” Vẻ mặt Khoát Hải có thể nói là thay đổi hoàn toàn so với vừa rồi, gương mặt sưng đỏ nhưng lại hưng phấn, hắn cao hứng cùng một tí nịnh nọt nói: “Cô bé, cháu rất tuyệt a!! Thật sự lợi hại, chỉ cần thật sư cố gắng tu luyện, tuyệt đối lợi hại hơn so với đám Dị năng giả kia!!”

Hỏi hắn vì sao không hoản thủ, chỉ sợ đả thương cô, thật vất vả phát hiện được một báu vật như thế, nói không chừng có thể thực hiện tâm nguyện nhiều năm của hắn, bảo hắn làm sao xuống tay cho được.

“Cháu muốn chú đánh nghiêm túc cho cháu!!” gương mặt Mặc Hi trầm xuống, cô muốn biết thực lực của mình có trình độ như thế nào trong thế giới này, nếu như Khoát Hải không nghiên túc thì làm sao cô kiểm nghiệm được?? Đối với lực lượng!! Từ lần Mặc Phàm bị đánh, trong lòng cô liền gieo xuống một mầm móng, có chấp niệm tương đối lớn, cô nhất định phải mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể bảo vệ người cô muốn bảo vệ hoặc bất cứ vật gì cô muốn.

“Ách. . . . . . Tiểu. . . . . .” Khoát Hải lại muốn nói cái gì, nhưng thấy vẻ mặt Mặc Hi ngưng trọng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Chú hiểu rồi! Võ giả không cho phép bị khinh thị, cho dù kẻ mạnh hơn mình, cũng phải chiến đấu đến cùng!!! Là chú sơ xuất, hiện tại chú sẽ nghiêm túc, chẳng qua là không cần kình khí, như vậy thật không có lo lắng chút nào, đến đây đi, cho chú xem xem cô bé có thể làm được đến trình độ nào?” Lời của hắn có chút kích động, đúng vậy, hắn muốn nhìn xem Mặc Hi có thể làm được đến thế nào, hắn muốn biết cô bé trước mắt này có thế cho hắn thêm rung động và kinh hỉ gì nữa??

Không chỉ là hắn, ở đây mọi người đều muốn xem, xem cô bé thần kì này có thể làm được đến trình độ gì, toàn bộ đều tập trung tinh thần xem trận đấu.